Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 429: Chương 429: – Ý Thức Xuyên Toa




Phân tích kỹ lưỡng những gì thu thập được, Lục Vân vô cùng khiếp sợ bởi sự thật đã quá rõ ràng, ẩn giấu đằng sau màn sương mờ ảo này lại là một vùng không gian và thời gian hỗn loạn. 

Còn nhớ Tứ Linh thần thú từng nói, nơi đây vốn tồn tại nhiều không gian khác nhau. 

Ý thức của chàng khi từ cánh cửa thuỷ tinh tiến vào đường hầm thần bí này thật sự đã phải vượt qua một không gian. Hôm nay đi vào nơi này hiển nhiên phải đối mặt với một không gian khác. Vậy rốt cuộc đây là nơi nào, tại sao có cấu tạo thần kì đến vậy, lại có thể khéo léo liên kết các không gian lại với nhau? 

Qua một hồi suy nghĩ, Lục Vân rút ra kết luận, không gian hỗn loạn đằng sau đám tinh vân màu xanh lục mờ ảo này đang tồn tại một nguồn sức mạnh hủy diệt vô cùng to lớn, nếu tiếp tục tiến vào mà không cẩn thận thì ý thức và nguyên thần có khả năng sẽ bị tiêu diệt. 

Hiểu được tình thế trước mắt, Lục Vân trong lòng trầm mặc, lo lắng không biết phải chọn lựa như thế nào. Dựa theo những gì đã phân tích thì quay lại hẳn an toàn nhất, nhưng điều đó đi ngược với tính cách chàng - một người thích đương đầu với nguy hiểm. Nếu tiếp tục tiến về phía trước thì mọi hành động đều phải vô cùng cẩn thận. 

Làm thế nào để đối phó với nguồn sức mạnh hủy diệt và thuận lợi vượt qua không gian đảo lộn này? Đó là vấn đề khiến Lục Vân phải đau đầu. Thân mang vô số chính tà pháp quyết, khi đối mặt với khó khăn, nguy hiểm, rõ ràng Lục Vân có lợi thế hơn những người khác rất nhiều. Dù vậy, trước vấn đề quan trọng như thế này, việc chọn lựa đúng pháp quyết phù hợp với chàng càng trở nên khó khăn và nhọc công. Người bình thường có bao nhiêu sức lực thì sử dụng bấy nhiêu, nhưng Lục Vân thì khác, chàng cần phải suy nghĩ thấu đáo, sai lầm vào lúc này sẽ khiến chàng trả giá đắt. 

Lưu lại trong thế giới điên đảo này hiện tại chỉ là một phần ý thức của Lục Vân, có sự khác biệt rất lớn so với cơ thể thật sự. Tại nơi đây, ý thức và nguyên thần luôn dễ dàng bị phá tan và tiêu tán nhất. Không có sự bảo vệ của cơ thể, khả năng phòng ngự càng yếu ớt hơn, như vậy, sự tấn công của nguồn sức mạnh khủng khiếp ở không gian này càng trở nên nguy hiểm vạn lần. Đây cũng là lí do tại sao rất nhiều cao thủ tu vi cao cường đã tu luyện đến mức cao nhất, nhưng khi nguyên thần rời khỏi cơ thể để phi thăng vẫn không cách nào phá vỡ được sức mạnh của không gian, dẫn đến kết cục bị diệt vong. 

Biết rõ nguy hiểm trước mắt và những bất lợi của bản thân, trong lòng Lục Vân đã có quyết định. Đầu tiên chàng thi triển Phật môn Vô Pháp pháp quyết, dùng luồng khí mạnh mẽ và kiên cố của Phật gia để bảo vệ linh thể ý thức yếu ớt. Bên ngoài lớp bảo vệ của Phật pháp, chàng thi triển Thái Huyền Liệt Thiên của Đạo gia và Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia tạo thành lớp phòng ngự thứ hai và thứ ba. 

Vừa hoàn tất, Lục Vân dùng ý chí kiên định khống chế pháp quyết của Quỷ tông và Ma tông, khiến cho hai loại pháp quyết ấy kết hợp với nhau hình thành đạo kết giới cổ quái làm lớp phòng ngự thứ tư. Chỉ thấy trong khoảng không gian xanh lục mờ ảo, từ thanh trường kiếm tỏa ra luồng ánh sáng kì lạ gồm năm màu vàng, xanh lam, đỏ, đen và tím ma quái, vô cùng rực rỡ. 

