Quy trưởng lão tán thành:
- Ngạo Tuyết cô nương nói có lý, Hải vực cho dù không còn thú lớn cũng rất khó hòa bình yên ổn. Hải vực tổng quát, vạn năm lại đây, phong ba bất định, có được mấy lần nguyên nhân do bởi những con thú lớn này đây?
Hải vực cao thủ nghe vậy không trả lời, ai nấy suy nghĩ câu nói của Quy trưởng lão, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Lúc này, Hải Nữ trong lòng Bách Linh động đậy, lập tức tỉnh lại sau khi tự điều hòa hơi thở.
Liếc nhìn bốn phía, Hải Nữ dừng mắt ở Tứ Linh thần thú đang giao chiến xa xa, cất lời:
- Dì Bách Linh, Hải Nữ không sao rồi, hãy để con giúp bảo bảo thông minh đối phó với con quỷ quái to lớn đáng ghét kia.
Thấy nó đã tỉnh dậy, Bách Linh cười nhẹ nói:
- Đừng nóng, Đại linh nhi không cần con giúp, con trước hết hãy thăm dò những con thú lớn kia, xem thử bọn chúng quả thật sợ con hay không?
Hải Nữ không hiểu hỏi lại:
- Thử cái gì vậy? Trước đây không phải đã từng thử qua rồi sao?
Bách Linh đáp:
- Trước đây là ở nơi khác, bây giờ là Ma Quỷ Hải vực, con còn khẳng định bọn chúng sẽ sợ con không? Hơn nữa, nguyên nhân bọn chúng sợ con thật ra vì luồng khí tức trong cơ thể con hay còn vì điều khác đây? Hiểu rõ những điều này sẽ có được điều kiện quan trọng để sau này kiềm chế bọn chúng.
Đảo tròn mắt, Hải Nữ cười duyên đáp:
- Con hiểu rõ rồi, con đi đây.
Nói rồi tung mình đứng dậy phòng thẳng về phía trước.
Đưa mắt tiễn Hải Nữ đi rồi, Phần Thiên nhẹ giọng hỏi:
- Công chúa, người quả thật nắm chắc nhất định sẽ thắng không?
Bách Linh đáp:
- Rất nhiều khi trực giác sẽ cho chúng ta biết nhiều chuyện. Theo như chuyến hành trình Hải vực của chúng ta, một số bí ẩn vài ngàn năm đã hiện ra, đây không phải là thiên nhiên ra một dấu hiệu ngầm sao?
Phần Thiên cảm xúc nói:
- Đúng thế, đi cùng với Lục Vân, luôn có những chuyện không tưởng tượng được.
Nghe hắn nhắc đến Lục Vân, mọi người đều giựt mình, đưa mắt nhìn lên trời cao, vừa hay thấy được tình hình chuyển bại thành thắng của Lục Vân.
Cảnh tượng đó khiến mọi người phấn chấn, ánh sáng bảy màu chiếu khắp trời đất, rọi lên bầu trời đại dương một màu, quả thật thi vị vô cùng. Lại thêm ngạo khí không sợ trời đất của Lục Vân, kết hợp với cảnh tượng mặt biển bọt sóng nhảy múa, tình này cảnh này có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế gian.
- Vài ngàn năm qua, cuối cùng có người đủ khả năng đánh bại Địa Âm Tà Linh…
Âm thanh đầy cảm xúc của Hàn Ngọc Dương vang lên, lập tức khiến mọi người đồng thanh tán thành.
- Đúng thế, linh hồn tà ác cực mạnh, cuối cùng đã gặp phải khắc tinh. Tiếp theo hãy nhìn …
Đông hải Long vương thở dài thầm lặng, nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Đừng có xúc cảm quá, chúng ta phải cao hứng mới đúng.
Vỗ vỗ vai Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương rất cao hứng lên tiếng.
Nhìn về trời cao, Thương Nguyệt thủ thỉ:
- Một trận giao chiến cực mạnh, Lục Vân vẫn tiếp tục kéo dài truyền kỳ bất bại của huynh ấy.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Đúng thế, bởi vì huynh ấy là Lục Vân!
Lời này hơi kỳ quái, bất quá Thương Nguyệt và Bách Linh đều hiểu được ẩn ý bên trong, khóe miệng hai nàng cười cười.
Lục Doanh nhìn ba người, giọng hâm mộ lên tiếng:
- Tình cảm của các vị quả thật kỳ lạ, không ngờ khác người thường một trời một vực.
Bách Linh cười nói:
- Nếu muội biết những chuyện chúng ta đã trải qua, hẳn muội sẽ không kinh ngạc như vậy. Được rồi, Lục Vân xuống rồi, chúng ta cùng đi đón huynh ấy thôi.
Nói rồi nhẹ nhàng bay lên, cùng mọi người tiến tới.
Giữa không trung, Lục Vân mỉm cười ngừng lại, hơi mỉm cười gật đầu với mọi người. Sau đó vừa hạ xuống vừa lên tiếng:
- Mọi người bình an không sao là tốt rồi, Địa Âm Tà Linh đã trọng thương bỏ chạy.
