Ở bên cạnh, ma thần Dạ Mị yếu ớt nói:
- Tôn chủ, phân tích tình hình trước mắt, Lục Vân đã bị trọng thương nên không còn sức phòng ngự nữa, lại tiếp một đòn hủy diệt của Lang Vương, thì trừ phi hắn là đại la kim tiên, còn không nhất định đã bị tiêu diệt cả xác lẫn hồn.
Một cao thủ yêu vực nghe thế tán thành:
- Ma thần nói không sai, với thực lực của Lang Vương chúng ta trong tình huống lúc nãy mà tấn công trí mệnh như vậy thì đừng nói là hắn, thậm chí cả cao thủ của Vân Chi Pháp Giới cũng không còn đường sống sót .
Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang nhìn nhau cùng lắc đầu, hơi do dự nói:
- Điều này khó nói lắm, người ta nói tiểu tử này ngày đó giao chiến với cao thủ của Vân Chi Pháp Giới cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn đều sống sót vượt qua. Muốn tiêu diệt hắn hoàn toàn thiết tưởng không đơn giản như vậy. Chúng ta hay là …
Lời còn chưa dứt, Tam Nhãn Long Lang hét lên:
- Mọi người cẩn thận, tránh nhanh!
Vào lúc đó, bảy cao thủ của Long - Ma chiến tuyến còn đang chú ý nhìn ma tôn lắng nghe Long Lang nói chuyện, thì giữa không trung một chùm kiếm quang bất ngờ tản ra phảng phất như chim khổng tước xòe đuôi, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi cả trăm trượng, tấn công từng cao thủ một.
Đồng thời, Lục Vân tóc tai rối loạn, toàn thân đen cháy nhếch nhác thảm hại xuất hiện giữa bầu trời, ánh mắt ngùn ngụt lửa căm hận, đang biến hóa thành hàng trăm thân ảnh chia ra năm loại, tạo thành trận pháp ánh sáng ba chiều hình lăng trụ, phật quang, đạo quyết, ma mang, quỷ khí, nho phong lại hiện ra giữa trời, khiến cho kẻ thù bất ngờ vượt quá ý nghĩ, thế công sắc bén kèm theo sát khí hủy diệt phân bố trên từng tấc đất.
Biến cố bất ngờ khiến cho cao thủ Long - Ma chiến tuyến rối loạn, ngoại trừ Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang có tu vi cao thâm nên trong chớp mắt đã chọn được vị trí dịch chuyển tránh khỏi chiêu tấn công đó, bảy đại cao thủ còn lại hoàn toàn bị bất ngờ chỉ còn cách dựa vào phán đoán của mình để chọn lựa hướng thoát thân. Trong số các cao thủ này, ma thần Trảm Ngọc có vận khí cực kỳ xấu, hắn nhắm đúng vào hướng tiến công của Lục Vân, nhằm ngay trước đầu kiếm của chàng.
Kinh hãi nhìn thế tấn công trước mắt, ma thần Trảm Ngọc rít lên một tiếng kinh khủng, ánh mắt lóe lên ánh tuyệt vọng. Trước đây hắn đã bị Lâm Vân Phong đánh trọng thương, từ lúc quay về Đan Hoa sơn vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, tiếp đó lại giao chiến với Lục Vân nên thương thế trở nặng. Lúc này, hắn gặp ngay vào khu vực đang bị tập trung công kích cao độ, hắn tất nhiên không muốn bị giam vào đó nhưng lại không còn sức chạy thoát.
Phát hiện được vị trí và tình huống của ma thần Trảm Ngọc, đang ra đòn tấn công Lục Vân hét lớn:
- Chết đi, Trảm Ngọc! Từ lúc ngươi dám gây trọng thương cho Thương Nguyệt, ngươi đã bị định sẵn không thoát được khỏi tay ta. Hôm nay ta tiễn ngươi xuống địa ngục!
Giữa muôn ngàn quang ảnh, bất ngờ xuất hiện một thủ ấn (dấu tay) màu đen xảo hợp ấn vào ngay ngực của ma thần Trảm Ngọc.
- Hoá hồn đại pháp! Không, không được …
Trảm Ngọc phát ra tiếng kêu thê thảm giống như một lời nguyền rủa oán hận vang khắp cả Đan Hoa sơn. Đột nhiên, tiếng kêu biến mất, tiếp theo là tiếng thét chói tai của Hắc Ám tôn chủ cùng với một cột ánh sáng màu đen rẽ mây chém xuống.
Phát hiện thấy đòn tấn công đáng sợ, Lục Vân dựa vào sự phân tích của Ý Niệm Thần Ba, bản thể lập tức rời khỏi chổ đó trước một bước, chỉ để lại một ảo ảnh đón nhận chiêu tấn công của Hắc Ám tôn chủ. Bản thân lại tận dụng khoảnh khắc đó, thần kiếm trong tay thi triển đạo gia ”Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết", cột kiếm trăm trượng phá không xuất hiện, cột ánh sáng xanh đen mang theo khí thần thánh dưới sự khống chế của chàng chia ra thành tám đường tấn công bọn ma tôn, lang vương tám đại cao thủ đã bị phát hiện vị trí thông qua Ý Niệm Thần Ba.
