Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 546: Chương 546: – Liên Hệ Thương Nguyệt




Bạch Vân Thiên sắc mặt trầm trọng nói: 

- Ta cũng hy vọng đó chỉ là trò đùa. Với tính cách của Kiếm Vô Trần, một khi hắn đoạt được vật ấy thì sẽ càng không coi ai ra gì. Có một số việc dù không muốn tin thì cũng không thể làm khác được, do vậy… Mà thôi, thật ra ta đến tìm ngươi vì có điều muốn hỏi, “Nhiên Đăng Phật Ấn“ có thể khống chế Hậu Nghệ Thần Cung không? Hãy trả lời thành thật, đừng che giấu. 

Thiên Mục Phong thần sắc nghiêm trọng lắc đầu, nói: 

- Nói thật, “Nhiên Đăng Phật Ấn“ đúng là có huyền cơ nhưng muốn khắc chế thần khí chí cường Hậu Nghệ Thần Cung thì hy vọng không lớn lắm. Ngoài ra, huyền cơ của phật ấn này ta cũng chưa hiểu tường tận, cũng chưa biết rõ có tác dụng gì khi gặp Hậu Nghệ Thần Cung. 

Bạch Vân Thiên gật gật đầu, vừa quay người đi vừa nói: 

- Hôm nay ta sẽ không cướp Nhiên Đăng Phật Ấn của ngươi. Lần sau gặp lại ngươi nhớ là phải cẩn thận đấy, lúc đó có thể ta sẽ thay đổi chủ ý. Mặc khác ngươi cũng nên nhớ một điều, không muốn chết thì đừng có nói những chuyện về Hậu Nghệ Thần Cung. Nếu không Kiếm Vô Trần nhất định sẽ giết ngươi đầu tiên đấy. 

Nói xong liền bỏ đi, chỉ còn Thiên Mục Phong đứng lặng một mình ở đó. 

Một lúc lâu sau Thiên Mục Phong mới bừng tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn bốn phía với ánh mắt thất thần, Thiên Mục Phong thở dài nhè nhẹ, sau đó men theo thế núi đi xuống rồi mất hút trong rừng. 

Nửa giờ sau, Thiên Mục Phong đã tới chân núi Hoa Sơn. Hắn cẩn thận phân tích tình hình xung quanh, phát hiện Hoa Sơn được phòng bị rất nghiêm ngặt, muốn xâm nhập vào tuy không phải là chuyện khó nhưng một khi bị phát hiện muốn trốn thoát cũng sẽ rất phiền toái. Suy tính cẩn thận, Thiên Mục Phong quyết định tùy cơ ứng biến, một khi gặp bất lợi lập tức đi ngay. 

Sau khi đã quyết định như vậy, Thiên Mục Phong thu liễm toàn bộ khí tức, bí mật di chuyển che dấu hành tung, toàn thân hóa thành một luồng lưu quang ảm đạm, cứ men theo vách đá cao vút dựng đứng mà đi, rất nhanh chóng, Thiên Mục Phong đã đến lưng chừng Hoa Sơn. 

Đột nhiên Thiên Mục Phong phát hiện một luồng khí tức mạnh mẽ đến gần, liền nhanh chóng ẩn mình sau tảng đá to. Ngay sau đó, thân ảnh Thương Nguyệt xuất hiện trên không, ánh mắt đảo quanh bốn phía như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. 

Giây lát, dường như Thương Nguyệt không tìm được thứ nàng cần, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi quay mình đi theo hướng khác. 

Thiên Mục Phong nhìn theo bóng Thương Nguyệt đi xa, lòng thầm nghĩ: 

- Đây chẳng phải là Thương Nguyệt của Phượng Hoàng thư viện sao, nghe nói quan hệ giữa nàng và Lục Vân rất tốt, đã từng hợp sức với Ngạo Tuyết cô nương liều mạng cứu Lục Vân. Chắc hẳn nàng biết được tình huống của Ngạo Tuyết cô nương, ta đi hỏi nàng không phải là rất an toàn sao. 

Nghĩ đến đây, Thiên Mục Phong lập tức nhìn theo bóng của Thương Nguyệt, lặng lẽ bám sát theo sau. Không lâu sau đó đã đến một sơn cốc vô cùng vắng vẻ. 

