Đau thương dâng trào trong lòng Lục Vân. Từ lúc tiến vào Vân Chi Pháp giới, trên đường đi chàng vô số lần gặp nguy hiểm, mỗi lần đều chín phần chết một phần sống, điều này đã khiến lòng chàng sinh ra tâm lý yếm thế. Tuy chàng biết không thể bỏ qua, nhưng dù sao chàng cũng là con người, cho dù kiên cường trở lại, cũng không thể bỏ đi hết được những nhân tính phải có của con người.
Một đời Lục Vân, mưa gió không ngừng, chàng khát vọng tự do, khát vọng làm chủ vận mệnh của mình, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng, lại có được mấy người hiểu rõ đây?
Nghĩ đến những điều này, suy nghĩ của Lục Vân rời xa thân thể chàng. Nhưng đúng lúc này, thân thể thiếu đi sự điều khiển của ý thức, ngay khi ý thức phản kháng giảm mạnh, áp lực bên ngoài đột nhiên đến gần, khiến cho chàng lập tức rơi vào nguy cơ.
Thời điểm đó, Lục Vân vẫn còn mãi nhớ đến những chuyện trong dĩ vãng, không chút ý thức đến nguy cơ trước mặt. Nhưng trong não của chàng, một tia ý thức yếu ớt lúc này xuất hiện, nhanh chóng chiếm lấy đại não của chàng, tiếp quản sự điều khiển thân thể chàng.
Thời điểm này, sự tình kỳ diệu xuất hiện trên người Lục Vân. Chỉ thấy toàn thân chàng hào quang bảy màu rực lên mạnh mẽ, vô số làn sáng rời khỏi thân thể chàng đón gió kéo dài ra, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng bảy màu mang theo khí thế không gì chống nổi, liên miên không ngừng chém thẳng vào quả cầu kết giới ánh sáng bên ngoài. Tình cảnh này xuất hiện bất ngờ, nhưng phân tích cẩn thận hẳn sẽ phát hiện, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, không hề có một chút khiên cưỡng nào.
Ý thức của Lục Vân trong lúc bất ngờ rời khỏi thân thể. Đúng lúc đó, thân thể chàng ở tình trạng vô ý thức. Diệt Thần kiếm trong cơ thể cảm ứng chủ nhân gặp phải nguy hiểm, liền tự động nắm lấy ý thức của chàng, dùng phương thức đặc biệt của thần kiếm bắt đầu phát động phản công.
Như vậy, toàn thân Lục Vân liền tỏ lộ những làn kiếm bảy màu, luồng sức mạnh diệt thần không gì chống nổ, xuyên qua áp lực to lớn, chém thẳng vào vách sáng, liền phát sinh hoa lửa rực rỡ.
Sự chiếm hữu của Diệt Thần kiếm khiến cho thân thể Lục Vân phát sinh biến chuyển rất lớn. Thân là một thanh thần binh cực mạnh, nguyên tắc của Diệt Thần kiếm là hủy diệt tất cả, do đó thế công sắc bén, có thể nói là không gì không làm được.
Như vậy, quả cầu ánh sáng do Vân giới Thiên Tôn tạo ra gặp phải phản kích của Diệt Thần kiếm, lập tức dao động kịch liệt, rất nhanh xuất hiện một luồng sáng bảy màu mạnh mẽ chói mắt phá vách xông ra, lập tức chém nát quả cầu ánh sáng, khiến Vân giới Thiên Tôn bị trọng thương hất tung ra xa.
Một âm thanh to lớn vang vọng giữa đại điện mãi không thôi. Khi Diệt Thần kiếm đã giải trừ được nguy cơ cho Lục Vân rồi, nó tự động ẩn đi, khiến cho ý thức của Lục Vân quay về lại trong thân thể, mọi thứ phảng phất như chưa từng xảy ra.
Về việc này, Lục Vân hơi mơ hồ, bất quá trước mắt chàng không quan tâm đến điều gì cả, phản ứng thứ nhất của chàng chính là phóng mình bay ra, nhắm thẳng về Vân giới Thiên Tôn bị trọng thương đang rơi xuống để phát động công kích mãnh liệt.
