Ở phía đối diện, Dao Quang thét lên giận dữ, lồng sáng hộ thể bên ngoài
không còn chịu được lực hủy diệt, chốc lát đã vỡ tan, Dao Quang lập tức
rơi vào nguy hiểm. Cảm thấy cái chết đang cận kề, Dao Quang vừa kinh
hãi, vừa phẫn nộ nhưng càng lộ rõ vẻ không cam chịu.
Nhưng đúng
vào thời điểm này, Nại Hà châu trong cơ thể Dao Quang bất ngờ xuất hiện, dừng lại xoay tròn trước ngực nó với tốc độ rất cao không ngừng hoá
giải lực thôn phệ đáng sợ đó, từng bước, từng bước kéo Dao Quang rời xa
tử thần.
Sấm rền vang liên tiếp trong một lúc, đến khi những đám
mây đen tan ra, sông núi bốn bề đều đổi sắc, trong phạm vi vài dặm, cỏ
cây đều hóa thành tro tàn, đỉnh núi trơ trọi, dưới ánh mặt trời chiếu
rọi, hiện lên vẻ thê lương hoang vắng.
Giữa không trung, Huyết
Giới tôn chủ trông thật thảm hại, huyết mang toàn thân lập lòe, rõ ràng
đã bị trọng thương. Còn Dao Quang, mặc dù được Nại Hà châu giúp hoá giải nguy hiểm vừa qua, nhưng sau trận chiến kéo dài thân thể không chịu
đựng được nên cũng bị thương nặng nề. Dao Quang tuy không chết nhưng
chân nguyên đã cạn kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía đối diện.
Cả hai im lặng tranh thủ thời gian để điều tức. Nửa ngày sau, Huyết Giới tôn chủ âm trầm nhìn Dao Quang,
từng bước từng bước tiến lại gần, miệng quát to:
- Thật không
ngờ, chịu đòn vừa rồi mà ngươi vẫn không chết, quả thật là đáng khen.
Đáng tiếc kinh mạch ngươi giờ bị tắc nghẽn, chân nguyên trong cơ thể
cũng đã cạn kiệt, chỉ trong thời gian ngắn làm sao khôi phục lại được.
Như vậy, ngươi nghĩ ngươi còn con đường nào khác ngoài cái chết sao?
Cảnh giác nhìn Huyết Giới tôn chủ, Dao Quang tức giận quát:
- Có bản lĩnh thì cứ ra tay đi, tình trạng ngươi bây giờ cũng vô phương giết được ta, không tin thì cứ thử xem?
Huyết Giới tôn chủ cười lạnh nói:
- Giết ngươi được hay không trong lòng ta hiểu rất rõ. Cho dù ta không ra tay cũng có thể giết được ngươi, bởi vì ngươi đừng quên bên ta còn một
cao thủ nữa, đó chính là Hắc Sát Hổ Vương của yêu vực.
Dao Quang biến sắc quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện bóng dáng của Hắc Sát Hổ Vương trên tầng mây ngay đỉnh đầu.
Thấy tốc độ lao xuống cực nhanh của Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt Dao Quang hiện lên vẻ sợ hãi, bản thân nó chỉ tính đối phó với một người nên giờ rơi
vào tình thế khốn khổ. Nguy hiểm đến gần, Dao Quang nhanh chóng suy nghĩ ra được một cách, ngẩng đầu nói với Huyết Giới tôn chủ:
- Nhìn
bề ngoài rõ ràng ngươi đang chiếm ưu thế hơn ta. Nhưng ngươi cũng chớ
quên là ta vẫn còn một trợ thủ. Muốn giết ta ư, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Lời vừa dứt, bên cạnh Dao Quang lóe lên ánh sáng kì lạ, Bát Bảo liền xuất hiện ngay bên dưới thân thể nó, bất ngờ mang Dao
Quang di chuyển ra xa mười trượng thoát khỏi Hắc Sát Hổ Vương.
