oOo
Thấy hắn ta dừng lại, Trúc Sơn Tứ Sát hỏi:
- Sau đó thì sao? Trận chiến ấy Ma thiên Tôn chủ có biết gì về tăm tích của thần điểu không?
Tà Tâm thư sinh tiếp lời:
- Việc này hết sức bí mật, Vô Vi đạo phái cũng chỉ có năm người biết nhưng không hiểu Ma thiên Tôn chủ lấy tin tức đó ở đâu. Sau trận chiến, do kinh động Vô Vi đạo phái, Ma thiên Tôn chủ biết không thể ép buộc đành phải rút lui, đồng thời phái cao thủ ngày đêm theo dõi động tĩnh của Vô Vi đạo phái định tính kế chim sẻ bắt ve, bọ ngựa đợi sẵn hòng bắt cho được thần điểu. Sự việc này cho đến tận bây giờ Lục viện Tam phái cùng các yêu giới khác đều không hề hay biết. Nhưng vẫn có người ngầm để ý tới việc này, Vô Vi đạo phái cũng giữ kín bí mật về thần điểu, tất cả đều hành động trong bóng tối mà thôi.
Nghe vậy, Giả Chính cảm thấy có chỗ không hợp lý, cười nhạt nói:
- Thư sinh, ngươi đã nói tin tức này có rất ít người biết, vậy ta muốn hỏi một chút, tại sao ngươi hiểu rõ việc này tới vậy, liệu có phải ngươi và Vô Vi đạo phái có quan hệ thân thiết với nhau?
Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của mọi người, Tà Tâm thư sinh trả lời:
- Tại sao biết việc này rõ như vậy ta không thể nói cho các ngươi được bởi vì nó liên quan tới lợi ích sát sườn của ta. Ta vẫn tán đồng với câu nói của Xà vương, tin hay không tuỳ các ngươi, mọi người chỉ cần biết mục đích của ta là gì là đủ rồi đúng không?
Hứ lên một tiếng, Bách độc Xà vương nói:
- Ngươi chớ có dựa vào lời của ta, ta không thích những kẻ theo đóm ăn tàn. Bây giờ mục đích của mọi người đều nói ra rồi, vậy thì chúng ta mỗi người một ngả. Trước khi rời khỏi ta nhắc nhở các ngươi một câu, Nhân gian bây giờ vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều môn phái thần bí đã bí mật xuất hiện nên ta hy vọng các ngươi có thể tự bảo vệ được cho mình.
Lão vừa nói xong liền xoay người, chỉ thấy một vệt sáng xanh loé lên rồi Bách độc Xà Vương biến mất. Tiếp đó Gian thương Giả Chính và Trúc Sơn Tứ Sát cũng mỗi người một ngả, chỉ sót lại Tà Tâm thư sinh đứng đó nhìn theo bóng người đã xa, khoé miệng lộ ra nụ cười bí hiểm. Trên núi Lục Bàn, trong một hang núi kín có một hồ nước nóng rộng chừng ba trượng. Lúc này bên trong có một người đàn ông đang nằm, mặt đeo mặt nạ, thân thể trần trục tận hưởng cảm giác thoải mái từ nước nóng mang lại. Không xa dựa vào vách đá có một nữ tử mặc lục y đang cuộn tròn ở đó, ánh mắt hận thù xuyên qua mái tóc dài rối bù lạnh lùng nhìn kẻ đang ở dưới hồ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, người đàn ông đó tắm xong liền đứng dậy, từ từ bước về nữ tử mặc lục y, hắn ngồi xổm cách cô gái ba thước lạnh lùng nói:
- Nhìn ngắm hồi lâu, ánh mắt của nàng liệu có thể giết được ta không?
Thét lên một tiếng, giọng nói của nữ tử chứa đầy căm phẫn:
- Cút đi! Ngươi là đồ súc sinh hạ lưu đê tiện, đừng có chạm vào người ta!
