Ngọc Vô Song đưa mắt đơn sơ nhìn Lục Vân, thấy chàng biểu hiện nghiêm túc, bất giác thấp giọng hỏi:
- Việc gì vậy?
Nhìn xuống phía dưới, Lục Vân trả lời:
- Trước đây ta mãi vẫn không có cách nào tham ngộ được toàn bộ bí ẩn huyền ảo của Càn Khôn Ngọc Bích, nhưng hiện giờ, sau khi Càn Khôn Ngọc Bích thôn tính được quang bích thần bí kia đã sinh ra chuyển hóa, nó đang dùng một loại phương thức rất đặc biệt, thể hiện bí mật của nó.
Ngọc Vô Song nhíu cặp lông mày thanh tú, ánh mắt chú ý nhìn xuống phía dưới, phát hiện trong trận pháp cực lớn này, đột nhiên có một tia ý thức rất kỳ quái đang từ từ tiếp xúc với bản thân mình.
Cẩn thận chú ý, Ngọc Vô Song phát hiện ra luồng ý thức này càng ngày càng gần, cảm giác cũng càng lúc càng rõ ràng, cho tới khi tinh thần của nàng tập trung cao độ, một luồng khí huyền âm đột nhiên bao phủ nàng, vừa bồi dưỡng cho cơ thể nàng, vừa giao lưu cùng với khí huyền âm trong cơ thể nàng, cả hai hỗ trợ thu hút lẫn nhau.
Thấy vậy, Ngọc Vô Song hơi mơ hồ, nhưng nàng rất nhanh nghĩ thông được cốt lõi. Luồng khí huyền âm to lớn này vốn là từ Khôn Bích trong Càn Khôn Ngọc Bích phát ra, vừa vặn hòa quyện dung hợp cùng với khí tiên thiên huyền âm trong cơ thể nàng, không ngừng phát sinh biến hóa dị thường, cải tạo thân thể nàng.
Hơn nữa, Khôn Bích cũng đang xoay chuyển phía bên ngoài cơ thể nàng, bay lượn lúc nhanh lúc chậm, và còn phát ra một luồng ý thức liên hệ mật thiết với tâm linh của Ngọc Vô Song.
Bên cạnh, tình hình lúc này của Lục Vân cũng tương tự như Ngọc Vô Song, chỉ khác là Càn Bích phát ra chân khí xích dương, giao lưu giữa Lục Vân cùng Càn Bích cũng thuận lợi hơn nhiều, do vậy tiến triển so với Ngọc Vô Song nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng sự việc cũng không phải hoàn toàn thuận lợi như suy nghĩ của Lục Vân, bởi vì khi chân khí xích dương do Càn Bích phát ra hoàn toàn dung hợp với chân nguyên trong cơ thể của Lục Vân, “Vong Linh trớ chú” ẩn tàng sâu thẳm trong não của Lục Vân đột nhiên bị chân khí huyền dương kích động, bắt đầu di chuyển khắp toàn bộ cơ thể của Lục Vân.
Khi xưa, Lục Vân tại “Tỏa Hồn tỉnh” nơi Quỷ vực đã hấp thu một lượng lớn khí huyết sát, sau lại bị trúng “Vong Linh trớ chú” của Vong Linh tôn chủ, sát khí càng thêm nặng, mỗi khi giận dữ lửa giận trong gan bốc lên, kích dẫn Huyết Dục Ma Liên trong cơ thể, khiến cho chàng mất đi lý trí.
Sau này nhờ có Càn Khôn Ngọc Bích áp chế, lại thêm tu vi thâm hậu của bản thân chàng chống lại, bình thường sẽ không phát tác được. Nhưng giờ trong tình huống hiện nay, quả là bất ngờ, khiến cho Lục Vân cảm thấy lúng túng trở tay không kịp.
Suy nghĩ cẩn thận, Lục Vân có chút mơ hồ, chỉ có thể đoán ra đại thể, Vong Linh trớ chú trong cơ thể hẳn mạnh mẽ hơn theo sự gia tăng mãnh liệt của tu vi bản thân. Thêm vào hoàn cảnh đặc thù của nơi này, Càn Khôn Ngọc Bích rời khỏi cơ thể, tổng hợp những điều này lại, mới phát sinh tình huống này.