Khoảng cách mười trượng, hai bên lạnh lùng đối mặt, không khí càng khẩn trương hơn. Nhờ có sự trợ giúp của Bát Bảo, Dao Quang nhanh chóng hấp thu linh khí bốn phía để khôi phục lại chân nguyên bị tiêu hao.
Bên này, Hắc Sát Hổ Vương nói với Huyết Giới tôn chủ:
- Ngươi trước tiên nên điều chỉnh lại một chút, cho gọi tất cả ma thần
hợp lại một chỗ xem tình huống thế nào. Tiểu tử này cứ giao cho ta đối
phó.
Huyết Giới tôn chủ liếc nhìn Dao Quang rồi căn dặn:
- Được, ta giao hắn cho ngươi, nhưng nhanh lên một chút, tên tiểu tử này
rất kỳ quái, bên trong cơ thể hắn có Nại Hà châu bảo vệ, không lợi dụng
cơ hội này giết hắn đi, một khi hắn khôi phục lại được chân nguyên thì
sẽ phiền phức lắm.
Nói rồi huyết quang lóe lên, từ trên trời cao hạ xuống mặt đất.
Chăm chú nhìn Bát Bảo, Hắc Sát Hổ Vương nhờ bản tính yêu thú của mình hiểu
rõ con vật này không hề đơn giản, nên lợi dụng lúc nó đang toàn lực hỗ
trợ Dao Quang trị thương, hết sức tung ra một quyền, lập tức một cột khí màu xám xuất hiện với uy thế bài sơn đảo hải muốn nuốt trọn lấy Bát
Bảo.
Quyền vừa tung ra, thân ảnh Hắc Sát Hổ Vương liền biến hóa,
chín chín tám mươi mốt bóng hổ đen chia ra tứ phía, các bóng hổ di
chuyển liền lạc hình thành một luồng lực quỷ dị, phảng phất như lưới
trời tung hoành ngang dọc trong một khu vực định trước, uy lực mạnh mẽ
bóp méo cả không gian.
Khi Hắc Sát Hổ Vương vừa động thì Bát Bảo
đã phát giác ý đồ của hắn, tám con mắt xung quanh phát ra tám luồng sáng rực rỡ như kiếm sắc bén, chia không gian thành tám khu vực. Đồng thời,
tám lổ nhỏ trên mặt cũng phát ra những luồng sáng kỳ lạ, hội tụ lại
thành một vùng sáng tám màu, bảo vệ vững chắc Dao Quang ở trung tâm. Mọi thứ vừa hoàn thành thì cũng đúng lúc lực âm sát đánh tới. Lập tức quang mang toàn thân Bát Bảo lóe lên, mang theo Dao Quang dễ dàng xuyên qua
không gian và thời gian xuất hiện ở trên các tầng mây.
Hắc Sát Hổ Vương thất kinh, miệng thét vang như sấm, toàn thân tựa như một đường
đen kéo dài, xoay chuyển dạng trôn ốc hướng lên trên, dưới ánh mặt trời
tạo nên một quang cảnh kỳ lạ. Đến độ cao của Bát Bảo, Hắc Sát Hổ Vương
gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên “thú hóa”, hoá thành một con hổ
đen lớn đến vài trăm trượng, toàn thân lấp lánh hào quang lưu động. Hai
con mắt cực to nhìn trừng Bát Bảo, Hắc Sát Hổ Vương hé miệng rít lên, âm thanh chấn động xé toạc cả mây trời, hóa thành một cơn cuồng phong nuốt lấy Bát Bảo.
Bị vây khốn, Bát Bảo kêu lên một tiếng quái dị át
cả tiếng hổ gầm, đánh loạn vào cơn cuồng phong. Sau đó, Bát Bảo di
chuyển với tốc độ cao quay về chỗ cũ hình thành cột gió phối hợp với tám luồng sáng kỳ lạ tạo nên hình ảnh như một con vụ, không những phát ra
quang mang chói mắt, tám luồng kiếm quang thần kỳ đó còn xoay tròn hợp
nhất trùng điệp thành một quang luân (vòng sáng), một nhát chém nát
không gian.
