Lục Vân ngẫm nghĩ nhưng không hề để lộ nghi hoặc trong lòng, ngược lại vẻ mặt chua chát cất tiếng:
- Phong cảnh nơi đây vốn rất xinh đẹp, đáng tiếc ta không phải đến đây để thưởng ngoạn cảnh sắc, vì vậy cảnh dù có đẹp đi nữa thì ta cũng không một chút hứng thú. Việc Dịch viên bị huỷ diệt ít nhiều ta cũng có phần trách nhiệm. Vì thế hôm nay ta đến đây, chỉ là muốn lấy lại những thứ mà bọn chúng đã nợ Dịch viên.
Văn Bất Danh thở dài nhè nhẹ rồi trầm giọng nói:
- Điều này chúng tôi đều hiểu. Hôm nay chuyện đã như vậy có nói nhiều cũng chỉ là vô ý thôi, huynh cũng nên nghĩ thoáng một chút.
Trần Ngọc Loan cũng lên tiếng an ủi:
- Lục đại ca đừng quá đau lòng, có những chuyện đã xảy ra rồi thì không thể nào cứu vãn được nữa. Vì vậy chúng ta không nên chỉ hoài niệm mãi, quan trọng hơn cả là phải báo thù cho những người đã chết. Lúc này cuộc chiến cũng đã đi đến hồi kết, chúng ta hãy cùng nhau xông lên tiêu diệt hết bọn chúng, vừa báo thù cho Dịch viên lại tạo phúc cho nhân gian.
Nhìn vào đôi mắt của nàng, Lục Vân cảm nhận được quyết tâm, trầm giọng nói:
- Được, chúng ta hãy tiêu diệt bọn chúng.
Quay đầu lại, Lục Vân nói với Tứ Linh thần thú:
- Đại linh nhi, ngươi ở một bên nghỉ ngơi trước đi, không có lệnh của ta thì không được để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát, mọi chuyện còn lại cứ để bọn ta giải quyết.
Tứ Linh thần thú nhìn chàng một lúc rồi thu lại quang cầu trên người chàng, nhẹ nhàng bay về phía sau chừng trăm trượng, đứng xa xa nhìn về nơi này.
Bên này, Hắc Ám tôn chủ bàn bạc cùng Tam Nhãn Long Lang một lúc, hơi kinh ngạc đối với ba người của Trừ Ma liên minh nhưng lại không quá lo nghĩ nhiều. Nói cho cùng thì trong ý nghĩ của hai người bọn chúng, Trừ Ma liên minh chỉ là một đám ô hợp, căn bản không thể nào so sánh được với Chính Đạo liên minh.
Lúc này, thấy Lục Vân và Trần Ngọc Loan đang chuẩn bị phát động tấn công, Hắc Ám tôn chủ nhỏ giọng nói:
- Lang vương, tình hình này xem ra con quái thú đó và Không Linh điểu đều chỉ đứng một bên quan sát, không tham gia vào trận chiến. Vậy chúng ta nhất định sẽ chiến thắng không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này thương thế của Lục Vân vẫn chưa lành hẳn, để cho ta xử lí hắn, còn tiểu nha đầu kia giành cho ngươi đối phó. Văn Bất Danh và tên tiểu tử trẻ tuổi kia thì có bốn đại cao thủ của ngươi và ma thần Dạ Mị, tin rằng nhất định không thể thất bại.
Tam Nhãn Long Lang nghe thấy không hề tỏ ra thích thú, ánh mắt trái lại lộ vẻ lo lắng nhiều hơn.
Nhìn những thuộc hạ ở bên cạnh, tất cả đều là cộng sự lâu năm của mình, hôm nay rất có thể mọi người sẽ phải chôn thân chốn này, là thống soái trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy hổ thẹn.
Tam Nhãn Long Lang ngầm thở dài, nhỏ giọng nói:
- Mọi người phải hết sức cẩn thận, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, có cơ hội thì phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, không cần lo lắng cho ta.
Bốn cao thủ Yêu vực vừa nghe xong liền giật mình, nhưng sau khi hiểu được ẩn ý bên trong lời nói, ai nấy đều cảm động, đồng thanh trả lời:
- Lang vương cứ yên tâm. Yêu vực không có hạng người ham sống sợ chết, chỉ cần còn sống, chúng tôi quyết không bỏ mặc người. Sống cùng sống, chết cùng chết.
