Hải Toàn cốc, Sở Hoài Dương vừa đến, mọi việc đã kết thúc rồi.
Nhìn thấy thi thể của Liễu Thiên Hoa, Sở Hoài Dương giận dữ vô cùng, miệng gầm to:
- Lục Doanh đáng chết, kế hoạch tuyệt vời của ta lại bị ngươi phá hoại như vậy, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!
Thấy bộ dáng của lão như vậy, Kiếm Vô Trần muốn cười, nhưng đột nhiên thấy không ổn, vì thế lên tiếng an ủi lão:
- Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải suy xét cứu vãn thế nào, từ từ sắp xếp lại kế hoạch.
- Vãn hồi, ngươi nói rất dễ dàng, mọi sự ta đều bố trí rất tốt. Bây giờ đã bị Lục Doanh biến thành như vậy, mọi chuyện đã đến nước này, không biết sau này phải đi thế nào cho được.
Cơn giận khó tiêu, Sở Hoài Dương trong lúc kích động vô tình nói lên sự thật.
Kiếm Vô Trần ánh mắt lạnh lại, hơi bất mãn nói:
- Ngươi nói như thế lẽ nào đại sự khó thành rồi? Nếu như vậy ta đi theo ngươi trở thành không ý nghĩa rồi chăng?
Sở Hoài Dương nghe vậy giận dữ trừng hắn, một lúc sau mới thôi giận dữ, bình tĩnh lên tiếng:
- Đại sự thành công hay không lúc này nói ra còn quá sớm. Bây giờ Liễu Thiên Hoa đã chết rồi, ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của ta, vì thế tâm tình ta như vậy, ngươi cũng nên hiểu cho. Đúng như ngươi nói vậy, bây giờ không phải là lúc tranh luận, làm thế nào vãn hồi cục diện mới là chuyện quan trọng nhất. Chuyện thế này ngươi thấy thế nào?
Kiếm Vô Trần mở to mắt trừng lão, hậm hực trả lời:
- Liễu Thiên Hoa người này theo lời ngươi nói là cao thủ mạnh mẽ trong bốn hải. Lục Doanh có thể tìm được trợ thủ tiêu diệt hắn, có thể thấy về phía Đông hải không coi thường được, chúng ta phải nhanh chóng hiểu rõ người nào đã giết chết Liễu Thiên Hoa. Còn về biện pháp vãn hồi, ta không hiểu rõ Hải vực, không thể vội vàng giúp gì được.
Sở Hoài Dương nhè nhẹ gật đầu lên tiếng:
- Ngươi nói đúng, chuyện này cần lập tức điều tra cho rõ để tránh sau này lại phát sinh bất ngờ. Bây giờ, Liễu Thiên Hoa chết rồi, Tây hải không bao lâu sau sẽ sụp đổ, Đông hải và Bắc hải sẽ dần dần mất đi nguy cơ, như vậy hẳn tìm không được người đối phó với Nam hải. Bây giờ chỉ còn thực lực hiện nay của chúng ta, muốn loại trừ Hàn Ngọc Dương thì còn thiếu một chút.
- Chủ nhân, thuộc hạ có một ý tưởng.
Người đàn ông trung niên mở miệng lên tiếng chính là người trước đây đã vào đưa tin.
Sở Hoài Dương quay đầu nhìn hắn hỏi:
- Kiếm Tường, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi.
Người đàn ông trung niên đáp:
- Chủ nhân, theo suy nghĩ của thuộc hạ, tin tức Liễu Thiên Hoa đã chết nơi đây sẽ có một số người biết được. Phân tích thực lực của Tây hải, cao thủ Tây hải nếu như không tận mắt chứng kiến, sẽ hoàn toàn không tin tưởng Liễu Thiên Hoa lại chết trong tay cao thủ của Đông hải. Như vậy, nếu chủ nhân hóa thân thành Liễu Thiên Hoa quay lại Tây hải, chỉ cần không người nào phát hiện, chủ nhân có thể trực tiếp giữ lấy thực lực to lớn của Tây hải. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không phải chờ đợi cơ hội như bây giờ mà có thể trực tiếp tiến quân đánh Nam hải rồi.
Sở Hoài Dương nghe vậy rất mừng cười nói:
- Tốt, nói rất tốt, biện pháp này của ngươi rất hay. Cho dù có cao thủ Tây hải hoài nghi, ta cũng có thể ngầm loại trừ đi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận thu được phần lớn thực lực của Tây hải, lại thêm lực lượng của chúng ta, như vậy sẽ đủ để so cao thấp với Hàn Ngọc Dương. Đi, chuyện này càng nhanh càng tốt, chúng ta nhất định phải quay lại Tây hải trước khi tin tức này truyền đến, như vậy mới có lợi cho hành động của chúng ta.
Dứt lời liền phất tay phải, phát ra một sức hút kéo thân thể tan nát của Liễu Thiên Hoa đến gần, lập tức đánh tan thành bột.
Sau đó, Sở Hoài Dương không nói thêm một câu, dẫn Kiếm Vô Trần và người cận thần vội vàng đi về phía Tây hải.
