Trúc Sơn Tứ Sát nhìn hiện trạng, cả kinh hô lên một tiếng, Trúc Can lão đại sợ hãi nói:
- Cửu U Vu thuật, Nhiếp Hồn Đoạt Phách! Chạy mau.
Nói xong bốn đạo thân ảnh lóe lên, chớp mắt đã biết mất không còn thấy tăm
tích. Trương Ngạo Tuyết lúc này khẽ hô lên một tiếng, Tử Ảnh thần kiếm
phát ra kiếm mang chói lọi, một luồng khí tức thần thánh mang theo sức
mạnh nghiêng trời lệch đất, nhanh chóng lấp đầy cả không gian xung quanh ngôi miếu đổ nát.
Kiếm xuất như lôi động, người xuất - pháp tùy, trong khoảnh khắc hàng trăm đạo kiếm mang tầng tầng giao nhau, tốc độ
kinh người hợp thành một lưới kiếm bao bọc lấy Hỏa Mị, khi hắn ngẩng đầu lên thì chỉ kịp thấy một đòn tấn công mãnh liệt đã được phát động. Tử
sắc kiếm mang không ngừng xoay chuyển đan xen lẫn nhau, kiếm cương mang
theo sức mạnh bổ núi rạch trời, từ khắp bốn phương tám hướng tụ về rồi
dung hợp lại với nhau, cuối cùng tụ thành một điểm, liên tiếp đột phá
qua ba mươi bảy tầng chân khí phòng ngự, đánh thẳng vào ngực hắn.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Hoả Mị cấp tốc lùi lại ba trượng, ánh mắt ngoan
độc nhìn chằm chằm vào Trương Ngạo Tuyết. Nhưng trong thời khắc này,
Trương Ngạo Tuyết lại hạ thân bên cạnh Lâm Vân Phong, thấp giọng hỏi:
- Vân Phong, đệ ổn chứ?
Trên mặt đất, Lâm Vân Phong mặt mày trắng bệch nhìn Trương Ngạo Tuyết toan
hồi đáp, đột nhiên hắn nhìn thấy trong tay Hoả Mị xuất ra một mộc nhân,
tức thì la lớn:
- Sư tỷ cẩn thận, mau ngăn cản hắn ta thi triển Vu thuật.
Trương Ngạo Tuyết giật mình, thần kiếm trong tay vạch một nhát lăng lệ vô
cùng, kiếm khí cuồng chuyển hất tung đá cát ở dưới mặt đất chém thẳng
vào ngực của Hỏa Mị. Toàn thân nàng tử quang đại thịnh, Tử Ngọc chiến
giáp tức thì xuất hiện trên người một cách vô cùng thần diệu, không
ngừng chớp sáng quang hoa kỳ ảo.
Bên cạnh, Hoả Mị cười âm độc, rú lên:
- Muộn rồi! Cửu u nhiếp hồn, vô kiên bất tồi*, Trương Ngạo Tuyết cấp tốc quy vị!
Một đạo hắc sắc quang tiễn mảnh mai như lông tơ xuất hiện trong hư không,
mang theo lực lượng thôn phệ vạn vật, chớp mắt đã xuyên thủng mọi tầng
phòng ngự do Trương Ngạo Tuyết bố trí kích thẳng vào thân thể. Ánh tử
quang loé lên, Tử Ngọc chiến giáp hiệu xưng năng lực phòng ngự mạnh nhất đã ngăn cản mũi tên hắc sắc, đáng tiếc là chỉ duy trì được một lúc rồi
mũi tên hắc sắc biến thành một đạo quang hoa, biến mất ngay trên ngực
của Trương Ngạo Tuyết.
Thân thể bị chấn động mạnh, Trương Ngạo
Tuyết khóe miệng ứa máu, đôi mày liễu khẽ cau lại, sắc mặt nhợt nhạt
hiện ra nét cực kỳ thống khổ. Nàng dùng toàn lực giữ vững thân thể, đôi
môi mím chặt, nhãn thần lộ ra thần sắc bất khuất. Tuy nhiên chỉ được một khắc Trương Ngạo Tuyết đã kêu lên thất thanh, cả người lẫn kiếm đều bị
một lực đạo vô hình chấn bay đi.
Lạnh lẽo nhìn vào Trương Ngạo Tuyết, Hỏa Mị rống lên:
- Dám đả thương ta thì ta sẽ khiến ngươi chết mà không có đất chôn, nạp mạng đi!
