Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 154: Chương 154: Bộ Bộ Khẩn Bức




oOo

Giờ đây Lục Vân đã chọn việc rút lui không muốn ra tay tàn nhẫn với những người này, tự thâm tâm chàng cũng minh bạch, muốn một mình chống lại chừng này cao thủ là điều không thể. Để bảo tồn thực lực, rút lui là lựa chọn sáng suốt.

Xung quanh, Quân Bất Hối và Lý Trường Xuân cùng gầm lên lánh mình qua, Kiếm Vô Trần lập tức hạ lệnh cho Lục viện cao thủ nhất định phải chặn Lục Vân lại bằng mọi cách. Giữa không đột nhiên nhân ảnh chớp động, vô số thân ảnh mang đủ sắc quang hoa toàn bộ hợp lại trên không tạo thành tấm lưới kín mít chặn hết mọi lối thoát. Dịch viên môn nhân chỉ đứng im bất động, lo lắng nhìn đăm đăm lên không, trong tâm lại cầu mong Lục Vân đào tẩu thuận lợi.

Trên không, nhân ảnh Lục Vân biến hóa một biến thành chín rồi chín hợp làm một xuất hiện tại chỗ cũ không di chuyển nửa bước. Nhìn thần sắc kinh hoàng của Kiếm Vô Trần, Lục Vân nhạo báng:

- Thật đáng thương cho liên minh các người, ta mới xuất hư chiêu mà đã đã binh mã tề xuất như gặp phải đại địch vậy. Nếu gặp Ma vực cao thủ thật sự chắc sẽ rối loạn, cả phòng ngự cũng không có sức.

Miệng tuy không ngừng giễu cợt nhưng trong tâm Lục Vân không khỏi than thầm, lần này đích thực thân hãm tuyệt cảnh.

Vẻ mặt giận dữ, Kiếm Vô Trần không hiểu Lục Vân đang nghĩ gì. Giờ phút này không bỏ trốn, trái lại còn cật lực chế nhạo hắn, cuối cùng Lục Vân có ý gì đây? Không lẽ nào bị nộ hỏa công tâm, thiêu đốt đầu óc không định đào tẩu bảo mệnh. Hay là biết không thể nào trốn được nên chuẩn bị một trận tử chiến, để lại chút phong quang cuối cùng trước khi chết?

Lạnh lùng nhìn Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Hạo Vân cư sĩ ba người, Kiếm Vô Trần lạnh nhạt nói:

- Lục Vân cuồng vọng khó bảo, để nhanh chóng chế phục hắn, các viện hãy toàn lực xuất thủ, không cần thiết nghe hắn nhiều lời, trước tiên bắt sống hắn rồi từ từ truy ra lai lịch. Hiện tại để tránh những người tu vi còn kém có thể bị thương vào tay hắn, thỉnh các vị chưởng giáo đồng thời xuất thủ, nhất thiết phải nhanh chóng bắt được hắn tránh để đêm dài lắm mộng.

Các chưởng giáo nghe xong liền biến sắc lộ vẻ khó chịu nhìn Kiếm Vô Trần, nhưng Kiếm Vô Trần vẻ lãnh mạc không đổi, nhãn thần lăng lệ. Nhìn qua thấy những người phía Phong Lôi chân quân thần sắc bình tĩnh không có một điểm phản đối làm cho các chưởng giáo thập phần khó xử.

Khẽ thở dài, chỉ thấy Thất Huyền chân nhân thân ảnh chớp động xuất hiện giữa sân. Các vị chưởng giáo thấy ông đã nhận lệnh chỉ lắc đầu im lặng, không nói lời nào phi người xuất hiện xung quanh Lục Vân.

Thần sắc nghiêm túc nhìn Bổn Nhất, Vô Vọng, Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Ngọc Vô Song, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh Kiếm hiệp, Lý Trường Xuân đứng xung quanh, lòng Lục Vân nặng trĩu. Tuy biết mình tu vi tinh thâm, nhưng cùng lúc đối mặt với sự bao vây công kích của bát đại cao thủ chỉ e rằng kết quả không thể như ý muốn. Nhưng dù thế nào Lục Vân cũng đã minh bạch, chàng không còn đường lui nữa.