Tam Nhãn Long Lang xúc động run người, thần sắc biến đổi nhìn bốn người, ánh mắt lộ nét cảm động vô hạn.
Lúc này đây, không thể dùng bất kì một ngôn từ nào để bày tỏ được hết cảm xúc trong lòng mỗi người. Hắn cũng không muốn nói, chỉ quét mắt qua khuôn mặt bốn người, ánh mắt giao nhau đã nói lên tất cả mọi điều.
Thời gian là một thứ gì đó rất kì quái, khi để ý đến thì dường như ngừng lại, khi không quan tâm thì lại trôi qua nhanh chóng.
Dưới ánh mặt trời, giữa tầng không trên Đan Hoa sơn, khi cuộc chiến mới sắp xảy ra, hai bên đối địch nhau cách chừng ba trượng, ánh mắt đều lộ rõ sự thù hận, lạnh lùng hướng thẳng về đối phương.
- Người của Trừ Ma liên minh kia nghe cho rõ đây. Sự việc hôm nay là chuyện riêng giữa Long - Ma chiến tuyến chúng ta với Lục Vân, các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tránh di họa về sau.
Trần Ngọc Loan lạnh lùng nghe Hắc Ám tôn chủ, rồi hét lên:
- Câm miệng, ngươi hẳn tự biết mình thuộc loại yêu ma, mà bọn ta lại là người của Trừ Ma liên minh, như vậy những lời nói vớ vẩn vô nghĩa của ngươi chỉ đáng vứt đi. Hôm nay, Trừ Ma liên minh bọn ta một khi đã xuất hiện, không kể là vì tình cảm riêng với Lục đại ca hay vì ích lợi chung của thiên hạ, đều quyết không tha cho bọn ngươi. Còn không mau lấy hết dũng khí quyết một trận sinh tử với bọn ta!
Nghe thấy những lời này, Hắc Ám tôn chủ tức giận thét lên liên hồi. Tam Nhãn Long Lang bên cạnh lại hừ giọng nói:
- Nha đầu thối khẩu khí cũng không nhỏ, không biết có bản lĩnh như thế nào đây, bây giờ để bản lang vương ta lãnh giáo thử qua xem sao.
Dứt lời thân ảnh liền lắc đi, chín bóng lang ảnh(hình sói) xuất ra từ bản thể bay vụt lên không trung, dừng trong giây lát rồi cứ một hình lại phân ra thành chín liên tục không ngừng. Khi đến gần Trần Ngọc Loan thì đã có rất nhiều lang ảnh, con nào cũng gầm lên như sấm, móng vuốt sắc bén phảng phất như thật. Ngay sau đó, Tam Nhãn Long Lang liền hoá thân thành một quang điểm (điểm sáng), xoay tròn bao vây lấy Trần Ngọc Loan, mỗi lần phát hiện ra yếu điểm lại hiện thân tấn công, thường chỉ tấn công một chiêu liền rút lui, không hề dừng lại lâu một chỗ.
Gặp sự tấn công nhanh nhẹn kì dị như vậy, Trần Ngọc Loan lúc đầu cũng có chút hoảng loạn, không ngừng né qua tránh lại, đề phòng Tam Nhãn Long Lang. Nhưng sau khi đã thích ứng được tốc độ này, Trần Ngọc Loan dần dần bình tĩnh trở lại, toàn thân phát ra ánh sáng vàng kim đan xen cùng vùng ánh sáng màu vàng trên người Tam Nhãn Long Lang, khiến cho không gian giữa hai người biến thành một vùng vàng rực, hoàn toàn bị bao phủ trong những đám mây vàng.
