Cả nhóm đi về phương Nam, bọn Lục Vân sáu người sau khi vượt qua nhân giới đãđến một tòa sơn phong cực cao. Tòa sơn phong này so với những địa phương khác có nhiều bất đồng, bởi vì những nơi khác không hề có đến một cọng cỏ, nơi đây lại có đủ chủng loại thực vật kỳ quái mọc khắp nơi. Các loại thực vật này chỉ có vài điểm giống với cây cỏ ở nhân giới, còn thì thân cây uốn khúc ngoằn ngoèo trông rất thú vị.
Lúc này vầng thái dương màu đen trên không trung đã biến mất, bốn phương không thấy một chút ánh sáng, trời đất hôn ám. Nhìn lên không trung, Lục Vân nói: "Trời tối quá, mọi người cẩn thận. Cần nhớ rằng chưởng giáo đã dạy ở Quỷ Vực một ngày dài bằng hai ngày trên nhân giới, chỉ sợ đêm nay rất dài. Lúc đầu thị tuyến của chúng ta có thể nhìn xa mười trượng, bây giờ mọi người có thể nhìn xa bao nhiêu?".
Năm người nghe thế bèn cẩn thận nhìn xung quanh, thần sắc khẽ biến đổi. Nơi đây hiện giờ cực kỳ âm ám, những gì vốn đã quen thuộc ở nhân giới hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Khi đi đến đây, trong ý thức của năm người, dù trời đất có tối đen đi nữa thì đối với họ không thành vấn đề gì, vì họ có thể nhìn xa được trong bóng đêm. Hiện giờ khi Lục Vân hỏi, mọi người nhất mực lưu tâm, phát giác quả nhiên chỉ có thể nhìn xa xung quanh khoảng ba trượng, còn xa hơn nữa thì mơ mơ hồ hồ không thấy gì cả.
Vân Phong nói: "Đệ hiện tại chỉ có thể nhìn rõ xung quanh trong vòng ba trượng. Hiện tại chúng ta tiếp tục kiêm trình, cần cẩn thận phía dưới tòa cao sơn này, tựa hồ có gì đó khác biệt với những nơi khác". Nói xong, tiếp tục bay vượt qua ngọn núi.
Nhóm sáu người bay với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã ở phía trên tòa sơn phong. Khi sáu người bay qua hết gần một nửa ngọn núi, một trong các luồng chân khí do Lục Vân phóng đi thám xuất quay về khiến chàng giật mình, hiểu ngay rằng chuyện phiền phức sẽ đến ngay lập tức. Nhìn qua mọi người, Lục Vân nói to: "Hãy dừng lại, mọi người chú ý, phía trước tựa hồ có cái gì đó đang ẩn tàng, chậm lại đã!".
Tử Dương Chân Nhân nghe thế liền hỏi: "Lục Vân, con phát hiện được gì thế? Sao con lại nói có thứ gì đó ẩn giấu? Ta không thấy gì hết. Vân Phong, ngươi có phát hiện được gì không?".
Vân Phong nhìn khắp xung quanh, cẩn thận tìm kiếm mọi biến cố nhưng không phát hiện được điều gì khác biệt. Nhìn Lục Vân, Vân Phong nói: "Ai dà, đệ không tra xuất được vật gì, có lẽ là huynh nhìn nhầm. Không lẽ tất cả chúng đệ không nhìn thấy mà chỉ có một mình huynh có khả năng? Sư tỷ, tỷ có tìm ra được cái gì không?". Nói xong nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, tuy nhiên hai nữ nhân nhẹ lắc đầu, chú thị nhìn vào Lục Vân.
Lục Vân dò xét một lần nữa, nhưng lại không phát hiện được gì. Quả thật kỳ lạ. Chàng nói: "Chúng ta chậm lại một chút, hiện tại nơi này chúng ta không quen thuộc, do đó nên cẩn thận thì tốt hơn. Đi thôi". Nói xong bay về phía trước, tốc độ rõ ràng là chậm lại rất nhiều.
Sau khi bay được khoảng ba dặm, đột nhiên Lục Vân cảm giác sáu người đã đụng phải vật gì đó rất nhẹ, ngoại trừ Lục Vân ra còn năm người khác không cảm thấy gì. Lục Vân khẽ thoáng trầm tư, do đó tốc độ bay có chậm lại, chỉ một chốc rơi lại phía sau. Vân Phong quay đầu nhìn Lục Vân, trong đầu lại nghĩ rằng chàng muốn cố ý trêu chọc mọi người, chứ căn bản không có điều gì lạ cả.
