Đau khổ gật đầu, Càn Nguyên chân nhân giận dữ trừng mắt Ngưng Hương, giọng tàn bạo nói: - Xuất chiêu đi, chỉ cần không chết, chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Càn Nguyên chân nhân phi thân lên không, trường kiếm xoay chuyển, kiếm khí xoay tròn rẽ tan mây trời, cứ hệt như rồng xanh ngửa mặt gầm rú thi triển thế công mãnh liệt. Ngưng Hương bật cười tàn khốc, âm hiểm nói: - Chỉ bằng ngươi, với tu vi như vậy chỉ có thể đi chết thôi. Cổ tay xoay đi, kiếm độc lật mình bay lên. Phệ Tâm kiếm hiệu xưng là binh khí cực độc bắn ra, đón thẳng lấy kiếm của Càn Nguyên chân nhân, lập tức khiến ông trọng thương bay đi. Không hề truy kích, Ngưng Hương chỉ đứng yên giữa không trung, lạnh lùng tàn khốc nhìn ba người, miệng cười âm tà nói: - Trời cũng đã tối, đây chính là chiều hoàng hôn cuối cùng của các ngươi. Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt tái nhợt, ngã lăn ra đất khiến bụi bay mù trời, thân thể trọng thương khiến ông không còn sức đứng nổi. Tĩnh Nguyệt đại sư vội vàng bay đến, nhỏ giọng nói: - Sư huynh, thế nào rồi, nâng cao tinh thần lên một chút. Càn Nguyên chân nhân khóe miệng hơi động đậy, máu tươi tự động tuôn ra, giọng yếu ớt nói: - Sư muội, huynh không sao, muội vì sao lại dại dột làm chuyện ngu xuẩn này? Tĩnh Nguyệt đại sư than thở: - Sư huynh, chúng ta không còn lựa chọn, từ khi bắt đầu đã định sẵn như vậy. Nhớ lại mỗi khi Bách Linh công chúa gặp chúng ta, trong mắt tuy ẩn đi chút than tiếc, nhưng muội đều cảm nhận được rõ ràng, vì thế muội sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc còn chưa hoàn thành được tâm nguyện. Càn Nguyên chân nhân nhỏ giọng nói: - Sư muội, còn nhớ đến Ngạo Tuyết chăng? Tĩnh Nguyệt đại sư thản nhiên đáp: - Đúng vậy, muội nhớ đến nó, đáng tiếc không còn duyên gặp lại. Muội cứ nhớ mãi, nếu như ngày trước Lục Vân không rời khỏi Dịch viên, sẽ không phát sinh những chuyện này, nó và Ngạo Tuyết nói không chừng đã duyên phận đề huề, lúc đó hẳn Tử Dương sư huynh cùng những người Dịch viên khác sẽ rất cao hứng. Càn Nguyên chân nhân than thở: - Chuyện quá khứ đã là quá khứ, ai cũng không cách nào vãn hồi, còn hiện tại chúng ta phải tiếp tục vận mệnh của chính mình thôi. Nói rồi vươn người dậy, đứng lắc lư. Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn ông, cười đau buồn nói: - Sư huynh, nhận với muội một chuyện. Nếu như có cơ hội gặp Ngạo Tuyết, sư huynh hãy nói với nó, rằng phải sống cho tốt, cho thoải mái, đây chính là câu chúc phúc cuối cùng của muội cho nó! Nói rồi ánh đỏ lóe lên, Tĩnh Nguyệt đại sư đã nhập vào trên trường kiếm của Càn Nguyên chân nhân. Vẻ mặt biến hẳn, Càn Nguyên chân nhân kêu lên đau thương: - Sư muội, muội … - Sư huynh, đừng đau lòng, để muội trước khi chết làm một chút việc cho huynh, chúng ta đồng tâm hiệp lực liều mạng với kẻ thù kia. Tĩnh Nguyệt đại sư nói rồi, thanh trường kiếm lập tức rực ánh hào quang, một luồng chính khí thuần dương phát tán ra chung quanh, đẩy lui khí tà ác do Ngưng Hương phát ra đi