- Cái gì? Trọng thương bỏ chạy? Hắn không phải bị huynh tiêu diệt rồi chăng?
Phần Thiên kinh ngạc nhìn Lục Vân mở miệng nói.
Thấy vẻ mặt mọi người chấn động kinh ngạc, Lục Vân than nhẹ:
- Địa Âm Tà Linh không bình thường, ta tuy đánh hắn trọng thương, hơn nữa còn hủy diệt Cửu U Bất Diệt lệnh, nhưng nguyên thần của hắn vẫn bỏ chạy được.
Thương Nguyệt nói:
- Đừng quá quan tâm, đây có lẽ bởi vì mạng hắn còn chưa dứt.
Đông hải Long vương phụ họa theo:
- Không sai, có lẽ thời cơ còn chưa đến, mọi người đừng quá lo lắng chuyện này. Hiện nay chúng ta quan trọng nhất chính là phải đối phó Cự Linh thiên thú ra sao để giải trừ nguy cơ cho Hải vực.
Liếc qua tình hình giao chiến, Lục Vân đáp:
- Chuyện này để chúng ta xử lý, các vị đừng quá lo lắng.
Bắc hải Long vương nghi ngờ nói:
- Huynh đệ có kế sách thế nào?
Lục Vân mỉm cười thản nhiên, giọng tự tin nói:
- Không giải quyết được vấn đề này, chúng ta sẽ không rời khỏi Hải vực. Bây giờ, các vị hãy đứng bên quan sát trước, ta phải đi chuẩn bị.
Nói rồi gọi ba người nữ Bách Linh xoay mình tiến gần đến trung tâm giao chiến.
Giây lát, Lục Vân và ba người nữ đến giữa những con thú lớn ở lân cận, chỉ thấy Hải Nữ đang bơi qua bơi lại giữa đám thú. Quan sát một lúc, Thương Nguyệt hỏi:
- Hải Nữ đang làm gì vậy? Sao cảm thấy kỳ quái là lạ.
Bách Linh hai mắt hơi khép hờ, vừa phát ra sóng thăm dò, vừa trả lời:
- Hẳn nó đang thử thăm dò phản ứng của những con thú lớn với mình.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Không phải, Hải Nữ đang nói chuyện với bọn chúng, nhưng phương thức rất kỳ quái, các muội không hiểu được.
- Nói chuyện? Huynh có thể hiểu được ý tứ của bọn chúng không?
Khẽ biến sắc, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng hỏi lại.
Lục Vân cười nói:
- Huynh cũng nghe không hiểu, bất quá huynh có một phương thức khác có thể liên thông với những con thú lớn này, nhưng phải tốn chút thời gian.
Bách Linh hơi kinh ngạc, bất ngờ hỏi:
- Huynh có thể liên thông? Muội thử qua nhưng đều không chút phản ứng.
Lục Vân cười nói:
- Muội là người trên trời, bọn chúng bơi ở dưới nước, tự nhiên có khác biệt lớn. Còn huynh, thông qua tần suất Ý Niệm Thần Ba có thể đồng nhất với tần suất ý thức của bọn chúng, từ đó tiến hành liên thông.
Thương Nguyệt khẽ cười nói:
- Nếu như vậy, huynh thử xem tâm lý bọn chúng đang nghĩ những gì vậy?
Lục Vân mỉm cười gật đầu, trong mắt lóe lên ánh bảy màu, ý niệm trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, chỉ sát na đã phát xuất vài vạn ý thức tần suất khác nhau bố trí bốn bề bầy thú lớn. Rất nhanh, rất ít ý thức có phản ứng, truyền loại khá nhiều loại tin tức, tổng hợp lại trong não Lục Vân.
Phân tích thoáng qua, Lục Vân vẻ mặt kỳ quái, kinh ngạc nói:
- Rất bất ngờ, những con thú lớn này không phải sợ Hải Nữ mà vô cùng yêu thương và che chở nó.
Bách Linh ngạc nhiên nói:
- Không thể nào. Sao lại có chuyện như vậy?
Lục Vân nói:
- Theo tin tức huynh thu được cho biết, những đám thú lớn này có cảm giác rất thân thiết với Hải Nữ, nguyên nhân bởi vì bọn chúng tôn kính Thất Hải long châu vô cùng. Hơn nữa, bọn chúng đều hết sức sợ Cự Linh thiên thú, hơn nữa còn rất hận nó, nhưng lại không cách gì chống lại, bởi vì vài ngàn năm qua tuy không cam lòng thần phục, lại cũng không dám phản kháng.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Theo những lời huynh nói, những con thú lớn này thật ra có thể để chúng ta sử dụng được?
Lục Vân chần chừ một lúc, gật đầu trả lời:
- Hẳn có thể như vậy, nhưng phải dẫn đường chúng xảo diệu.
Thế rồi, Hải Nữ từ phía trước bay lại, vừa gọi sư phụ vừa kích động lên tiếng:
- Ba dì yêu thương, Hải Nữ phát hiện được nhiều chuyện, té ra những con thú lớn này không sợ con, ngược lại vô cùng thích chơi đùa với con.