Trần Ngọc Loan đứng yên bên trong, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đôi lông mày thanh tú giương lên, khí thế kinh người bộc phát từ người nàng, phảng phất như đã biến đổi thành một người hoàn toàn khác, thần thánh không linh chi khí (luồng khí thần thánh thân thiện) hóa thành hai dãi màu tím, vàng xoay vòng chung quanh người nàng giữa không gian. Trên eo nàng, chiếc chuông Thiên Hậu(Thiên Hậu linh) tinh xảo bỗng chuyển động nhè nhẹ, một loạt những âm thanh kì diệu từ người nàng phát ra xung quanh, kết hợp với ngọn gió màu xanh lục tự động xuất hiện quanh người nàng. Một kết giới phòng ngự dung hợp pháp quyết, tiếng chuông và quang bích bao bọc quanh thân thể nàng.
Cuộc chiến giữa hai người đã phát động hỗn chiến quy mô lớn giữa hai phe. Hắc Ám tôn chủ quát lớn một tiếng xông thẳng vào Lục Vân. Bên cạnh, ma thần Dạ Mị cùng với hai cao thủ Yêu vực vây lấy Tư Đồ Thần Phong, hai cao thủ còn lại đối phó với Văn Bất Danh.
Giữa trận hỗn chiến, Tư Đồ Thần Phong đấu sức với ba đại cao thủ, nhờ có ngũ hành kiếm trận vô cùng thần kì nên tạm thời có thể duy trì được thế trận không bị thất bại. Nhưng Văn Bất Danh gặp phải hai đại cao thủ Yêu vực lại tỏ ra đặc biệt thảm hại, bởi vì tu vi của hai địch nhân này không hề thua kém lão nhiều, vì vậy lão chỉ còn cách tránh nặng tìm nhẹ, cố gắng hết sức không dám trự tiếp đối chọi.
Cuộc giao tranh kịch liệt biến hóa vô cùng nhanh chóng. Lục Vân khôi phục được sáu phần chân nguyên giao thủ với Hắc Ám tôn chủ, hai bên đều lộ rõ sự phẫn nộ, trong lúc cận kề với cái chết, mọi thù hận đều đã hiện ra trước mắt.
Một kiếm đánh lui Hắc Ám tôn chủ, Lục Vân khẽ khép mắt lại, đáy mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng tàn khốc, thần kiếm trong tay xoay chuyển liên tục ba lần, tám trăm bảy mươi sáu kiếm hỗn hợp của phật gia “Tâm Kiếm Vô Ngân”, đạo gia “Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết”, nho gia “Hạo Nhiên Thiên Cương kiếm quyết” được vận dụng theo những phương thức khác nhau, tạo thành ba cột kiếm hỗ trợ trực tiếp cho nhau từ ba phương hướng khác nhau, gộp thành một chiêu tấn công kinh khiếp quỷ thần.
Thế công xoay vòng kết hợp cả sở trường của ba nhà phật, nho, đạo. Ba luồng quang kiếm đỏ, xanh và vàng có khí mạch liên kết lẫn nhau, tạo nên một không gian rất đặc thù, nhốt chặt Hắc Ám tôn chủ trong đó.
Cảm nhận được tình hình bất ổn, Hắc Ám tôn chủ rống lên một tiếng rồi đảo tròn thân thể biến hóa, chớp mắt đã biến thành các quang ảnh màu đen có cùng độ sáng nhưng có đầu chân lại đảo ngược lẫn nhau, chính phản trái nhau, tất cả cùng xoay chuyển theo một phương hướng.
Do tốc độ cực nhanh, mười hai nhóm thân ảnh đảo chiều trong chốc lát đã tạo nên một vòng tròn, quang mang ở bề mặt không gian tương hỗ đó nối liền một mảng tạo thành một quang cầu với kích thước cả trượng lóe lên ba màu đen đậm, đỏ sậm và xanh sậm, chống lại áp suất của luồng khí bên ngoài.
Giữa không trung, ba cột kiếm màu xanh, đỏ và vàng được Lục Vân điều khiển đồng thời kích trúng quang cầu, cả hai lập tức phát ra tiếng nổ rung trời và tia sét sáng chói mắt, hoa lửa bay vụt như sao băng, lấp lánh đủ loại quang mang. Không gian rung động, sau khi va chạm mãnh liệt, ba luồng quang kiếm lại như mọc rễ bám chặt vào bên trên quang cầu, không ngừng gia tăng áp lực vào bên trong như muốn sử dụng áp lực phá nát nó. Còn quang cầu sau một loạt các chấn động, quang mang trên bề mặt mờ đi, nhưng chỉ trong chốc lát đột nhiên sáng bừng lên, dồn hết sức chống lại sự tấn công của Lục Vân.
