Lúc này, Kiếm Vô Trần kinh ngạc, muốn đuổi theo lại không kịp, lập tức nổi giận, đem tất cả giận dữ trút lên đầu Thiên Mục Phong. Chỉ thấy hắn múa tay lên, tức thì phát ra hàng trăm luồng kiếm mang, kiếm khí trong màn đêm dày đặc màu sắc sặc sỡ tựa như một cái lưới to lớn chụp xuống Thiên Mục Phong. Trong lúc bị động, Thiên Mục Phong không muốn thẳng thắn tiếp chiêu này, liền thi triển Thiên Ảo chi thuật, cả thân hình hóa ra hàng ngàn hàng vạn, di động không ngừng trong phương viên trăm trượng, trốn tránh không cho Kiếm Vô Trần tìm ra tung tích của hắn.
Phát giác ra Thiên Mục Phong muốn thoát chạy, Kiếm Vô Trần giận dữ rống lên một tiếng, khí tức toàn thân mạnh mẽ phát ra, chuẩn bị thiết lập một kết giới phòng ngự khắp bốn phía để vây chết Thiên Mục Phong bên trong. Đúng ngay thời khắc này, giữa màn đêm đột nhiên hiện ra một nhân ảnh, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh rồi lên tiếng hỏi:
- Tại sao lại như vậy, Ngạo Tuyết đâu rồi?
Vốn là Thương Nguyệt đã chạy đến.
Kiếm Vô Trần nghe thấy thất kinh, trong lòng ngẫm nghĩ phải trả lời như thế nào. Thiên Mục Phong lại nhân cơ hội hắn phân tâm, lập tức lắc mình chạy trốn. Ai ngờ trong màn đêm truyền lại tiếng quát lạnh của Phong Lôi chân quân:
- Cuồng đồ to gan, dám xâm nhập Hoa Sơn. Còn không mau lưu lại cho ta.
Theo đó một loạt tiếng sấm tia chớp phát ra cùng với sự hô hoán của Phong Lôi chân quân, rồi mọi thứ đều trở nên bình thường lại.
Lúc này, Thương Nguyệt đã phát hiện ra thi thể của Lý Hoành Phi, trong lòng đầy những ưu thương vô cùng. Phong Lôi chân quân rõ ràng cũng không lưu Thiên Mục Phong ở lại được, sắc mặt có vẻ khó coi, đi đến bên cạnh Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy mọi thứ hỗn loạn, Phong Lôi chân quân liền hỏi:
- Minh chủ, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại thành ra như vậy?
Kiếm Vô Trần lộ vẻ đau buồn, giọng tự trách:
- Đều trách tại ta không tốt, không lưu ý có người tự tiện tiến lên Hoa Sơn, Lý Hoành Phi thì bị Thiên Mục Phong sát hại, chỗ này là do giao chiến mà bị phá hủy như vậy.
Phong Lôi chân quân cau mày, giận dữ quát lên:
- Minh chủ nói Thiên Mục Phong là người mới vừa đào thoát khỏi đây phải không?
Kiếm Vô Trần gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là hắn, tu vi thật là kinh người.
Phong Lôi chân quân hừ giọng nói:
- Đáng ghét, dám tự tiện xâm nhập vào Hoa Sơn giết người, việc này quyết không thể cho qua được.
Kiếm Vô Trần lộ vẻ uất hận, lạnh giọng nói:
- Tiền bối nói rất đúng, việc này không thể cho qua được, sẽ có một ngày ta sẽ tự tay giết chết hắn, vì những người đã khuất mà báo thù.
Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cất tiếng hỏi dồn:
- Ngạo Tuyết đâu, sao không thấy bóng dáng đâu cả?
Kiếm Vô Trần sợ Thương Nguyệt phát giác ra chân tướng, không dám quá lạnh lùng với nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Ngạo Tuyết đã được sắp xếp ở một nơi khác, cũng đã có quyết định trong đêm nay mang muội ấy về đến tổng đàn, tránh phát sinh sự việc bất ngờ. Còn mọi việc ở đây giao lại cho hai vị xử lý, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đến đón mọi người về tổng đàn.