Thương Nguyệt ngạo nghễ đứng yên trên không, lạnh lùng nhìn ra xa xăm, nói: 

- Ở đây chẳng có ai khác, các hạ đã theo ta suốt dọc đường, sao giờ vẫn chưa hiện nguyên hình đi. 

Thiên Mục Phong giật mình, không hiểu sao Thương Nguyệt đã phát hiện ra mình mà không nói ngay từ đầu, lại dẫn mình ra tận đây. Lẽ nào nàng không sợ mình có ý đồ không tốt rồi rước vạ vào thân sao? 

Thiên Mục Phong đang suy nghĩ đã lộ nguyên hình, thắc mắc hỏi: 

- Thương Nguyệt cô nương đúng không? Cô nương đã dẫn tôi đến đây, lẽ nào không sợ điều bất trắc? 

Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, nói: 

- Ở đây cách Chính Đạo liên minh chỉ vài dặm, ngươi cho là một khi giao đấu có thể giấu được các cao thủ trên đó sao? 

Thiên Mục Phong cười hàm tiếu rồi nói: 

- Thương Nguyệt cô nương nói rất đúng, ta đã quá tự cao tự đại. Bất quá ta có một điều không rõ lắm, cũng chính là những điều cô nương vừa nói, lẽ nào cô đúng là không hề lo lắng gì sao, ngộ nhỡ gặp những cao thủ như Ma tôn thì làm sao? 

Thương Nguyệt nhìn hắn rồi bình tĩnh nói: 

- Nếu đúng là cao thủ dạng như Ma tôn thì ta cũng sẽ không phát hiện được. 

Thiên Mục Phong lặng người rồi cười gượng gạo nói: 

- Thương Nguyệt cô nương nói không sai, chỉ có điều là làm cho người khác thấy tổn thương. Nhớ lần trước gặp mặt, tu vi cô nương vẫn còn ở cảnh giới Bất Diệt, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn không gặp, lại có bước tiến lớn đến vậy, thật là đáng chúc mừng. 

Thương Nguyệt ánh mắt biến đổi, kinh ngạc nhìn Thiên Mục Phong, hỏi dồn: 

- Ngươi đã gặp ta ư? Ở đâu sao ta lại không biết? 

Thiên Mục Phong cười nói: 

- Không thể nói ra, nếu không lại không ổn. Được, không nói chuyện này nữa, ta đi theo là có một chuyện muốn hỏi, tình hình Ngạo Tuyết cô nương ra sao, thương tích thế nào rồi? 

Thương Nguyệt ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng nói: 

- Ngươi rút cuộc là ai, nếu hôm nay không nói rõ thì đừng mong rời đi. 

Thiên Mục Phong lắc đầu nói: 

- Đừng kích động thế, nếu cô nương đã gặp Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong chắc phải nghe đến tên của ta rồi, ta là Thiên Mục Phong. 

Vẻ mặt dịu hẳn xuống, Thương Nguyệt nói: 

- Thì ra là ngươi, hôm đó chính ngươi đã cứu Ngạo Tuyết và Vân Phong. 

Thiên Mục Phong nói: 

- Đúng vậy. Hôm đó ta đã ngăn Lý Trường Xuân để cho Lâm Vân Phong đưa Ngạo Tuyết cô nương về lại Hoa Sơn. Sau đó, ta vốn nghĩ sẽ giết Lý Trường Xuân để báo thù cho Ngạo Tuyết cô nương, nhưng không ngờ Huyền Phong môn chủ lại đột ngột xuất hiện nên đành phải bỏ đi. Về sau ta cũng đã dò hỏi tình hình của Ngạo Tuyết cô nương nhưng không chút tin tức, lại không tiện tiến thẳng vào Hoa Sơn, vì ta và Kiếm Vô Trần đang có hiềm khích. Hôm nay mạo hiểm thử một lần vừa may gặp được cô nương nên theo cô nương hỏi xem sao? 