Không chút động đậy, gã đàn ông đưa tay rẽ mái tóc rối của nữ tử, phút chốc một khuôn mặt non nớt xinh đẹp mê hồn hiện ra. Nhìn vẻ phẫn nộ của nữ tử, gã đàn ông nhẹ nhàng vuốt mặt nàng trầm giọng nói:
- Đừng tức giận như vậy chứ, những nữ tử như nàng đã đến nước này có tức giận cũng chẳng lợi ích gì đâu. Nàng nên nghĩ làm thế nào lấy được lòng ta, như vậy ta sẽ tốt với nàng hơn một chút, hiểu không?
Nói xong hắn cho tay lần xuống dưới, dừng lại ở ngực, vừa vuốt ve vừa nhìn sắc mặt cô gái.
Thiếu nữ mặt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ, cầu xin hắn ta, miệng khóc mắng:
- Ngươi cút đi! Chớ đụng vào người ta, nếu ngươi không muốn chết thì không được... Hu hu...
Trong tủi nhục nữ tử bật lên khóc nức nở. Gã đàn ông sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn không hề thay đổi:
- Ngươi tên là gì, là cửu dương nữ hay huyền dương nữ, trả lời ta đi!
Trong tiêng khóc, nữ tử khẽ đáp:
- Ta là Lục Nga, là cửu dương nữ, ngươi mau thả ta ra, nếu không sư tổ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Sư tổ đã khắc dấu trên người ta, cho dù có ở bất cứ đâu trên thế gian, bà ấy cũng tìm được ta. Lúc đó ngươi sẽ phải hối hận.
Gầm lên tức giận, gã đàn ông ném Lục Nga vào hồ nước rồi đứng thẳng người lên, toàn thân phát ra một luồng khí cuồng bạo làm rung chuyển cả hang động khiến vô số đá vụn ào ào rơi xuống. Sau khi trút cơn tức giận, mắt gã loé lên ánh nhìn man dại, tiện tay giật chiếc mặt nạ xuống lộ ra một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đó chính là sư huynh Vô Tâm của Kiếm Vô Trần, cũng chính là Lý Huyền Phong tại cửa sông Lý Trường.
Quay người lại, Vô Tâm bước xuống nước. Một tay ôm Lục nga, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng ta trầm giọng nói:
- Ta đã tốn bao nhiêu công sức, không ngờ cuối cùng lại bắt về một cửu dương nữ, thật là tức chết mất. Ngươi nói đi, ta nên xử lý ngươi thế nào đây?
Đờ đẫn nhìn Vô Tâm, cửu dương nữ lúc này quên cả khóc, nàng dường như đã bị vẻ ngoài tuấn tú của hắn hớp hồn. Cảm thấy mặt hắn ta ngày càng tiến sát tới gần, Lục Nga sực tỉnh lại nói nhỏ:
- Người mà ngươi tìm đã không phải là ta, vậy hãy thả ta ra. Đến lúc đó ta có thể xin sư tổ bỏ qua chuyện này, như vậy đều tốt cho cả hai, ngươi nói xem có phải không?
Đồng tử thu nhỏ lại, Vô Tâm nhìn nàng ta một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Ta đã tốn bao nhiêu công sức mới bắt được ngươi về, sao lại có thể dễ dàng buông tha ngươi được. Tuy ngươi không phải là huyền dương nữ cũng không phải là thuần dương nhưng cơ thể ngươi tích tụ rất lớn khí chất của huyền dương nữ, đối với ta như thế là có tác dụng rồi. Bây giờ ta sẽ thu chiến lợi phẩm trước đã rồi mới tính chuyện đi tìm huyền dương nữ.
Nói xong dùng một tay xé rách quần áo của Lục Nga, để lộ thân thể mê hồn của nàng. Tiếng kêu kinh sợ từ trong miêng Lục Nga thoát ra, chỉ thấy nàng hết sức hét lên:
- Cút đi! Không được chạm vào ta, ngươi là đồ ác quỷ, ngươi sẽ gặp quả báo! Hu hu... Đừng, đừng...