Sau một tiếng hét, trường kiếm bay vút lên cao, xoay một vòng quanh đám tinh vân màu xanh lục rồi lập tức điều chỉnh tần suất lớp khí bảo vệ bên ngoài cho giống với xung quanh, tiếp đó biến mất vào thế giới xanh lục. Lục Vân lúc này cảm giác như thấy vô số tinh vân đã lùi về sau, không hề nghe thấy một âm thanh nào, dường như không gian nơi đây có khả năng hấp thụ âm thanh. 

Quan sát ảnh hưởng của môi trường đối với bản thân, Lục Vân phát hiện tốc độ hiện thời không đủ nhanh, lực cản xung quanh là quá lớn. Nhanh chóng điều chỉnh tốc độ đạt đến mức tối đa, Lục Vân thúc dục ý thức toàn lực hướng về phía trước tựa ngôi sao băng xuyên qua những đám tinh vân hỗn loạn. Đương nhiên những việc này chỉ diễn ra trong ý thức của chàng mà thôi, vì cơ thể chàng không hề tồn tại ở thế giới này. 

Sau khi xuyên thủng tầng tầng lớp lớp sương mù, ý thức của Lục Vân tiến vào đường hầm không gian và thời gian hỗn loạn. Vừa vào trong, tinh thần chàng hết sức chấn động, bởi sức mạnh hủy diệt của nơi này mạnh hơn gấp mấy lần những gì chàng suy đoán trước đây 

Như vậy, sự chuẩn bị chu đáo của Lục Vân chưa chắc đã kham nổi với hoàn cảnh thực tế. Hết sức thận trọng, chàng huy động toàn bộ sức lực trong ý thức, một mặt tăng tốc về phía trước, một mặt không ngừng thi triển Phật pháp, Đạo pháp củng cố lớp phòng ngự kết giới bên ngoài. 

Thời điểm này Lục Vân ý thức rất rõ, thứ khiến chàng lo lắng chính là thời gian. Lục Vân đã từng cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, nhưng chưa từng có trải nghiệm sinh tử “khắc cốt ghi tâm” nháy mắt xuyên qua thời gian ngàn dặm như thế này, Theo thời gian trôi nhanh, bên ngoài vòng bảo vệ tràn ngập lực huỷ diệt tựa cơn đại hồng thuỷ, trói buộc ý thức của Lục Vân giữa biển cả mênh mông không vết tích đất liền. 

Tốc độ càng tăng, trong tâm trí Lục Vân hiện lên cảm giác hủy diệt khiến chàng bắt đầu hoảng sợ thật sự. Biết rõ không nên cả nghĩ, nhưng tốc độ kì diệu đó buộc chàng phải đối mặt với những ý nghĩ hỗn loạn không thể làm chủ. 

Lúc này, ý thức của chàng trên thanh kiếm vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bay nhanh vào thế giới rộng lớn vô biên. Giữa lúc ấy, Lục Vân nhận thấy kết giới phòng ngự bên ngoài ý thức bắt đầu bị tàn phá, đồng thời tốc độ dần dần giảm xuống. Trước tình hình như vậy, Lục đành huy động hết sức lực còn lại không ngừng củng cố kết giới phòng ngự, cố gắng duy trì cho tới khi bay ra khỏi nơi đây. Vấn đề sống chết được quyết định ở sự cố gắng cuối cùng này, như cuộc đối đầu giữa một hạt cát nhỏ với biển xanh mênh mông - sự so sánh chân thực nhất hoàn cảnh của Lục Vân hiện tại. 

“Nghịch thiên nhi hành, vĩnh bất phóng khí!” (Nghịch thiên mà đi, quyết không bỏ cuộc), đây là niềm tin một đời của Lục Vân, cũng là nguyên tắc suốt kiếp của chàng. Vào thời điểm quyết định sống chết tồn vong, Lục Vân tuy bắt đầu cảm nhận được cái chết đang đến gần nhưng vẫn nỗ lực hết sức, tập trung ý chí phát huy tất cả sức mạnh lần cuối cùng. Cùng với sự bộc phát của tâm lực, ý thức đột nhiên tăng tốc bay nhanh hơn. Từ xa xa giữa mênh mông dần xuất hiện một cánh cửa ánh sáng thần kì. 

Đó là hy vọng cuối cùng, Lục Vân tập trung tâm trí đến cực điểm, ý thức như phá không lao thẳng về phía cánh cửa. Khoảng cách với thời gian ngày càng gần, khi ý thức của chàng nhìn thấy rõ rệt ánh sáng bảy màu của cánh cửa, bốn lớp phòng ngự bên ngoài đã bị phá vỡ ba lớp, chỉ còn lại lớp bảo vệ Phật pháp trong cùng đang yếu ớt chống cự lại sức mạnh huỷ diệt đó. 