vài thước. Thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân kêu lên một tiếng đau khổ, cả người như chịu một sự kích thích rất lớn, thực lực tăng lên mãnh liệt gấp bội, điên cuồng nhắm Ngưng Hương tấn công. Nhìn thấy Càn Nguyên chân nhân nổi điên, vẻ mặt Ngưng Hương hơi trầm xuống, Phệ Tâm kiếm trong tay nhanh chóng lật chuyển, kiếm khí sắc bén tung hoành ngang dọc đối đầu kịch liệt thẳng thắn với ánh kiếm đỏ rực do Càn Nguyên chân nhân phát ra, không những bộc phát hoa lửa chói mắt, còn có tiếng sấm vang rền không ngưng. Giao chiến lần này, Càn Nguyên chân nhân vì được Tĩnh Nguyệt đại sư liều mạng hỗ trợ, trường kiếm lập tức thăng hoa, hệt như một thần khí, không chút sợ sệt Phệ Tâm kiếm, vì thế bên ngoài nhìn thấy rất kịch liệt. Phong Viễn Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau thương vô cùng. Tĩnh Nguyệt đại sư đã dùng cái chết để hỗ trợ, hủy diệt nguyên thần đã tu luyện vài trăm năm hóa thành một ý niệm cố chấp kiên định vô cùng hòa vào trường kiếm, khiến nó sinh ra khí tường hòa to lớn để đối đầu với khí tà ác vô cùng của Phệ Tâm kiếm, khiến cho Càn Nguyên chân nhân có cơ hội tấn công. Sự vô tư chấp nhận mà khiến người kinh tâm. Phong Viễn Dương nhìn thấy vô cùng cảm động, trong lòng cũng tính toán tự mình làm như thế nào để trợ lực cho sư phụ. Giao chiến tiếp tục, Ngưng Hương dùng thực lực áp đảo hung hăng kềm chế Càn Nguyên chân nhân, khiến cho ông làm thế nào cũng không thể thay đổi thế thất bại đang dần hiện ra. Phong Viễn Dương nhìn thấy tình hình như vậy, một chút do dự lóe qua ánh mắt, nhưng chỉ giây lát đã mất hết, chỉ còn lại một vẻ mặt kiên định vô cùng không chút úy kị. Ngửa cổ đau thương hú vọng trời cao, Phong Viễn Dương rống lên: - Dịch viên môn hạ, không sợ gì hết, để báo được nợ máu, đến chết cũng không chùn bước! Thanh âm không lớn, nhưng ý niệm cố chấp lại xuyên mây rẽ trời, từ trung tâm ở đây tản mát ra bốn bề vô hạn. Trong cơn cuồng phong, thanh âm của Phong Viễn Dương dần dần tan biến. Đúng lúc này, nguyên thần của Phong Viễn Dương lại hóa thành một mũi tên ánh sáng sắc xanh, lập tức bắn trúng thân thể của Càn Nguyên chân nhân. Rung lên mãnh liệt, Càn Nguyên chân nhân dường như biết được chuyện gì, miệng điên cuồng rống lên: - Viễn Dương, vì sao, vì sao con làm như vậy, vì sao vậy? Theo tiếng rống giận dữ, toàn thân Càn Nguyên chân nhân bắt đầu phát ra sức mạnh kinh người, uy lực trường kiếm trong tay gia tăng mạnh mẽ, lập tức áp chế được Phệ Tâm kiếm của Ngưng Hương, cuộc chiến liền xuất hiện cơ hội xoay chuyển. Ngưng Hưng thất kinh, lần nữa gia tăng chân nguyên mãnh liệt, Phệ Tâm kiếm va chạm kịch liệt với trường kiếm của Càn Nguyên chân nhân, sức phản lực mạnh kinh người khiến thân hình Ngưng Hương run rẩy, mặt lộ vẻ xanh mét. Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt điên cuồng. Hành động của Phong Viễn Dương lại đả kích ông thêm lần nữa thật trầm trọng, trước đã đau khổ vì mất sư muội, nay lại thêm chuyện này, ông lập tức trở nên điên cuồng. Thời khắc đó, quyết định của Phong Viễn Dương khiến tu vi của ông tăng lên mạnh mẽ, bởi vì Phong Viễn Dương đã hủy diệt nguyên thần bản thân hóa thành luồng sức mạnh cực lớn dung hòa vào trong thân thể Càn Nguyên chân nhân. Hai người vốn là sư đồ cùng hệ phái, vì thế dung hợp sức mạnh vô cùng hoàn mỹ, khiến cho sức mạnh Càn Nguyên chân nhân gia tăng mãnh liệt. Tiếng rống giận dữ rung trời lấp hết tiếng sấm, Càn Nguyên chân nhân sau khi đã có được thực lực kinh người, trường kiếm trong tay lật chuyển nhanh chóng, ánh kiếm liên miên không ngừng bao vây chặt chẽ kiếm khí của Ngưng Hương, khiến Ngưng Hương không chỗ né tránh. Vốn dĩ, thực lực Ngưng Hương vượt hẳn Càn Nguyên chân nhân, đáng tiếc dù sao Ngưng Hương chưa học được Phệ Tâm kiếm quyết, do đó về phương diện kiếm thuật còn chưa đầy đủ, vì thế không cách nào né tránh. Cứ như vậy, hai người giao chiến trở thành đấu sức thẳng thắn, ai có khả năng giữ vững đến cuối cùng sẽ có thể thắng lợi. Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người giao chiến khí thế bắt đầu yếu đi, ánh kiếm sắc bén và tốc độ kinh người đã giảm nhẹ, một trận đại chiến đã bắt đầu đến hồi kết thúc. Lần này, trường kiếm của Càn Nguyên chân nhân bắt đầu ảm đạm, nguyên khí do Tĩnh Nguyệt đại sư trước khi chết phát ra đã tiêu hao gần hết do bị kiếm khí Phệ Tâm xâm thực lần nữa. Ngược lại kiếm trong tay Ngưng Hương, tuy ánh sáng cũng đã ảm đảm không ít, nhưng kiếm này là một tà khí, kiếm tầm thường không thể so được, vì thế khi giao chiến kéo dài, nó liền có thể tỏ lộ uy lực. Một tiếng keng trong trẻo vang lên, trường kiếm trong tay Càn Nguyên chân nhân đột nhiên vỡ nát, khiến ông thất kinh. Ngưng Hương nắm lấy thời cơ, múa Phệ Tâm kiếm thẳng ra phía trước mãnh liệt, lập tức đâm thẳng vào tim của Càn Nguyên chân nhân, bắt đầu thôn tính máu huyết và nguyên thần của ông. Kêu lên một tiếng thê thảm, Càn Nguyên chân nhân lùi lại mãnh liệt, kiếm vừa rút khỏi người, sức thôn tính liền giảm mạnh, cho ông có thể lấy hơi lại. Vẻ mặt Ngưng Hương lạnh lùng tàn khốc vô cùng, nhìn Càn Nguyên chân nhân lắc lư không ngừng, giọng oán độc nói: - Thật là đủ tàn độc, nguyên thần ba người đồng thời hội tụ, đáng tiếc cuối cùng các ngươi phải chết trong tay ta. Ha ha ha… Càn Nguyên chân nhân quát lên giận dữ: - Đừng vội đắc ý, ta còn chưa chết. Nói rồi bay lên, tay phải dùng ngón tay thế kiếm, phát ra ánh kiếm sắc xanh tiếp tục công kích. Ngưng Hương thấy vậy bật cười điên cuồng không dứt, Phệ Tâm kiếm trong tay tùy ý múa lên, một màn kiếm hiện ra dễ dàng đánh tan kiếm khí của Càn Nguyên chân nhân, hơn nữa còn lưu lại vô số vết máu trên người ông. Sầm một tiếng, Càn Nguyên chân nhân xoay ngang người rớt xuống, máu tươi đỏ hồng vương đầy trong gió, đáp xuống đất liền lắc lư lùi lại mấy bước, khuôn mặt trắng bệch hai mắt không còn thần. Mím chặt môi, Càn Nguyên chân nhân trừng mắt nhìn Ngưng Hương trân trân không nói câu nào, nhìn hệt như một bức tượng đứng nơi đây. Ngưng Hương khuôn mặt sát