Mỉm cười nhìn nó, Bách Linh trả lời:
- Đừng gấp, từ từ nói, bọn chúng nói cho con những chuyện gì vậy?
Hải Nữ phốc đến bên Lục Vân, nũng nịu một hồi mới nói:
- Những con thú lớn đó cho Hải Nữ biết nhiều chuyện, bọn chúng nói rất thích Hải Nữ, rất ghét con quỷ to xác kia, nhưng lại không dám phản kháng. Trước đây, số lượng thú lớn gấp mười lần hiện nay, bọn chúng liên kết phản kháng, nhưng kết quả tổn thất rất nặng nề, có một phần năm những con thú lớn chết trong tay của con quỷ to xác, hơn nữa còn bị nó nuốt mất. Mấy ngàn năm sau, con quỷ to xác đáng ghét đó lại dùng chúng làm thức ăn, không ngừng tàn hại bọn chúng.
Thương Nguyệt nghe vậy cau mày nói:
- Những con thú lớn đó chưa từng nghĩ chuyện bỏ chạy sao?
Hải Nữ đáp:
- Có chứ, bọn chúng luôn muốn trốn chạy, đáng tiếc bị Tỏa Long đỉnh trấn áp, căn bản không cách gì thoát được Ma Quỷ Hải vực. Mấy ngày trước, khi con lấy mất Tỏa Long đỉnh, bọn chúng chia nhau bỏ chạy, hy vọng có thể tìm được chỗ ẩn thân khác, nhưng con quỷ to xác đó lại cầm giữ những con thú con mới sinh, dùng chúng để khống chế những con thú lớn.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy hỏi:
- Ngoại trừ những chuyện này, bọn chúng có đề cập đến chuyện của Cự Linh thiên thú không? Ví như nhược điểm trên người nó, có sợ thứ gì không?
Hải Nữ nghĩ lại một lúc, gật đầu nói:
- Có, theo như bọn chúng nói, Cự Linh thiên thú đó đến từ nơi biển sâu, ban đầu hình dáng không lớn, sau này nuốt lấy thân thể và năng lượng của những con thú lớn mới dần dần chuyển biến, cuối cùng có được thân hình khổng lồ như hiện nay. Còn nhược điểm chúng không hề nhắc đến, có lẽ trong mắt bọn chúng, Cự Linh thiên thú không thể tìm ra được nhược điểm.
Trương Ngạo Tuyết nhìn sang chỗ khác, lên tiếng:
- Mọi người thấy thế nào?
Thương Nguyệt và Bách Linh đều không nói, đưa mắt nhìn Lục Vân, ý muốn biết quyết định của chàng.
Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của ba người nữ, Lục Vân trầm ngâm nói:
- Huynh đang nghĩ xem phải xử lý những con thú lớn đó như thế nào?
Thương Nguyệt đáp:
- Theo như chúng ta biết, trước đây không có Cự Linh thiên thú, những con thú lớn này đã tồn tại, lúc đó chúng không hề sinh sự. Bây giờ, nếu mất đi Cự Linh thiên thú, nói không chừng bọn chúng sẽ khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia.
Hiểu được ý của nàng, Lục Vân nhìn Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Các muội thì sao? Có suy nghĩ nào khác không?
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Chúng ta tín nhiệm những con thú lớn này, nhưng cao thủ Hải vực có tín nhiệm chăng?
Bách Linh đáp:
- Đúng thế, chuyện này khó mà xử được.
Hải Nữ nghe vậy, lớn giọng nói:
- Con đi nói chuyện với bọn họ, con tin chắc những con thú lớn này sẽ không cố ý xâm phạm bọn họ.
Lục Vân vuốt ve mái tóc Hải Nữ, an ủi:
- Đừng gấp, mọi chuyện đều nằm trong tay chúng ta, không phải do bọn họ. Bây giờ, chuyện thú lớn …
Ánh sáng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, sau đó tiếng sấm ầm ầm, sóng khí đáng sợ cuồn cuộn tuôn đến cùng với sức mạnh hủy diệt che phủ hết âm thanh của Lục Vân. Thấy vậy, Lục Vân trong lòng thất kinh, lập tức phóng chân nguyên ra hình thành một kết giới phòng ngự bên ngoài năm người, chống lại một chiêu này.
Xa xa, Tứ Linh thần thú và Cự Linh thiên thú giằng co khá lâu, sức mạnh hai bên tích lũy đến mức tới hạn, cuối cùng tạo nên vụ nổ hủy diệt, lập tức che kín tình hình ở trung tâm chiến trường.
Rất lâu sau, cuồng phong tan biến, giữa không trung lộ ra hình bóng của Tứ Linh thần thú, chỉ thấy toàn thân nó hào quang sáng mờ không ổn định, rõ ràng bị thương không nhẹ. Trong nước biển, Cự Linh thiên thú chìm xuống đáy biển tạm thời không có tin tức.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Vân nói:
- Hải Nữ theo huynh đi xem, các muội ba người hãy ở lại trước đã.
Nói rồi không đợi trả lời, liền dẫn Hải Nữ lóe lên biến mất.