Lạnh lùng nhìn vào quang cầu của Hắc Ám tôn chủ, khóe miệng Lục Vân xuất hiện vẻ tàn khốc, tay phải từ từ đưa ra. Cảm nhận hành động của Lục Vân, con mắt màu xanh đen của Hắc Ám tôn chủ lóe lên ma quang, hắn há miệng nhả ra một luồng khói đen cuồn cuộn, bên trong có ngàn vạn ma linh, từng con một điên cuồng gào thét phảng phất như muốn nuốt chửng toàn bộ vũ trụ. Luồng khói đen nhanh chóng tản ra, chốc lát đã hình thành nên một tấm màn màu đen giăng ngang che lấp thân ảnh cuả Hắc Ám tôn chủ, khiến Lục Vân không cách nào có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Thấy vậy, Lục Vân bình thản không để ý, lòng bàn tay phải loé lên những tia sáng màu đỏ, “Hoá Hồn phù” lấp lánh quang mang đỏ máu theo sự điều khiển của bàn tay phải chàng yên yên ổn ổn áp lên trên quang cầu. Một chiêu này chỉ chốc lát đã phá tan sự cân bằng giữa ba cột kiếm và quang cầu, phá nát quang cầu, ba cột kiếm lúc đó cũng bị tiêu tan trong sương mù sắc đen ma quái.
Từ trong vùng sương mù ma quái truyền ra một tiếng hừ lạnh thảm thiết, lại có cả sự phẫn nộ khôn cùng, nghe thấy vậy nét cười càng hiện rõ nơi khóe miệng Lục Vân. Tay phải chàng không ngừng thuận thế đưa tới, chỉ sau một sát na đã chạm vào luồng sương mù ma quái, rồi nhanh chóng hấp thụ luồng khí đen đó. Đúng lúc này, ánh mắt Lục Vân thoáng hiện vẻ lạnh lùng, vẻ mặt chốc lát đã biến đổi, cả cánh tay phải bị vô số ma linh bao phủ điên cuồng xâm thực cơ nhục của chàng trong khi vẫn đang bị chàng hấp thụ.
Nguy cơ đến gần, chân nguyên toàn thân Lục Vân phát ra hình thành một kết giới màu vàng, với luồng khí phật gia cực lớn cực mạnh đã mạnh mẽ hất bắn những ma linh đó ra. Lúc này, sương mù ma quái trước mắt đột nhiên nhạt đi, một khuôn mặt cực kỳ khủng khiếp lại vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt Lục Vân, khiến chàng giật mình thét lên một tiếng, lắc người rời xa khoảng mười trượng, cơ nhục trên mặt đều run nhẹ.
Tâm thần còn đang chấn động, ánh mắt Lục Vân vô tình phát hiện ra Văn Bất Danh dáng vẻ nhếch nhác, miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, khiến cho Thiên Ảnh Huyết Mị vốn trước đó đã bị Tam Nhãn Long Lang đánh bị thương nặng, đang ở nơi xa điều trị phải ra tay tương trợ.
Quay đầu lại, Lục Vân nhìn thẳng trước mặt, Hắc Ám tôn chủ lúc này đã không thấy bóng dáng, nhưng chỗ hắn vừa đứng lúc nãy bỗng nhiên có một cái đầu tượng(hình ảnh cái đầu) quái dị do sương mù ma quái sắc đen tạo nên đang phát ra khí tức rất kì lạ, tự khóa chặt mình trong một phạm vi nhất định.
Đầu tượng này rất kì lạ, lúc lớn lúc bé, xung quanh là vô số những ma linh bay múa, giống như một vòng ánh sáng sắc đen. Trong đôi mắt, mắt trái loé lên quang mang màu xanh sậm, còn mắt phải lại là quang mang đỏ sậm, ở khoảng giữa lại có một luồng quang hoa đỏ máu lưu động, bên trên quang hoa này còn xuất ra những quang ảnh biến hóa không ngừng. Không ngờ những quang ảnh này lại là những người quen cũ của Lục Vân như Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong.