Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 513: Chương 513: – Tàn Thần Tái Hiện (Tàn thần lại hiện ra)




Một phần nguyên thần Hắc Ám tôn chủ ẩn nấp bên trong ma khí. Vào lúc cuối cùng, hắn đã tách ra một phần ý thức vô cùng yếu nhược hy vọng có thể đào tẩu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi. Khi Lục Vân tung ra pháp quyết, Hắc Ám tôn chủ biết hành tung của mình đã bị bộc lộ, hắn hét lên một tiếng, lợi dụng sự quen thuộc với ma khí của cao thủ Ma vực, vừa tiếp cận Lục Vân, vừa phản công lần cuối. 

Giữa không trung, Lục Vân quan sát mũi tên do ma khí hợp thành, cất giọng yếu ớt: 

- Ta đã nói qua, luận về đạo hủy diệt, ngươi còn kém xa ta. Từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc. 

Lời dứt Diệt Hồn đao lóe lên đón lấy mũi tên đang bắn vào ngực mình. 

Giữa không trung, âm thanh cừu hận bất cam của Hắc Ám tôn chủ vang lên: 

- Lục Vân, ngươi hôm nay đã thắng rồi. Tu vi ngươi tuy không hơn ta nhưng sự tàn nhẫn độc ác lại vượt qua ta. 

Tên và đao gặp nhau, Lục Vân dễ dàng chấn vỡ được luồng kình khí đó, đáng tiếc chấp niệm ẩn chứa trong mũi tên khí lại xuyên qua được ngực chàng. Cúi đầu, nhìn từng giọt máu từ từ chảy ra trước ngực, Lục Vân cười lạnh một tiếng, như tự nói với mình, lại có vẻ như đáp lại sự nghi hoặc của Hắc Ám tôn chủ trước khi chết. 

“Ta nếu không tàn nhẫn sao có thể đi đến tận cùng.” 

Giữa trời, cuồng phong bỗng nhiên thổi đến, hắc khí cuồn cuộn chớp mắt nhạt dần khiến cho người đang ở trong đó có cảm giác bình minh sắp đến. Tinh thần chú ý vây chặt xung quanh Lục Vân, ma thần Dạ Mị và bốn cao thủ Yêu vực kinh hãi nhìn chàng, ánh mắt không ngừng chuyển động tìm kiếm Hắc Ám tôn chủ. Ở bên cạnh, khuôn mặt Tư Đồ Thần Phong và Văn Bất Danh đều tỏ ra nghi hoặc, một tràng tiếng sấm rung trời và chớp sét chói mắt vừa xuất hiện đó, thật ra giữa Lục Vân và Hắc Ám tôn chủ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không ai hiểu rõ. 

Lục Vân lúc này đã hao tổn hết chân nguyên, không còn tinh lực để ý đến thái độ của bọn họ. Thân thể liên tục chịu những trọng thương đã vượt quá giới hạn chịu đựng, rồi tinh thần lại nhẹ nhõm thoải mái sau khi tiêu diệt được Hắc Ám tôn chủ đã không chi trì được nữa, toàn thân liền hạ xuống mặt đất. Thời gian chính là giải đáp chuẩn xác cho mọi hoài nghi, khi ma thần Dạ Mị đã liên tục tìm kiếm đến hàng trăm lần mà cũng không thấy một chút khí tức của Hắc Ám tôn chủ, trong lòng hắn liền hiểu ra. 

Ma thần Dạ Mị điên cuồng gào thét. Khi Lục Vân xuống đến mặt đất, hắn liền phát ra một đợt công kích tinh thần, đồng thời, thân ảnh biến hóa trăm lần thành vô số ác ma vây phủ bên ngoài thân thể Lục Vân, điên cuồng muốn nuốt lấy chàng. 

Thấy vậy, Lục Vân chỉ mỉm cười lãnh đạm, trong vẻ đau khổ lại có nhiều phần trào phúng mỉa mai. Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong cùng quát to, bay thẳng về phía Lục Vân để ngăn chặn ma thần Dạ Mị tấn công Lục Vân. Nhưng cao thủ Yêu vực bên cạnh không cho bọn họ có cơ hội, lắc mình đến ngăn hai người, hỗn chiến bộc phát trở lại. 

Lại nói về trận chiến giữa Tam Nhãn Long Lang và Trần Ngọc Loan. Ban đầu, Tam Nhãn Long Lang không thèm để mắt đến Trần Ngọc Loan, bởi vì hắn cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, bản lĩnh có được bao nhiêu? Nhưng sau một hồi giao chiến, Tam Nhãn Long Lang phát hiện tu vi của Trần Ngọc Loan tuy không thể vượt qua được Lục Vân, nhưng kỳ quái nhất chính là luồng khí thần thánh hoà ái trên thân thể nàng liên tục áp chế hắn. Hơn nữa, trên người nàng lại có thêm thần khí cực mạnh - Thiên Hậu linh, sau vài lần giao chiến, bản thân hắn vẫn không làm gì được nàng, những điều này làm Tam Nhãn Long Lang có chút giận dữ. 

Đẩy lui Trần Ngọc Loan, Tam Nhãn Long Lang hừ giọng nói: 

- Không ngờ nha đầu ngươi lại có bản lĩnh như vậy, chả trách đảm nhiệm chức minh chủ trong Trừ Ma liên minh. Chỉ tiếc là thời gian tu luyện của ngươi còn ngắn, mà lại thẳng mặt đối đầu với ta, vậy thì đừng trách thủ đoạn của ta tàn nhẫn. 

Nói rồi toàn thân lóe lên kim quang, Tam Nhãn Long Lang hiện nguyên hình long lang to lớn, ngạo nghễ lơ lửng giữa không trung. 

Trần Ngọc Loan nghiêm sắc mặt, quát lớn: 

- Tam Nhãn Long Lang, ngươi có bản lĩnh gì cứ trổ hết ra, xem bản minh chủ ta thu thập tà vật Yêu vực ngươi như thế nào. 

Hai tay đưa ra, toàn thân Trần Ngọc Loan hào quang chói loà, như một vị thánh nữ, ánh sáng muôn màu mĩ lệ bao phủ khắp bốn phương, dưới chân hiện ra một bông sen, sau lưng xuất hiện phượng hoàng ngũ sắc dang cánh như muốn bay lên càng làm tăng thêm vẻ thần bí. 

Khoảng cách hai bên khoảng ba trượng, trong trận chiến, cả hai bên đều thu thế đợi phát ra, mỗi người đều thúc động chân nguyên trong thân thể mong muốn có thể phát ra một chiêu mạnh nhất đánh bại đối phương. Tam Nhãn Long Lang âm hiểm nhìn đối thủ, lông toàn thân dựng đứng, một tầng sóng ánh sáng bóng loáng như gương soi chuyển động quanh người hắn, cuối cùng hội tụ về con mắt thứ ba trên trán, phối hợp với chiêu tấn công hình thành một luồng sáng tam sắc bắn thẳng đến phía đầu Trần Ngọc Loan. Tiếp đó, Tam Nhãn Long Lang ngẩng đầu giận dữ quát lên, âm thanh long trời lở đất lại uy nghiêm vô cùng, rồi biến thành một vùng ánh sáng màu vàng rực rỡ bao phủ lấy cả một khoảng không Trần Ngọc Loan đang đứng. 

Ngạo nghễ đứng giữa không trung, y phục của Trần Ngọc Loan không gió mà bay, một luồng chính khí quyền bính toả ra khắp thân thể, được luồng sáng vàng kim soi chiếu tạo lên một màn sương trắng mờ ảo. Hai tay chợt thu về, hai mắt Trần Ngọc Loan sáng bừng lên, hào quang vây phủ lưu động hội tụ lại trên mặt nàng, chỉ chớp mắt đã hình thành một khu vực đặc thù che phủ cả đầu nàng. 

Ngay khi chiêu tấn công của Tam Nhãn Long Lang đến gần, dòng khí ngũ sắc xoay chuyển không ngừng quanh đầu Trần Ngọc Loan đột nhiên bị tản mác, để lộ ra dung mạo mĩ lệ, thánh thiện của nàng. Lúc ấy, toàn thân Trần Ngọc Loan chìm trong ánh sáng thần thánh, gương mặt toả sáng lấp lánh, một luồng bá khí uy thiên hiếp địa tràn ra khắp mọi nơi, khiến cho đất trời đều rung chuyển. Tam Nhãn Long Lang chợt cảm thấy kinh hãi trong lòng, thoáng linh cảm có chuyện không hay. 