Trong động vọng lên tiêng khóc thảm thiết xé tai, đáng tiếc Vô Tâm coi như không nghe thấy. Cuối cùng trong tiếng khóc thê thảm của Lục Nga, Vô Tâm chiếm lấy cơ thể trinh nữ của nàng, ban đầu cuồng dại hút hết huyền khí trên người cửu dương nữ. Do Lục Nga dương khí rất mạnh, sau này lại tu luyện Cửu Dương thần công nên dương khí lại càng dồi dào, đối với Vô Tâm có tác dụng vô cùng lớn. Pháp quyết mà Vô Tâm tu luyện có tên là Ám Ảnh Tế Nhật - pháp quyết mà dương khí yếu, tà khí mạnh. Nhưng nếu không có huyền dương khí mạnh làm cơ sở thì sẽ không bao giờ luyện thành, chưa kể rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại Ám Ảnh Tế Nhật của Vô Tâm đã đại thành đạt đến tầng cao nhất. Chính vì thế cần sự hỗ trợ rất lớn của huyền dương khí, do đó Lý Trường Hà mới bắt hắn đi tìm huyền dương nữ, hút lấy nguyên khí để tu luyện thành công.
Trong động, bên cạnh hồ nước nóng, Vô Tâm và Lục Nga đang hoà vào làm một, cơ thể chói loà một lục một huyền đang chuyển động rất nhanh, vô vàn linh khí từ người Lục Nga phát ra cuốn về phía cơ thể Vô Tâm. Chỉ thấy khuôn mặt Vô Tâm mỗi lúc một hồng hào, xung quanh cơ thể luồng lục quang đang dần biến đổi, trên cơ thể hắn dần dần hình thành một chiếc áo giáp thần kỳ khảm đầy bùa chú. Trong khi bên dưới mặt mày Lục Nga ngày càng xanh tái, đôi mắt đẹp đã mờ đi không còn ánh sáng và dần dần mất hết thần thái, cơ thể từ từ rã rời, huyền dương linh khí trên thân dần dần thu nhỏ lại. Đột nhiên một tiếng cười đắc ý từ cổ họng Vô Tâm thoát ra, chỉ nhìn thấy cơ thể hắn bay lên bồng bềnh đồng thời phát ra ánh sáng chói loà ở lưng chừng. Ánh sáng xanh của chiến giáp trên cơ thể Vô Tâm chuyển động, từ từ biến thành màu đỏ, lam, đen, vàng, cuối cùng cả năm màu cùng xuất hiện, một vòng ánh sáng ngũ sắc xuất hiện ở ngực hắn ta hình thành một ngôi sao ngũ sắc, to lớn kỳ bí vô cùng. Cười như điên dại, Vô Tâm giơ hai tay lên, một luồng sức mạnh cực lớn khiến cho hang động nứt toác ra làm bốn phần. Dưới sức mạnh khủng khiếp của hắn, đá vỡ ra lăn xuống ào ào biến hang động mờ mịt bởi bụi đá. Đột nhiên Vô Tâm như nhớ ra điều gì, vội vàng quay lại chỗ đổ nát bế cơ thể đang lạnh dần đi của Lục nga lên. Nhìn đôi mắt đang dần mất hết thần sắc của nàng ta, nét mặt Vô Tâm dao động, khuôn mặt dịu đi lộ ra vẻ dịu dàng. Tay ấn trên lưng Lục Nga, giữa lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết đang kề cận bèn truyền vào cơ thể nàng một luồng khí cực mạnh. Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi Vô Tâm mặt đầy mồ hôi đem sức lực cuối cùng cứu sống Lục Nga, hắn ta mới cảm nhận rằng trong lòng mình có hình bóng của một người.
Lặng lẽ nhình hắn, Lục Nga yếu ớt hỏi:
- Tại sao còn cứu sống ta? Ngươi lúc nãy đã hút hết toàn bộ nguyên khí, bây giờ lại không tiếc hao tổn công lực để cứu sống ta, hà cớ gì phải như vậy?