Giữa không trung, cột kiếm trong tay Lục Vân xông tới tận trời, chia ra chém khắp tám phương, phảng phất như cánh hoa phủ khắp bốn phương tám hướng, kiếm khí sáng ánh ngọc như chẻ mây, làm cho không gian trăm trượng bị méo mó, uy thế mãnh liệt thật không hổ là pháp quyết vô thượng của đạo gia.
Thấy vậy, Hắc Ám tôn chủ lắc mình né tránh, Tam Nhãn Long Lang lại đưa tay phải chụp lên không, lập tức xuất hiện thiên lang trảo căng gió nở to hóa thành một quang trảo to lớn phá tan cột kiếm của Lục Vân. Sáu cao thủ còn lại đồng thanh gào to, lần lượt thi triển tuyệt học của mình. Cùng lúc, giữa không trung bóng ảnh lấp loáng, nhiều chiêu tấn công cùng hội tụ lại, bộc phát quang mang lắm hình nhiều màu, lại có tiếng sấm nổ to vang vọng cả bầu trời.
Lục Vân lắc mình rời đi cả trượng, khuôn mặt có chút ảm đạm. Hai đợt tấn công liên tục đã làm tiêu hao khá nhiều chân nguyên của chàng, khiến cho chàng vốn đã bị trọng thương giờ càng nặng hơn hầu như không chịu đựng nổi. Vừa rồi, đòn tấn công bất ngờ đó của Tam Nhãn Long Lang đã ép chàng lún xuống mặt đất, nếu chàng chưa từng vào yêu vực học được “Thái Ất Bất Diệt Thể” từ trên người của Yêu Hoàng thì chắc chắn đã chết không nghi ngờ gì nữa. Lúc này, chàng tuy có Thái Ất Bất Diệt Thể, đối phương hầu như không có khả năng giết chàng, nhưng thân thể chàng đã mệt mỏi quá độ nên hành động bị hạn chế, từng bước từng bước rơi vào nguy hiểm.
Xuất hiện ngay trước mặt Lục Vân, ánh mắt sắc bén của Tam Nhãn Long Lang nhìn trừng vào chàng, lớn tiếng nói:
- Lục Vân, mệnh của ngươi thật lớn đó. Đến như vậy mà ngươi không chết thì quả thật là một kì tích. Bản vương ta có một điểm không hiểu, với tình trạng thân thể trước đó mà lại rớt vào tình huống hiểm ác như vậy, đối với người khác đều nhất định không có khả năng sống sót, ngươi làm cách nào thoát được?
Liếc nhìn Hắc Ám tôn chủ và sáu tay cao thủ đang đến gần, Lục Vân lạnh lùng trả lời:
- Ngươi nghĩ đứng trên lập trường của chúng ta, ta có thể nói với ngươi những điều ấy không?
Tam Nhãn Long Lang lạnh lùng tàn khốc nói:
- Lúc này ngươi nghĩ rằng không nói mà được sao?
Lục Vân phản bác:
- Ngươi cho là ta hôm nay nhất định sẽ bại trận không nghi ngờ gì sao? Đừng quên rằng ta vẫn đang ở tại nơi đây, cuối cùng ai chết trong tay ai còn chưa biết được.
Lục Vân lắc mình, kiếm ảnh phân thành tám chia ra tấn công tám cao thủ. Sau đó toàn thân di chuyển nhanh chóng, dùng Ý Niệm Thần Ba dẫn đường phân tích khắp xung quanh để tìm một khe hở thoát khỏi vòng vây của tám đại cao thủ. Nhưng cùng lúc đó, Hắc Ám tôn chủ thân ảnh biến hóa không ngừng bám sát phía sau Lục Vân chút nào, toàn tâm toàn ý khóa chặt chàng lại làm cho chàng không cách nào thoát thân đi được.
Bên cạnh, Tam Nhãn Long Lang lệnh cho tất cả lùi lại để tránh bớt thương vong, còn tự hắn bay ra, xoay chuyển trên không trung theo một phương thức kỳ quái, chỉ giây lát sau liền thấy giữa không trung vốn không có gì xuất hiện vô số tia màu vàng kim bay lượn đan xen thành một cái lưới màu vàng giống như lưới nhện, nhốt Hắc Ám tôn chủ và Lục Vân vào bên trong.
