Sáng sớm tinh mơ, Lục Vân đứng trước cửa sổ ngắm nhìn hoa cỏ trong vườn, đôi mắt tĩnh lặng nhưng có vẻ thất thần. Những giọt sương phản chiếu
ánh mặt trời sớm mai tạo thành ánh hào quang bảy sắc cầu vồng, trông như những vì sao từ trên trời cao rơi xuống chốn phàm trần. Khiếu Thiên mới sáng đã ra đi. Lúc đó, Lục Vân biết nhưng không giữ lại, vì chàng hiểu, đời người luôn là sự hợp tan vô thường, ai cũng không thể thay đổi được quy luật tự nhiên của trời đất.
Ngắm những giọt sương long lanh, Lục Vân lại nghĩ về chuyện dĩ vãng, trước mắt chàng mờ ảo hiện lên
khung cảnh đã khắc sâu vào nơi sâu thẳm trong tâm trí, cứ hiện ra từng
nét một, phảng phất hoàn toàn như giấc mộng đêm qua. Vốn đang bình tĩnh, vào khoảnh khắc này chàng bỗng trở nên kích động, chuyện cũ cứ hiện ra
trước mắt liên tiếp không ngừng, chớp mắt như muốn nhấn chìm chàng vào
quá khứ. Lúc này, mọi màu sắc của khung cảnh chợt như tan biến, xung
quanh chỉ còn một màu tối đen, nỗi sợ hãi vô biên vây lấy chàng, khiến
chàng như đang ở trong địa ngục, kinh khủng và mất mát.
Đúng lúc
đó, giữa đen tối im lặng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, khiến Lục
Vân giữa mê man giật thót mình trở về thực tại, trông thấy Trần Ngọc
Loan đã xuất hiện ở cổng viện. Giây lát, Lục Vân dường như đã biến đổi
hẳn, hướng ánh mắt về phía cánh hoa đang nở ngoài cửa sổ, ngắm nhìn giọt sương ban mai, khẽ ngâm:
- Viễn khán hoa nhất đóa, cận khán thị tâm ma. Ngưng quang chiếu thiên ảnh, hư thật bất tại ngã. (1)
Trần Ngọc Loan nghe vậy mỉm cười nói:
- Lục đại ca, huynh thành phật từ khi nào, sao lại toàn nói những điều huyền cơ?
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Tâm ngộ thành phật, tâm mê thành ma, đường thành phật hay ma, thực ra
đều do mình. Có những chuyện cho dù ngộ ra đạo, cũng chưa chắc đã là
phật. Vừa nãy huynh chỉ nhất thời cảm hứng muốn ngâm vài câu thôi. Muội
đến sớm vậy, không phải để gọi huynh đi ăn sáng đấy chứ?
Trần Ngọc Loan êm ái cười nói:
- Lục đại ca thật thông minh, đúng là muội đến đây để rủ huynh đi ăn
sáng. Lúc nãy muội cũng có nhìn qua, không biết Khiếu Thiên đã đi từ lúc nào. Mọi người đang đợi huynh đấy.
Lục Vân chỉ cười cười, xoay mình đến bên cạnh theo nàng cùng đi về phía đại điện.
Trên đường đi, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Lục đại ca, mấy ngày nay huynh đã có dự định gì chưa?
Lục Vân nghĩ ngợi rồi khẽ nói:
- Cũng chưa có gì. Gần đây huynh phải liên tiếp giao chiến với Hắc Ám tôn chủ, Thiên Tàn lão tổ, thân thể bị thương cũng không nhẹ, bất quá thu
hoạch được nhiều điều. Huynh dự định nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe, tiện thể tu luyện thêm một chút. Đợi mấy ngày nữa rời khỏi nơi đây để
đi giải quyết một số công việc. Thế còn muội, trước mắt đã có dự định gì chưa, thực lực của liên minh đã tăng mạnh, muội có thể phát huy thật
tốt tài năng của mình.
Trần Ngọc Loan sắc mặt nghiêm túc trở lại, bình tĩnh nói:
- Muội cũng đang muốn thỉnh giáo Lục đại ca, trước mắt lên xử trí thế nào là tốt nhất. Trước kia thực lực của liên minh chưa đủ, một số việc chưa dám làm. Hiện giờ đã có thêm ba trợ thủ đắc lực, Trừ Ma liên minh có
thể nói là như hổ thêm cánh, nhưng định ra phương châm như thế nào mới
là điều trọng yếu nhất, nếu không thì cũng giống như Chánh Đạo liên
minh, cho dù cao thủ nhiều như mây vẫn không tránh khỏi thất bại.
Lục Vân trầm tư trong giây lát, thản nhiên nói:
- Huynh nghĩ là muội cứ theo phương châm trước kia cẩn thận hành động,
không nên mạo hiểm, từng bước đột phá, đợi sau khi nền tảng đã vững chắc thì có hành động táo bạo hơn cũng chưa muộn. Trước mắt, thiên hạ hỗn
loạn khôn lường, với thực lực của liên minh mà gặp phải một số nhân vật
đặc biệt thì chưa đủ sức để thẳng thắn tranh đấu. Vì vậy, phải ra sức
thu lượm tin tức tình báo, cẩn thận phân tích tình hình thiên hạ, từ đó
tìm ra điểm đột phá, tránh nặng tìm nhẹ, luôn phòng thủ chỗ nguy hại,
từng bước từng bước thu thập địch nhân.
Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:
- Muội đã hiểu rõ, thực ra muội nghĩ cũng không khác Lục đại ca nhiều
lắm. Tận lực lợi dụng sự mâu thuẫn giữa những thế lực khác, để bọn chúng tự tàn sát nhau, loại bỏ kẻ yếu, đợi đến thời cơ tối hậu lại tiến hành
tấn công một trận lôi đình, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Được, chúng
ta đến nơi rồi, dùng bữa đã rồi bàn bạc tiếp.
Nói xong liền cùng Lục Vân bước vào đại điện, bắt đầu dùng bữa với mọi người đang đợi.
Cơm nước xong, Trần Ngọc Loan và mọi người ở lại đại điện phân tích tình
hình trước mắt, bàn bạc phương hướng hành động sau này. Sau vài lượt
nghị luận, cuối cùng cũng hình thành một kế hoạch tối ưu. Đầu tiên phải
thám thính động tĩnh của thiên hạ, sau đó nắm bắt cơ hội hành động.
Nhiệm vụ đương nhiên được giao cho Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đảm trách, Lục Vân an tâm ở lại trong cốc tu luyện. Những người khác thì
mỗi người một việc. Cứ vậy chớp mắt đã qua ba ngày.
Trong ba ngày ấy, Phục Long Cốc vẫn luôn yên bình, chỉ thỉnh thoảng có tin tức bên
ngoài báo về, đều là những tin quan trọng nhưng không phải tin tức cá
nhân. Mọi người chỉ nghe phần nhiệm vụ của mình, không có phản ứng
nhiều. Nhưng đến chiều ngày thứ ba, có một tin truyền đến làm mọi người
ngỡ ngàng, cả Lục Vân đang tu luyện cũng vô cùng bàng hoàng, không thể
nào bình tĩnh được.