Thương Nguyệt nhìn hắn một lát rồi thản nhiên nói: 

- Trước tiên, ta xin thay mặt NgạoTuyết đa tạ sự quan tâm ấy, cũng thay mặt cho Lục Vân cảm ơn ngươi. Đến giờ này vết thương của Ngạo Tuyết rất nặng, bị vu thuật đả thương hôn mê bất tỉnh. Mọi người ở Hoa Sơn đều bó tay, hiện tại chỉ còn trông mong vào Liễu Tinh Hồn, hy vọng dị nhân theo lời lão nói trị khỏi cho Ngạo Tuyết. 

Thiên Mục Phong nghe vậy thì vẻ mặt đầy lo lắng, vội vã hỏi: 

- Sao lại thế được, Ngạo Tuyết cô nương hiện nay không phải là đang rất nguy hiểm chứ? Không được rồi, ta phải đi xem thử nàng ra sao, biết đâu ta sẽ nghĩ ra cách gì đó. 

- Không được náo động. Ngươi và Kiếm Vô Trần đã sẵn có hiềm khích, lần này đi nguy hiểm càng chồng chất, phải cân nhắc kỹ trước khi làm. 

Thương Nguyệt ngăn cản Thiên Mục Phong lại, an ủi: 

- Ngươi yên tâm, Ngạo Tuyết tuy mê man bất tỉnh nhưng thương tích cũng không xấu đi. Chỉ cần có thể làm nàng tỉnh lại tất cả mọi việc có thể giải quyết dễ dàng. Hôm qua Liễu Tinh Hồn đã xuất phát rồi, ta nghĩ nhất định sẽ sớm mời được dị nhân, nếu mà không được thì đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi biết, được chưa? 

Thiên Mục Phong sắc mặt liên tục biến đổi, một lúc sau mới thở dài nói: 

- Thôi được, mong là người tốt như Ngạo Tuyết cô nương sẽ được trời phù hộ. Nếu có biến đổi gì thì nhanh chóng thông báo cho ta, hiện ta ở trên đỉnh Tây Sơn cách đây chỉ vài dặm. 

Thiên Mục Phong hướng về đỉnh núi xa xa, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì buồn rầu bỏ đi. 

Thương Nguyệt nhìn theo bóng người đi xa của Thiên Mục Phong, không nhịn được thở dài nói: 

- Có lẽ kiếp này ngươi bị định sẵn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn thôi. 

Thanh âm rất nhẹ nhưng không ngờ lọt vào tai của Thiên Mục Phong, làm cho hắn dừng bước, quay người nhìn Thương Nguyệt, nói: 

- Chỉ cần nàng có thể sống thật tốt, dù phải đứng xa mà nhìn ta cũng cảm thấy cao hứng. 

Thương Nguyệt khẽ cười, không biết nên nói gì, chỉ im lặng tiễn hắn đi. 

Hai người gặp nhau, dự báo điều gì Thương Nguyệt cũng không rõ. Nghĩ rằng sau này sẽ tự hiểu được. Nhưng đến lúc đó, biết hay không biết cũng quá … 

************************************************** ********************* 

Rời khỏi Hoa Sơn, Phần Thiên nhằm hướng Phục Long Cốc mà đi. Sắc mặt Phần Thiên vô cùng nặng nề, vẻ mặt tươi tỉnh trước đó đã mất đi, lần này đến Hoa Sơn đã xảy ra không ít biến hóa ngoài dự liệu. 

Vốn lúc xuống núi, sư phụ đã chỉ định hắn đi đến Hoa Sơn, liên kết với Chính Đạo liên minh diệt trừ yêu ma, làm tròn bổn phận của người tu đạo. Mặc khác năm đó Thiên Hỏa lão tổ cùng Chính Đạo và Cửu Thiên Hư Vô giới đều có quan hệ mật thiết, Phần Thiên làm đồ tôn ông ta, đáng lẽ nên tuân theo sự sắp xếp của sư tổ, phát huy tinh thần trừ ma vệ đạo, phát dương quang đại uy danh của Hỏa Diễm Sơn. 

Ai ngờ được trên đường đi tình cờ gặp phải sư thúc Cửu Âm thánh mẫu, vì mối quan hệ với bà ta làm cho Phần Thiên sinh chút do dự, lại thêm câu trả lời của Diệp Tâm Nghi làm hắn không hài lòng, vì thế mà rời bỏ Hoa Sơn. Những điều này vốn cũng chẳng có gì to tát, nhưng đột nhiên Bạch Quang lại lộ ra thân phận, như thế Phần Thiên tuy bề ngoài ra vẻ không để ý chút nào nhưng trong lòng lại có mấy phần trầm trọng. 