Nhìn những luồng sáng bên ngoài đánh tới, Hắc Sát Hổ
Vương gầm lên như sấm, miệng mở rộng phun ra một ánh sáng chói lọi như
muốn sử dụng toàn bộ tu vi mạnh mẽ đánh thẳng vào luồng sáng đang tiến
đến đó. Đang giằng co, thân hình Hắc Sát Hổ Vương phân thành bốn con hổ
đen đầu to cả mười trượng vây xung quanh Bát Bảo, đồng thời ngay phía
trên lưng bốn con hổ xuất hiện bốn quang ảnh, chính là những hình ảnh
ban đầu của của Hắc Sát Hổ Vương trước khi thú hóa. Bốn người bốn hổ
phân ra tứ phía với những tư thế khác nhau bắt đầu phát động công kích
cực mạnh.
Bát Bảo rống lên hai tiếng, quét mắt xung quanh, vừa
phát hiện gió mây tụ hội lập tức hào quang toàn thân rực sáng, khí thế
to lớn như quân lâm thiên hạ(bao trùm cả thiên hạ), ngập tràn tầng không của Lục Bàn Thuỷ. Tám mắt nó đảo ngược lên, tám luồng sáng kỳ lạ đan
xen với tám luồng quang diễm phát xuất từ tám lổ nhỏ trên mặt, tạo thành một màn sáng hình cái quạt, co dãn theo chuyển động của Bát Bảo. Chỉ
trong giây lát, giữa không trung xuất hiện quang bồn (chậu sáng) xoay
vòng vòng hướng thẳng lên trời, ánh sáng chói mắt vượt quá ánh sáng mặt
trời trên cao.
Bên ngoài, chiêu công của Hắc Sát Hổ Vương đã gần
hoàn thành, chỉ thấy bốn cột sáng đen xoay tròn từ các hướng khác nhau
tụ lại một chỗ chiếu ra ngàn vạn hào quang, hóa thành một quang cầu có
đường kính hơn ba mươi trượng, mặt ngoài quang cầu vô số tia chớp lấp
loáng. Sau đó, bốn người bốn hổ phát ra quang mang vạn trượng, rồi cùng
hóa thành những đạo quang phù quang phù (phù chú bằng ánh sáng) kỳ lạ in lên bề mặt quang cầu.
Ban đầu, quang cầu chỉ thấy chấn động mãnh liệt, mặt ngoài chốc chốc lại hiện ra những đồ án với đủ hình đủ dạng
thú vật đan xen lẫn nhau, rồi hợp thành một con thú với ánh sáng rực rỡ, hướng về phía Bát Bảo gầm thét.
Sau đó, quang cầu giữa không
trung nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một con hổ ánh sáng
với khí thế uy nghiêm, tộc độ nhanh hơn ánh sáng, như mũi tên sắc bén
lao thẳng lên bầu trời.
Trên không trung, Bát Bảo vẫn tiếp tục
xoay tròn, chậu ánh sáng xuyên qua mây lên đến độ cao nhất định thì đột
nhiên quay ngược đâm xuống, hình thành một lồng sáng vô cùng to lớn, rồi nhanh chóng thu nhỏ vào giữa. Thân thể của Dao Quang trên lưng Bát Bảo
liền bị nó di chuyển ra một trượng, cái mồm to lớn như chậu máu đó bắn
ra ánh sáng hồng, phát ra một chùm mũi tên ánh sáng nghênh đón lồng ánh
sáng của chính mình đang co rút lại, bất ngờ lại đối chọi lẫn nhau.
Lúc này nhìn từ xa chỉ thấy chỗ Bát Bảo như có một lồng ánh sáng đang xoay
chuyển tựa như một cái chậu ánh sáng úp ngược nhanh chóng thu nhỏ, còn
những mũi tên ánh sáng do miệng máu trên lưng nó phát ra lại bắn lên bầu trời, không chỉ nhắm vào con thú ánh sáng cùng với quang hổ do Hắc Sát
Hổ Vương biến hình, mà còn trực tiếp nghênh đón lồng sáng đang thu nhỏ,
tựa hồ muốn dồn địch nhân vào trong thế công của mình.