Nhớ lại lúc trước trên đỉnh núi trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an cực độ giờ thì Lục Vân đã minh bạch, đó là do linh thức muốn đề tỉnh chàng về sự tình hôm nay. Thật nhanh quá, nhanh tới nỗi chàng không đủ thời gian đào tẩu.

Tiếng thét cắt ngang luồng suy nghĩ của Lục Vân, xung quanh tám đạo nhân ảnh liên tiếp tiến công, vô số kiếm quang mang pháp lực cực mạnh trên không giăng thành tấm lưới kín kẽ từ bốn phương tám hướng vây công Lục Vân. Cảm nhận được sự cường hoành của đối thủ, Lục Vân sắc mặt sa sầm, ý niệm chớp động, Ý niệm thần ba lập tức điều chỉnh đến tốc độ hơn mười tám vạn sáu ngàn vòng mỗi thức, phân tích và phán đoán lộ tuyến tiến công, sự mạnh yếu, phân bố lực công kích của tám người để từ đó tìm ra sơ hở thoát ra.

Điềm nhiên nhìn đợt tấn công mạnh mẽ đang áp lại, Lục Vân thần sắc lạnh băng, trong mắt lấp lánh tia hỏa diễm đứng yên không di động. Đợi khi một kiếm cực nhanh của Lý Trường Xuân bức sát tới trước ngực ba thốn Lục Vân mới cười lạnh, thân thể tránh sang bên, không tưởng được trong chớp mắt thân ảnh phân thành vô số bóng mờ, theo tuyến lộ mặt trắc không thể đoán định nhanh chóng thoát khỏi vây công của bát đại cao thủ, động tác né tránh cực nhanh.

Trong tám người tấn công quá nửa không cách nào xuất thủ được, đích xác đã bị thân pháp thần kỳ bí thuật của Lục Vân chấn kinh. Trước giờ chưa từng ai nghe qua Lục Vân biết tàn ảnh kỳ thuật. Theo những gì mọi người biết Dịch viên căn bản không có thuật tránh đòn thần kỳ như vậy. Trong vòng vây tám người tuy bị chấn kinh nhưng đồng thời đề cao cảnh giác, từ từ gia tăng công lực từng bước áp sát Lục Vân .

Lúc này Lục Vân nhanh chóng vận dụng Ý niệm thần ba, đối với sự tấn công của tám người mọi sơ hở chàng đều biết rõ, nên tuy công thế rất mạnh lại hoàn toàn không có nửa phân gây hại được đến chàng. Nhưng khi tám người từ từ đề thăng công lực làm cho sơ hở càng lúc càng ít đi, áp lực lên Lục Vân bắt đầu đại tăng.

Ngoài trường đấu, Phong Lôi chân quân gọi Kiếm Vô Trần đến bên cạnh, nói nhỏ:

- Lục Vân thật không đơn giản, lúc này chân khí toàn thân hắn hoàn toàn bị che dấu, ta gần như không phát hiện được một chút khí tức của hắn, căn bản vô pháp dùng thần thức tự động truy tìm hành tung hắn. Hơn nữa trên thân Lục Vân có một cỗ khí tức thập phần cổ quái, khi nãy tiếp cận hắn ta thử dùng thần thức linh niệm thăm dò khí tức của hắn thì hoặc là bị đẩy ra, hoặc là bị hút lấy. Trước mắt những người kia sợ rằng không thể giữ hắn, khi ngươi đối đầu với hắn luôn nhớ cẩn thận điểm này.

Nhìn bóng ảnh Lục Vân đầy trời, Kiếm Vô Trần kiên định nói:

- Yên tâm đi, vô luận thế nào ta cũng không cho hắn có cơ hội thoát đâu. Trước đây vì chưa biết rõ hắn khiến ta bại dưới tay hắn, lần này sẽ không như vậy nữa ta sẽ không cho hắn một cơ hội nào cả.

Diệp Tâm Nghi cười cười nhìn Kiếm Vô Trần, nhẹ giọng nói:

- Huynh sẽ thắng, ta tin huynh!