Tuy nhiên, ngay lúc Vân Phong đang suy nghĩ, thân người hắn bay vượt lên phía trước đột nhiên đụng phải một tầng khí lưu phía trên. Cú đụng chạm mãnh liệt bất thình lình này làm Vân Phong bắn lùi lại phía sau, đau đớn mở miệng hét lớn. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt thấy thế liền dừng ngay thân ảnh, vừa khéo tránh khỏi sự tình tương tự. Mọi người nhìn Vân Phong kinh ngạc, thực sự không biết hắn đã gặp phải chuyện gì.
Tử Dương Chân Nhân dừng lại trên không, mở miệng hỏi: "Vân Phong, con không sao chứ? Sao tự nhiên lùi lại, còn làm ta sợ muốn chết?".
Vân Phong cười khổ nói: "Sư bá, người nhìn con hình dạng thế này không đoán ra được sao? Người không biết ở phía trước có một bức tường khí không thể nhìn thấy được, dường như là một dạng kết giới rất dày, có lực phảnhồi cực mạnh. Con nhất thời bị đẩy lui lại, vô cùng cổ quái, không biết có phải là bọn quỷ giỡn mặt, giả dạng hại người muốn làm con mất mặt đây mà". Mọi người nghe thế, thần sắc khẽ biến đổi, mục quang cùng chuyển qua nhìn Lục Vân như muốn hỏi chàng xem vật ẩn tàng trước đây chàng đề cập đến là cái gì.
Lục Vân nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Phía trước đích xác có một kết giới thập phần quái dị ngăn cản. Chúng ta hiện tại muốn vượt qua chỉ có hai cách, một là cứ sấn tới, hai là đi đường vòng. Mọi người nghĩ thế nào?". Nói xong đảo mắt nhìn mọi người.
Vân Phong hấp tấp nói: "Đi vòng đường nào, lũ quỷ này làm đệ mất mặt rồi, đệ quyết đánh phá chúng xem chúng còn giỡn mặt hại người nữa không. Nếu theo lời huynh nói như thế, chúng ta chọn đi đường vòng thì khi nào mới đến Quỷ Vương Thành đây?". Lục Vân nghe thế liền cúi nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người.
Thương Nguyệt nhẹ giọng nói: "Sự tình hiện tại, chúng ta phải thử phương pháp thứ nhất. Nếu quả như không thể vượt qua dễ dàng thì chúng ta nên bảo tồn thực lực, tính đến cách thứ hai". Ngạo Tuyết cũng tỏ vẻ tán đồng nói: "Ta tán thành cách nhìn của Thương Nguyệt, chúng ta hiện nay rất gấp nhưng cũng phải bảo tồn thực lực, bằng không khi đến Quỷ Vương Thành so với việc chịu chết đâu có gì khác biệt".
Tử Dương Chân Nhân nói: "Sự tình như thế này, chúng ta cứ thử một lần. Vân Phong, con không nhất thiết phải phá tan nó bằng mọi giá. Cứ cố thử một lần, nhưng phải cẩn thận.
Vân Phong nói: "Vâng, xem con phá khai cái thứ quỷ này". Vân Phong tiến về phía trước, cảm giác khi đến cách kết giới khoảng một trượng thì dừng lại, chuẩn bị công kích. Chứng kiến giữa không trung u ám, một đoạn huyền thanh quang sắc cực mạnh phóng ra với độ dài hàng chục trượng, hữu thủ của Vân Phong trước ngực cấp tốc huy động kiếm quyết, Trảm Phong kiếm trên đầu xoay như gió, phóng ra từng tầng hào quang ngân sắc hình thành một đám mây trên đầu. Một tiếng hét lớn, Trảm Phong kiếm trên đầu hợp cùng đạo quang trụ mạnh bạo hướng về phía trước đánh tới. Xung quanh năm người chú thị động tĩnh của Vân Phong, lúc này đã thấy đạo quang trụ sau khi bắn ra một đoạn đã gặp phải một kết giới chớp lóe hào quang hắc sắc. Ngân sắc quang trụ cùng hắc sắc kết giới gặp nhau, sản sinh ra những ma sát cực nhanh tạo nên những âm thanh dị thường điếc tai giữa trời đêm.
