Một cảm giác kinh sợ chợt vụt qua trong lòng nàng, nhưng sau đó đa phần là kinh ngạc, kì dị bởi vì nàng phát hiện ra rằng đóa cửu thiên hồng liên trên tay phải của nàng bất ngờ tỏa ra một khí tức yếu nhược, dung hoà cùng đám cỏ xung quanh.
Vài khắc tiếp theo, luồng khí tức đó tự động phản hồi trở lại, trong đầu Trương Ngạo Tuyết hình thành một loại phương thức vận hành đặc biệt, làm cho nàng chỉ trong nháy mắt đã nắm rõ được phân bố của cây cỏ xung quanh chu vi một dặm, hầu như đối với tất cả mọi loài sinh vật nàng đều có thể có sự tương liên, thông qua một vài bản năng đặc thù của chúng, tra xuất được nhiều sự tình.
Ngàn vạn tin tức đang hội tụ trong đầu nàng, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phát xạ quang mang, trên đỉnh đầu xuất hiện ba đám mây màu sắc sặc sỡ không giống nhau, xếp theo hình chữ phẩm, hấp thụ tinh hoa của cỏ cây hoa lá trong rừng. Luồng linh khí của ngũ thải tiên lan trong cơ thể nàng cũng bắt đầu bành trướng, đồng thời nhanh chóng thu nạp nguồn năng lượng từ tinh hoa đó, tạo thành một nguồn năng lượng đặc thù trước tiên truyền vào trong ba đám mây trên đỉnh đầu của nàng.
Ánh tím chớp loé, tử vân đại thịnh, một Trương Ngạo Tuyết thu người lại trong chiếc tử sắc quang giáp, toàn thân lấp lánh xuất hiện trên đám mây tím đang phát quang mạnh mẽ, vọng nhìn quanh tứ phía. Không lâu sau đó, hồng quang toả ra một cách mãnh liệt, một Trương Ngạo Tuyết khác toàn thân lấp lánh ánh hồng nhàn nhạt, hờ hững, xuất hiện ngay trên một đám mây khác. Chỉ sau đó một lát, ánh sáng xanh lại toả ra, Trương Ngạo Tuyết thứ ba cũng bắt đầu nhô ra khỏi đám mây xanh, ba phiên bản thu nhỏ, đậm nét, màu sắc bất đồng, nhìn nhau miệng hé cười.
Ba giả dạng này kì thực là tam đạo nguyên thần của Trương Ngạo Tuyết, trong đó đạo tử sắc đầu tiên là nguyên thần chủ của nàng, bên ngoài có ngũ thải tiên lan đã hoá thành chiến giáp phòng hộ. Hai cái còn lại là phó nguyên thần, màu hồng đại diện cho pháp quyết Phụng vũ cửu thiên mà nàng tập luyện, vốn là màu sắc của cửu thiên hồng liên, màu xanh tức tiêu biểu cho Huyền Âm chi khí, chính là thân thể của nữ tử.
Thông qua nguyên thần để thăm dò trời đất, Trương Ngạo Tuyết phát giác rõ ràng hơn bằng mắt thường rất nhiều. Dùng mắt thường, vạn vật trên thế gian đều hỗn loạn, quá nhiều thứ tương tự khiến người bị mê hoặc, chỉ với nguyên thần đa phần những gì nhìn thấy lại khác biệt rất nhiều, môĩ một vật thể đều có những ấn ký khác nhau, đó là ấn ký còn lưu lại của quá trình biến hoá từ thiên địa thành vạn vật, tuyệt không một chút tương đồng.
Làn gió đêm nhẹ thổi qua, vẫn tư thế như ban đầu, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục lĩnh hội cảm giác mới mẻ đó. Đột nhiên các nguyên thần trên đỉnh đầu của Trương Ngạo Tuyết loáng một cái đã quay trở vào trong cơ thể, tất cả mọi thứ bên ngoài cơ thể trong chốc lát cũng đều khôi phục trở lại. Không cần ngoảnh đầu lại, Trương Ngạo Tuyết thông qua hoa cỏ trong đầu đã phát hiện ra Lâm Vân Phong trong tay cầm một con gà rừng đang lặng lẽ trở về.
