Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 563: Chương 563: – Âm sâm độc kế (Kế độc âm hiểm)




Thiên Túc đạo trưởng thản nhiên nói: 

- Theo ý kiến của lão đạo, tạm thời ba người đi trước cũng tốt rồi. Cuối cùng, thực lực trước mắt của chúng ta đã giảm rất nhiều, nếu mọi người dời đi hết cũng không phải là hợp lý. Vì vậy, lưu bọn họ ở lại trước thì để chăm sóc Trương Ngạo Tuyết đang còn hôn mê, sau còn có người trấn thủ nơi này. Việc quan trọng nhất trước mắt là Trương Ngạo Tuyết vẫn còn chưa tỉnh, mọi người ngồi đây ai cũng quan tâm đến sự an nguy của cô nương ấy, cho dù minh chủ có muốn bắt ép họ đi nhưng tâm trí của họ vẫn vương vấn nơi đây, nếu như vậy thì đi hay ở đâu có khác gì nhau? Nếu trong lòng mọi người không được thanh thản, chi bằng rộng rãi một chút, như vậy cũng thể hiện tấm lòng rộng lượng của minh chủ. 

Những lời Thiên Túc đạo trưởng nói rất có tình có lí, Kiếm Vô Trần nghe cũng thấy động lòng, liền thuận theo ý của Thiên Túc đạo trưởng nói: 

- Những điều tiền bối vừa nói cũng chính là những điều ta đã suy nghĩ. Như vậy cứ quyết định thế đi. Ngọc chưởng giáo, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương, ba người sáng sớm mai khởi hành, còn những người khác tạm thời ở lại trước đã, đợi khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại mới bàn bạc để xem cụ thể ai đi ai ở. Bây giờ mọi người hãy quay về chuẩn bị toàn bộ, những ai phải đi thì về thu xếp đồ đạc, những người khác thì người nào làm việc người ấy. 

Lời vừa nói ra mọi người dưới điện cũng không nói nhiều, ai nấy lần lượt đứng lên ra về, chớp mắt đã đi hết sạch, chỉ còn mỗi Kiếm Vô Trần ở lại. 

Ngồi lại một lát, Kiếm Vô Trần cũng đứng lên rời khỏi đại điện đi về phòng. Đúng lúc ấy, Liễu Tinh Hồn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kiếm Vô Trần, thì thào nói: 

- Minh chủ, ta có vài chuyện muốn bàn bạc với minh chủ? 

Kiếm Vô Trần liếc nhìn lão, ánh mắt sắc như dao, mở miệng: 

- Việc riêng à? 

Liễu Tinh Hồn cười khẽ nói: 

- Đảm bảo chuyện này minh chủ chắc chắn hứng thú nhất. Chỉ có điều không được để bất kì ai biết, nếu không thì chuyện sẽ không thành. 

Ánh mắt Kiếm Vô Trần đầy nghi hoặc, trầm tư giây lát rồi nói: 

- Được, vào trong phòng ta rồi hãy nói. 

Dứt lời liền dẫn lão đi vào trong phòng mình. 

Đóng cửa phòng lại, Liễu Tinh Hồn còn tạo một kết giới phòng ngự để tránh mọi âm thanh lọt ra bên ngoài. Đợi khi mọi thứ đã chuẩn bị chu tất, Liễu Tinh Hồn đi đến ngồi cạnh bên bàn, cười với Kiếm Vô Trần rồi cất tiếng: 

- Chắc hẳn minh chủ thấy rất lạ sao ta lại cẩn thận quá mức như vậy. Thực sự nếu nói thẳng ra, tất cả chỉ vì muốn tốt cho minh chủ. 

Kiếm Vô Trần mơ hồ không hiểu nổi trong hồ lô lão thật ra bán loại thuốc gì (1), chỉ vội hỏi: 

- Sư thúc nói vậy là ám chỉ điều gì, xin nói cho rõ ràng được chăng? 

Liễu Tinh Hồn cười nói: 

- Minh chủ, còn nhớ những gì ta đã từng nói với minh chủ không, liên quan đến chuyện của Trương Ngạo Tuyết? 

Kiếm Vô Trần sững người, ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vui mừng đáp lại: 

- Có phải sư thúc đã nói sư thúc có cách khiến ta có được muội ấy? Nhưng với tình hình hiện tại của muội ấy như vậy, Dịch viên môn hạ lại canh phòng cẩn mật, ta làm sao có cơ hội có thể hạ thủ được? 