Kiếm Vô Trần nhìn ánh mắt chứa thần sắc tin tưởng của nàng, lập tức phấn chấn tinh thần, mười phần tự tin nói:

- Nàng hãy xem kỹ, lần này ta nhất định đả bại hắn, nhất định!

Ở một bên, Dịch viên chúng nhân căng thẳng theo dõi trận chiến trên không thập phần lo lắng cho Lục Vân. Cách đó không xa, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Tất Thiên đang quan chiến, chỉ có Tử Dương chân nhân, Phong Viễn Dương, Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thương Nguyệt mấy người biết Lục Vân lợi hại, toàn thân mang đầy bí ẩn không ai có thể nhìn thấu.

Chúng nhân tuy minh bạch chàng lợi hại, nhưng ở tình huống lúc này trong tim mọi người không kìm được tiếng thở dài bi thương. Lục Vân dù mạnh thế nào cũng chỉ một mình, muốn cô chiến thiên hạ chỉ sợ không có khả năng.

Trên không vô số bóng ảnh của Lục Vân từ từ hợp nhất, sau cùng khôi phục thành bản thể xuất hiện giữa vòng vây bát đại cao thủ. Sắc mặt trầm trọng nhìn tám người cùng nhau tiến công, Lục Vân nhãn thần lấp lánh bất định, trong đầu suy tính có nên dùng sức mạnh đánh tan vòng vây hay dùng Không gian khiêu dược chi thuật thoát ly khỏi sự công kích của tám người, rồi từ bên ngoài xuất kỳ bất ý kích phá liên thủ của họ.

Đắn đo cẩn thận, thấy rằng lựa chọn đầu tiên nguy hiểm trùng trùng, do quyết định lấy bảo tồn thực lực làm trọng nên chàng chọn đối sách thứ hai. Chủ ý đã định Lục Vân toàn thân đột nhiên ngân quang chớp sáng, một đạo ngân sắc quang hoa rực rỡ chói mắt mang theo thân thể Lục Vân biến mất.

Ở vòng ngoài, tám người đang vây công sững lại tựa hồ không minh bạch Lục Vân biến mất như thế nào. Theo lý mà nói kết giới do bát đại cao thủ liên hợp tạo thành trừ khi hết sức đột phá nói chung không thề tùy ý thoát ra, tại sao Lục Vân lại có khả năng vô thanh vô tức biến mất? Lẽ nào họ đã gặp Không gian khiêu dược hiếm thấy trong truyền thuyết?

Đang nghĩ ngợi thì thấy bên dưới truyền lại tiếng kinh hô, không ít người kêu to cẩn thận phía trên đầu. Tám người kinh động cùng hét lớn toàn lực bay ngược về phía sau. Lúc này giữa không truyền lại tiếng hừ lạnh của Lục Vân, lập tức hồng vân đầy trời bao phủ toàn bộ tám người vây vào trong.

Chỉ thấy thân ảnh Lục Vân một phân làm tám, Như ý tâm hồn kiếm mang liệt hỏa chân nguyên cường thịnh từ tám phương vị đồng thời như vạch trời chém tới. Tức thì xích hồng kiếm mang cường thịnh cuồn cuộn như sóng cả, tầng tầng lớp lớp dày đặc giữa không trung nhanh chóng quyện vào nhau xoáy tròn hình thành tấm lưới lớn phủ kín trời, phân ra hàng ngàn kiếm tấn công tám đại cao thủ đang né tránh.

Sắc mặt biến đổi, tám người toàn thân quang hoa bạo xạ, binh khí trong tay toàn lực huy động chống lại một chiêu bất ngờ của Lục Vân. Chỉ nghe tiếng kiếm chạm nhau liên tục không ngớt, kiếm quang ngũ thái quang hoa chói lọi bay lượn trong không trung như hồ điệp trông mỹ lệ kinh nhân. Vài tiếng kinh hô cùng tiếng hự nhỏ truyền lại, chỉ thấy nhân ảnh bay lui ra, ngũ vị chưởng giáo bị kiếm mang mạnh mẽ chấn hạ tiếp đất, còn Bổn Nhất, Vô Vọng và Đan Thanh Kiếm hiệp do tu vi còn kém, thân thụ trọng thương theo nhau nặng nề rơi xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.