Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Vân, Ngọc Địch Thanh Ca hơi biến sắc, nhỏ giọng bàn luận với Nhất Trần tiên cô. Vẻ mặt hai người hơi cổ quái, dường như ẩn giấu điều gì, nhưng Lục Vân không hề phát hiện. Giữa yên lặng, toàn thân Lục Vân lấp lánh ngũ sắc, hào quang chói mắt tạo thành một đóa hoa năm màu kỳ lạ, nâng thân thể Lục Vân từ từ bay lên. Bốn phía hào quang ngũ sắc lồng vào nhau phân bố đều đặn, chỉ giây lát công phu, cả đại điện đã ngập tràn mây khí năm màu, phảng phất như đang ở trong một biển mây ngũ sắc. - Bây giờ ta khiến cho các ngươi biết rằng, số mệnh là của ta chứ không phải do ông trời! Giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ, Lục Vân tựa như bá chủ bầu trời, đang nhìn xuống mặt đất. Cảm nhận được trong mây khí đang truyền đến một sức mạnh trói buộc cực mạnh, Nhất Trần tiên cô và Ngọc Địch Thanh Ca ai nấy phát xuất lưới sáng phòng ngự. Đang còn chống lại sức mạnh đó, Nhất Trần tiên cô quát lên: - Lục Vân, ngươi đừng đắc ý, ai thắng ai thua sau này mới biết được. Lời dứt thân hình lóe lên, hình bóng trắng toát lưu động qua lại trong mây khí ngũ sắc, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện giữa đại điện, cả thân hình bay lên ba xích đứng yên, toàn thân phát ra những làn sáng hơi xanh lam. Đúng vào lúc đó, thân hình Ngọc Địch Thanh Ca nhẹ nhàng di chuyển, người như một cơn gió nhẹ, xem ra không chút sức lực nhưng tốc độ rất nhanh, đến giữa đại điện cùng lúc với Nhất Trần tiên cô, cả hai cách nhau vài trượng, xa xa nhìn lại Lục Vân, lạnh giọng lên tiếng: - Lục Vân, cả đời ngươi tự phụ, nhưng dám tiếp một chiêu liên thủ của bọn ta không. Nghe vậy bật cười, Lục Vân không chút suy nghĩ đáp lại: - Sao lại không dám. Hôm nay ta muốn thưởng thức qua, xem các ngươi còn có khả năng gì đây. Thanh âm còn chưa dứt, người đã chuyển động. Thần kiếm trong tay phải Lục Vân múa lên, hóa thành ngàn vạn bóng kiếm đỏ rực, trong quá trình phân bố màu sắc đã chuyển biến, hình thành một khu vực đầy những làn kiếm năm màu, chúng lại theo nhau liên tiếp dày đặc, giống như một ráng mây, dưới sự khống chế của Lục Vân từ trên chụp xuống. Nhìn thấy màn kiếm dày đặc hạ xuống, Nhất Trần tiên cô và Ngọc Địch Thanh Ca cũng quát lên thánh thót, hai luồng thân ảnh một trắng một xanh lục nhanh chóng lóe lên, đan xen qua lại trong phương viên mười trượng hình thành một đồ án cổ quái. Đồng thời, khi Nhất Trần tiên cô di động, thân thể vừa tự chuyển động, vừa xoay tròn theo hướng ngược lại, hai tay bà kết ấn trên đầu, phát ra cột sáng màu xanh lam rực rỡ, phảng phất như một thanh kiếm sắc chống lại màn kiếm năm màu bên trên. Phía còn lại, Ngọc Địch Thanh Ca vung tay, trường địch đang cầm ánh lên màu xanh mờ mờ, vô số làn sáng hơi có hình cung từ thanh ngọc địch trong suốt phát ra, trên bề mặt có một số những phù chú nho nhỏ, phối hợp với tiếng địch chấn động lòng người, hình thành một vùng sương mù ánh