Nói xong, không giải thích thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn theo bóng hắn rời đi, Phong Lôi chân quân lắc đầu thở dài, còn Thương Nguyệt nhãn thần lạnh lẽo, miệng hừ giận một tiếng, sau đó mang thi thể Lý Hoành Phi bay lên biến mất vào bóng đêm.
Đêm nay, Hoa Sơn phát sinh ra nhiều chuyện, trừ Kiếm Vô Trần ra, chỉ có Trương Ngạo Tuyết biết được. Không biết lần sau gặp lại, tình cảnh xảy ra sẽ như thế nào đây?
************************************************** *******************
Sáng sớm, khi vầng dương vừa lóe lên từ phương Đông, trong một căn phòng của Phục Long cốc, Lục Vân đã thức dậy rất sớm, đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn sắc trời từ đen tối chuyển sang sáng. Hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay đã được định là sẽ có một trận chiến kinh khủng. Chỉ có điều cho dù như thế nào, Lục Vân đã hạ quyết tâm, phải cứu cho được nữ nhân yêu dấu trong lòng.
Ngắm nhìn chân trời, ánh mắt Lục Vân có chút kỳ dị, tay phải vuốt ve Tứ Linh thần thú trên đầu vai, thấp giọng nói:
- Đại Linh nhi à, hôm nay trong lòng ta rất rối loạn, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác run sợ từ trước đến giờ chưa hề có. Ngươi nói xem, có phải đây là một dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra phải không?
Tứ Linh thần thú nhìn vào chàng, một lúc sau mới đáp lại:
- Ngươi càng ngày càng thần bí, từ sau cuộc chiến giữa ngươi và Thiên Tàn lão tổ, ta càng phát hiện không thể nhìn thấu được ngươi nữa, cũng suy đoán không ra cảm tưởng chân thật trong lòng ngươi. Còn việc ngươi nói đến sự run sợ, ta đoán có hai nguyên nhân, thứ nhất là do ngươi quan tâm quá nên bị rối loạn, thứ hai là như lời ngươi nói, có việc gì đó phát sinh.
Lục Vân cau mày, nghi ngờ nói:
- Hy vọng là do ta suy nghĩ lung tung, nếu như phát sinh những việc bất ngờ, ta chỉ sợ không khống chế được bản thân, đến lúc đó sẽ có thêm không ít kẻ thê thảm.
Tứ Linh thần thú an ủi nói:
- Nói cho cùng, hãy nghĩ đến điều tốt, có ta ở bên ngươi, có việc gì mà làm không được? Chấn chỉnh lại tâm tư cho tốt, dũng cảm đối mặt với tất cả, ngươi phải nói với thế nhân rằng ngươi vĩnh viễn là kẻ bất bại. Dù là ông trời, cũng không dám làm gì được ngươi cả.
Ngắm nhìn Tứ Linh thần thú, Lục Vân trầm mặc một lát, rồi cười mỉm. Nụ cười này khiến chàng thay đổi trở nên thần bí, khiến người ngoài không thể nhìn thấu được. Không ai biết được, tại sao chàng trở thành như vậy, tại sao thần tình biến hóa to lớn như vậy, dễ dàng ẩn giấu đi tâm tư.
- ‘Tung hoành thiên địa, tâm tùy ngã ý!’ (1) Lời nói này sao lại nhanh chóng quên đi, bây giờ phải hồi tâm trở lại.
Theo lời chàng nói, trong phòng tràn ngập sự tự tin to lớn, quyết tâm không tuân phục trời đất lại phủ lên toàn thân Lục Vân. Từ lúc trở về từ Yêu vực, Lục Vân đã có biến hóa rất lớn, nhưng cho đến lúc này, chàng mới trở lại như trước kia.
Ngửa mặt cười trời cao, ngạo khí như trổi vượt. Lục Vân hai mắt cực kỳ sáng, thần tình rất bình tĩnh ưu nhã, khuôn mặt như cười như không, khí tức liền biến hóa. Bên ngoài thân thể, một tầng khí lưu như có như không ẩn ước vây phủ, giống như trong một không gian đặc biệt, khóa chặt những biến hóa của Lục Vân bên trong, còn tần suất của khí lưu thật quỷ dị, không ngừng co giãn với biên độ cực lớn, mà thời gian chuyển đổi cũng nhanh chóng vô cùng.