Trong mắt Vân Phong lộ sắc kinh hoàng, toàn thân hào quang bạo phát, song thủ toàn lực thi triển Trảm Phong kiếm. Ngay lập tức, Trảm Phong kiếm hào quang thêm thịnh, từng chút từng chút áp xuống dưới. Quang trụ cùng kết giới giao tiếp nhau, vô số hào quang phát ra bay tứ phía như hỏa châu. Tiếng nổ như sấm sét liên hồi, chạm phải lực kháng cự hùng mạnh, xuất hiện luồng khí lưu xung quanh quang trụ khiến y phục của Lục Vân và Tử Dương Chân Nhân phần phật bay theo gió, còn Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết và Hứa Khiết thì mái tóc dài xổ tung.
Đột nhiên hào quang ảm đạm dần, đạo quang trụ đẹp mắt chẳng mấy chốc bị đánh tan. Vân Phong la hoảng, thân thể bị lực chấn phảnhồi bay nhanh về sau. Lục Vân biến sắc, nhanh chóng đến ngay sau Vân Phong, rót vào một cỗ nhu kình ào ạt vào hậu thân y. Lục Vân đỡ sau lưng Vân Phong, rồi dừng lại cạnh Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Nhìn qua mọi người, Lục Vân nói: "Kết giới này thập phần cường đại, chúng ta tạm thời không thèm quản tới, lập tức tìm đường khác mà đi".
Thần sắc Tử Dương Chân Nhân trầm trọng, gật đầu nói: "Cũng tốt, quan sát một chiêu đánh ra của Vân Phong có thẻ nói kết giới này rất mạnh, tốt nhất là giữ lại mấy điểm khí lực. Đi thôi, tìm đường khác vậy". Nói xong bèn chuyển thân, nhắm hướng phải mà bay.
Lục Vân cùng Vân Phong, theo sau là ba nữ nhân bay về phía trước. Khi còn cách khoảng mười trượng, chợt nghe Tử Dương Chân Nhân hô lên một tiếng cả kinh, thân thể bị chấn lùi ba trượng. Lập tức Lục Vân và mọi người cảm nhận được tình cảnh không đơn giản. Ngạo Tuyết nói: "Chúng ta lập tức quay lại, chỗ này lạ quá, đừng để bị kẹt ở đây, không tốt rồi".
Lục Vân thở dài nói: "Có lẽ như Ngạo Tuyết đã nói, các ngươi đều ngự kiếm như trước, không nên bay lên trên, bên phía kia cũng đã thử, đệ nghĩ phía này cũng giống như vậy". Hứa Khiết biến sắc nói: "Không cần biết nó là yêu tà phương nào, rõ ràng là có xảy ra chuyện, lúc nãy chúng ta đến đây không có thứ này". Vừa dứt lời thì đã ngự kiếm bay sang bên hữu.
Ngay lập tức thần kiếm của Ngạo Tuyết cũng chớp lóe hào quang, phóng nhanh xuống dưới. Đồng thời nàng cũng nhanh chóng cùng Thương Nguyệt bám theo sau. Tuy nhiên hai nữ nhân mới chỉ bay được vài trượng, tử sắc quang hoa bỗng chớp động, thần kiếm Tử Ảnh đã bay ngược trở về dừng lại trên đầu Ngạo Tuyết. Kế bên, bảo kiếm của Hứa Khiết cũng quay về xoay tròn phía trên nàng.
Tử Dương Chân Nhân, Vân Phong, Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết, Hứa Khiết năm người cùng biến sắc quang ra nhìn Lục Vân, tựa hồ như muốn hỏi chàng làm cách nào để đối phó tình huống nan giải này?