khí ngập tràn, dung mạo xinh đẹp biến thành âm hiểm vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy tà độc quỷ bí. - Hận ta chăng? Thế thì hãy ra tay, ánh mắt không giết người được. Bước chầm chậm đến, khóe miệng Ngưng Hương lộ nét cười âm tà tàn khốc, có ý muốn châm chích Càn Nguyên chân nhân. Không nghe không hỏi, Càn Nguyên chân nhân vốn không để ý, cho dù Ngưng Hương đến trước mặt cũng không chút sợ hãi. Thấy ông như vậy, Ngưng Hương hơi nổi giận, bất quá không hề phát tác, ngược lại cười âm tà nói: - Nếu như ngươi đã không còn sức chống đỡ, để ta tiễn ngươi xuống địa ngục thôi. Cổ tay chuyển động, kiếm kêu rung hồn, toàn thân trường kiếm đen tuyền phảng phất như phá vỡ thời gian bắn thẳng vào huyệt Mi Tâm của Càn Nguyên chân nhân. Nguy hiểm đến gần, Càn Nguyên chân nhân nghiêng đầu né tránh, tay trái lại bất ngờ đâm ngón tay ra. Ngưng Hương vẻ mặt đắc ý, châm chọc nói: - Ta còn cho rằng ngươi thật sự có thể coi chết như quay về, té ra cũng rất sợ chết. Đáng tiếc ngươi không muốn chết ta lại muốn cho ngươi chết. Độc kiếm biến hẳn, thế đi vốn nhằm vào huyệt Mi Tâm của Càn Nguyên chân nhân, đột nhiên đâm qua ngực phải của ông, khiến cho Càn Nguyên chân nhân bất ngờ, không tưởng tượng được kiếm này vì sao nhanh chóng như vậy. - Ha ha ha … Ta xem ngươi còn không … a … đáng hận … Âm thanh đắc ý chuyển thành giận dữ, trước đó, một chỉ của Càn Nguyên chân nhân đã mạnh mẽ xuyên vào bụng của Ngưng Hương, hất Ngưng Hương bay đi. Một chỉ này hội tụ đầy đủ chân lực còn lại của Càn Nguyên chân nhân, tuy đã giảm yếu nhiều vì bị trọng thương, nhưng cũng khiến Ngưng Hương bị thương không nhẹ. Lắc lư thối lui, Ngưng Hương vẻ mặt giận dữ vô cùng, miệng điên cuồng gầm rú: - Ta muốn chém ngươi thành ngàn vạn mảnh để hả cơn giận trong lòng ta! Càn Nguyên chân nhân không nói, chỉ yên yên lặng lặng nằm trên mặt đất, cảm nhận dấu hiệu sinh mạng đang trôi qua. Hai lần bị Phệ Tâm kiếm gây trọng thương, sức mạnh thôn tính đáng sợ đang không ngừng nuốt lấy sinh mạng của ông. Trước đây Giới Thiện cũng gặp phải như vậy, khi Giới Thiện đã bó tay chịu trói, may còn có Phật Thánh Đạo Tiên trị khỏi. Hôm nay, tình huống như vậy, bản thân Càn Nguyên chân nhân bị trọng thương, đừng nói không có biện pháp trị liệu, cho dù có biện pháp cũng đã quá trễ rồi. Ngây ngốc nhìn lên trời, Càn Nguyên chân nhân trong lòng đầy hận, cho đến chết cũng không giết được kẻ thù, đây chính là điều đáng hận nhất trong lòng ông. Nhưng ngoại trừ cừu hận, trong lòng ông cũng đây sự thương tiếc, cái chết của Tĩnh Nguyệt đại sư, sự ra đi của Phong Viễn Dương, hai điều này đâm sâu vào lòng ông còn sắc hơn đao, khiến ông không thể nào thở nổi. Chết, đối với ông không chút đáng sợ, nhưng ông hy vọng bản thân chết cũng không muốn hai người thân thương đó ra đi. Tình cảm sư huynh muội đã vài trăm năm, trừ nghĩa đồng môn ra, còn có một chút tình ý thời nhỏ. Chỉ đáng tiếc cho đến chết cũng chưa từng nói được một lời những điều dấu kín trong lòng cho người kia.