Điềm nhiên nhìn vào chiêu tấn công của Tam Nhãn Long Lang, Trần Ngọc Loan lúc này phảng phất như một nữ thần, không một chút kinh sợ, đợi đến khi con mắt thứ ba của Tam Nhãn Long Lang phát ra luồng sáng tam sắc đến gần, mắt nàng mới hơi mở thêm, giữa trán lóe lên ánh vàng, “Tàn Thần quyết” mang theo tấm lòng chân thành quyết tâm tạo thành lực cực bá đạo vô cùng đón lấy chiêu tấn công đáng sợ của địch nhân. 

“Tàn Thần quyết” hiện lên, ánh vàng chói mắt. Hai luồng sức mạnh kinh khủng gặp nhau, lần lượt va chạm nhau mạnh mẽ bộc phát vô số hoa lửa và tiếng đì đùng như sấm giật. Khí thần thánh quyền bính cùng với khí tức Yêu vực u ám quỷ bí tranh đấu mạnh mẽ, cả hai khí tức tương phản nhau như nước với lửa, cùng huỷ diệt nhau, tạo nên những thay đổi khác thường. 

Thời gian, lúc này như trở thành xa xăm. Trong cuộc chiến, Tam Nhãn Long Lang phát giác chiêu tấn công của mình khi gặp phải “Tàn Thần quyết” của Trần Ngọc Loan liền nhanh chóng bị đánh lùi, cho dù tăng thêm chân nguyên cũng chẳng ích gì. Điều này làm hắn cảm thấy lạnh lòng. Hiểu rõ pháp quyết của đối phương có thể khắc chế được mình, Tam Nhãn Long Lang quyết định nhanh chóng thu hồi thế tiến công, thân thể lắc lên liền biến hóa ngàn vạn quang ảnh, lần lượt chuyển động về các hướng khác nhau. 

Thần sắc thản nhiên, Trần Ngọc Loan không hề chuyển động khi thấy những ảo ảnh trước mắt, “Tàn Thần quyết” ngay giữa trán liên tục phát ra hai chữ “Tàn Thần”, chỉ sử dụng một phương thức duy nhất xoay tít như con thoi xuyên thủng qua vô số những quang ảnh, đuổi theo thân ảnh của Tam Nhãn Long Lang. Từ khi đảm nhiệm trọng trách minh chủ đến nay, Trần Ngọc Loan khẩn trương tu luyện không ngừng. Hôm nay dù nàng vẫn chưa phát huy hết được uy lực của “Tàn Thần quyết” nhưng với sự ứng dụng pháp quyết lại có rất nhiều tăng tiến so với ban đầu, khiến nàng học hỏi được không ít thứ. 

Vừa né tránh, Tam Nhãn Long Lang vừa theo dõi tình huống của Trần Ngọc Loan, phát hiện được “Tàn Thần quyết’’ không ngờ lại có khả năng đuổi theo hành tung của hắn không sai một ly, khiến hắn vừa kinh vừa giận, rõ ràng đối sách này đã bị thất bại. Đúng vào lúc ấy, trận quyết chiến sinh tử giữa Lục Vân và Hắc Ám tôn chủ bộc phát, sức hủy diệt của trận chiến ấy lan tỏa từng phân khắp bốn phương, khiến cho lòng Tam Nhãn Long Lang lại càng bất an. 

Ngoảnh đầu quan sát trận chiến trung tâm, chỉ thấy một màu đen hắc ám không thể nhìn được gì, nhưng khí thế kinh người đã nói lên sự hung hiểm bên trong. Quay đầu lại, Tam Nhãn Long Lang thấy Trần Ngọc Loan đang đứng cách mình vài trượng, ánh mắt có chút kinh biến, sắc mặt thoáng vẻ do dự. Lúc này, quan sát toàn cục thì tình hình đã khác trước rất nhiều, nếu cứ một mực kéo dài chỉ e kết quả sẽ khiến người khác phải lạnh lòng. Nhưng nếu bắt hắn phải từ bỏ cả cơ nghiệp phải vất vả lắm mới gây dựng được lên thì quả thật quá xót xa và nuối tiếc. 