sáng trong đại điện, ngăn cản màn kiếm của Lục Vân hạ xuống. Tư thế phòng ngự của hai người nữ thật đẹp đẽ, pháp quyết nhìn mỹ miều, nhưng đó chỉ là biểu hiện nhìn thấy, điều quan trọng nhất lại chính là bước chân di chuyển của cả hai. Đây mới chính là điều huyền diệu tuyệt vời khó diễn tả bằng lời. Giữa lúc công thủ qua lại, ánh chớp lóe lên. Làn kiếm sắc bén gặp phải phòng ngự của hai người nữ, liền đối kháng kịch liệt, lại phát sinh chuyển biến rất lớn. Theo Lục Vân, chiêu công kích này của chàng có phạm vi rất lớn, bao phủ cả đại điện, hai người nữ cho dù toàn lực phòng ngự, cũng khó thấu đáo được mọi mặt. Nhưng chàng không ngờ một chiêu sắc bén này của mình, trước thì bị màn sương mù ánh sáng do Ngọc Địch Thanh Ca phát ra cản trở, sau lại bị cột ánh sáng màu xanh lam hệt như thần kiếm của Nhất Trần tiên cô chém nát thành vô số mảnh rời rạc, cuối cùng cả hai phối hợp lại khiến cho mọi thứ đều tiêu tan không còn gì. - Lục Vân, thế công của ngươi đã tan vỡ, bây giờ ngươi cũng nên đón một chiêu tấn công của bọn ta. Còn đang nói, Nhất Trần tiên cô biến đổi hẳn pháp quyết trên tay, thân thể bắn thẳng lên không trung, khi đạt đến độ cao ba trượng, toàn thân hào quang rực hẳn, chớp mắt đã biến hóa ra trên một trăm ngàn ảo ảnh, sử dụng các tư thế khác nhau phân bố từng khu vực trong đại điện. Đồng thời bà cũng phát ra dải sáng màu hơi xanh lam, kết hợp thành một lưới ánh sáng phức tạp, bao trùm cả không gian đại điện. Trên mặt đất, Ngọc Địch Thanh Ca ném ngọc địch lên không, hình bóng mỏng manh xoay tròn trên mặt đất, cả thân thể chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, chuyển thành một luồng lửa sáng sắc xanh, chụp vào trên ngọc địch, khiến nó từ một phân thành hai, rồi lại thành bốn, liên tục phân chia không ngừng, chỉ trong sát na đã phân thành ngàn vạn bóng địch, bố trí theo những phương hướng nhất định, hình thành một trận thế to lớn bằng những bóng ngọc địch, bao trùm lấy Lục Vân. Lạnh lùng nhìn mọi chuyện trước mắt, Lục Vân ngạo nghễ thản nhiên nói: - Thuật ảo hóa làm mê hoặc mắt người ta. Đáng tiếc đối với ta lại chỉ là đồ chơi. Bây giờ hãy xem ta phá giải công kích các ngươi thế nào, sau đó mới tiễn các người ra đi khỏi thế gian. Ý nghĩ vừa lóe lên, ngàn vạn tin tức đã hội tụ vào trong đầu chàng, khiến cho Lục Vân hiểu rõ tất cả mọi thứ xung quanh, nhanh chóng tìm được phương pháp ứng đối. Theo phân tích, thế công của hai người nữ vô cùng nghiêm mật và sắc bén, ngoại trừ sử dụng thực lực cực mạnh đấu thẳng ra, chỉ còn một nhược điểm mỏng manh ở cách mặt đất ba thước. Đó là khe hở duy nhất, thế công xen cài của hai người nữ phân bố từng góc của đại điện, duy có điểm trùng nhau của khí tức hai người nữ, lại hình thành một điểm chân không bình hòa. Nắm vững điểm này, Lục Vân nhếch mép, thu lại khí thế to lớn của bản thân, cả cơ thể hóa thành một dải sáng, lóe lên liền biến mất khỏi ánh mắt hai người nữ để xuất hiện