Lục Vân nhìn năm người, thần sắc bình tĩnh. Ngay lúc này, chàng hiểu khí thế rất quan trọng, tuyệt đối không để mọi người tâm ý chùng xuống như vậy được. Cẩn thận quan sát, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân nhanh chóng phân tích kết giới xung quanh. Kết quảng tuy đạt được cũng khiến Lục Vân mười phần lo lắng. Ý Niệm Thần Ba thu thập được khẳng định nơi đây là một không gian kết giới hoàn toàn bị phong bế, khắp bốn phía xung quanh và phía trên đầu đều bị ngăn chặn, hướng duy nhất chưa bị phong bế là mặt đất. Nhưng Ý Niệm Thần Ba cũng tra xuất được, ở phía dưới ẩn tàng một lực lượng rất kỳ dị, nhưng cụ thể là cái gì thì Lục Vân tạm thời chưa biết được. Hơn nữa, điều làm cho Lục Vân lo lắng hơn hết là kết giới này do vô số quỷ khí tạo thành, ngoại trừ Lục Vân có chút ít hy vọng bay xuyên ra ngoài, còn lại năm người kia do không luyện tập pháp quyết của Quỷ Tông, chân khí hoàn toàn bài xích với kết giới này, do đó quyết không có khả năng bay xuyên qua được.
Lục Vân nhìn mọi người nói: "Xin hãy cẩn thận, chúng ta xuống dưới, tuy ở đó có ẩn giấu một lực lượng thần bí nào đó, nhưng hiện là hướng duy nhất không bị phong bế. Hiện tại mỗi người hãy vận công hộ thể, đề phòng khắp bốn phía, tùy cơ ứng phó những biến cố bất ngờ có thể xảy ra". Nói xong, lập tức hạ thân xuống trước. Giữa không trung, sáu đạo hào quang với hình dáng và màu sắc khác nhau, một trước năm sau cùng hạ xuống phía dưới.
Rất nhanh chóng, Lục Vân dừng lại cách mặt đất ba trượng, mắt chăm chú dò xét những loại thực vật cổ quái ở đó. Các loại thực vật này cao hàng trượng, lại có vô số cành nhánh vươn lên tới độ cao một trượng năm, sáu thước đan chéo nhau tạo thành một cái võng màu xanh thẫm. Chúng rất lạ vì không có lấy một cái lá nào, chỉ toàn là những cành nhỏ, chen chúc kết chặt vào nhau tạo thành một phiến lớn. Trên phiến đó lại có bốn cành chính phân ra bốn hướng khác nhau. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy đây là thứ thực vật chủ đạo trên tọa sơn này, chúng giống nhau như đúc, khó tìm ra một điểm khác biệt nào.
Khi Lục Vân tiến lại gần thì chỉ thấy hào quang lục sắc đẹp mắt lập tức lóe lên, tất cả cây cối ở đây đều phát ra những tia lục sắc mờ mờ. Toàn bộ cao sơn bỗng chốc biến đổi, chuyển sang màu xanh dịu thập phần quỷ bí. Kết giới đang vây nhóm Lục Vân sáu người vào giữa, chớp lóe hào quang hắc sắc, triển khai tầng tầng lớp lớp trước mặt họ. Sau đó, dường như nó bị phản ánh lại màu sắc u lục ở dưới nên nhanh chóng chuyển sang màu lục sắc quang mang, trông rất âm u kỳ bí.
Một tiếng âm u rờn rợn vọng đến, theo kết giới lan ra khắp nơi, mới đầu mọi người không nghe thấy gì nhưng dần dần, âm thanh kỳ lạ này càng lúc càng lớn, nghe như tiếng khóc lóc gào thét của âm binh, tiếng nộ hống kinh hồn của lệ quỷ, tiếng nữ quỷ rên hào hển động lòng người. Tất cả mọi thứ âm thanh hợp lại cùng một lúc, vừa quỷ dị vừa khủng bố. Theo thời gian, độ lớn, số lượng và mức độ ngụy dị càng lúc càng tăng khiến sáu người như hãm nhập vào địa ngục a tỳ, tâm lý khẩn trương vô cùng.
Lục Vân cùng năm người trao đổi qua ánh mắt, tất cả họ đều cảnh giác. Hứa Khiết thấp giọng nói: "Tình cảnh này quỷ dị quá, trước đây tại nhân gian muội chưa gặp sự tình kỳ lạnhư thế này bao giờ. Âm thanh ghê rợn lại ngầm mang theo quỷ khí, thực không biết đây là thứ gì mà tại sao lại đan kết thành một khối như vậy?".
Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng đưa ra, mọi người đang đoán già đoán non xem trước mắt rút cục là chuyện gì. Tử Dương Chân Nhân hỏi: "Lục Vân, hiện tại xuất hiện quái sự này, con nghĩ là chúng ta làm sao ứng phó?".