Thu hồi ý niệm, cảm giác vạn vật xung quanh trong tâm tưởng liền lập tức biến mất, Trương Ngạo Tuyết không kìm được bèn than nhẹ một tiếng. Quay người lại, nàng nhìn về phía tây, lúc đó đôi mắt mỹ lệ như dâng lên một màn sương mỏng làm cho người ta không thể nhìn rõ đằng sau cái lớp sương mờ ảo đó, ánh mắt u uẩn ấy hàm chứa những điều gì.
Một thân ảnh chớp hiện, Lâm Vân Phong cười nói:
- Sư tỷ, tỷ xem đệ bắt được con gà rừng vừa to vừa béo không, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Cười một cách lãnh đạm, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Vất vả cho đệ rồi, trên đường đi đệ có phát hiện điều gì không?
Lâm Vân Phong thu lại nụ cười, ngữ khí nghiêm túc nói:
- Đích xác là đã phát hiện ra một sự việc, tại một sơn cốc cách đây khoảng vài dặm, có một căn thạch ốc đơn giản hoang phế. Đệ vốn định tối nay chúng ta sẽ đến đó nghỉ ngơi, nhưng lúc đệ đến gần căn thạch ốc đó thì nó bỗng nhiên biến mất một cách thần bí. Lúc đó đệ đã đi quan sát cẩn thận một lượt nhưng đáng tiếc là không tìm được manh mối gì.
Trương Ngạo Tuyết trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Trước tiên cứ ăn đã, tối đến chúng ta sẽ đến xem một lần, nói không chừng có thể phát hiện điều gì.
Lâm Vân Phong sắc mặt chợt lộ vẻ vui mừng, chứng tỏ trong lòng thật sự cũng muốn đi thăm dò một lần, nhưng chỉ sau một lúc, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ chần chừ do dự, nói:
- Sư tỷ, địa phương thần bí đó đích thực rất hấp dẫn, chỉ là lần này chúng ta trở về là để dò tìm nơi hạ lạc Dịch viên, làm như vậy không phải sẽ chậm trễ chính sự sao?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên nói:
- Những điều gặp phải đều đã có chủ định, những điều không gặp phải là do số mệnh , việc gì phải né tránh?
Lâm Vân Phong nghe xong không nhiều lời nữa, bắt đầu quay con gà rừng. Buổi tối, sau khi cả hai đều đã no bụng, Trương Ngạo Tuyết dưới sự dẫn đường của Lâm Vân Phong cùng đến sơn cốc mà hắn đã nhắc đến.
Đứng trên eo núi, Trương Ngạo Tuyết nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Vân Phong, quả nhiên trong cốc có một gian thạch ốc. Theo như ánh mắt nhìn được, đó chỉ là một gian thạch ốc hết sức bình thường, có lẽ là nơi vị thợ săn nào đó trong núi đã dựng lên để nghỉ ngơi tạm, không nhận ra một chút gì kì lạ và đặc biệt trong đó. Nhưng Lâm Vân Phong đã nói là nơi đó thần bí, thiết nghĩ nhất định phải có điều gì bí mật không ai biết, đó thật ra là gì?
Không hề nhích động, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần một cách cao độ, thi triển sở học thần kì tương thông với cây cỏ mà nàng vừa học được để hướng sự nhận thức của bản thân về phía gian thạch ốc đó, thăm dò tình hình của nó. Tin tức nhanh chóng được phản hồi, Trương Ngạo Tuyết trong lòng kích động, căn nhà đó không ngờ chỉ có thể nhìn thấy được chứ không thể cảm nhận được, khiến cho người ta cảm thấy vạn phần mê hoặc.
Trương Ngạo Tuyết mang kết quả vừa thăm dò được nói cho Lâm Vân Phong biết, rồi hỏi lại:
- Đó rốt cuộc là sự việc gì? Trước đây đệ đã bao giờ gặp qua chưa?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp có phần không chắc chắn:
- Đệ mạo muội suy đoán một chút, nếu kết quả thăm dò của sư tỷ là không sai thì gian thạch ốc trên sơn cốc đó chính là một ảnh phản chiếu của một nơi nào đó, cũng tức là một loại huyễn ảnh. Bản thể của nó lại ở một địa phương khác, bị người nào đó dùng một phương pháp thần bí phản chiếu đến đây, khiến cho những người nhìn thấy đều bị mê hoặc.