Rống lên một tiếng giận dữ, Vân giới Thiên Tôn vẻ mặt đầy thất kinh, vừa múa chưởng đón lấy, vừa quát lên:
- Lục Vân, ngươi vừa rồi làm thế nào có thể phá giải thế công của ta được?
Lục Vân cười lạnh nói:
- Không cần phải gấp, trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi biết.
Chưởng phát ra như sấm động, cuồng phong hội tụ, những làn sáng chói mắt đan lại với nhau, ảo hóa thành ngàn vạn cánh tay, thẳng thắn giao chiến với những làn sáng màu xanh lam thẫm do Vân giới Thiên Tôn phát xuất, liền sinh ra những vụ nổ kinh trời, hào quang tung bay tứ tán bao trùm cả hai người vào trong.
Trong đại điện, âm thanh sấm sét bùng nổ mãi không ngừng, hai luồng bóng sáng di động cực nhanh, lần lượt tiến lùi theo thứ tự, đến nơi nào thì tiếng sấm vang rung trời, khí lưu điên cuồng hoang dã quét qua mọi thứ.
Giao chiến cứ mãi kéo dài. Lục Vân kể từ lúc xoay chuyển được chiến cuộc, liền phát động thế công điên cuồng không ngừng, ý đồ muốn lập tức tiêu diệt Vân giới Thiên Tôn. Nhưng giao chiến đã lâu, Lục Vân bất ngờ phát hiện thực lực của Vân giới Thiên Tôn còn mạnh hơn ba phần so với khi ở tầng thứ nhất. Cứ như thế, cuộc chiến giữa hai người rơi vào thế giằng co.
Quát lạnh một tiếng, Vân giới Thiên Tôn nói:
- Lục Vân, ngươi quả nhiên không hổ là kẻ nghịch thiên, thực lực đúng là có chỗ hơn người. Nhưng nơi đây, ta là người quyết định vận mệnh, nếu ta muốn ngươi chết thì ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Hừ một tiếng khinh thị, Lục Vân nói:
- Phải vậy chăng, thế ngươi hẳn cho ta được thấy những bản lĩnh ngươi còn ẩn giấu, xem có thể tiêu diệt ta được hay chăng.
Vân giới Thiên Tôn cười âm trầm nói:
- Không cần phải gấp, lập tức ngươi sẽ biết hôm nay ai sống ai chết.
Lời vừa dứt hình bóng lóe lên biến mất, xảo diệu thoát khỏi giằng co của Lục Vân, xuất hiện ngay tại vị trí trung gian của đại điện.
Hai tay giang ra, toàn thân Vân giới Thiên Tôn hào quang ngũ sắc lấp lánh, bên ngoài thân hình xuất hiện một kết giới phòng ngự rực rỡ, đồng thời xuất hiện sáu luồng hào quang theo các hướng trước sau trái phải trên dưới, kết nối với sáu Thái Cực Bát Quái trong đại điện, lần lượt dung hợp thành một thể, hình thành một hình ảnh chấn động lòng người.
Vân giới Thiên Tôn ở trong đó, liên tục không ngừng hấp thu linh khí to lớn bốn bề, hình thành hai vòng sáng ngũ sắc giao nhau bên ngoài thân thể, phát ra từng làn sóng ánh sáng phảng phất như kiếm bén chạy ra bên ngoài, đi đến nơi nào thì không gì chống nổi.
Vẻ mặt Lục Vân âm trầm lại. Sức mạnh đáng sợ trên người Vân giới Thiên Tôn đó khiến chàng chấn động, mơ hồ còn cảm thấy mấy phần lạnh mình. Ở tầng thứ nhất trước đây, khi Lục Vân giao chiến với Vân giới Thiên Tôn, còn phát hiện thực lực đối phương không bằng mình, bây giờ phát hiện thực lực cả hai không ngờ đã tương đồng.
Lúc này lại được sự tương trợ của sức mạnh từ đại điện thần bí, trận chiến này thắng bại thế nào, trong lòng Lục Vân cũng không chắc chắn. Nhưng cho dù kết cục thế nào, Lục Vân dù sao cũng là Lục Vân, gặp phải cường địch càng mạnh hơn chính là bản tính trời cho của chàng, vì thế chàng không chút sợ hãi.