Tại sao lại trầm trọng như vậy? Điều này có liên quan lớn đến Trừ Ma liên minh. Bởi vì trong nhân gian hiện nay, ngoại trừ Chính Đạo liên minh thì chỉ còn có Trừ Ma liên minh mà thôi, nếu chuyến đi lần này lại gặp thất bại thì khi quay về núi nhất định sẽ bị sư phụ trách phạt. Mà giả sử Bạch Quang lại nhân cơ hội này để tâng bốc bản thân thì càng nguy to. Vì thế, trước mắt Trừ Ma liên minh là hy vọng duy nhất, đó cũng chính là điều mà Phần Thiên lo lắng. 

Từ Hoa Sơn đến Phục Long Cốc khoảng cách không dưới ngàn dặm nhưng với tốc độ của Phần Thiên thì chỉ cần hai canh giờ là đến. Buổi chiều giờ Thân ba khắc, Phần Thiên đã đến Phục Long Cốc, do không có ý che dấu nên nhanh chóng bị đệ tử Trừ Ma liên minh phát hiện. 

Phần Thiên nói ngắn gọn ý đồ đến đây liền được bọn đệ tử dẫn đến Trừ Ma đại điện gặp Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, cùng ở đó còn có Khiếu Thiên và Phật Thánh Đạo Tiên. 

Văn Bất Danh đứng lên nghênh đón Phần Thiên, mời ngồi, rồi hỏi: 

- Nhìn thiếu hiệp khí độ phi phàm anh tuấn, toàn thân hào quang ẩn hiện, nhất định xuất thân là môn hạ cao nhân, xin được thỉnh giáo từ phương nào đến? 

Phần Thiên liếc nhìn bốn người, ánh mắt dừng lại nhìn Khiếu Thiên và Phật Thánh Đạo Tiên một lát, có chút kinh ngạc. 

- Tại hạ là Phần Thiên, đến từ Hỏa Diệm Sơn, gia sư là Liệt Hoả Linh Tẩu. 

Nghe vậy bốn người ở đó đều ngạc nhiên, rõ ràng phái Hoả Diệm Sơn dù số lượng người không đông nhưng uy danh cực lớn trong Tu Chân giới. 

Quy Vô đạo trưởng xúc động nói: 

- Từ lâu đã nghe nói về phái Hoả Diệm Sơn có Thiên Hỏa lão tổ lừng danh thiên hạ, tiếc là sinh ra muộn màng không có duyên hội ngộ. Hôm nay được gặp Phần thiếu hiệp mới thấy truyền ngôn quả không sai. Hôm nay Phần thiếu hiệp đại giá quang lâm Phục Long Cốc thật đúng là vinh hạnh to lớn của Trừ Ma liên minh chúng ta. Không biết lần này Phần thiếu hiệp đến đây có việc gì chăng? 

Phần Thiên cười nói: 

- Nghe đồn Chính Đạo trong nhân gian có hai, một là Hoa Sơn Chính Đạo liên minh, hai là Phục Long Cốc Trừ Ma liên minh. Hôm nay tới đây là để nhìn qua Trừ Ma liên minh, tận mắt gặp gỡ minh chủ kiều diễm phi phàm của các vị, không biết như thế có được không? 

Quy Vô đạo trưởng lặng người đi, liếc nhìn Văn Bất Danh, hai người trao đổi ánh mắt, rồi cười nói: 

- Phần thiếu hiệp hẳn đã quá đề cao Trừ Ma liên minh, chúng tôi đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh. Còn về việc thiếu hiệp muốn gặp minh chủ của chúng tôi cũng không vấn đề gì. Chỉ có điều minh chủ chúng tôi hôm nay có chút việc, sáng sớm đã rời khỏi Phục Long Cốc, có thể sẽ về rất trễ. Nếu như Phần thiếu hiệp không có chuyện gì vội vã thì cứ ở đây nghỉ ngơi trước đã. Không biết ý của thiếu hiệp thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.