Ngẫm nghĩ lại những điều Lâm Vân Phong nói, Ngạo Tuyết nghĩ cũng có lí, bất giác hỏi:
- Vân Phong, đệ có cách nào tra xuất ra bản thể của thạch ốc này đến từ đâu không?
Lâm Vân Phong lắc đầu nói:
- Việc này đệ trước nay chưa từng gặp qua, căn bản không thể bắt đầu điều tra được, theo đệ tốt nhất nên rời khỏi nơi này.
Trương Ngạo Tuyết khẽ gật đầu rồi cùng với Lâm Vân Phong quay người trở lại, rời khỏi sơn cốc đó.
Trong đêm tối, tại một đỉnh núi cách ngoài vài trượng, bốn bóng người đang chăm chú nhìn theo hướng Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong vừa rời khỏi, đều trầm mặc không nói gì, tựa như quỷ ảnh u linh.
Khá lâu sau, một giọng nói cất lên:
- Lão đại, lần này bọn chúng đến đây quả là ông trời phù hộ, chúng ta hãy động thủ thôi.
Một giọng nói khác lại vang lên:
- Lão tam không nên sốt ruột, ngươi không biết rằng khí tức của Trương Ngạo Tuyết đó đã biến hoá rất nhiều, tựa hồ tu vi có phần tiến bộ rất lớn, điều này đối với chúng ta có phần bất lợi, tốt nhất hãy thận trọng.
Lão tam hỏi:
- Vậy theo ý kiến của đại ca thì lúc nào chúng ta mới động thủ?
Lão đại cười âm hiểm nói:
- Đêm tối đối với chúng ta có lợi, nhưng với bọn chúng cũng vậy, mục đích của chúng ta lần này là bắt giữ Trương Ngạo Tuyết, như vậy mới có cơ hội lấy được vật mà chúng ta mong muốn, cho nên ta định là khi trời sáng mới ra tay. Bây giờ, lão tứ hãy heo dõi bọn chúng từ xa trước, chỉ cần không ra khỏi tầm mắt của chúng ta là được, lão nhị và lão tam cùng ta thương lượng một chút, ngày mai ra tay phải đắc thủ.
Lời nói vừa dứt thì một bóng người vụt đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Mờ sáng, tiếng chim hót vui tai đã đánh thức Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đang đả toạ bừng tỉnh.
Vươn ngươi đứng dậy, Trương Ngạo Tuyết nhìn qua mặt đất vẫn còn một ít tàn dư khói lửa còn sót lại, liền hỏi:
- Vân Phong, tối qua đệ nghiên cứu đến nửa đêm, có thu hoạch được gì không?
Lâm Vân Phong vẻ đắc ý đáp:
- Không giấu gì sư tỷ, công hiệu của tam sắc u liên đệ cũng đã được biết qua một chút, chịu khó thêm vài ngày nữa thì chắc chắn có thể tham thấu.
- Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta hãy lên đường thôi.
Dứt lời, nàng quay người phiêu hốt bay lên, hướng về hướng phía Dịch viên tiến đến.
Phía sau, Lâm Vân Phong cười nhẹ một tiếng rồi cũng ngự kiếm đuổi theo, song hành với nàng.
Nhìn cảnh sông núi lướt qua dưới chân, Lâm Vân Phong cảm xúc nói: “Phong cảnh nơi đây thật không tệ, đáng tiếc là tình hình nhân gian hiện nay đầy hiểm nguy, lại thêm mối thù lớn của Dịch viên cần phải báo, nếu không thì cứ ở đây ẩn cư tu luyện, không phải cũng là một ý tưởng hay sao.” Trương Ngạo Tuyết nhìn y một cái, trong ánh mắt như có sương mờ chớp qua một tia cảm thán, chỉ là Lâm Vân Phong không phát hiện.
Bay nhẹ người lên đón gió, Trương Ngạo Tuyết thưởng thức uy lực mạnh mẽ của cuồng phong, một cảm giác mênh mông bất tận bao phủ toàn thân nàng. Từ lúc xuống núi Hoa Sơn, gặp cây ngọc thụ thần kì, ý thức tiến nhập vào nó, Trương Ngạo Tuyết liền cảm thấy bản thân đã có sự biến hoá rất lớn, rất nhiều sự việc trước đây chưa từng gặp đều đã xảy ra. Ngay như sự việc chiều qua mà nói, đó là nàng trước nay chưa từng nghĩ đến, thậm chí nghe cũng chưa bao giờ nghe qua, vậy mà cứ thế xảy ra một cách kì dị.