Hai tay đưa ngang trước ngực, kết thành ấn. Trong mắt Lục Vân bảy màu lấp lánh, toàn thân chỉ chớp chớp mắt đã biến thành tàn khốc lạnh lùng mà nghiêm trang lợi hại, từ trên người chàng phát ra một luồng khí vương giả uy hiếp cả đất trời.
Bên ngoài thân thể, những làn sáng rực rỡ bay lượn tạo thành những tầng mây, ngưng tụ hóa thành một đám mây sáng bảy màu, nhẹ nhàng nâng chàng lên. Phía sau lưng, một vòng sáng bảy màu nằm ngay sau não, phát ra những làn sáng chói mắt. Lục Vân hệt như một thiên thần, uy nghiêm mà lạnh lùng đẹp đẽ.
Trong âm thầm, Lục Vân và Vân giới Thiên Tôn đã triển khai một chiêu tối hậu. Về phía Vân giới Thiên Tôn, bên ngoài thân thể ông chính là hai vòng sáng đan thành hình chữ thập, đang liên tục không ngừng hấp thu sức mạnh thần bí của đại điện để chuyển hóa thành hào quang có sức hủy diệt, khi đã gia tăng đến mức cực hạn sẽ bộc phát mãnh liệt, nhìn xa xa hệt như hào quang đan thành hình chữ thập tung hoành mở rộng, điểm hội tụ nhắm thẳng vào Lục Vân.
Bốn bề, cuồng phong rít lên điên cuồng, khí lưu cuồn cuộn chuyển động, khiến đại điện chấn động kinh khiếp, lại có uy thế nghiêng trời lệch đất bắn thẳng đến Lục Vân.
Đối mặt với một chiêu này, hai mắt Lục Vân mở to trừng trừng, hai tay kết ấn đột nhiên giơ cao, hào quang bảy màu quanh thân hùng dũng dâng lên cao, khi đến trên đầu liền đột nhiên hợp lại, hình thành một quả cầu ánh sáng bảy màu, dừng lại trên đỉnh đầu Lục Vân.
Theo sự hội tụ của quả cầu ánh sáng, toàn thân Lục Vân sóng ánh sáng nhấp nhô, vô số phù chú ánh sáng bảy màu bắn ra bốn phía, hình thành một kết giới đầy những phù chú ánh sáng bảy màu, bảo hộ chặt chẽ chàng ở bên trong.
Đồng thời, hào quang trên đầu Lục Vân mạnh hẳn, một thanh kiếm ánh sáng bảy màu đột ngột nhô lên, khi đâm vào quả cầu ánh sáng rồi, lập tức thôn tính hết năng lượng quả cầu ánh sáng, toàn thân kiếm hào quang rực chiếu, bộc phát luồng sức mạnh chấn động trời đất.
Diệt Thần xuất hiện, trời đất khóc than! Đây là vật hiệu xưng thần binh có thể diệt được vạn vật, theo sự khống chế của Lục Vân, lắc lư nhắm thẳng vào Vân giới Thiên Tôn giữa không trung chém xuống. Chỉ thấy ánh bảy màu lóe lên, một dải ánh sáng bắn vụt ra, gặp gió hóa thành một thanh kiếm ánh sáng to lớn có uy thế chấn động thế giới, xuất hiện ngay trên đầu của Vân giới Thiên Tôn.
Bốn bề, phù chú ánh sáng bảy màu lần lượt phân tán, xem có vẻ rối loạn lung tung không thành chương pháp, nhưng lại có sự xảo diệu, hình thành một khu vực đặc biệt, ngăn cách hoàn toàn Vân giới Thiên Tôn với không gian bên ngoài.
Hai chiêu cực mạnh gặp nhau giữa không trung, cú chém hình chữ thập đan xen của Vân giới Thiên Tôn gặp phải Diệt Thần kiếm của Lục Vân, hai bên tranh đấu kịch liệt, bộc phát hào quang mạnh mẽ vô cùng, lập tức che phủ hết mọi thứ. Tiếng sấm vang lên trong đại điện, sức mạnh phát nổ đáng sợ khiến cho đại điện rung động không yên, lắc lư như muốn ngã đổ, khiến cho người ta cảm thấy như ngày tận thế xảy đến.
Trong khi giao chiến, cú chém hình chữ thập giao nhau của Vân giới Thiên Tôn mãnh liệt dị thường, uy lực của nó ngay cả Lục Vân cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng khi gặp phải Diệt Thần kiếm của Lục Vân, lập tức yếu đi không ít, sau khi chống đỡ được một lúc, cuối cùng bị Diệt Thần kiếm chém tan.
