Lúc này đây, Lý Hoành Phi vì yêu mà thành cừu hận, hận mình sức lực quá yếu đuối. Hắn khát khao có sức mạnh, hắn khát khao thấy Trương Ngạo Tuyết có thể khôi phục lại như xưa. Nhưng nếu khát vọng mà không làm gì, khát vọng vẫn chỉ là khát vọng, hoàn toàn không thể mang lại sức mạnh cho con người. Tâm lý của hắn thế nào thật rõ ràng, ngập tràn nóng nảy kích động, ngoại trừ việc suy nghĩ lung tung còn có thể làm được gì?
Gào lên rồi lại ngửa mặt kêu réo đã đời, Lý Hoành Phi mới bình tĩnh nhìn lên trời cao, thấy trên không chỉ toàn màu đen, trong lòng có cảm giác buồn bã vô cùng vô tận.
Bầu trời lúc đó cũng như tâm trạng của hắn, từ sáng chuyển dần sang u ám, không còn sáng nữa. Cuộc sống chuyển màu sang u ám, hy vọng cũng đã thành thất vọng, chỉ còn màn đêm vô cùng vô tận và tịch mịch làm bạn, không một âm thanh hồi đáp.
Đột nhiên, một ngôi sao lấp lánh ánh sáng giúp cho Lý Hoành Phi tìm được phương hướng trong đêm đen. Hắn lập tức tỉnh táo lại, xoay người quay về lối cũ chạy về.
Quay về đến biệt viện, Lý Hoành Phi rùng rùng chạy đến phòng của Huyền Âm chân nhân, nhưng lại không dám gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng của Huyền Âm chân nhân:
- Hoành Phi phải không, sư thúc đợi con đã lâu rồi.
Lý Hoành Phi kinh ngạc, dạ một tiếng rồi mở cửa tiến vào, nhanh chân đến bên bàn.
- Sư thúc, chính là con. Người sao biết con lại đến tìm người ?
Huyền Âm chân nhân thản nhiên nói:
- Bởi vì con có chuyện cầu ta, vì thế con đến.
Lý Hoành Phi lạ lẫm nhìn ông, gật đầu nói:
- Sư thúc nói đúng, con thật sự có chuyện cầu người, hy vọng sư thúc giúp đỡ cho.
Huyền Âm chân nhân thay đổi vẻ lãnh đạm, trầm giọng nói:
- Con chắc đã nghĩ rõ ràng, ta có khả năng giúp con nhưng thật sự rất bận rộn.
Lý Hoành Phi giật mình, lời Huyền Âm chân nhân thật cổ quái, tại sao lại nói là rất bận rộn? Không lẽ nào ông cũng biết hại mình?
Không thể minh bạch, Lý Hoành Phi hỏi thẳng:
- Xin sư thúc nói rõ ràng, đệ tử nghe mà không hiểu rõ.
Huyền Âm chân nhân ân hận nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Có nhớ từ đầu ta đã nói câu gì không? Con sinh ra trên đời cũng khốn khổ bởi một chữ tình, mà chữ tình này đã định là ở trên Hoa Sơn. Tối nay con đến đây rồi, cũng vì tình mà đến, có lẽ cuối cùng cũng vì tình mà đi, con đã cẩn thận nghĩ qua chưa?
Lý Hoành Phi trầm giọng nói:
- Sư thúc đã rõ ý của đệ tử, chỉ cần sư muội có thể hạnh phúc mạnh giỏi, cho dù phải trả bằng chính tính mạng mình con cũng đồng ý. Bây giờ xin sư thúc thành toàn cho con.
Huyền Âm chân nhân đau thương nói:
- Thành toàn? Không, không phải thành toàn, chỉ là … Tính lại, bây giờ cũng đã quá khuya rồi. Hôm nay, con vì Ngạo Tuyết mà đến, ta cũng nói cho con nghe một phương pháp hy vọng có thể làm cho nó khôi phục lại ký ức. Nhưng điều này phải trả giá cao, rất rất cao, chỉ sợ con… ai …
Lý Hoành Phi nghe được có thể làm cho Ngạo Tuyết khôi phục lại ký ức, lập tức sắc mặt vui mừng, nóng nảy nói:
- Sư thúc nói nhanh, cho dù giá thế nào con cũng đồng ý.
