Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp: - Theo thuộc hạ thấy, hiện nay Quỷ vực đã bị diệt, Yêu vực thực lực còn lại, chúng ta lúc này nếu giao đấu thẳng thắn với Chánh đạo hoặc là Yêu vực còn quá sớm. Trước mắt, Trừ Ma liên minh đã trở nên mạnh mẽ, thực lực của chúng muốn vượt Chánh Đạo liên minh ngày trước, chúng ta cần phải xảo diệu lợi dụng bọn chúng, như thế việc quét sạch chướng ngại của chúng ta có thể làm được rất tốt. Ma Thiên tôn chủ hỏi: - Trừ Ma liên minh không có thứ ngu xuẩn như Kiếm Vô Trần lãnh đạo, muốn lợi dụng bọn chúng cần phải suy tính cho chu toàn. Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười âm hiểm lên tiếng: - Ma Vương đại nhân an tâm, quan tâm nhất của Hư Vô Giới Thiên chính là Địa Âm và Thiên Sát, lại thêm Kiếm Vô Trần, bọn chúng căn bản không quan tâm đến chúng ta. Như vậy, nhân gian chỉ còn lại thế kiềng ba chân là Yêu vực, Ma vực, Trừ Ma liên minh. Chúng ta chỉ cần tiếp tục ẩn núp không xuất hiện, để Trừ Ma liên minh tập trung chú ý về phía Yêu vực, sớm muộn cũng có một ngày bọn chúng đụng độ. Ma Thiên tôn chủ không thỏa mãn với phương pháp này, phủ nhận: - Đợi chờ không phải là biện pháp tốt nhất, Trừ Ma liên minh có Bách Linh, cô ta không ngu xuẩn đấu đá với Yêu Hoàng. Theo ý kiến của ta, hướng cho thực lực của Trừ Ma liên minh đối phó với Kiếm Vô Trần và Hư Vô Giới Thiên lại có phần dễ dàng hơn. Ma thần Tàn Vô Nguyệt trầm tư một lúc, hỏi lại: - Biện pháp này của Ma Vương đại nhân cũng không sai, nhưng ai sẽ đối phó với Yêu vực? Ma Thiên tôn chủ cười lạnh nói: - Yêu vực tự nhiên để cho Hư Vô Giới Thiên đi xử lý. Ma thần Tàn Vô Nguyệt sững sờ, sau đó tán đồng: - Mưu kế của Ma Vương đại nhân thật hay, khiến cho bọn chúng ba bên dính chùm với nhau, cuối cùng sau khi hỗn chiến nhất định sẽ thương vong rất nặng nề. Đến lúc đó chúng ta lại ra mặt, nhất định có thể khiến bọn chúng trở tay không kịp. Ma Thiên tôn chủ đắc ý lên tiếng: - Đến lúc đó, chúng ta căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần khiến cho phe nào chiến thắng đi đối phó với Thiên Sát và Địa Âm. Bây giờ, điều chúng ta cần làm trước tiên là tìm cho ra vị trí chuẩn xác của Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm khách, Yêu Hoàng Liệt Thiên và Trừ Ma liên minh, để cập nhật tình hình tổng quát. Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười ha hả đáp: - Ma Vương đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ tự mình tìm hiểu, xin đại nhân chờ tin tức tốt lành của thuộc hạ. Ha ha ha … Trong tiếng cười âm hiểm, Ma thần Tàn Vô Nguyệt lắc mình bỏ đi, hình bóng liền biến mất. Ma Thiên tôn chủ nhìn lên bầu trời, giọng tự phụ nói: - Xem đi, tương lai không lâu, cả nhân gian đều do Ma vực của ta quản lý, ta sẽ ở ngôi cao nhất giữa trời đất. ********** Phía Tây Hoa Sơn, trong một sơn cốc âm u, Yêu Hoàng Liệt Thiên và Bạch Như Sương đang cùng nhau thưởng thức phong cảnh nơi