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi từ tốn đáp: "Nói thật, con và sư phụ giống nhau, đều là lần đầu đến Quỷ Vực. Lúc trước con có nghe Quỷ Vực vô cùng hung hiểm, nhưng không mường tượng nó thế nào. Hiện giờ tự bản thân đã có chút kiến thức, chỉ phát hiện ra rằng so với tưởng tượng nó còn quỷ dị hơn nhiều. Chúng ta đến đây phải nói là hoàn toàn dựa vào tâm trí phán đoán, chưa hết một ngày thời gian mà đã gặp không ít sự tình. Có lẽ hiện tại sư phụ vẫn chưa phát hiện nguy hiểm thực sự chính là nằm ở thứ âm thanh cứ lớn dần lên đó".
Vân Phong hấp tấp hỏi: "Là thứ âm thanh đó à? Ngoại trừ là khó nghe ra, tựa hồ có chút yêu tà gì đâu?". Lục Vân nhìn hắn, nói nhỏ: "Huynh cũng không rõ nữa, Âm Dương pháp quyết của đệ chắc là thu thập được vài điều. Âm thanh này ngoài việc khó nghe, sợ nhất là kèm theo nó có khí tức xâm thực. Có lẽ mọi người ở đây không lưu ý, chỉ sợ đến khi phát hiện ra đã quá muộn rồi".
Ngạo Tuyết hỏi: "Chúng ta làm sao ứng phó bây giờ? Tự nhiên sao sự tình lại biến đổi như thế này, đệ có cách nào giải nguy không?". Nói xong tĩnh lặng nhìn Lục Vân, ánh mắt ẩn chứa những tia nhu tình và tin tưởng.
Trong tâm Lục Vân cảm thấy ngọt ngào, sự tin tưởng và tình cảnh dịu dàng đó tưới mát con tim cô ngạo của chàng. Chàng cũng vô tình liếc sang Thương Nguyệt, lại cảm thấy mắt nàng cũng tựa hồ ẩn chứa một chút tình ý, điều này khiến con tim Lục Vân rúng động, ánh mắt không khỏi lộ xuất thần tình phức tạp. Nhìn xuống những thực vật không biết tên phía dưới, Lục Vân nói: "Hiện tại chúng ta bị khốn trong chỗ này, duy chỉ có cách đột phá kết giới, hoặc theo phía dưới mà ra. Nhìn các dạng thực vật này, đệ cảm thấy rất lo lắng, nếu như chúng cùng lúc liên kết khí mạch lại thì dù chúng ta có dùng hết thực lực của mình để phá khai hoặc phương hại nó cũng sợ là vô cùng khó khăn. Hiện giờ chúng ta còn có chút dư địa, nếu không nhanh, thứ âm thanh cổ quái đó tiếp tục lớn mạnh lên, chỉ sợ chúng ta khó có cơ hội đào thoát. Giờ mọi người hãy cùng liên thủ xuất chiêu, mục tiêu là những đám thực vật bên dưới, may ra còn có chút hy vọng". Nói rồi toàn thân quang hoa đại thịnh, chuẩn bị xuất chiêu.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng mọi người thấy Lục Vân nói vậy liền phân lập thành năm hướng, cùng Lục Vân tạo thành thế lục hợp, toàn lực thi triển pháp quyết. Trong kết giới thần bí đó, Lục Vân và Tử Dương Chân Nhân toàn thân chớp nháy hào quang hồng sắc, Vân Phong và Ngạo Tuyết lại ẩn hiện huyền thanh quang sắc, còn Thương Nguyệt và Hứa Khiết lại được bao bọc bởi hào quang hoàng sắc. Sáu đạo hào quang càng lúc càng cường thịnh, giữa không trung từ từ xoay tròn.
Các luồng hào quang cùng phình to, họp lại thành một đạo quang cầu nhiều màu sắc. Thân ảnh của sáu người dĩ nhiên hoàn toàn ẩn mình trong quang cầu đó. Sáu đạo kiếm trụ bất đồng màu sắc cũng từ giữa quang trụ hợp lại thành một đạo quang trụ ngũ sắc, nhanh chóng phóng ra đánh mạnh xuống dưới. Bốn phía, các dòng khí lưu trong không gian như bị hút hết, một cỗ cường lực có sức mạnh hủy diệt với ánh sáng lập lòe đánh thẳng vào các thảm thực vật bên dưới. Đột nhiên, từ thảm thực vật này đột nhiên xuất hiện một quang trụ màu lục sắc, xoay tròn phóng lên đập mạnh vào quang trụ ngũ sắc. Hai lực đạo cường mãnh va đập vào nhau tạo nên một tiếng nổ lớn, phá hủy bốn phía xung quanh.