Nhìn thấy hắn có vẻ hưng phấn như vậy, sắc mặt Huyền Âm chân nhân thật sự đau đớn, giọng đầy phiền muộn:
- Có lẽ ta không nên nói cho con những chuyện đó, chỉ theo một góc độ mà nói, con biết hay không thì cũng giống như nhau thôi.
Lý Hoành Phi không hề lưu ý đến ẩn ý chân chánh trong lời nói của ông, chỉ thúc giục:
- Bởi vì như vậy, sư thúc người mau nói cho con đi, cần làm gì để cho sư muội khôi phục lại ký ức?
Huyền Âm chân nhân nhè nhẹ thở dài, không còn vẻ mặt đau buồn nữa, nghiêm túc nói:
- Ta có thể nói cho con, nhưng con cần đáp ứng ta không được nói cho người khác biết kể cả Ngạo Tuyết.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, Lý Hoành Phi bối rối ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói:
- Sư thúc yên tâm, con quyết không nói cho người nào hết.
Nghe vậy, sắc mặt Huyền Âm chân nhân hòa hoãn, nhẹ giọng nói:
- Không phải ta không tin con, nhưng để đề phòng mọi người gặp chuyện. Trước mắt, tình trạng của Ngạo Tuyết đúng là mất ký ức, nghe nói là bên trong đại não đã bị thương tích nào đó. Muốn giúp nó có cơ hội khôi phục lại, bên cạnh việc từ từ điều dưỡng, biện pháp nhanh nhất là bất ngờ sử dụng một loại phương thức khác kích thích mạnh thần kinh của nó nhằm làm cho nó nhanh chóng khôi phục lại. Chắc chắn phương pháp kiểu này rất nguy hiểm, nhưng lại có khả năng rất lớn làm cho nó phục hồi. Vì vậy cho dù con đã học được rồi cũng không được thi triển bất cẩn, trừ phi gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ. Con đã hiểu rõ ý của ta chưa?
Lý Hoành Phi liên tục gật đầu, nói rõ ràng:
- Con đã hiểu rõ, sư thúc người nói tiếp đi.
Huyền Âm chân nhân nói:
- Được, con nghe cho cẩn thận đây. Muốn kích thích thần kinh của Trương Ngạo Tuyết, các biện pháp thông thường không thể áp dụng được. Nhưng Dịch viên có một pháp quyết rất cổ quái luôn được giữ trong Âm viện. Pháp quyết này có tên “Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp” (pháp quyết khóc đến chảy máu để gọi hồn). Pháp quyết này có phần hiểm độc, bởi vì người tập thành rồi thi triển pháp này thì toàn thân máu huyết trong kinh mạch sẽ khô kiệt, hóa thành một sức mạnh rất tà ác và mãnh liệt, đánh một cái là quét sạch ký ức trong não kẻ địch làm kẻ địch trở thành như tượng gỗ, trong não chỉ còn lưu lại giây phút thi triển pháp quyết. Vì thế, pháp đó có tên là Hoán Hồn đại pháp, có khả năng hoán đổi ký ức của ta và địch, từ đó khống chế được đối phương.
Nghe rồi, Lý Hoành Phi biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:
- Sư thúc, ý của người đã nói, nếu như học được pháp quyết này rồi, không thể thi triển bừa bãi, một khi thi triển rồi con chắc chắn sẽ chết không sai phải không?