-------------------------------------
Nam hải, trong Lưu Li cung. Hàn Ngọc Dương nghe Tả Quân Vũ thuật lại xong, cau cặp mày kiếm nói:
- Nói như thế, kiếp nạn to lớn này không cách nào tránh khỏi.
Tả Quân Vũ đáp:
- Sư phụ, đệ tử thấy lời nói của Thất Tà thiên quân mờ mịt, dường như không muốn đáp lại trực tiếp.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Lão có thể mở miệng miễn phí đã là rất khó rồi. Quả thật muốn tìm được tin tức hữu dụng nào trong đó thì khó có khả năng. Được rồi, không nói chuyện này nữa, hay con hãy nói lại một lượt về bốn cao thủ đến từ nhân gian, đại khái tình huống bọn họ thế nào.
Tả Quân Vũ suy nghĩ một lúc, trầm ngâm cất lời:
- Những lời bọn họ nói với con, con đã năm lần bảy lượt kể lại cho sư phụ rồi. Còn về đặc tính bên ngoài, ba cô nương đó là người tuyệt đẹp, so với Lục Doanh của Đông hải còn đẹp hơn ba phần. Chỉ còn lại một người đàn ông tên Lục Vân, vẻ ngoài có vẻ nhỏ tuổi hơn con, nhưng lại tuấn tú thần kỳ, đủ sức so sánh với sư phụ.
Hàn Ngọc Dương điềm nhiên đáp:
- Nhân gian từ trước đến giờ địa linh nhân kiệt, luận về bề ngoài Hải vực khó bì được, điều này không có gì đáng nói. Hiện nay, theo con nhận xét, thực lực bốn người đó thế nào?
Tả Quân Vũ nghĩ lại một lúc, chần chừ trả lời:
- Điều này con lúc đó không để ý, bất quá theo trực giác thì không phải hạng đơn giản. Sư phụ hỏi chuyện này không biết có dụng ý như thế nào?
Hàn Ngọc Dương trầm giọng nói:
- Sư phụ hỏi con chuyện này để suy đoán địa vị của bốn người đó ở nhân gian. Điều này nghe ra có phần hoang đường, nhưng nhân phẩm của bọn họ có quan hệ trực tiếp đến tính chân thật trong lời nói của bọn họ.
Tả Quân Vũ nghe vậy, hiểu rồi liền nói:
- Sư phụ đang muốn mượn chuyện này để phán đoán chuyện bọn họ nói liên quan đến sư bá có thật hay không.
Hàn Ngọc Dương nhẹ thở dài đáp:
- Đúng thế. Nếu như bọn họ không nói sai, Sở Hoài Dương tiến vào nhân gian hẳn là có mưu đồ. Đã nhiều năm qua, ông ấy tuy một mực ẩn mình không xuất hiện, nhưng ta biết được, đối với chuyện ta tiếp nhận Lưu Li cung năm xưa lúc nào cũng canh cánh bên lòng, lúc nào ông ta cũng muốn làm sao để đoạt lại địa vị cung chủ. Như vậy, ông ta tiến vào nhân gian tất nhiên là tìm người trợ giúp, muốn mượn sức mạnh của cao thủ nhân gian để đối phó ta.
Tả Quân Vũ vẻ mặt thất kinh, lo lắng hỏi:
- Sư phụ, suy đoán này của sư phụ rất có khả năng, chúng ta phải lo trước để phòng bị sẵn sàng, không để cho ông ta có thể lợi dụng thời cơ.
Hàn Ngọc Dương chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt khác thường nói:
- Tính cách của ông ta sư phụ biết rõ, một khi ông ta đã quyết định chuyện gì, trừ phi ông ta chết, nếu không ông ta sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, đoạn ân oán này cũng đã quá lâu rồi, suy nghĩ cho tương lai của Nam hải, ta cũng không thể trốn tránh được nữa.
Tả Quân Vũ bất bình lên tiếng:
- Năm xưa sư tổ truyền ngôi vị cho sư phụ, đó là bởi vì lòng của sư bá không đoan chính, quá đáng khiến sư tổ người lạnh lòng. Bây giờ chuyện đã qua nhiều năm, sư phụ đại nhân đại lượng không truy cứu nữa là đã quá tận tâm tận nghĩa rồi. Ông ta nếu dám đến đây sinh sự, đó chính là địch nhân của Nam hải, không cần phải hạ thủ lưu tình với ông ta nữa.
Liếc nhìn hắn, Hàn Ngọc Dương bật cười cô độc, vẻ mặt Tả Quân Vũ không hiểu được.
- Rất nhiều khi, sự tốt xấu của một cá nhân rất khó mà phân định được. Tài trí của Sở Hoài Dương không kém ta, thậm chí còn thông minh hơn. Nhưng vì ông ta quá thông minh, nên ông ta mới đi vào đường kỳ lạ. Được rồi, chuyện này ngưng ở đây, con lập tức truyền khẩu lệnh của ta, các nơi Nam hải tăng cười giới bị, bất cứ động tĩnh nào lập tức báo về.