Kết giới ở phía trên lập tức lưu chuyển, sau một trận xao động dữ dội đã phục hồi nguyên dạng. Nhưng ở phía dưới, sau khi các thực vật phát quang hội nhập thành một phiến màu xanh lục, lộ ra một vùng đất màu đen sẫm bên dưới. Quang trụ ngũ sắc sau khi phá hủy các thực vật đó, mãnh liệt kích trúng mặt đất, lập tức vang lên một tiếng nổ lớn, đất đen bắn tứ tung khoét thành một huyệt động lớn nhìn không thấy đáy, hiện ra dưới mắt sáu người.
Lục Vân nói lớn: "Chúng ta mau hạ xuống rồi tìm cách khác sau, nếu không những giống thực vật ở trên sẽ khôi phục lại nguyên trạng ngay. Đi nhanh!". Năm người nghe lời, nhìn đám thực vật thần bí xung quanh quả nhiên lục sắc quang mang đang nhanh chóng hội tụ lại không gian. Khi mọi người nhập lại một chỗ, kết giới phía trên liền phục hồi nguyên trạng lúc trước.
Hào quang chớp động, sáu đạo quang ảnh lập tức bắn vào động khẩu vừa tạo. Lục Vân ở phía trước phát xuất Như Ý Tâm Hồn kiếm với luồng hồng quang rực rỡ chiếu sáng xung quanh, năm người còn lại lập tức theo sau. Sau khi xuống dưới, sáu người đưa mắt quan sát tình cảnh xung quanh, thấy động này lớn khoảng ba trượng, bốn phía chảy ra thứ dịch thể màu hồng giống như huyết dịch. Điều này khiến ba nữ nhân trong lòng sợ hãi, còn Lục Vân và hai người kia tâm tình khẩn trương cao độ.
Lục Vân xoay ngược người giữa không trung, chân hướng lên trên, nhỏ giọng nói: "Mọi người đã rõ, hiện tại nhất thiết mọi chuyện ở đây không thể lấy lý luận thường tình ở nhân gian mà xét. Chúng ta vô luận gặp phải thứ gì đều phải bảo trì sự bình tĩnh, có cái gọi là gặp quái như không gặp, nếu cho là quái tức là tự nhận bại. Chúng ta nhất định nằm lòng điều này. Hiện tại ở phía trên đã bị phong vào cửa tử, chúng ta buộc phải tìm đường ra ở phía dưới. Chân khí của tôi đã thẩm tra ra ở dưới có hai thông đạo phân bố thành một tả một hữu. Chính là vì bị chúng ta dùng lực khai phá thành từ một thông đạo xuyên suốt. Hy vọng theo hai lối này có thể tìm được đường ra. Mọi người hãy cẩn thận, chúng ta hành động ngay". Nói xong, chăm chú quan sát tình cảnh ở phía dưới.
Hai động khẩu tối đen nhanh chóng xuất hiện trước mắt sáu người. Xem loại động khẩu này đồng dạng về kích thược nhưng không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi sâu khoảng trăm trượng này. Tử Dương Chân Nhân ở trên cao nhất vô ý ngước đầu nhìn lên, trong mắt liền xuất lộ một tia kinh hãi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai quỷ đầu vô cùng to lớn khoảng hai mươi trượng vô thanh vô tức bay đến gần, mang theo một luồng khí sặc mùi huyết tinh. Hai quỷ đầu này có cặp mắt hiện hào quang lục sắc yêu dị đầy vẻ độc ác và đáng sợ.
Tử Dương Chân Nhân hét lớn: "Mau xuống dưới, ở trên có quỷ quái hung ác". Vừa nói, trường kiếm trên đầu vừa phát ra một cỗ hào quang cường đại nhắm hướng quỷ đầu phách ra một kiếm. Mọi người nghe thấy thế cùng kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đại biến.