Huyền Âm chân nhân gật đầu nặng nề nói:
- Đúng vậy, đúng là như vậy, vì thế ta cũng hoàn toàn không hy vọng con học được nó. Theo tình huống trước mắt của Trương Ngạo Tuyết mà nói, muốn nó khôi phục lại ký ức thật khó, pháp quyết đó cũng không chắc có khả năng thành công giúp nó khôi phục, nhưng nếu chỉ muốn kích thích thần kinh của nó thì tin rằng sử dụng pháp quyết đó không là vấn đề. Vì vậy, thật tình mà nói, bắt buộc phải thi hành pháp quyết này là hạ sách. Đương nhiên, nói với con như vậy chỉ hy vọng con hiểu rõ, hoàn toàn không hy vọng con chọn làm như thế.
Lý Hoành Phi trầm lặng không nói, trong lòng đang suy xét những lời nói của ông. Tự mình đến đây vì sao? Mục đích rất rõ ràng, vì phương pháp đó nghĩ là có thể làm cho Trương Ngạo Tuyết khôi phục lại ký ức. Hôm nay tự mình tìm tới tìm lui rồi, chỉ có điều phải trả giá bằng sinh mạng làm cho hắn do dự.
Sinh mạng thì thật là quý, ái tình lại không có giá, nếu phải chọn một trong hai, thật là làm người ta khó chọn. Tuy nhiên có khó cũng phải chọn, đúng không?
Đang trầm tư, Lý Hoành Phi nghĩ đến nhiều chuyện. Suy xét tới lui rồi, hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
- Sư thúc, người hãy truyền cho con Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp đi.
Huyền Âm chân nhân thở dài nhưng lại không cự tuyệt, chỉ nhẹ giọng nói:
- Bởi vì con đã quyết tâm, sư thúc không ngăn trở con. Thật ra ban đầu ta đã nói với con, ta đã biết rõ đáp án rồi. Chỉ có điều kết quả này làm ta rất an ủi, mà cũng rất đau thương. Đáng tiếc là không thể thay đổi rồi …
Không thể nào thay đổi được cái gì ông cũng không nói, ông chỉ cười cô đơn, bắt đầu truyền thụ cho Lý Hoành Phi Hoàn Hồn đại pháp đó. Hai thời thần đã qua đi rất nhanh. Khi Lý Hoành Phi đã nắm được nguyên lý chính, từ trong tình trạng nhập định tỉnh lại, thì đột nhiên phát hiện Huyền Âm chân nhân nằm gục trên bàn ho rất dữ, rất nhiều máu tươi đã chảy ra từ khóe miệng.
Trong lòng chấn động, Lý Hoành Phi do dự đứng lên đỡ thân thể ông dậy, tay phải vận chân nguyên giúp ông trị thương.
Giây lát, Huyền Âm chân nhân đã khỏe lên nhiều, liền quát hắn:
- Tốt rồi, đừng lãng phí chân nguyên.
Lý Hoành Phi rút tay lại, ngồi xuống bên cạnh ông lên tiếng hỏi:
- Sư thúc, người sao lại như thế, không duyên không cớ để nội thương phát tác, nguyên nhân có liên quan đến Vân Phong hay không?
Huyền Âm chân nhân lắc đầu nói:
- Không cần suy nghĩ lung tung, thương thế này không phải vì trị liệu cho Vân Phong mà có, chính là bởi ta tự mình làm thành.
Lý Hoành Phi nói:
- Như vậy, đệ tử giúp người một chút sức, nhanh chóng hồi phục thương thế.
Huyền Âm chân nhân cười cười, có chút thê lương nói:
- Không cần đâu, đã không đủ thời gian rồi.
Lý Hoành Phi nghe giọng nói của ông có vẻ không đúng, biến sắc một chút, gấp gáp nói:
- Sư thúc, người không ngờ cũng có chuyện gì che dấu chúng con, người nói cho con biết đi.
Huyền Âm chân nhân lắc đầu có ý nói hắn không cần gấp gáp, hạ giọng nói:
- Cho dù con không hỏi, sư thúc cũng muốn nói cho con, nếu không sẽ không còn cơ hội rồi. Nghe những lời ta nói, con chỉ cần nhớ không cần nói cho người khác để tránh mọi người lo lắng, biết không?