Đột nhiên tâm trí Lục Vân chấn động, lớp kết giới phòng ngự cuối cùng bắt đầu bị vỡ vụn. Điều này khiến chàng cảm nhận cái chết đến gần hơn. Lúc này chàng còn cách cánh cửa một quãng, mặc dù theo tốc độ hiện nay của chàng, khoảng cách đó là không đáng kể, chỉ trong thời gian ngắn có thể vượt qua, nhưng chàng có may mắn bắt được thời khắc đó không? Chưa kịp nghĩ nhiều, kết giới đã bị vỡ tan, gió bão ùa vào, Lục Vân chỉ thấy ý thức bắt đầu hỗn loạn, thanh kiếm chở ý thức đang bay cũng bắt đầu thay đổi hình dạng. 

Tất cả diễn ra trong nháy mắt, một lát sau ý thức của chàng xuất hiện bên ngoài cánh cửa ánh sáng. Thanh kiếm chở ý thức đã bị vỡ tan, biến mất trong thế giới điên đảo. Cái chết lướt đến nuôt lấy Lục Vân với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Ở giây phút cuối cùng, trong sự mơ hồ của ý thức, chàng đã xuyên qua cánh cửa thần kì đó. 

Trong nháy mắt, ý thức của Lục Vân đột nhiên tỉnh táo lại, chàng nhận thấy mình như bước vào hành lang của thời gian và không gian, thời gian hoàn toàn ngừng lại. Đằng sau, sức mạnh huỷ diệt đó chỉ cách chàng trong tích tắc, hai bên cùng tiến về phía trước. Không biết như thế nào, ở phía trước sóng nước bắn tung tựa một hạt cát va vỡ tấm kính sáng, điều này có vẻ có chút không thật. 

Suốt quá trình này, do không có khái niệm về thời gian nên Lục Vân không biết đã trải qua bao lâu, nhưng sau khi tấm kính đó vỡ vụn, cảm giác đầu tiên của chàng chính là cảm nhận về thời gian của thế giới bình thường, tiếp theo là cảm giác về sự uy hiếp ở phía sau, sau nữa chàng phát hiện sức mạnh bản thân đã tiêu hao hết, chỉ còn lại ý thức yếu ớt có thể lập tức tiêu tan, và cảm giác cuối cùng chính là thế giới trước mắt khiến chàng hết sức ngạc nhiên. 

Một lát sau, Lục Vân hoàn toàn có thể khẳng định mình đang ở Nhân gian, tuy không biết là nơi nào, nhưng không khí tại đây hoàn toàn khác với vực chi tam giới. Sau đó Lục Vân nhìn thấy một vài người, chứng kiến một vài sự việc kì diệu không có cách nào giải thích được. 

Đầu tiên, để thoát khỏi sự uy hiếp phía sau, Lục Vân nghĩ ngay đến việc né tránh. Nghĩ thì dễ nhưng thực hiện lại rất khó, vì sức mạnh của chàng đã mất hết, chỉ đủ để tiếp tục bay về phía trước. Không còn cách nào khác, chàng lại tiếp tục tiến lên, nhưng lúc này, một bóng người to lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trước khi chàng kịp nhìn rõ, ý thức của chàng đã xâm nhập vào cơ thể của người đó. 

Sự việc ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra khiến Lục Vân vô cùng kinh ngạc,kế đó chàng lại nghĩ tới sự uy hiếp phía sau. Chàng tự hỏi ý thức bản thân đã xâm nhập vào cơ thể người khác, vậy sức mạnh huỷ diệt vẫn đuổi theo tung tích của mình có phải cũng theo vào cơ thể người này? Rất nhanh sau đó chàng phát hiện ra sự việc thật sự không như chàng nghĩ, khi Lục Vân xâm nhập vào người này, nguồn sức mạnh hủy diệt không hề tấn công vào cơ thể ấy mà trái lại đã bị tan thành mây khói. 

Thở phào nhẹ nhõm, Lục Vân bắt đầu để tâm đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Trước đấy do đang lo lắng, chàng chỉ biết bản thân vừa chui vào cơ thể của một người mà không rõ cơ thể mình đang kí gửi này rốt cuộc là nhân vật nào, cảnh trí xung quanh là ở đâu. Tâm niệm vừa động, vô số thông tin chuyển vào não Lục Vân, chỉ trong nháy mắt chàng đã hiểu được rất nhiều sự việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.