Khi kiếm quang chói mắt biến thành màu tím, Lý Trường Xuân sắc mặt lạnh
tanh, hai tay bắt quyết toàn lực chém xuống. Lập tức Phá Thiên thần kiếm tựa cuồng nộ rạch đứt bầu trời, ép thẳng xuống đại não Lâm Vân Phong.
Phát giác lực hủy diệt đã đến gần, Lâm Vân Phong thần trí chợt tỉnh, thân
thể điên cuồng dãy dụa nhưng không cách nào di động, điều này làm gã vừa kinh hãi vừa giận dữ, bèn đem kình khí toàn thân hợp nhất thành quang
thuẫn xoay tròn phía trên đỉnh đầu nghênh tiếp một kiếm hủy diệt này.
Cột kiếm to lớn phi thường chém xuống, gặp phải quang thuẫn do Lâm Vân
Phong toàn lực phản kháng chỉ dừng lại một chút rồi thuận thế tiếp tục
đi xuống. Một kiếm chấn Lâm Vân Phong ngập cả vào trong đất, giữa ngọn
núi lớn hoang vắng nứt ra một đường dài mấy chục dặm.
Tiếng động
to lớn như sấm, mặt đất rung chuyển, một kiếm qua đi, tất cả mọi chuyện
như ngừng lại. Bụi đất bay lên đầy trời, cả một khoảng không trở nên bừa bãi lộn xộn. Trừ Lý Trường Xuân đang cầm kiếm đứng trên đó ra chỉ còn
lại Trương Ngạo Tuyết đang trọng thương hôn mê yên lặng nằm dưới một gốc cây, còn có Kim Thạch đang trên không trung, nhãn thần sợ hãi nhìn
chuyện vừa xảy ra.
Thu trường kiếm lại, Lý Trường Xuân lau vết máu trên khóe miệng, cố gắng rút đôi chân bị cắm sâu trong đất ra.
Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về vị trí trước đó của Lâm Vân Phong, Lý Trường Xuân cười âm hiểm nói:
- Tất cả kết thúc rồi, ta vốn không muốn giết ngươi, đáng tiếc a…
Thu hồi mục quang lại, Lý Trường Xuân đi thẳng về hướng Trương Ngạo Tuyết.
Khi đi qua chỗ Lâm Vân Phong vừa đứng, thân thể lão đột nhiên chấn động, nhãn thần âm trầm nhìn xuống mặt đất. Trong khoảnh khắc, mặt đất vốn
yên ả lại bắt đầu chấn động, không lâu sau lại thấy một bóng người phá
đất chui ra, đung đưa đứng trên không trung, chính là Lâm Vân Phong.
-Tiểu tử, mạng của ngươi thật dài a, ta không tin hôm nay không diệt nổi ngươi.
Giọng nói âm lãnh từ trong miệng Lý Trường Xuân phát ra. Nhìn lên trên không, trường kiếm trong tay lão khua lên, một loạt kiếm hoa liền thành một
dải, các vệt kiếm quang tụ thành một kiếm long, xoay tròn bốn phía quanh Lâm Vân Phong.
Lâm Vân Phong phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Trường Xuân, gầm lên:
- Ta nói rồi, muốn động đến sư tỷ ta ngươi phải giết ta trước, không thì
đừng hòng thành công. Hôm nay ta có chết cũng không tiếc, nhưng ta nói
cho ngươi biết: có một ngày Lục Vân sẽ thu lại tất cả, để cho ngươi phải hối hận về chuyện ngày hôm nay, Huyền Phong môn cũng sẽ phải trả một
cái giá thê thảm.
Thân thể xoay chuyển, hai tay Lâm Vân Phong múa loạn lên, chưởng lực mạnh mẽ tuy không sắc bén bằng kiếm khí, nhưng
cũng không hề có chút thối lui.