Nghĩ tới đây, Lục Vân có chút cảnh giác, một mặt điều động chân nguyên áp chế khí huyết sát đang dâng cao, mặt khác đầu óc xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Vì điều này, tiến độ của Ngọc Vô Song và Khôn Bích đã đuổi kịp và vượt qua Lục Vân, chỉ thấy toàn thân nàng thanh mang lưu động, hai tay bắt quyết hoa sen, dáng vẻ nghiêm trang, sau lưng một con phượng hoàng sắc máu giang cánh bay lên, toàn thân phát ra hỏa diễm hừng hực, giống như một thần hỏa.
Xung quanh, Khôn Bích xoay chuyển trong không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một quang giới xanh đen bao bọc Ngọc Vô Song bên trong.
Khi Ngọc Vô Song bị quang giới đó bao phủ hoàn toàn, Khôn Bích ngân lên một tiếng rồi đột nhiên dừng lại ở trên đỉnh đầu của Ngọc Vô Song, tự động xoay lật, từng làn từng làn linh quang liên tục không ngừng truyền vào huyệt bách hội của nàng. Quá trình diễn ra trong chốc lát, cho đến khi quang mang của Khôn Bích ảm đạm, nó mới đột nhiên mạnh mẽ hóa thành một luồng ánh sáng xanh, bay vào bên trong quang giới vây bọc cơ thể của Ngọc Vô Song.
Thân thể dính liền với nhau, khí mạch thông suốt, tình huống của Ngọc Vô Song, Lục Vân rõ như lòng bàn tay, biết rằng Khôn Bích đã chọn nàng, nguyên nhân là do Ngọc Vô Song đã hợp thể với bản thân mình, do đó trong cơ thể của nàng có khí tức của mình.
Đối với việc này, Lục Vân không chút phiền lòng, ngược lại cảm thấy vui vẻ, không ngừng chú ý tới mọi động tĩnh của nàng. Mà cũng vì như vậy, Lục Vân mới nghĩ tới một việc, đó là viên ngọc châu luôn đặt ở trên đỉnh đầu của Ngọc Vô Song, ngọc châu này khi xưa Vong Trần đạo trưởng tặng cho chàng.
Hiểu rõ viên ngọc châu này có tác dụng trấn áp khí huyết sát, Lục Vân lóe lên suy nghĩ, ngọc châu liền bay tới ngực của chàng, tự động phát ra từng đạo lam quang, hóa thành một luồng khí thanh lương, áp chế Huyết Dục Ma Liên đang muốn xung động trong cơ thể chàng. Có sự giúp đỡ của ngọc châu, Lục Vân lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn cố kỵ gì nữa.
Cứ như vậy, Càn Bích giống hệt như Khôn Bích, đầu tiên bố trí một quang giới bên ngoài cơ thể, sau đó bay lên đỉnh đầu chàng, đem toàn bộ sức mạnh ẩn chứa bên trong chuyển vào cơ thể chàng, rồi hóa thành một luồng hồng quang, xuất hiện trước ngực của Lục Vân.
Lúc này, linh thức của Lục Vân mẫn cảm và sắc bén tới cực điểm, chàng thấy rõ ràng, khi Càn Bích bay tới sát ngực mình, toàn bộ khối ngọc hào quang lóe sáng, tự động phân giải thành một quang đồ, vô cùng xảo diệu khảm lên ngực chàng. Vị trí đó cũng chính là vị trí mà ngọc châu đã truyền khí thanh lương vào cơ thể Lục Vân, hai việc này xâu thành một chuỗi, dường như ẩn chứa huyền cơ.
Cùng với sự phân giải hòa tan của Càn Bích, toàn thân Lục Vân phát tán ra hào quang năm màu mười sắc, các loại pháp quyết với các quang mang khác nhau từng loại từng loại lóe sáng, trong đó bao gồm cả Quỷ Vương chiến giáp, cùng với phù chú quang ấn của Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm lưu trên thân thể của chàng.