tại khe hở duy nhất đó. Phát hiện thấy Lục Vân biến mất, hai người nữ trải bóng mình ra khắp đại điện hơi có chút kinh ngạc, đồng thanh hô nhẹ từ bốn phương tám hướng. Tiếng hô này có chút kỳ quái, kinh ngạc lại còn vài phần mừng rỡ, khiến người ta không hiểu được. Trên mặt đất, thân thể Lục Vân đột nhiên hiện ra, hệt như một quả cầu ánh sáng từ nhỏ biến thành to. Khi thân hình chàng hiện ra rõ ràng, chàng lập tức phá tan thế công của hai người nữ, khiến cho ngàn vạn ảo ảnh lập tức tan biến. Thế rồi, thế công hai người nữ hóa thành bụi trần, cả đại điện liền trở lại như trước. Lục Vân đưa tay gọi Như Ý thần kiếm giữa không trung về, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nhất Trần tiên cô và Ngọc Địch Thanh Ca, lạnh giọng nói: - Thế nào rồi, thuật ảo hóa của các ngươi có thể gây chút thương tích nào cho ta chăng? Giữa không trung, Nhất Trần tiên cô trầm lặng không nói, hai tay trước ngực không ngừng chuyển đổi pháp quyết, nhưng bốn phía không chút biến đổi, khiến cho người ta hơi khó hiểu. Cách đó vài trượng, Ngọc Địch Thanh Ca điềm nhiên cười, vừa múa ngọc địch trong tay khiến nó phát ra tiếng địch êm ái nhẹ nhàng, vừa đáp lại: - Chúng ta từ đầu đã không nghĩ sẽ gây được chút thương tích nào cho ngươi, chỉ có điều ngươi không phát hiện thôi. Lục Vân cau mày hỏi lại: - Lời này của ngươi có ý gì? Nếu đã biết mục đích đến đây của ta, sao lại hạ thủ lưu tình, không mong gây thương tích cho ta. Ngọc Địch Thanh Ca điềm nhiên cười nhã nhặn đáp trả: - Ý ta rất đơn giản, trước khi chúng ta liên thủ, tuyệt đối không chỉ hy vọng có thể gây thương tích cho ngươi, mà còn hy vọng ngươi phát hiện ra điểm sơ hở đó, sau đó mới khiến ngươi phá giải nó. Một khi như vậy, ngươi chỉ thành công một lúc, rồi ngươi cũng thất bại mà thôi. Nghe thấy thất kinh, Lục Vân nhanh chóng phát ra Ý Niệm Thần Ba dò xét tình huống xung quanh, đồng thời trầm giọng nói: - Ta và các ngươi đổi chỗ cho nhau, thật ra ý là như thế nào? Ngọc Địch Thanh Ca điềm nhiên đáp: - Mục đích như thế nào, ngươi sẽ biết nhanh thôi. Bây giờ có phải ngươi cảm thấy bất ngờ, có phải chưa từng nghĩ qua sẽ có ngày rơi vào tròng phải không. Bên cạnh, Nhất Trần tiên cô đang làm đủ thứ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Lục Vân, châm chọc lên tiếng: - Lục Vân, tu vi của ngươi đúng là đủ mạnh, nhưng đáng tiếc ngươi lại sơ ý bỏ qua một điều rất quan trọng, vì thế ngươi cuối cùng cũng không thoát khỏi bị tiêu diệt. Vẻ mặt âm trầm, Lục Vân hừ giọng nói: - Điểm quan trọng? Ngươi cho rằng nơi đây không giống với Li Hỏa thần cung và Chấn cung chăng? Nhất Trần tiên cô đắc ý đáp: - Ngươi rất thông minh, nhìn qua hiểu liền, đáng tiếc lúc này mới biết đã quá trễ rồi. Ngươi nhất định chưa từng nghĩ qua, vì sao nơi đây lại trống rỗng hoàn toàn, rất ít thứ tồn tại. Lục Vân hừ giọng nói: - Cho là như thế, dù ngươi có âm mưu đi nữa, có nhất định làm được gì ta chăng? Nhất Trần