Lạnh lùng nhìn Lâm Vân Phong, Lý Trường Xuân quát:
- Lâm Vân Phong, hôm nay ngươi năm lần bảy lượt trọng thương, nhưng lại
đều dùng phương pháp kỳ lạ cổ quái nào đó để hồi phục, cũng chỉ là giật
gấu vá vai (ẩm trầm cưu chỉ khát: chỉ tính đến hiệu quả trước mắt mà
không nghĩ hậu quả về sau), ngươi chỉ chóng chết thêm mà thôi. Còn ngươi dùng Lục Vân để uy hiếp ta, chuyện đó cũng quá muộn rồi. Trừ phi hắn có thể lập tức xuất hiện, nếu không thì tương lai hắn chết trong tay ai
cũng rất khó nói. Giờ chúng ta nên kết thúc mọi chuyện rồi, ngươi đã câu giờ quá lâu, đi chết đi.
Cổ tay tăng tốc, kiếm quang vụt lên,
một quầng ánh kiếm mạnh mẽ trùng điệp đan xen lại với nhau, cuối cùng
hội tụ thành một vòng kiếm như cái trùy (dạng nón), nuốt trọn Lâm Vân
Phong.
Tiếng kêu thảm chói tai từ miệng Lâm Vân Phong phát ra, gã chỉ còn chi trì được nhờ vào một hơi dũng khí. Dưới cột kiếm dày đặc
sát cơ của Lý Trường Xuân, toàn thân quần áo da thịt hắn nứt toác, máu
tươi phun ra như mưa, cả người rơi xuống đất đầy bụi bặm, đau đến chết
đi sống lại.
Lạnh lùng tận hưởng chuyện vừa xảy ra, Lý Trường
Xuân không lập tức giết Lâm Vân Phong, cứ như vậy mà nhìn máu tươi của y nhuộm đỏ cả đất, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà không hề giúp đỡ.
Sau cơn đau đớn đến tận cùng, hai mắt Lâm Vân Phong mở trừng trừng hệt như
dã thú, ánh mắt hung tàn chứa đầy thù hận nhìn Lý Trường Xuân, mang theo đó hết thảy sự phẫn nộ của bản thân. Không quản ra sao, chỉ cần còn một hơi thở, gã cũng không chịu thua.
Lý Trường Xuân âm sâm cười, nói với Kim Thạch bên trên:
- Trương Ngạo Tuyết giao cho ngươi, nếu lần này còn làm không tốt, hãy
cẩn thận với ta đấy. Còn tên tiểu tử này, ta xem hắn có bao nhiêu máu để chảy ra, xem hắn cầm cự được bao lâu. Hắc hắc.
Quay đầu lại nhìn Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê, Lâm Vân Phong nghiến răng nghiến lợi tức giận quát lên:
- Lý Trường Xuân, ngươi không bằng chó lợn. Có bản lĩnh thì đấu với ta,
đi khi phụ một nữ nhân hôn mê, như vậy sao gọi là anh hùng. Đến đây,
giết ta đi. Có phải ngươi sợ rồi? Tại sao ngươi không dám giết ta? Chỉ
biết khi phụ nữ nhân, ngươi cẩn thận đoạn tử tuyệt tôn, toàn gia tử
tuyệt!
Sắc mặt biến đổi, Lý Trường Xuân tựa hồ bị lời của Vân Phong đánh trúng vào chỗ thương tâm, hắn tức giận gầm lên:
- Câm mồm, ngươi đã muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi, hãy xuống đất trước mà đợi sư phụ ngươi.
Một kiếm chém thẳng xuống đầu Lâm Vân Phong, lần này gã lại không cách nào
né tránh, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Lý Trường Xuân, dù chết cũng không
chịu khuất phục.
Một kiếm này rõ ràng đã sắp chém xuống đầu Lâm
Vân Phong, nhưng đột nhiên một luồng sức mạnh thần bí kéo thân thể Lâm
Vân Phong bay đến chỗ Trương Ngạo Tuyết, làm cho Kim Thạch đang tiến đến gần Trương Ngạo Tuyết sợ hãi vô cùng, thân thể đột nhiên lùi về phía
sau mấy trượng.