Do có hai động khẩu, sáu người lại không có thời gian thương lượng nên tiến vào động nào. Trong lúc vội vã, Ngạo Tuyết và Lục Vân hai người đã chọn phía bên trái, trong khi bốn người còn lại chọn phía bên phải. Âm phong cuốn vào người, quỷ đầu phía dưới sau một chiêu tấn công mãnh liệt của Tử Dương Chân Nhân cũng không bị hề hấn gì, lại tăng tốc đuổi theo, nhằm Tử Dương Chân Nhân phóng xuống tấn công.
Ngay khi mọi người tiến nhập động khẩu, Lục Vân nói lớn: "Tạm thời phân khai, sau này sẽ nghĩ cách liên hệ sau, hãy cẩn thận!". Nói đoạn chuyển thân cùng Ngạo Tuyết nhanh chóng tiến về phía trước. Bên phía đối diện, Thương Nguyệt quay nhìn Lục Vân nhẹ giọng nói: "Bảo trọng cẩn thận. Chúng ta đi!". Nói xong thân người đã bay về phía trước hơn mười trượng, nhắm thông đạo lướt tới. Tử Dương Chân Nhân liếc nhìn phía sau, thấy quỷ đầu tấn công bèn dùng toàn lực bay lướt tới trước né tránh. Sau khi tấn công hụt, quỷ đầu gấp rút đuổi theo sau họ không rời.
Ở phía bên kia, Lục Vân cùng Ngạo Tuyết sau khi bay được một đoạn liền quay đầu nhìn lại. Chàng bất giác đã phát hiện ra quỷ đầu ở phía sau thực ra là một quỷ đầu xà. Tưởng chúng đã bay vào một động khẩu phía kia, không ngờ chàng vào Ngạo Tuyết vô thanh vô tức gặp thêm một quỷ đầu xà nữa. Cái gọi là quỷ đầu xà, theo nhìn nhận của Lục Vân là một đầu lâu quỷ gắn với một quái vật mình rắn. Trong hai mắt của quỷ đầu chớp lóe hai luồng hào quang cổ quái một hồng một lục, tại thông đạo âm ám hiện ra trông rất ghê rợn.
Thần sắc Lục Vân khẽ biến đổi rồi khôi phục vẻ bình tĩnh. Chàng đánh ra một kiếm phản thủ, thông đạo âm ám tức thì hiện một chùm kiếm khí hùng mạnh sắc hồng đánh vào phía trên của quỷ đầu xà. Âm phong cuồng lộng, thanh âm cổ quái âm sâm truyền tới, quỷ đầu xà toàn thân lóe lên hào quang hắc sắc, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang một hồng một lục ngăn cản một kiếm của Lục Vân.
Ngạo Tuyết bị tiếng gầm kỳ quái trầm trầm bên tai giật mình cả kinh, quay đầu nhìn lại quỷ đầu xà. Lục Vân thấy thế vội chụp lấy ngọc thủ của nàng mở hết tốc lực bay về phía trước. Sau một lúc chàng thấy quỷ đầu xà vẫn đuổi gấp ở phía sau, liền nói: "Dựa vào tình hình từ trước tới giờ mà nói, địa phương này thập phần cổ quái, có lẽ trong nơi cực kỳ hung hiểm của Quỷ Vực. Chúng ta hiện giờ không có cách nào đấu với tụi quái này, tốt nhất là tránh trước đi rồi tính. Mục tiêu của chúng ta không phải là tìm kiếm nơi thanh ưu kỳ tích gì, vì thế không có thời gian và sức lực để tranh cường với các loại quỷ quái này".
Ngạo Tuyết mở to đôi mắt trong suốt đầy nhu tình nhìn chàng, nàng không nói một lời nào, bàn tay nhỏ nhắn buông lỏng trong tay chàng. Ở phía sau, tiếng quái hống cuồng nộ cứ chốc chốc vang lên, đeo đuổi không buông. Trong hai mắt con mắt màu hồng lục của quỷ đầu xà đó ẩn chứa một thứ biểu tình đầy phẫn nộ, xem ra có vẻ không cam tâm buông tha cho họ.
Tuy nhiên, vào lúc này, thực sự Ngạo Tuyết không thèm quan tâm đến bất cứ âm thanh khủng bố quỷ quái nào khác, nàng chỉ tĩnh lặng nhìn Lục Vân...