tiên cô nghe thấy bật cười lớn, đầy vẻ tự tin đáp lại: - Lục Vân, ngươi cúi đầu nhìn xuống mặt đất đi, lúc đó ngươi sẽ biết được có thể làm gì ngươi đây. Thấy bà đắc ý như thế, Lục Vân trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi không ổn, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện nơi đó chỉ trong chớp mắt, từ mặt đất bình thường không chút kỳ lạ đã hóa thành một đồ án âm dương bát quái. Trên bề mặt đồ án rõ ràng đó, hai khí xanh đỏ tự động xoay vần, đang không ngừng hội tụ lại dưới chân chàng, hình thành một dòng suối, mạnh mẽ bắt chặt lấy chàng. Xem xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện vị trí của mình đúng ngay vào điểm đen trong bát quái, chính là dấu hiệu điểm cực âm trong phần dương. Thử nhấc chân, Lục Vân phát hiện có thể hoạt động được, nhưng đã chịu hạn chế, muốn thoát được hoàn toàn xem ra rất khó. Điểm này Lục Vân thấy hơi phiền, bất quá chàng không thể hiện ra, ngược lại vẻ mặt không sợ cười nói: - Quả nhiên có chút bản lĩnh, nhưng ngươi chắc chắn cái này có thể khóa chặt được ta chăng? Nhất Trần tiên cô cười lạnh đáp: - Nghe nói ngươi bác học nhiều tài, một thân có đủ pháp quyết chánh tà, ta tin rằng nơi đó tự nhiên không thể khóa chặt được ngươi. Nhưng chúng ta cũng không cần vây khốn ngươi quá lâu, chỉ một lúc là đủ để tiêu diệt ngươi rồi. Lục Vân trong lòng chấn động, vẻ mặt cười mất đi, trầm giọng nói: - Chỉ bằng hai người các ngươi mà cho rằng có khả năng đó chăng? Nhất Trần tiên cô hừ giọng đáp: - Ai nói ngươi chúng ta chỉ hai người thôi, người không thấy còn có hai người nữa chăng? Lục Vân thất kinh, khi chàng còn đang suy nghĩ vì sao mình không hề phát hiện được gì, Ý Niệm Thần Ba thần kỳ liền truyền đến hai luồng thông tin. Đồng thời, mặt đất ánh sáng rực lên, từ trong bát quái lóe lên hai luồng khói xanh ảo hóa thành hai người nam trong ánh mắt kinh dị của Lục Vân. Ngắm nhìn tình hình của hai người, trong lòng Lục Vân hơi kinh hãi, chỉ thấy đó là một người nam khoảng trên bốn mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, toàn thân khoác y phục văn sĩ, trong tay nắm một cây bút bằng ngọc dài khoảng ba thước, toàn thân hình dạng như một chánh nhân quân tử. Người thứ hai đầu tóc hoa râm, bề ngoài nhìn khoảng gần tám mươi tuổi, tướng mạo hơi có vẻ âm hiểm nhẹ nhàng, toàn thân hoa quấn quanh, khiến cho người ta cảm thấy âm dương điên đảo. Người này trên cổ mang một vòng hoa, bề mặt mỗi đóa hoa đều có phù chú ngọc thạch, Lục Vân chú ý một lúc liền thấy tổng cộng có hai mươi bảy đóa hoa, không có đóa nào giống đóa nào. Ngưng nhìn, Lục Vân điềm nhiên nói: - Hai vị này là ai, xem ra còn miễn cưỡng, lại không biết thủ đoạn như thế nào? Nhất Trần tiên cô nghe vậy hơi giận, đang muốn mở miệng lại bị văn sĩ trung niên cướp lời. - Ở nơi đây, mọi người đều kêu ta là Thần Bút Họa Hồn. Còn vị bên cạnh ta, càng có lai lịch to lớn, mọi người kêu ông ấy bằng Âm Dương Điên Tẩu.