Biến hóa của Lục Vân kinh thiên động địa, các loại pháp quyết tự động vận chuyển, từng loại từng loại thế chỗ nhau lóe sáng hiện ra, mô tả sự thần bí của chàng. Sau khi toàn bộ sở học một đời diễn qua một lần, xung quanh cơ thể Lục Vân xuất hiện hào quang bảy màu, một tấm chiến giáp bảy màu rực rỡ mơ hồ ẩn hiện trên da của Lục Vân. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của Lục Vân còn xuất hiện một luồng quang hoàn bảy sắc, xung quanh quang hoàn hào quang chuyển động, vô số quang ảnh lúc ẩn lúc hiện, tràn đầy khí tức thần bí.
Tình cảnh đó khiến cho người khác phải chấn động kinh ngạc, nhưng tiếp sau đó, viên ngọc châu ở trước ngực của chàng, sau khi áp chế được khí huyết sát trong cơ thể của Lục Vân, tự động khảm vào ngực của Lục Vân, xung quanh là một bức tinh đồ phức tạp trong suốt. Đối với mọi việc xảy ra, Lục Vân vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút thoải mái, trong lòng chàng hiểu rõ, bức tinh đồ nằm trên ngực mình là do Càn Bích hóa thành, bề mặt có khí tức thần thánh.
Còn viên ngọc châu thì vì sao lại như vậy, quá nửa có liên quan tới Càn Bích, bởi vì bên trong viên lam sắc ngọc châu này luôn có một bức quang đồ phức tạp biến hóa không ngừng, nhưng trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra tình cảnh này.
Theo suy đoán như vậy, Lục Vân cảm giác viên ngọc châu sắc lam do Càn Bích hấp dẫn, tự động kết hợp cùng Càn Bích, hấp thu một chút linh khí của Càn Bích vào bên trong, rồi lại dung nhập chính nó vào trong cơ thể Lục Vân.
Cùng lúc này, Ngọc Vô Song cùng Khôn Bích cũng vừa kết hợp xong. Quá trình cũng có chút giống như Lục Vân, chỉ có điều không có phức tạp như của chàng.
Khi quang giới bên ngoài cơ thể hóa thành sức mạnh to lớn nhập vào bên trong cơ thể nàng, Ngọc Vô Song cảm thấy một cách rõ ràng, một luồng ý thức mát mẻ xông vào trong não của mình, dung hợp thành một thể với nguyên thần của nàng. Cảm giác đó rất kỳ diệu, Ngọc Vô Song không thể miêu tả rõ ràng được, do vậy nàng cũng không quá để ý, tập trung chú ý đến Khôn Bích.
Cùng với sự biến mất của quang giới, chỉ thấy giữa hai gò bồng đảo cao vút, tròn trịa và mềm mại xuất hiện một đồ án hình trăng lưỡi liềm hệt như một ấn ký, khắc sâu vào đúng vị trí đó. Đây là ấn ký do Khôn Bích lưu lại, mặt ngoài lóe sáng hào quang như ngọc, khiến cho gò ngực tuyệt mỹ càng thêm phần đẹp đẽ.
Lẳng lặng ngắm nhìn ngực mình, Ngọc Vô Song phát hiện ra đồ án này rất kỳ lạ và đặc biệt, không những có vẻ đẹp tới mức kinh người mà còn liên tục phát ra khí tức mát mẻ và nhu hòa, phảng phất như là con suối mát, luôn làm bồi dưỡng và làm đẹp cơ thể nàng.
Xem xét kỹ càng cơ thể mình một lượt, Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn Lục Vân, đúng lúc đó Lục Vân cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt của hai người giao nhau.
Nhìn nhau một lát, Ngọc Vô Song dời ánh mắt đi, liếc nhìn ngực của Lục Vân, nhẹ nhàng hỏi:
-Thần vật trong truyền thuyết mất đi như thế này, chàng có cảm thấy tiếc hay không?