Biến cố bất ngờ xuất hiện làm Lý Trường Xuân, Lâm Vân Phong, Kim Thạch đều vô cùng kinh ngạc. Điều cả ba người nghĩ đến
đầu tiên chính là Trương Ngạo Tuyết, ngờ rằng nàng đã tỉnh rồi nên mới
xảy ra chuyện này. Nhưng sau đó tỉ mỉ nhìn kỹ thấy Trương Ngạo Tuyết vẫn nằm trên mặt đất như cũ, khí tức lộ ra trạng thái ôn mê, chuyện này làm Lý Trường Xuân có chút khó hiểu.
Lúc này, Lâm Vân Phong đã dừng
lại bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, hào quang vụt lóe lên trước người nàng,
một thanh niên thân mặc bộ y phục màu xanh đột nhiên xuất hiện, ánh mắt
lạnh lùng liếc nhìn Lý Trường Xuân và Kim Thạch, tiếp đó quay đầu lại
nhìn Lâm Vân Phong.
Vừa thấy người này chính là Thiên Mục Phong, Lâm Vân Phong trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kích động, thanh âm hư nhược nói:
- Là huynh, tốt rồi, huynh mau đưa sư tỷ ta rời khỏi đây, hãy nhớ không
được khi phụ tỷ ấy, nếu không ta quyết không tha cho huynh đâu.
Hiểu rõ ý của gã, Thiên Mục Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết một hồi, có chút quyến luyến nói:
- Nếu ta muốn cứu nàng ta đi, sớm đã cứu rồi, nhưng như vậy sao có thể
cứu đệ. Tuy trong lòng ta hi vọng có thể chiếm được nàng, bất quá có
những chuyện không thể miễn cưỡng. Nhưng cho dù không đoạt được, ít nhất chúng ta cũng là bằng hữu. Nếu thật sự đoạt được rồi, đến bằng hữu
chúng ta cũng không thể làm được nữa.
Trong mắt Lâm Vân Phong lộ ra mấy phần kính phục, cảm kích nói:
- Ta thay sư tỷ cảm tạ huynh, ta tin rằng nếu tỷ ấy nghe được lời này của huynh thì sẽ rất cao hứng mà nhận huynh làm bằng hữu.
Thiên Mục Phong mỉm cười, thần tình có mấy phần mê hoặc, có lẽ đến hắn cũng
không hiểu mình làm như vậy là đúng hay sai. Đây là một cơ hội khó mà có được, với rất nhiều người mà nói, đều là khó mà lựa chọn. Nhưng y giờ
đã bị hãm giữa chiếm hữu và buông tha, đó là những kết quả dứt khoát
khác nhau.
Bên này, Lý Trường Xuân âm trầm nhìn Thiên Mục Phong, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi là kẻ nào, tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?
Thiên Mục Phong nghe xong, sắc mặt lạnh nhạt nói:
- Ta bất quá là một tiểu bối vô danh, nhưng vẫn còn thanh cao hơn vị
trưởng giáo Thiên Kiếm Viện ngươi một chút. Bởi vì ta quang minh chính
đại, không như ngươi lén lén lút lút không dám thấy mặt người khác.
Nhãn thần lộ vẻ tức giân, Lý Trường Xuân hét lên:
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi đã biết thân phận của ta còn dám to gan như
vậy, ta xem ngươi có lẽ không muốn sống mà rời khỏi đây rồi.
Vẫn nở nụ cười, Thiên Mục Phong nói:
- Nói thật, bằng vào tu vi của ngươi vẫn còn kém một chút để có thể nói
vậy. Cho dù bên cạnh ngươi là đại vu sư của Vu tộc, vu thuật của hắn
đúng là làm người ta có mấy phần sợ hãi, bất quá cũng chẳng làm gì được
ta.
- Chắc chưa, vậy ta sẽ thử một lần xem bản lĩnh của ngươi có lợi hãi như mồm mép không.
Dứt lời, Lý Trường Xuân đã biến hóa ra tám thân ảnh nắm tám thanh thần kiếm có uy thế khác nhau, dung hợp với nhau tạo thành một kiếm thức liền
mạch, cuối cùng hợp thành một cột kiếm hình bát giác, tỏa ra những ánh
sáng khác nhau, từ tám phương phủ xuống Thiên Mục Phong.