Liễu Tinh Hồn cười nói: 

- Cũng chính nhờ Trương Ngạo Tuyết đang bị hôn mê mới xuất hiện cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý với nhau, sư thúc đảm bảo con sẽ được toại nguyện, tận hưởng phúc phận song thê. 

Kiếm Vô Trần nghĩ cũng không ra biện pháp kỳ diệu nào được, nghi ngờ hỏi: 

- Sư thúc không định bảo ta sử dụng sức mạnh đấy chứ? Với thân phận của ta bây giờ mà hành động như vậy thì hậu họa sẽ không lường được. 

Liễu Tinh Hồn lắc đầu cười nói: 

- Cứ yên tâm, sư thúc sẽ không chỉ con đi làm việc ngu ngốc ấy đâu. Mọi kế hoạch sư thúc đã dự tính từ sớm để hóa xấu thành tốt, con chỉ cần phối hợp hành động với sư thúc, biết đâu chỉ vài ngày nữa thôi con sẽ được thỏa lòng vừa ý. Đồng thời, con cũng có thể dồn kẻ thù mà con căm hận nhất trong lòng vào chỗ chết, ha ha! 

Kiếm Vô Trần thừ người ra, một hồi sau mới vỡ lẽ nói: 

- Kẻ thù lớn nhất, sư thúc muốn nói đến Lục Vân? 

Liễu Tinh Hồn cười âm lạnh đáp: 

- Đương nhiên là Lục Vân rồi. Sư thúc đã sớm nghĩ đến kế một mũi tên trúng hai con chim. Như vậy con vừa có thể quang minh chính đại có được Trương Ngạo Tuyết, lại vừa thuận lợi trừ khử Lục Vân. Thế chẳng phải là song hỷ lâm môn (2) hay sao? 

Kiếm Vô Trần mới nghe cảm thấy vui mừng lắm, nhưng lát sau lại tỏ ra lo lắng: 

- Đối phó với Lục Vân thì không có vấn đề gì. Nhưng sư thúc lại nói ta có thể quang minh chính đại có được Trương Ngạo Tuyết, điều này sợ là Tâm Nghi sẽ kiên quyết phản đối. 

Liễu Tinh Hồn an ủi nói: 

- Không cần lo, con cứ làm theo lời sư thúc bảo, nghe rồi con sẽ hiểu thôi. 

Nói rồi, nhẹ giọng thì thầm với hắn về kế hoạch của lão. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần nghe rồi mắt mũi cười hoài, khích động vỗ bàn khen hay. 

- Tuyệt diệu quá! Diệu kế như vậy đúng là chỉ có người thông minh như sư thúc mới nghĩ ra được, mọi chuyện lại nhờ cả vào sư thúc vậy. 

Liễu Tinh Hồn cười nói: 

- Bây giờ Thiên Kiếm viện đã bị hủy rồi, sư thúc chỉ còn mỗi một người có thể dựa dẫm vào được chính là con, sư thúc không vì con thì còn vì ai nữa đây? 

Kiếm Vô Trần cảm kích nói: 

- Sư thúc yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, quyết không để sư thúc chịu thiệt đâu. 

Liễu Tinh Hồn phá lên cười, sau đó dường như nghĩ ngợi đến điều gì, bỗng tán dương nói: 

- Kỳ thật trong kế hoạch của sư thúc có một điểm rất quan trọng cũng là điểm khó xử nhất. Nhưng con vô tình giúp được sư thúc, cũng chính là giúp cho chuyện lớn của chính mình, đó là dời Diệp minh chủ và đại bộ phận cao thủ qua tổng đàn. Việc này đối với kế hoạch của chúng ta như là hổ thêm cánh vậy. 

Kiếm Vô Trần nghĩ lại cẩn thận thấy cũng đúng, nếu không phải tự mình đột nhiên đổi ý, đem chuyện về ngọn núi kỳ lạ nói ra để di chuyển tám phần thực lực tốt nhất của liên minh, còn không, thật sự triển khai kế hoạch như vậy ngay trên đỉnh Hoa Sơn trước tai mắt của các cao thủ quả là một việc vô cùng nguy hiểm. 

Hiểu ra những điều ấy, Kiếm Vô Trần cười nói: 

- Có lẽ đó là thiên ý đã định để Trương Ngao Tuyết rơi vào tay ta, cũng định cho Lục Vân không thoát khỏi bàn tay ta. Ha ha... 

Liễu Tinh Hồn cười phụ họa vài tiếng, bỗng nói: 

- Hiện tại, chúng ta chắc chắn phải chú ý đến một vấn đề, đó cũng chính là lí do hôm nay sư thúc đến tìm con, bởi vì muốn con hỗ trợ. Trương Ngạo Tuyết đã hôn mê mấy ngày rồi, tin tức này đã bị truyền ra ngoài hay chưa hiện giờ vẫn chưa rõ. Một khi mà Lục Vân biết được tin này, nếu hắn xâm nhập thẳng vào Hoa Sơn, đến lúc ấy thì diệu kế của chúng ta không còn ổn nữa. Vì cứ cho là giết được Lục Vân đi nữa, nhưng con muốn quang minh chính đại có được Trương Ngạo Tuyết thì cũng không còn hợp lý nữa. 

Kiếm Vô Trần biến sắc, trầm tư nói: 

- Sư thúc nói chí phải, chúng ta phải nắm chắc cơ hội tốt này. Một khi Lục Vân đến quá nhanh sẽ phá hoại đại kế của chúng ta. Vì đã có kế sách này, chúng ta chỉ có thể tận lực phong tỏa tin tức không cho lọt ra bên ngoài, đồng thời đẩy nhanh tiến độ. Cần phải đảm bảo hoàn thành mọi việc trước khi Lục Vân đến. Lúc đó mọi việc được giải quyết êm thắm. Sau đó, thì…ha ha!! 

Liễu Tinh Hồn cười gian vài tiếng, khẽ thì thầm với Kiếm Vô Trần, rồi đứng lên nói: 

- Việc này cứ theo kế hoạch mà tiến hành. Về phía sư thúc, con cứ yên tâm. Bây giờ sư thúc phải đi đây, hơn nữa phải tận lực không để kẻ nào phát hiện, tránh đại kế của chúng ta bị bại lộ. 

Kiếm Vô Trần đứng dậy tiễn lão, dặn dò nói: 

- Sư thúc nhọc sức nhọc lòng quá. Xong việc này, Vô Trần sẽ cảm kích vô cùng. 

Liễu Tinh Hồn cười thần bí, quay người lại thu kết giới về mình, lặng lẽ rời khỏi phòng. 

Rời khỏi đại điện, Huyền Âm chân nhân gọi Ngọc Vô Song và những người khác cùng đến phòng Trương Ngạo Tuyết. Sau khi thuật lại những lời của Kiếm Vô Trần đã nói cho Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân nói: 

- Qua việc hôm nay, xem ra hắn báo cho chúng ta biết thêm tổng đàn thần bí, thực chất còn ẩn bên trong ý tứ sâu xa, đó là trước mắt mọi chuyện ở Hoa Sơn đã nằm chắc trong tay Kiếm Vô Trần. Diệp Tâm Nghi vừa đi, Kiếm Vô Trần liền tỏ ra không cố kỵ điều gì, đến lúc đó nếu chúng ta xử lý không tốt thì có thể căng thẳng với hắn. Vì thế hôm nay tôi mới đưa ra đề xuất để Viễn Dương và sư huynh cùng Ngọc chưởng giáo đi trước. 

Nghe vậy, mọi người trong lòng ai cũng trầm trọng. Những điều Huyền Âm chân nhân vừa nói thật ra còn có ý khác, đó là trước mắt Trương Ngạo Tuyết đang ở đây, so với khi còn Diệp Tâm Nghi trước kia còn nguy hiểm hơn mấy phần. Tất cả những ai quan tâm chiếu cố đến nàng, từng thời từng lúc đều phải đề phòng Kiếm Vô Trần trong tình thế trước mắt. 

Nghĩ đến đó, Phong Viễn Dương liền mở miệng nói: 

- Sư thúc đã biết những điều ấy, sao không để Lí sư đệ đi, để con ở lại đây chăm nom sư muội. 

Lí Hoành Phi nghe vậy, vội chen ngang: 

- Sư huynh không cần phải tranh giành với đệ, sư muội dù chỉ một ngày chưa tỉnh thì đệ quyết không rời khỏi đây một ngày. Huynh còn không nghe theo sự sắp đặt của sư thúc, đi qua đó ứng phó, cứ coi như vì tương lai sau này của chúng ta mà sớm chuẩn bị. 

Phong Viễn Dương không đồng ý, còn muốn nói thêm nữa nhưng lại bị Huyền Âm chân nhân quát lên, không cách nào khác đành im lặng. 

Ngoảnh đầu liếc nhìn Ngọc Vô Song, Huyền Âm chân nhân chậm rãi nói: 

- Ngọc chưởng giáo, lần này qua đó Huyền Âm có một lời nói ra, hy vọng chưởng giáo có thể ghi nhớ. 

Ngọc Vô Song phát hiện thần sắc ông hơi kỳ quái, trong lòng có chút nghi hoặc mở miệng đáp lại: 

- Huyền Âm đạo hữu xin cứ nói, ta sẽ ghi nhớ. 

Ánh mắt Huyền Âm chân nhân hơi động, liếc nhìn Thương Nguyệt rồi lại nhìn Hứa Khiết, khe khẽ nói: 

- Nhạn hành chiết sí, chích vi túc mệnh, thiện nghiệt duyên diệt, chích tại nhất tâm. (3). 

Ngọc Vô Song nghe xong biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn ông, muốn hỏi nhưng chần chừ hồi lâu, cuối cùng chẳng thấy lên tiếng. Thương Nguyệt nhận thấy sư phụ có điều bất thường, nhưng chỉ nhìn sư phụ thôi, nhưng còn Hứa Khiết nhịn không được cất tiếng hỏi: 

- Huyền Âm sư thúc, những lời của sư thúc vừa nói hình như muốn ám chỉ những điều chẳng lành, sư thúc có thể nói rõ ra được không? 

Huyền Âm chân nhân nặng nề lắc đầu, thở dài nói: 

- Có những lời không hiểu thì tốt hơn. 

Hứa Khiết nghe vậy chẳng hiểu gì cả, muốn hỏi lại nhưng bị Ngọc Vô Song ngăn. Việc này cũng không ai đề cập lại nữa. 

Tĩnh Nguyệt đại sư trầm tư hồi lâu, rồi hỏi: 

- Sư đệ, chúng ta hôm nay thế thì được rồi, nhưng ngày mai còn trả lời Cửu Dã thế nào đây? 

Huyền Âm chân nhân giọng là lạ nói: 

- Chuyện ngày mai hãy để ngày mai quyết định, sư tỉ hà tất phải cuống lên thế. Bây giờ Viễn Dương về thu dọn hành lý. Hoành Phi, con cùng ta về phòng, ta có chuyện muốn dặn dò. Còn những người khác thì tùy mọi người 

Huyền Âm chân nhân đứng dậy, dẫn theo Hoành Phi mặt mày ngơ ngác đi theo sau. 

Nhìn theo Huyền Âm chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư cười nói với Ngọc Vô Song tỏ ý xin lỗi: 

- Sư đệ mấy ngày nay rất kỳ lạ, toàn nói những điều làm cho người khác khó hiểu, chưởng giáo không cần phải để ý những điều đệ ấy nói đâu. 

Ngọc Vô Song khẽ than: 

- Có lẽ ông ấy đã phát giác được điều gì chăng, chỉ có điều chưa muốn nói ra. Pháp quyết của Dịch viên cũng xuất phát từ Đạo gia, nghiên cứu rất nhiều về chuyện xem sao đoán việc, ta thấy ông ấy trước kia tuy chỉ xem chơi mọi việc không nói ra, nhưng về phương diện này đã đạt đến mức người ta phải kinh sợ. 

Tĩnh Nguyệt đại sư hồi tưởng cười cười, trầm buồn nói: 

- Trong Dịch viên, Âm viện có hai vị sư đệ kiệt xuất là Huyền Quỷ và Huyền Âm. Bọn họ đều là những người có linh tính quái dị, thường hay nghiên cứu những thứ chúng ta vốn coi thường không để ý. Luận về tu vi bọn họ có thể hơi kém, nhưng nói về phương diện dự cảm, bọn họ rất cao, chúng ta không thể bằng được. Lần này sư đệ thay đổi như vậy khiến trong thâm tâm ta rất bất an. Có lẽ như Thương Nguyệt đã nói, trong lòng luôn có một cảm giác không an, có lẽ đúng là sắp xảy ra chuyện thật rồi. 

Ghi chú: 

(1) Ý nói là không biết lão đang muốn đề cập chuyện gì 

(2) Ý là có được hai niềm vui cùng lúc 

(3) Ý là: Nhạn đang bay gãy cánh, chỉ là số mệnh, thiện lương, oan nghiệt, duyên hay nợ, chỉ do trong lòng mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.