Ôm Lục Nga đứng dậy, Vô Tâm vừa đi ra khỏi động vừa nói:
- Ban đầu hút hết nguyên khí trên cơ thể nàng là vì ta muốn có được huyền dương khí giúp ta tu luyện đại thành. Bây giờ mục tiêu ta đã đạt được, vì linh khí trên cơ thể nàng mạnh tới không ngờ khiến ta nhanh chóng hoàn thành được tâm nguyện của mình, không phí công đi tìm huyền dương nữ làm gì nữa. Còn cứu nàng là ta muốn bù đắp việc đã xảy ra, vì ta đã có được thứ mình muốn.
Nhìn chăm chú hắn ta một lát, Lục Nga từ từ nhắm mắt lại khẽ nói:
- Vậy ngươi hãy nói cho ta, trong lòng ngươi đã có một bóng hình, như vậy ta sẽ không hận ngươi nữa.
Khẽ giật mình, khuôn mặt Vô Tâm lộ vẻ mơ màng nhưng trong giây lát đã biến mất:
- Coi như cửu dương nữ đã chết, nữ tử trong lòng ta bây giờ chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường.
Mở tròn mắt, Lục Nga nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy từ đầu đến cuối, tự nhủ thầm:
- Vậy ư? Cửu dương nữ thực sự đã chết rồi sao?
Rồi tiếng kêu đau thương nhẹ nhàng biến mất trong gió núi.
Rời khỏi Dịch viên, Lục Vân sau khi biết tình hình của Ngạo Tuyết đã bình tĩnh lại nhiều, chàng dự định đi thăm Thương Nguyệt. Hồi tưởng lại tình cảm giữa hai người, tất cả đều tỏ ra bình thản cơ hồ mọi người đều hiểu rõ chuyện, cố làm ra vẻ lý trí. Kỳ thực, Lục Vân hiểu rõ Thương Nguyệt nhượng bộ nhường Ngạo Tuyết, nàng ấy hy vọng tình cảm giữa ba người sẽ không có bất kỳ vết nứt nào cho nên đã lựa chọn sự yên lặng. Nghĩ tới những điều này khiến Lục Vân có chút cảm động, bản thân thấy mình có lỗi với hai nàng. Chỉ vì tim chàng đã tổn thương, không đáng để cả ba thiếu nữ phải lãng phí tấm lòng trọn vẹn và trong sáng của mình. Tình yêu thật kỳ lạ, có những lúc biết rõ là không đúng nhưng lại không thể quên đi, phải chăng đó chính là điểm đặc biệt trong tính cách của con nguời.
Hợp những suy nghĩ ấy lại, Lục Vân ngắm nhìn đỉnh núi từ xa, biết rằng chỉ cần vượt qua hai ngọn núi trước mặt là có thể đến Phượng Hoàng thư viện rồi, đến đây một ý niệm lướt qua thu hút sự chú ý của Lục Vân. Đảo mắt một lượt, Lục Vân dừng lại ở khu rừng cách ba trượng phía bên trái, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư. Theo Ý niệm thần ba, trong đó có hai luồng khí tức hết sức kỳ lạ đang giao đấu. Nhưng để hiểu tình hình cụ thể hơn, Lục Vân phải điều chỉnh tần số Ý niệm thần ba nên tạm thời còn chưa rõ nó là cái gì.
Đột nhiên Lục Vân thay đổi sắc mặt, Ý niệm thần ba đã bắt được tần số của hai luồng khí tức đó khiến chàng nghe thấy một tin tức đáng kinh ngạc. Lục Vân chú tâm nghe ngóng, bỗng nghe một giọng nói:
- Bây giờ tình thế rất có lợi cho ta, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một chút là chúng ta có thể tiến quân. Tới lúc đó sức mạnh của Tu chân Lục viện sẽ bị hao tổn lớn, ta không cần phải tốn nhiều công sức nữa.