Tốc độ lúc đó cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt, những mũi tên sáng phát xuất từ
miệng máu của Bát Bảo đã đâm xuyên qua con thú ánh sáng đến thẳng quang
hổ. Mà lúc này, lồng sáng thu nhỏ cũng đã tiến đến sát lưng của quang
hổ. Những mũi tên ánh sáng và lồng sáng cùng giáp kích, cả ba tiến vào
tình trạng khẩn trương cao độ.
Ánh lửa bắn ra như điện nhanh
không kịp thấy, tiếng nổ rền vang như sấm không sao đếm được. Giữa không trung mây gió cuồn cuộn, quang mang hỗn loạn nhuộm đỏ cả bầu trời làm
cho mây trong phương viên cả dặm bị dạt đi. Mây trời bị cuồng phong to
lớn thổi trôi đi phát ra rất nhiều màu sắc.
Thoạt đầu, ánh lửa,
tiếng sấm, hào quang còn có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng rồi những đòn
tấn công ác liệt của hai bên phát ra ánh sáng chói chang, sấm vang rền
trời bao trùm khắp xung quanh. Thời khắc đó, gió mây ào ạt, thời khắc
đó, đất đai rung chuyển, thời khắc đó, không gian méo mó, thời khắc đó
chấn động cả trời xanh.
Trong chậu ánh sáng đủ màu xoay đảo giữa
không trung, đòn công kích cực mạnh của Bát Bảo và Hắc Sát Hổ Vương phát ra đủ loại lực hủy diệt, va chạm với nhau trong không gian nhỏ hẹp,
cuối cùng phát ra tiếng nổ long trời lở đất, dễ dàng nuốt chửng cả không gian khuôn viên vài dặm. Tiếng sấm rền vang át đi tất cả, hào quang bao phủ vạn vật. Khi mọi chuyện kết thúc, mặt đất xuất hiện vô số những vết rạn nứt, ngọn núi to lớn sừng sững bị chém đứt ở giữa, phảng phất như
thiên thần nổi giận, uy thế to lớn vượt quá năng lực con người.
Mây đen bị cuồng phong thổi tan đi dần dần, hiện rõ hình ảnh của Bát Bảo và Hắc Sát Hổ Vương. Ở khoảng cách cả trăm trượng, toàn thân Bát Bảo hào
quang lấp lánh, phảng phất không có gì đặc biệt, chỉ có Dao Quang ở phía trên lưng với khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi khác thường.
Bên này, ánh
mắt Hắc Sát Hổ Vương ảm đạm, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ kinh hãi, khóe
miệng hằn lên hai vệt máu, khí tức toàn thân hỗn loạn, chỉ nhìn cũng
thấy được tình cảnh bất lợi của hắn.
Bóng đen loé lên, Huyết Giới tôn chủ cùng với ma thần Viêm Huyết xuất hiện bên cạnh Hổ Vương thấp
giọng hỏi thăm. Phút chốc, Huyết Giới tôn chủ quay đầu nhìn Dao Quang,
ngữ khí trầm trọng nói:
- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp quái
thú này, không ngờ uy lực của nó lại khủng khiếp đến thế, đúng là ngoài
dự tính. Nhưng bây giờ chúng ta đã đến nước này thì bất luận thế nào
cũng phải diệt cho được ma đồng, tránh phiền phức sau này.
Hắc Sát Hổ Vương trầm giọng nói:
- Ý của ma tôn là muốn làm gì?
Huyết Giới tôn chủ âm trầm đáp:
- Kế hoạch của ta rất đơn giản, Viêm Huyết và ngươi khống chế quái thú đó nhưng không cần liều mạng, còn tên tiểu tử này để ta giải quyết. Chỉ
cần ma đồng chết đi thì quái thú này cũng mất đi chủ nhân, sau này tự
nhiên sẽ không tìm đến làm phiền chúng ta nữa.
Hắc Sát Hổ Vương trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý:
- Được, quyết định như vậy đi. Chúng ta hành động thôi.