Tứ Linh thần thú kinh ngạc ngắm nhìn Lục Vân, cất giọng thắc mắc không hiểu:
- Con người ngươi thật là cổ quái, ta theo ngươi đã lâu, nhưng càng nhìn ngươi thì càng không hiểu. Nhớ lúc ban đầu, sức mạnh của ta còn rất yếu ớt, nhưng lúc đó ta thường đoán ra được trong lòng ngươi nghĩ gì. Nhưng đến bây giờ, sức mạnh của ta đã đạt đến mức như điện như gió, nhưng ngược lại không thể nhìn thấu được ngươi, tại sao lại như vậy?
Lục Vân điềm đạm thanh nhã cười nói:
- Phật nói tâm có thể chứa vạn vật, có thể so với trời đất. Đó là một nơi rất huyền diệu, không ngừng biến hóa, do đó người xưa có nói lòng người khó đề phòng, ai cũng không thể nắm rõ được. Thôi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị một tí.
Tứ Linh thần thú lặng người đi, nghi hoặc nói:
- Giải thích của ngươi thật thâm ảo, ta nghe không hiểu được. Nhưng điều sau cùng ngươi nói có ý nghĩa gì vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?
Lục Vân ngước đầu nhìn chân trời, giọng cười cười nói:
- Đây quả là một ngày không bình thường, do đó chúng ta phải chuẩn bị một chút, nếu không sẽ có rất nhiều người thất vọng. Được rồi, cũng đến giờ bắt đầu rồi.
Nói xong thần tình biến đổi, khôi phục trở lại dáng vẻ ưu tư, cầm lấy Như Ý Tâm Hồn kiếm rời khỏi phòng, đi về đại điện của Trừ Ma liên minh.
Tứ Linh thần thú thật sự không hiểu chàng đang chơi trò gì, muốn hỏi nhưng thấy bộ dạng chàng như vậy chắc cũng không hỏi được gì, nên đành không hỏi nữa.
Vừa bước vào đại điện, Lục Vân liền phát hiện mọi người đã có mặt đầy đủ, sẵn sàng chờ đợi mình từ sớm.
Ở trên chủ tọa, Trần Ngọc Loan thấy chàng đến, vừa vẫy tay có ý mời chàng ngồi, vừa cất tiếng nói:
- Bây giờ mọi người đã có mặt đầy đủ, hay chúng ta cùng nhau thương lượng lần nữa, cũng để báo cho mọi người biết một tin mới nhất trước mắt. Đêm qua, có một đệ tử thăm dò cả đêm được một tin tức, nghe nói phát hiện được cao thủ Huyền Phong môn bí mật tiến nhập vào cao nguyên đất vàng, mục đích bọn chúng rất rõ ràng. Ngoài ra, đệ tử được phái đi do thám Quỷ vực đã mất tích, e rằng là lành ít dữ nhiều. Còn tình huống bên Ma vực không được rõ ràng, chúng ta chỉ có thể tự suy đoán mà thôi. Còn những thế lực khác, chúng ta tạm thời không lo đến.
Nghe xong, Lục Vân trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới cất tiếng:
- Thế sự nhiều biến chuyển, chúng ta hiện giờ cũng không thể lo hết toàn bộ được, chỉ cần cứu được Ngạo Tuyết là được rồi. Còn đối với những cái gọi là âm mưu quỷ kế, chúng ta không phải lo, người cần lo lắng chính là Chánh Đạo liên minh.
Văn Bất Danh tán đồng nói:
- Lục Vân nói đúng, chúng ta không thể quản quá nhiều được, với lại cũng không phải chuyện trên địa bàn của chúng ta. Ngược lại không cần biết các lực lượng khác có âm mưu gì, tóm lại một câu, nếu Lục Vân không động, thì các thế lực khác tuyệt đối sẽ không động. Vì thế đứng trên lập trường của chúng ta mà nói, hầu như đã bắt đầu là không thay đổi được, biến hóa duy nhất chỉ xảy ra sau khi hỗn chiến, có đoạt được lợi thế từ trong đó hay không thôi.