Đắm chìm trong những hồi ức, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu phân tích nguyên nhân của những điều kì bí đó. Nhưng đúng vào lúc này, một cổ khí tức khí cổ quái yếu ớt truyền vào trong não bộ của nàng.
Thu lại vẻ trầm tư, Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía sau một cái, nói với Lâm Vân Phong đang ở bên cạnh:
- Có người đang theo dõi chúng ta, cự ly còn rất xa nhưng ý thức của hắn không ngừng phong toả trên thân chúng ta. Người này tu vi không kém, hơn nữa lại ra sức ẩn tàng khí tức bản thân.
Lâm Vân Phong nghe xong kinh ngạc, ngoảnh đầu quan sát tỉ mỉ một lượt, hốt hoảng nói:
- Không thể nào, đệ không hề phát hiện ra một tí gì, lẽ nào hắn ta thực sự lợi hại đến mức đó? Nếu quả như vậy thì hắn ta hà tất phải lén lén lút lút theo sau chúng ta như vậy?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Hắn ta tại sao lại hành động như vậy thì ta cũng không biết rõ, tốt hơn hết chúng ta nên hết sức cẩn thận. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc lên, xem thử có thể thoát khỏi sự đeo bám sát của hắn không, nếu như hắn không đi theo nữa thì thôi, nếu như cố ý muốn đối địch với chúng ta thì cái gì đến sẽ phải đến.
Lâm Vân Phong ứng thanh đồng ý, chân đạp Trảm phong kiếm thét lên một tiếng giữa không trung, tốc độ gia tăng mãnh liệt lên gấp bội, cùng với Trương Ngạo Tuyết như hai đạo sao băng xé mây, xoay tròn lại trong những tầng mây cuồn cuộn sương mù.
Trên bầu trời, từng đám từng đám mây trắng lượn lờ vô định, dưới một đám mây quanh quẩn nơi hai người vừa lưu lại, một bóng người lặng lẽ khẩn trương theo sát phía sau hai người, xa xa ước chừng vài trượng. Dưới mặt đất, ba bóng người nhấp nhô khi lên khi xuống, theo gót ba bóng người đang bay trên bầu trời phía xa xa, hướng về Dịch viên mà tiến.
Hổ dược lĩnh, theo như lời các thợ săn là một ngọn núi nhỏ nằm ở phía Đông Bắc của Tây Thục, là con đường bắt buộc phải băng qua từ Hoa Sơn đến Dịch viên. Buổi sáng, cuối giờ Thìn, một thân ảnh nhỏ bé tựa lưng bên dưới một gốc đại thụ, đang ngơ ngẩn vọng nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm:
- Bước tiếp theo ta phải làm gì đây? Làm thế nào để thần không hay quỷ không biết lại vừa có thể tiêu diệt được bọn chúng một cách thuận lợi để báo mối thù diệt môn ngày ấy?
Đang tự nói một mình, thân ảnh đó bỗng nhiên toàn thân bị kích động, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng lên bầu trời, ở đó ba đạo quang ảnh đang bay cực nhanh, hướng thẳng về phía y mà đến, chỉ trong một khoảnh khắc đã bay đến đỉnh đầu của y.
Cúi đầu nhìn xuống, trên ngọn núi phía xa lại có ba đạo thân ảnh đang cấp tốc bay đến, điều này làm cho người đứng dưới gốc cây trong lòng bị chấn động, thầm nghĩ: “Là bọn chúng, thực sự là quá tốt. Chỉ cần lợi dụng một cách hợp lí, đến lúc đó ta khả dĩ có thể đánh trọng thương Trương Ngạo Tuyết, gây cho Lục Vân một sự đả kích lớn, ha ha…”
Cười lên một tiếng nham hiểm, bóng người đó lóe lên rồi biến mất tung tích, sau đó ba đạo nhân ảnh lướt qua trên không, bay thẳng về phía trước.