Nhãn thần lộ vẻ kinh ngạc, Thiên Mục Phong tán thưởng:
- Không hổ là trưởng giáo Thiên Kiếm viện mấy trăm năm nay, vừa ra tay
tấn công đã sắc bén, không cho người ta đường lui. Bất quá xem tình hình lần này, ngươi mạnh hơn so với truyền thuyết trước đây không ít. Chắc
hẳn trước đây ngươi ẩn tàng không ít thực lực, phải không?
Trong
khi nói thân ảnh Thiên Mục Phong cũng đồng thời từ một hóa thành ngàn,
dùng thân pháp quỷ dị khôn lường, kết thành một trận tuyến khổng lồ, vừa phản kích sự tiến công của Lý Trường Xuân vừa ngăn cản Kim Thạch tiến
đến.
Kinh hô một tiếng Lý Trường Xuân quát lên:
- Tiểu tử, ngươi rút cục là ai? ngươi vừa thi triển có phải là “Thiên Ảo Tà Vân”,
chí cao pháp quyết của Thiên Tà tông một trong cực bắc tam đại phái.
Kiếm khí tuyệt đẹp đầy trời, Lý Trường Xuân dùng kiếm quyết mạnh mẽ ngạnh
tiếp phá nát áo ảnh đầy trời, thân thể bồng bềnh trên không trung.
Thu hồi công kích, Thiên Mục Phong dừng lại bên cạnh Lâm Vân Phong, tay
phải áp lên vai gã, vừa truyền một lượng chân nguyên cường đại vào người giúp gã hồi phục, vừa chế giễu cười nói:
- Lý chưởng giáo nhãn
quang thật lợi hại, vừa liếc mắt nhìn là đã biết căn nguyên bên trong,
thật sự bội phục a. Chỉ không biết đối với tà ma ngoại đạo ta đây, ngài
muốn chém chết ngay cho nhanh hay là mắt nhắm mắt mở cho qua đây?
Ánh mắt Lý Trường Xuân phát lạnh, tức giận quát:
- Câm mồm, ngươi nói vậy là ý gì, muốn chế giễu ta sao?
Thiên Mục Phong cười tà quái:
- Làm gì có, ngươi đường đường là chưởng giáo Thiên Kiếm viện, ta chỉ là
một tên vô danh tiểu tốt ở xứ cực bắc lạnh lẽo, sao mà dám chế giễu ngài đây? Ta bất quá là muốn học hỏi ngài một chút.
Nghe ra ý tứ của hắn, Lý Trường Xuân tức giận quát lên:
- Kim Thạch, lập tức bắt kẻ này lại, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Chớp động thân thể đến cách Thiên Mục Phong một trượng, Kim Thạch lạnh lùng nhìn hắn, quái thanh quái khí nói:
- Tiểu tử báo danh chịu chết.
Thiên Mục Phong cười lạnh nói:
- Báo danh? Hắc hắc, nghe nói Vu tộc có một cái gọi là Cửu U Nhiếp Hồn
đại pháp, chỉ cần biết tên của địch nhân là có thể thi triển Cửu U Nhiếp Hồn kỳ thuật, ngươi coi ta là thằng ngốc sao.
Kim Thạch sắc mặt kinh ngạc, tức giận quát lên:
- Không biết tên ngươi ta cũng có thể nhiếp được hồn phách ngươi, không tin ngươi thử xem.
Dứt lời, thân ảnh lập tức giãn ra, vô số tàn ảnh kết thành trăm nghìn hình ảnh, phân bố bốn phía quanh Thiên Mục Phong.
Cảnh giác nhìn xung quanh, Thiên Mục Phong truyền âm nói với Lâm Vân Phong:
- Nghe nói vu thuật của Vu tộc này kì tuyệt thiên hạ, khác với phương
pháp tu chân luyện đạo của trung thổ. Tuy tu vi của ta mạnh hơn hắn
nhưng có thể ngăn cản được hắn hay không thì ta không biết, đệ hãy nhanh chóng mang Ngạo Tuyết cô nương rời đi, hãy mau trở về Hoa sơn, ta sẽ
giữ chân hai ngươi bọn chúng lại.