Lý Hoành phi đau lòng nói:
- Sư thúc yên tâm, đệ tử đã hiểu.
Cười cười đầy an ủi, Huyền Âm chân nhân nói:
- Ly biệt là thế, con người ai có thể chạy thoát được. Thật ra sớm nay sau khi biết Vân Phong bị trọng thương, ta cũng đã thi triển một pháp quyết tuyệt mật của bổn môn, giúp ta nhanh chóng đạt được sức mạnh thần bí, thấy rõ nhiều chuyện. Chỉ có điều cái giá cũng thật là kinh người, giá đó chính là sinh mạng của ta. Hôm nay, thời gian của ta cũng không còn nhiều, không quá hai ngày. Vì thế, con cần đáp ứng ta, tạm thời không cần báo cho người khác.
Lý Hoành Phi chấn động thân thể, run giọng nói:
- Sư thúc, người vì sao lại muốn như thế?
Huyền Âm chân nhân hạ giọng cười nói:
- Con vì sao muốn học Hoàn Hồn đại pháp đây?
Lý Hoành Phi ngây ngốc rồi như thể hiểu rõ ý của ông. Nguyên nhân cũng hoàn toàn vì Dịch viên, vì những người khác có thể được an toàn.
Huyền Âm chân nhân thấy hắn đã hiểu rõ, nhẹ giọng an ủi:
- Không cần đau lòng, có những chuyện nếu tránh còn xấu hơn. Hãy nhớ lời ta nói, tai nạn của Ngạo Tuyết còn tiếp tục, có thể hóa giải được không, chỉ trông vào các con. Tốt rồi, đêm khuya rồi, về ngủ đi, quên hết mọi chuyện đi.
- Quên mà được sao? Sư thúc.
Không ngừng được, Lý Hoành Phi nhè nhẹ hỏi ngược.
Huyền Âm chân nhân vỗ vỗ lên đầu vai hắn, vừa đẩy hắn ra vừa nói:
- Thời gian sẽ làm cho con quên được, đi đi.
Lý Hoành Phi đứng lại, hai người nhìn nhau khá lâu, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài vang vọng.
Đêm, rất yên tĩnh. Huyền Âm chân nhân tựa cửa vẫy tay nhè nhẹ, miệng thì thầm:
- Tạm biệt, người cùng cảnh ngộ như ta.
Buổi sáng sớm, Kiếm Vô Trần đã rời khỏi giường. Sau khi chải chuốt lại quần áo, nở nụ cười lịch lãm dễ thương, hắn liền đến phòng Trương Ngạo Tuyết.
Vừa vào cửa, Kiếm Vô Trần thấy Thương Nguyệt, Lí Hoành Phi, Tất Thiên ba người đã đến ngồi canh chừng rồi. Kiếm Vô Trần cười chào ba người, không thèm để ý đến ánh mắt ruồng rẫy của cả ba, đến thẳng bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cười nhẹ nói:
- Ngạo Tuyết sư muội, hôm nay có muốn ra ngoài thư giãn không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, cười nhè nhẹ, thần tình có chút lãnh đạm nói:
- Lại là huynh à, ta còn không nghĩ huynh sẽ đến.
Bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư không chút biểu hiện nói:
- Hảo ý của minh chủ ta đại diện cho Ngạo Tuyết cảm kích, nhưng hôm nay sợ làm cho minh chủ thất vọng bởi vì ta đã tính sẽ giảng cho Ngạo Tuyết một số chuyện dĩ vãng trước kia, hy vọng nó có thể hồi tưởng được chút nào chăng.
Kiếm Vô Trần hiểu rõ ý tứ của bà, nhưng giả như không biết lên tiếng tán đồng:
- Tốt đó, vậy ta ở lại trong phòng, ta cũng muốn nhắc lại một số chuyện vừa mới xảy ra trước đây, biết đâu những chuyện đó có khả năng kích thích thần kinh nàng, hy vọng được chút gì chăng.