Suy nghĩ kỹ thì điều này rất có lý, mọi người không có ý kiến gì nữa. Như vậy, Quy Vô đạo trưởng liền lệnh cho người chuẩn bị cơm nước.
Cơm nước xong, Lục Vân bình đạm thản nhiên nói:
- Ta phải đi trước đây, còn có rất nhiều người đang đợi ta.
Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Lục đại ca cẩn thận một chút, nhớ đừng có trực tiếp đấu với bọn họ, đợi cho những kẻ thủ muốn thủ lợi động thủ đã, sau đó hạ thủ cũng không trễ.
LụcVân cười tà dị, giọng nói cổ quái:
- Yên tâm đi, huynh biết phải làm sao rồi. Kiếm Vô Trần một khi đã muốn đối phó với huynh, tất nhiên huynh không thể để hắn yên được. Ngược lại mọi người phải chú ý một điều, đừng vì việc này gây quá nhiều phiền phức.
Nói xong thì rời khỏi, để những người còn lại im lặng nhìn theo thân ảnh chàng rời đi.
Giây lát, Trần Ngọc Loan xoay người, nhẹ giọng nói:
- Có tra ra được nơi ở của Dao Quang không?
Quy Vô đạo trưởng lắc đầu nói:
- Rất kỳ quái, từ sau khi hắn đấu với Huyết giới tôn chủ thì không còn chút tin tức nào nữa, không biết đã đi hướng nào.
Trần Ngọc Loan thất vọng thở dài một tiếng, nói:
- Thôi vậy, trước mắt chúng ta không lo cho hắn nữa, chúng ta cũng phải nhanh chóng xuất phát thôi.
Nghe xong, Tư Đồ Thần Phong không hiểu cất tiếng hỏi:
- Bây giờ vẫn còn sớm, giờ này đi có phải là quá nóng vội không?
Trần Ngọc Loan sắc diện có chút trầm trọng, nghiêm túc nói:
- Qua ngày hôm nay, chúng ta chính thức đối địch với Chánh Đạo liên minh, vì thế từ nay về sau, chúng ta phải sớm chuẩn bị. Được rồi, chuẩn bị một lát, rồi nhanh chóng xuất phát.
Mặt biến sắc hẳn, mọi người lúc này mới ý thức được vấn đề này, bất giác lại thêm ba phần kính phục Trần Ngọc Loan. Nửa ngày sau, mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Đạo Tà Tàn Kiếm bốn người liền rời khỏi Phục Long Cốc giữa tiếng dặn dò của mọi người.
************************************************** *******************
Hoa Sơn, trong phòng của Tĩnh Nguyệt đại sư, Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư ngồi đối diện nhau, sắc diện hai người cực kỳ khó coi.
Đêm qua, Thương Nguyệt mang thi thể của Lý Hoành Phi mai táng kế bên mộ phần của Huyền Âm chân nhân, để hai người bầu bạn với nhau.
Vì việc này, Tĩnh Nguyệt đại sư bi thương đau khổ muốn chết, cứ mãi đứng im lặng trước mộ phần của hai người cả đêm, cho đến sáng hôm nay Thương Nguyệt mới kéo bà trở về.
Ngẩng đầu lên, Tĩnh Nguyệt đại sư có chút ngơ ngác hỏi:
- Tất Thiên đâu rồi, tại sao không thấy hắn.
Thương Nguyệt thần tình bi thiết, nhỏ giọng nói:
- Con đã tìm kiếm cả đêm, nhưng không tìm thấy huynh ấy, chỉ e là huynh ấy cũng giống như Lý sư huynh, không còn trên nhân thế nữa.
Ghi chú:
(1) ‘Tung hoành thiên địa, tâm tùy ngã ý!’ = Tung hoành khắp trời đất, trong lòng phải theo ý ta!