Nhìn thấy thanh kiếm ánh sáng bảy màu đó chém xuống, khuôn mặt Vân giới Thiên Tôn biến hẳn, miệng rống lên liên miên, hai tay múa lên nhanh chóng, chưởng lực đan xem hóa thành một cột sáng ngũ sắc đón lấy một kiếm đó. Phản kích trong lúc lúng túng của Vân giới Thiên Tôn tạm thời chống được Diệt Thần kiếm, nhưng chỉ trong chớp mắt, Diệt Thần kiếm liền chém tan cột sáng ngũ sắc của ông, tiếp tục nhắm thẳng vào đỉnh đầu ông chém xuống.
Đến lúc này, Vân giới Thiên Tôn trong lòng kinh hãi, nhanh chóng xoay mình muốn bỏ chạy, lại thấy không gian bốn bề đã sớm ngưng tụ, không thể di động một chút nào.
Gầm lên điên cuồng một tiếng, Vân giới Thiên Tôn ngập lòng không cam, toàn thân đột nhiên hóa thành ánh sáng, ngay lúc Diệt Thần kiếm đến sát cơ thể thì toàn thành lóe lên thành luồng sáng âm u, biến mất thần kỳ.
Một kiếm này chém trúng Vân giới Thiên Tôn, nhưng lại không đánh trúng thật sự, bởi vì đúng lúc đó ông đã xảo diệu bỏ chạy, bất quá cũng chịu trọng thương rất nặng. Lục Vân hơi có chút hối hận, một chiêu này lại bị ông thoát được. Vân giới Thiên Tôn này thật sự là không đơn giản.
Thu lại Diệt Thần kiếm, Lục Vân vừa điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể để trị thương, vừa quan sát tình huống bốn bề chung quanh, tìm kiếm xem Vân giới Thiên Tôn chạy về phía nào.
Theo phân tích của Lục Vân, Vân giới Thiên Tôn có nhiều khả năng đã trốn lên tầng thứ ba, tạm thời né tránh truy sát của mình, lợi dụng thời cơ trị thương. Trước mắt, mình phải tìm ra phương pháp hóa giải tiến vào đó trong thời gian ngắn nhất, lợi dụng lúc đối phương trọng thương để tiêu diệt ông, hoàn thành lời thề của mình.
Quan sát một lúc, Lục Vân không phát hiện được một chút dị thường nào, bất quá lại nghĩ đến vị trí Vân giới Thiên Tôn biến mất, đó chính là vị trí ngay trung tâm của đại điện, trung tâm của cả sáu bát quái, lẽ nào đó chính là nơi quan trọng?
Nghĩ đến nơi đó, Lục Vân di chuyển đến ngay, phát ra sáu luồng ánh sáng chia ra kết nối với sáu bát quái, phân tích tình huống chung quanh. Rất nhanh, vô số tín hiệu phản hồi, sau khi được Lục Vân phân tích rõ ràng để suy đoán, cuối cùng cũng tìm được mấu chốt quan trọng bên trong.
Ngửng đầu lên, Lục Vân nhìn lên đỉnh đầu, âm hiểm nói:
- Vân giới Thiên Tôn, nhớ lấy lời ta, mỗi lần ta lên một tầng, ngươi cũng gần hơn với cái chết.
Nói rồi toàn thân sóng ánh sáng dao động, cả thân hình uốn éo biến hình dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một điểm ánh sáng, âm thầm lặng lẽ biến mất.
Lần này đây, Lục Vân cảm giác rõ ràng khác với lần xuyên qua trước đó, áp lực bốn phía rất lớn, tu vi hơi yếu chắc chắn bị hồn phi phách tán. Thấy vậy, Lục Vân hơi kinh ngạc cũng hơi chút hiếu kỳ, cuối cùng tầng thứ ba của Vô Cực thần điện có ẩn chứa huyền cơ gì đây, vì sao lại hung hiểm như vậy?
Thời gian trôi qua chớp mắt, Lục Vân rất nhanh chóng xuyên qua tầng không gian đó, tiến vào tầng thứ ba của Vô Cực thần điện.