Tả Quân Vũ nghe vậy, nghĩ đến điều gì đó, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Hàn Ngọc Dương, đành vâng nhẹ một tiếng sau đó bỏ đi. Nhưng khi hắn vừa đi đến cửa điện, Lưu Li cung đang yên bình đột nhiên run lên, một chấn động to lớn nghiêng trời lệch đất khiến cho cả Nam hải đều rung chuyển.
Xoay người, Tả Quân Vũ vẻ mặt kinh hãi, thất thanh la lên:
- Sư phụ, đây là …
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt biến hẳn, nhìn lên nóc đại điện, sắc mặt phức tạp than thở:
- Định mệnh đã sắp sẵn, tai kiếp khó thoát được. Hải vực đã yên bình vài ngàn năm, đang đối mặt với tai nạn hủy diệt.
Tả Quân Vũ vẻ mặt đau thương, lắc đầu nói:
- Không phải vậy, sư phụ. Chỉ cần chúng ta cẩn thận, cho dù chuyện gì đều có thể giải quyết được.
Hàn Ngọc Dương bật cười khổ sở, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Tỏa Long dời chuyển, bốn hải gặp tai ương, Định Thiên quay về, tạo lại huy hoàng. Hiện nay, Đông hải và Bắc hải đều đã gặp kiếp nạn, tiếp theo đến lượt Nam hải rồi.
Tả Quân Vũ không tin lên tiếng:
- Không thể nào, Tỏa Long đỉnh trước giờ vẫn đặt ở trong Tây hải Tỏa Long cung, chính là khắc tinh của Long tộc. Không những người trong bốn hải không ai dám tự tiện động đến, ngay cả về phía Hồng hải, Hắc hải, Tử hải cũng không có người dám chạm vào, nó làm sao có thể vô duyên vô cớ dời chỗ được đây?
Hàn Ngọc Dương cười phức tạp, khẽ than thở:
- Bên trong bảy hải không có người dám động đến nó. Nhưng còn có một người con đã quên rồi. Thôi, con đi đi, ta cần phải tĩnh tâm một chút.
- Sư phụ … đệ tử xin cáo lui trước.
Thấy ông không hề phản ứng, Tả Quân Vũ hơi thất vọng âm thầm rời đi.
Hàn Ngọc Dương quay người nhìn về cửa điện, tự nói: “Lần này có bao nhiêu người may mắn thoát được đây?”
Âm thanh u oán vang vọng trong đại điện, câu hỏi này không có người đáp lại, cũng không cách nào đáp lại. Dù sao chuyện tương lai ai có thể nhìn thấu được đây?
-------------------------------------
Quay lại khu vực Đông hải, Lục Vân và ba người nữ nhanh chóng phát hiện có mấy phần khác lạ.
- Xem ra hiệu quả làm việc mấy người Lục Doanh rất cao! Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể tăng cường phòng ngự ở biên giới.
Nhìn khắp bốn phía, Lục Vân vui mừng cười nói.
Bách Linh lắc đầu lên tiếng:
- Chỉ dựa vào một điểm này còn không nói rõ được. Bây giờ trong lúc không bình thường, Lục Doanh tăng cường phòng ngự biên giới cũng là chuyện nên làm. Cho nên cũng không nói rõ ràng được.
Thương Nguyệt đồng ý với ý kiến của Bách Linh nói:
- Đúng là như vậy, đổi là chúng ta, sau khi đoạt lại cơ sở, việc trước hết cần suy xét cũng chính là chuyện phòng ngự.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng lên tiếng:
- Cho dù thế nào, chỉ trong thời gian rất ngắn Lục Doanh đã ra được quyết định này, hơn nữa còn tổ chức được con người cũng là chuyện đáng phải tán dương.
Lục Vân cười nói:
- Câu này của Ngạo Tuyết là công bằng.
Bách Linh trừng chàng, hờn dỗi nói:
- Huynh nói vậy là muội và Thương Nguyệt đã bất công rồi chăng?
Lục Vân ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay ôm lấy thân thể của Bách Linh và Thương Nguyệt, êm ái lên tiếng:
- Nào có vậy, huynh có nói gì đâu.
Bách Linh lườm chàng, yêu kiều nói:
- Chỉ được cái nói ngọt, Ngạo Tuyết có phải dạng dễ bị huynh lừa được chăng?
Lục Vân chần chừ một lúc, sau đó lại cười thần bí, hướng về phía Trương Ngạo Tuyết gật đầu mở miệng:
- Chuyện này đúng là huynh đã quên mất, bất quá huynh còn nhớ lúc trước khi huynh tên Viên Mộc, gặp phải …
Bách Linh vẻ mặt đỏ hồng, đưa tay ngọc bịt lấy miệng chàng, mắng yêu:
- Đầu trâu không có miệng ngựa, sẽ bị xé phanh thây. Muội mới khó nghe rồi.
Thân thể lắc lên, nàng như một người cá vút đi nhanh như chớp. Lục Vân thấy vậy bật cười lớn, đổi thành ôm Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đuổi theo sát sau.