Lục Vân mỉm cười, lấy tay vuốt nhẹ lên đồ án hình trăng lưỡi liềm trên ngực nàng, thản nhiên nói:
-Đâu có mất đi, nó chỉ là phân ra dung nhập vào thân thể của hai chúng ta mà thôi, lưu lại ấn ký vĩnh viễn không có cách nào xóa đi được, một đời này không ai có thể quên được.
Thân thể Ngọc Vô Song run lên, đưa tay muốn đẩy tay Lục Vân ra, nhưng tay Lục Vân rất vững chãi, chỉ hơi di động một chút, áp chặt lên bộ ngực mỹ lệ, vô cùng đàn hồi lại trông thật hấp dẫn của nàng.
Ngọc Vô Song sắc mặt hồng lên, quát khẽ:
- Lục Vân, chàng thật đáng ghét, mau buông tay ra.
Lục Vân cười ha hả, hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, ngược lại cúi đầu thưởng thức một lượt, khiến cho Ngọc Vô Song vô cùng xấu hổ mới buông nàng ra, ánh mắt di chuyển tới vị trí khác.
Lúc này trong quang tráo, quang bích thần bí đã biến mất, nhưng bên dưới hai người, lại âm thầm phát sinh biến hóa. Cảm giác có điều không đúng, Lục Vân ánh mắt biến hẳn, trong đầu tức thì nghĩ tới Thương Nguyệt, liền mang Ngọc Vô Song xuống phía dưới đáy của quang tráo, ánh mắt tập trung chú ý tới tình hình phía dưới.
Trong lòng Lục Vân, bị Lục Vân ôm chặt, Ngọc Vô Song xấu hổ muốn chết, đang muốn mắng to một trận, thể hiện sự phẫn nộ và gò bó mất tự nhiên của mình, nhưng cử động của Lục Vân lại khiến cho nàng chú ý.
Nhìn theo ánh mắt của Lục Vân, Ngọc Vô Song kinh ngạc phát hiện ra, hoàn cảnh dưới chân mình đang sinh ra biến hóa cực lớn, khiến nàng không nhịn được phải hô khẽ lên một tiếng, vội vàng nói:
-Lục Vân, chàng mau nghĩ biện pháp, nếu chậm trễ phát sinh biến cố, tới lúc đó Thương Nguyệt sẽ ra sao.
Sắc mặt Lục Vân ngưng thần trầm trọng, chậm rãi lắc đầu nói:
- Với sức mạnh của ta đúng là có thể phá vỡ tầng quang tráo này, nhưng mặt dưới rốt cuộc che dấu điều gì, ta cũng không dám khẳng định. Thêm nữa, biến hóa là tốt hay là xấu, lúc này nhận xét còn là quá sớm, chúng ta trước tiên cần quan sát thêm một chút nữa, sau đó mới đưa ra quyết định.
Ngọc Vô Song bất mãn yêu kiều hừ một tiếng, đôi mắt đẹp tập trung nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới chân quang vân cuồn cuộn xoay chuyển, quang mang xanh đỏ rực rỡ càng ngày càng mạnh mẽ, mơ hồ tỏ ra dấu hiệu báo trước một loại biến hóa nào đó.
Tình hình này duy trì trong khoảng thời gian một tuần trà, sau đó quang vân cuồn cuộn bắt đầu biến hóa kịch liệt, trên bề mặt xuất hiện các dạng đồ án bát quái, có lớn có nhỏ đan xen lẫn nhau, thể hiện ra một tình cảnh vô cùng phức tạp.
Lục Vân nhìn tất cả những điều này, Ý Niệm Thần Ba trong đầu mô phỏng lại tình hình phía bên dưới, dự đoán kết quả. Nhưng do Lục Vân dự đoán chậm mất một bước, do vậy khi chàng phát hiện tình hình không ổn, quang vân cuồn cuộn bên dưới đã co cụm lại với nhau, phía trên bề mặt ánh sáng chuyển động, ngàn vạn hào quang lộ ra vô cùng thần bí trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, dùng tốc độ nhanh kinh người hóa thành một quang cầu, cuối cùng biến mất bên trong không gian thần bí.