Đang mải mê suy nghĩ, một âm thanh như sấm rung trời khiến hắn bừng tỉnh, đồng thời công kích của Trần Ngọc Loan cũng đã đến gần, không cho hắn nghĩ ngợi thêm. Thân ảnh dừng lại, Tam Nhãn Long Lang không né tránh nữa, hóa thành hình người hai tay múa lên, “Thiên Lang Long trảo” mạnh mẽ giao nhau thành tấm lưới ngăn cách giữa Trần Ngọc Loan và chính mình. Màu vàng của “Thiên Lang Long trảo” với “Tàn Thần pháp quyết” cùng màu gặp nhau, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, long trảo tiêu mất, “Tàn Thần” một mực đến gần, đợi đến khi Tam Nhãn Long Lang liên tục phát ra mười hai long trảo mạnh mẽ mới bị đánh dừng lại. 

Đứng giữa không trung, mắt Trần Ngọc Loan uy nghiêm, ý niệm bám chặt lấy địch thủ, vừa tung ra “Tàn Thần pháp quyết”, vừa thi triển thần khí cực mạnh - Thiên Hậu linh, lấy sức mạnh của mình khống chế hai đại pháp quyết. Khi đó, áp lực của Tam Nhãn Long Lang gia tăng mạnh mẽ, lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn tăng lên, đáng tiếc là không cách nào phát tiết được. Gặp phải Trần Ngọc Loan, Tam Nhãn Long Lang chỉ còn tự thấy mình đen đủi, vì “Tàn Thần quyết” lại chính là khắc tinh của kì thuật Yêu vực của hắn. Như vậy, dù tu vi có mạnh hơn, Tam Nhãn Long Lang vẫn cảm thấy bị hạn chế, lửa giận trong lòng khó bình ổn lại được. 

Hét lên điên cuồng, kim quang toàn thân Tam Nhãn Long Lang tỏa sáng, lúc nguy hiểm đến cận kề liền bất ngờ thi triển thuật Nhân Yêu Ảo Hóa - Nhân Thú Ảo Thể hiếm thấy. Nhìn từ xa, Tam Nhãn Long Lang lúc này đã biến thành một quái thú mình người đầu sói, toàn thân phảng phất như có một tầng phấn vàng, phản xạ ánh sáng chói mắt khi bị “Tàn Thần quyết” công kích. 

Sau khi hóa thú, Tam Nhãn Long Lang dường như ít uý kị “Tàn Thần quyết” hơn, tốc độ tránh né tăng lên nhiều lần, cứ như vậy cả bầu trời ánh sáng vàng đan xen nhau, quang ảnh mật độ dày đặc tầng tầng lớp lớp tạo thành màn lưới, nhốt Trần Ngọc Loan bên trong một quang cầu sắc vàng đường kính năm trượng. 

Ánh mắt hơi biến đổi, đối với pháp quyết Tam Nhãn Long Lang thi triển, Trần Ngọc Loan mới thấy lần đầu nên khó tránh khỏi hơi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, nàng phát hiện hào quang của tầng phấn vàng trên người Tam Nhãn Long Lang rất cổ quái, có thể phản xạ lại hay có thể khống chế hơn nửa sức mạnh công kích của mình, làm cho thế công của nàng giảm sút rất nhiều. 

Nắm rõ tình hình, Trần Ngọc Loan khẽ quát lên một tiếng, hào quang màu tím vàng rực rỡ như mặt trời, hình thành một cột sáng phá trời phong bế lấy nàng vào trong. Tiếp theo sau, Thiên Hậu linh dưới sự điều khiển của nàng, tự động xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, vừa phát ra một luồng ánh sáng màu tím chói mắt, vừa hút hết không khí bốn phía bên trong các loại hào quang, cuối cùng tụ lại thành một cột sáng chống trời với bảy màu làm nền tảng, màu tím làm chủ đạo, yên tĩnh ngạo nghễ tại khoảng không trên đầu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.