Trong khi đang né tránh, Lục Vân toàn tâm toàn ý muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Ám tôn chủ, đáng tiếc là mười lần liên tiếp thất bại làm cho chàng hiểu rõ lần này Hắc Ám tôn chủ quyết tâm giết chàng bằng được. Quay đầu nhìn lại những lưới tơ ánh vàng chăng kín bốn phía, ánh mắt Lục Vân trở nên nghiêm túc, khi Tam Nhãn Long Lang vừa di chuyển chàng đã phát hiện rồi, nhưng không cách nào phân ra đồng thời lưu ý nên khi xảy ra thì không cách nào tránh được.
Ngẩng lên, Lục vân liếc nhìn Tứ Linh thần thú, trong đáy mắt hiện rõ vẻ đau khổ, tình cảnh lúc này nên để cho nó ra tay rồi, nhưng Lục Vân đã không làm như vậy, bởi vì chàng muốn biết mình hôm nay và ma tôn, lang vương thật ra hơn thua như thế nào.
Kể từ lần ở Dịch viên đến nay, đây là lần nguy hiểm nhất, chỉ có điểm khác biệt là lúc này chàng vẫn còn có Tứ Linh thần thú bên cạnh, chàng có thể thi triển toàn lực, không hề úy kị điều gì và cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Con đường nghịch thiên rất gian nan hiểm trở, nếu chàng không có thực lực thật mạnh thì khó mà đi đến cuối cùng được. Hôm nay tu vi của chàng đã đến điểm bão hòa, nếu muốn tài năng tăng tiến thêm một bước, cần phải vượt qua khó khăn to lớn trước mắt, điều này làm cho chàng bị bối rối. Dốc toàn lực để trả thù, đồng thời Lục Vân có tâm lý mong chờ cơ may, hi vọng vào lúc ở lằn ranh sinh tử tìm được phương pháp ngắn nhất vượt qua chướng ngại. Như vậy, đến năm tới, chàng có khả năng chiến thắng địch nhân nhiều hơn, thách thức với những đỉnh cao mới.
Trong khi Lục Vân còn đang phân tâm suy nghĩ, tức thì bị Hắc Ám tôn chủ ngăn trở, cả hai chỉ cách nhau ba trượng, nhìn nhau âm trầm.
- Lục Vân, ngươi đã cùng đường rồi, chịu mệnh đi thôi.
Lục Vân thờ ơ cười một tiếng, vẻ mặt biến đổi rất nhiều, nhưng trong ánh mắt vẻ kiêu ngạo vẫn không hề giảm sút, chàng lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ vội vui mừng quá sớm, lần trước Hắc Ám giới thuộc ma vực của các ngươi ta cũng đã vào qua, ngươi nghĩ hôm nay ta lại không thể thoát khỏi nơi này sao?
- Lần trước là lần trước, lần này không giống lần trước. Bây giờ ngươi đã bị trọng thương, lại nằm trong vòng vây của ta và Lang Vương, ngươi nghĩ ngươi còn có cơ hội thoát sao?
Hắc Ám Tôn Chủ âm trầm nhìn Lục Vân cười hiểm độc.
Lục Vân cười lạnh nói:
- Hắc Ám tôn chủ, trí nhớ của ngươi quá tồi, thật không ngờ ngươi lại quên rằng ta vẫn còn một trợ thủ à. Ngươi có ngạc nhiên muốn biết vì sao đến giờ ta vẫn còn chưa để nó xuất thủ không?
Hắc Ám tôn chủ biến sắc hỏi ngay:
- Tại sao?
Lời vừa nói ra, Hắc Ám tôn chủ đột nhiên tỉnh ngộ chính mình đã bị mắc lừa. Nhưng lúc này Lục Vân đã cười âm trầm đáp:
- Bởi vì thời cơ còn chưa đến. Không có nó thì ngươi cũng không cách nào giết ta được.
Nói dứt lời, Lục Vân bất ngờ tiến về phía trước ba trượng, bàn tay phải đánh thẳng vào ngực Hắc Ám tôn chủ.
Hắc Ám tôn chủ cười khinh thường, lạnh giọng nói:
- Đừng dài dòng thủ đoạn, không sử dụng thần kiếm, ngươi lại muốn dùng tay không. Để ta thành toàn cho ngươi, xem chưởng!
Lòng bàn tay hắc mang lóe lên, một luồng sức mạnh nghiêng trời lệch đất đột nhiên bộc phát đón lấy chiêu tấn công của Lục Vân.
Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, tiếng sấm sét nổ to lớn không tưởng tượng được. rồi sau đó hai bàn tay dính chặt vào nhau. Thấy vậy, Hắc Ám tôn chủ cười hắc hắc, vừa âm trầm vừa tàn khốc.
- Nếu định dùng tu vi, Lục Vân ngươi đúng là tìm đường chết.
Lục Vân cười bí hiểm khiến cho người ta cảm thấy bất an trong lòng, phảng phất sau nụ cười ấy là một âm mưu kinh thiên.
- Thật vậy sao? Hắc Ám tôn chủ ngươi quên rằng ta cũng biết rõ ma tông pháp quyết của ngươi à. Nếu vậy, ta vì sao không chịu né tránh đây?