đây. Nơi này ngập đầy hoa dại, vài chục loài hoa núi tung bay theo gió, đưa hương nồng đậm. Ở trong đây, hương hoa ngập đầy, bầu bạn với người yêu, nhắc lại hồi ức xưa kia, thời gian nửa ngày chớp mắt đã trôi qua. Hoàng hôn không có mặt trời chiều tà khiến cho mất đi mấy phần rực rỡ. Liệt Thiên ôm lấy thân hình Bạch Như Sương, nhỏ nhẻ bên tai nàng: - Như Sương, xem phong cảnh buổi chiều, có chút ký ức nào còn lưu lại? Bật cười điềm đạm ưu nhã, Bạch Như Sương trả lời: - Không nhiều, gần như một nụ cười, nhưng lại đủ vui rồi. Liệt Thiên rất cao hứng, đang muốn nói chuyện gì, trong não lại đột nhiên hiện lên một luồng khí tức quen thuộc. Liệt Thiên đứng lên nói: - Bọn Huyền Dạ đã quay về rồi. Bạch Như Sương ồ lên một tiếng, khuôn mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng: - Thế thì tốt, bọn họ bình an vô sự là thiếp an tâm rồi. Liệt Thiên cười cười, nhỏ giọng nói: - Như Sương, mặt nàng đỏ hồng thật xinh đẹp. Nói rồi không chờ cho nàng phản ứng, người lắc lên bắn đi xuất hiện ở giữa không trung. Bạch Như Sương mắng yêu một tiếng, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó hít vào một hơi thật sâu, bình tâm trở lại mới bay đến bên cạnh Liệt Thiên, gật đầu với mấy người Huyền Dạ vừa quay trở về. - Không có gì là tốt rồi, chuyện trên Hoa Sơn thế nào? Quét mắt qua Huyền Dạ và Tam Nhãn Long Lang, Liệt Thiên mở miệng hỏi. Huyền Dạ cười khổ đáp lại: - Ngày hôm qua, Thiên Sát đột nhiên xuất hiện, thuộc hạ liền ra lệnh thoái lui … Sau đó, thuộc hạ đến chỗ Long Lang, vừa hay hai bên còn đang kịch chiến, thuộc hạ liền ra tay trợ giúp Long Lang. Trước đó, thuộc hạ đã tính đi tìm chủ nhân, nhưng Long Lang đang bị trọng thương, vì thế phải mất một ít thời gian, sau đó chờ cho Long Lang hồi phục lại, liền cảm ứng được khí tức của chủ nhân, do đó vội vàng quay lại. Liệt Thiên vẻ mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: - Ngươi làm chuyện này rất tốt, uy lực của Thiên Sát các ngươi không thể chống được. Liên quan đến chuyện hôm qua, ngày sau ta sẽ tìm Thiên Sát để thanh toán, bây giờ không nói những chuyện đó nữa, hay nói về tình hình nhân gian thế nào. Huyền Dạ thấy vẻ mặt Liệt Thiên âm lạnh, trong lòng biết hắn đang vô cùng nóng giận, vội vàng nói tiếp theo chủ đề của hắn: - Trên đường đến đây, bọn thuộc hạ nghe được một số tin tức. Nghe nói Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực đã bị Trừ Ma liên minh tiêu diệt, Kiếm Vô Trần của Chánh đạo lại ra tay hủy diệt Dao Trì, hiện nay đang bị Thiên Kiếm khách và Dao Trì thánh nữ đi các nơi thông báo. Liệt Thiên hơi kinh ngạc, bất quả vẻ mặt biến hóa không rõ ràng, nhưng gật đầu nhè nhẹ, điềm đạm lên tiếng: - Quỷ vực từ nay suy bại, Thiên Chi đô lại bị Âm Đế hủy diệt, như vậy bảy giới chỉ còn năm giới. Lại thêm khí tức Lục Vân đã xuất hiện ở nhân gian, sợ là Vân Chi Pháp giới cũng đã có đại biến. Huyền Dạ nghe vậy rất mừng, vội vàng nói: - Chủ nhân nói khí tức Lục Vân đã xuất hiện ở nhân gian, chuyện đó xảy ra như thế nào? Liệt Thiên đáp: - Điều này ta cũng không cách nào khẳng định, bất quá Lục Vân đi qua Hoa Sơn, rất có khả năng gặp phải Thiên Sát, nơi đó còn lưu lại khí tức của bọn họ. Vẻ mừng vui biến mất, Huyền Dạ thất kinh hô lên: - Lục Vân gặp phải Thiên Sát, thế thì nguy hiểm rồi. Liệt Thiên điềm nhiên đáp: - Ngươi không cần phải lo lắng, Lục Vân là kẻ nghịch thiên, không dễ dàng chết đâu. Huyền Dạ nghe vậy mới hơi an lòng, tự nói: “Thế thì tốt, ta còn thiếu hắn một đoạn ân tình chưa đáp trả.” Bên cạnh, Tam Nhãn Long Lang lúc này mới mở miệng nói: - Chủ nhân, hiện tại chúng ta phải làm như thế nào, có cần phải tiêu diệt thế lực còn lưu lại của Ma vực không? Liệt Thiên đáp: - Tạm thời lưu lại bọn chúng, có thể phân tán sự chú ý của Hư Vô Giới Thiên. Bây giờ chúng ta cần làm chính là chờ đợi, chờ đợi một thời cơ thích đáng. - Thời cơ? Chủ nhân ý là giữa Địa Âm, Thiên Sát cùng với Chánh đạo … Không hề nói rõ, nhưng ý tứ của Tam Nhãn Long Lang mọi người đều hiểu rõ. Liệt Thiên cười ngạo nghễ nói: - Cả ba xuất hiện ở nhân gian, lần này vô luận thế nào ta cũng không quay lại con đường tuyệt diệt. Được rồi, không nói đến chuyện đó, Hổ Vương thế nào rồi? Huyền Dạ đáp: - Hổ Vương mạnh khỏe, nhưng mãi vẫn tìm không được thân thể thích hợp, vì thế … Liệt Thiên hiểu được ý hắn, trầm ngâm một lúc, dặn dò: - Như vậy, ngươi lập tức mang Hổ Vương quay về Yêu vực một chuyến, đi đến nơi ngày hắn xuất hiện ngày trước, xem thử coi có người nào thích hợp không. Huyền Dạ lặng đi, chần chừ nói: - Chủ nhân, lúc này thuộc hạ ở lại bên cạnh chủ nhân thì tốt hơn. Liệt Thiên nhìn hắn, cười điềm nhiên nói: - Có Long Lang ở bên cạnh ta là đủ rồi, ngươi cứ đi về một chuyến trước đi, nơi đó còn một số chuyện cần ngươi xử lý. Đi đi. Huyền Dạ liếc nhìn Liệt Thiên, gật đầu nói: - Như vậy, Huyền Dạ xin đi trước. Nói rồi cười với Bạch Như Sương, xoay mình bay về phía xa xa. Tiễn Huyền Dạ rồi, Liệt Thiên dặn dò: - Long Lang, ngươi phái người truy tìm tung tích của Vu Thần, ta muốn gặp hắn một lần. Tam Nhãn Long Lang trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng hắn không hề hỏi lại, chỉ cung kính đáp: - Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm chuyện đó. Dứt lời liền xoay mình dẫn bốn Lang Yêu rời đi, lưu lại bốn Lang Yêu để nghe Liệt Thiên sai bảo. Thấy Long Lang đi rồi, Bạch Như Sương hỏi: - Thiên, chàng muốn gặp Vu Thần làm gì? Liệt Thiên cười đáp: - Ta chỉ muốn biết sức mạnh của hắn thật ra xuất xứ từ đâu. Được, trời đã tối rồi, nàng nói xem tối nay có sao hay không? Bạch Như Sương cười yêu kiều đáp: - Trời sáng không ánh thái dương, đêm tối có sao thế nào được. Liệt Thiên cười nói: - Nói thế cũng không chắc, biết đâu chúng ta may mắn có thể thấy được … Tiếng cười điềm đạm vang lên trong gió, Liệt Thiên ôm lấy Bạch Như Sương đi về Hoa Sơn. ****** Đứng yên giữa biển mây, Kiếm Vô Trần nhìn về Phục Long cốc xa xa, vẻ mặt âm trầm. Từ lúc nghe những lời của Liễu Tinh Hồn, hai người bọn họ liền đến một nơi không xa Phục Long cốc, ẩn núp âm thầm quan sát. Nhưng mà một ngày trôi qua, Kiếm Vô Trần vốn có lòng nhẫn nại, sau khi biết được Trừ Ma liên minh đã đem những chuyện xấu của mình tuyên cáo khắp nơi, cả người trở thành nóng nảy phiền muộn dị thường. Liễu Tinh Hồn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: - Vô Trần, chuyện này sớm muộn gì cũng bị người ta biết, con hà tất phải nghĩ mãi về nó. Hiện nay, theo những gì chúng ta thấy, nơi đây hội tụ phần lớn cao thủ nhân gian, ngay cả Bắc Phong và Dương Thiên cũng đến, thực lực bọn chúng có thể nói mạnh hơn hẳn trước đây, chính là lúc thời cơ lợi dụng tốt nhất. Kiếm Vô Trần không chút vui vẻ nói: - Lợi dụng cái rắm, cao thủ bọn chúng nơi đây quá nhiều, ai có thế nắm chắc bọn chúng như thế nào đây? Liễu Tinh Hồn nghe vậy, trong lòng không khỏi thở dài, vẻ mặt lại không chút lộ ra lên tiếng: - Vô Trần, con đừng kích động, nghe ta nói. Với thực lực Trừ Ma liên minh hiện nay, có thể gây chuyện với bọn chúng quả không nhiều. Nhưng nếu như có thể lôi kéo Thiên Sát hoặc là Địa Âm Tà Linh đến đây, lúc đó bọn chúng cho là không bị tiêu diệt, cũng bị tổn thất nặng nề. Kiếm Vô Trần nói: - Nói thì dễ, ai dám dụ Địa Âm Thiên Sát đến nơi đây? Với sự tàn bạo của Địa Âm Thiên Sát, đi dụ bọn chúng đến nơi đây có khác tự mình chịu chết, ông còn cho là suy nghĩ này có điểm thực hành được. Liễu Tinh Hồn cau mày, nhìn Kiếm Vô Trần cẩn thận một lúc, trong lòng ngầm nghĩ: “Hắn thật ra ngu xuẩn hay là có phòng ngừa với ta đây? Thử thêm một lần, xem cuối cùng hắn có phản ứng thế nào.” Cười ha hả, Liễu Tinh Hồn nói: - Vô Trần, nếu như con thấy biện pháp này không tốt, hay là chúng ta đổi sang phương thức khác, dẫn dụ Lâm Vân Phong đối phó với sư tổ của con, con thấy thế nào? Kiếm Vô Trần thất kinh, chần chừ nói: - Chuyện này dường như không tốt lắm đó? Liễu Tinh Hồn cười khổ nói: - Sư thúc cũng chỉ nghĩ tốt cho con, nếu như lòng con mềm yếu, thúc cũng không thể miễn cưỡng được, nhưng từ nay về sau phiền não không ngừng, con tự mình phải có chuẩn bị tâm lý. Kiếm Vô Trần nghe lão nói như thế, hơi có chút do dự không quyết, ảo não nói: - Sư thúc, thúc thật sự thấy như vậy là tốt chăng? Liễu Tinh Hồn lạnh nhạt nói: - Trước đây thúc đã nói với con, muốn thành đại sự hẳn cần có lòng cứng rắn. Con lúc này đã đến bước này, còn lo lắng mềm yếu không dứt khoát, thế làm sao có thể thành đại sự được đây? Dường như bị lời của Liễu Tinh Hồn khích đúng, Kiếm Vô Trần lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc, giọng hận thù nói: - Được, cứ như lời sư thúc nói, trước hết dụ Lâm Vân Phong đi đối phó với sư tổ, phân hóa thực lực Trừ Ma liên minh, sau đó mới kích động Ma vực và Yêu vực trở nên thù hận Trừ Ma liên minh, xúi giục bọn chúng phát động công kích.