Thân thể Hỏa Mị lăng không lao đến, song thủ co lại biến thành trảo hình nhắm đỉnh đầu Trương Ngạo Tuyết chụp xuống.
Nằm trên đất Lâm Vân Phong kêu lớn một tiếng, không quản tấm thân đang
trọng thương bắn mình tiến đến, cố gắng ngăn cản đòn công kích. Sau
tiếng cười lạnh của Hỏa Mị, thân thể Lâm Vân Phong lại một lần nữa bắn
thẳng vào tường, miệng phát ra tiếng rống thê thảm.
Biết trước
Hoả Mị sẽ lao đến nên Trương Ngạo Tuyết tay phải dựng trước ngực, toàn
lực đề tụ phần chân nguyên còn lại, nàng muốn phản kích trước khi lâm
tử, chỉ tiếc là toàn thân kinh mạch bế tắc, thân thể thụ trọng thương
đến nỗi không đề tụ được một chút chân khí nào. Nghĩ rằng bản thân sẽ
chết tại đây, Trương Ngạo Tuyết trong tâm có một chút cảm thán, nhãn
thần nàng lộ ra vẻ bi ai hướng về phía xa như truyền đi một lời cáo biệt "người ở phương xa kia ơi, chàng có thể nghe thấy chăng?"
Với ánh mắt tuyệt vọng, Lâm Vân Phong hung tợn hét lên, nét mặt hắn phẫn nộ điên cuồng nhưng cũng đành vô phương cứu vãn.
Lúc này Hỏa Mị cười lên một tiếng lạnh lùng, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý vì có thể giải quyết gọn hai địch thủ trước mặt. Đúng lúc đó trong lòng Hỏa
Mị lại đột nhiên dâng lên một sự khủng bố kỳ quái, khiến cho gã thâm tâm nảy sinh cảnh giác.
Vào đúng thời khắc nguy hiểm, một thân ảnh
nhỏ nhắn phá không hiện ra chắn trước mặt Trương Ngạo Tuyết. Nhìn thấy
một trảo lăng lệ của Hoả Mị kích tới, song nhãn của thân ảnh nhỏ bé loé
sáng hắc mang, ánh mắt sắc lạnh như dao công phá phòng tuyến tâm lý của
Hỏa Mị làm toàn thân hắn lạnh run lên. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đan chéo
trước ngực, phiên chuyển phát ra một cỗ hắc sắc ma mang với ma khí kinh
thiên hung hãn cuốn tới, nhất cử chấn bay Hỏa Mị ra bờ tường đối diện.
Trong tòa miếu đổ nát một âm thanh lớn vọng ra, mang theo hai tiếng kinh hô cùng tiếng thét thê thảm của Hỏa Mị lan truyền khắp tứ phía.
Trong cơn cuồng phong, một cậu bé độ mười tuổi lăng không đáp xuống, toàn
thân cậu bé phát ra ma khí ngút trời nhìn tựa như một ma quân. Ném một
tia nhìn lạnh lùng vào Hỏa Mị, cậu bé nói:
- Dám làm bị thương
bằng hữu của Lục thúc thúc, ta không thể tha cho ngươi. Giờ ngươi hãy vì sinh mệnh của bản thân mà chiến đấu, ta phải lấy cái cẩu mệnh của nhà
ngươi.
Thân thể dịch sang ngang ba trượng, cậu bé lập tức tiến
sát Hỏa Mị, trên khuôn mặt thanh tú không lộ chút thương tiếc, chỉ hiện
lên vẻ lãnh mạc âm trầm, tịnh không giống một đứa trẻ chút nào.
Ngơ ngẩn nhìn cậu bé, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết đều cảm thấy cực
kỳ bất ngờ, không thể tưởng rằng mình lại tình cờ gặp được Dao Quang tại nơi đây.
Trên mặt đất, Hỏa Mị kinh hãi nhìn vào tiểu hài trước mắt, lạnh giọng hỏi:
- Thật ra ngươi là ai mà với niên kỷ này lại sở hữu ma khí kinh người đến vậy?
Nói xong tròng mắt đảo tròn một cái, giữa ngực cấp tốc xạ ra một đạo huyết quang trực diện bắn thẳng vào Dao Quang.
Ngạc nhiên nhìn vào Huyết Ngọc Hạt Tử Vương** Dao Quang cất giọng lạnh lùng:
- Thú dữ cùng đường! Ngươi tự chuốc nhục cho bản thân. Bát Bảo, nhanh tiêu diệt nó cho ta.
Lời vừa dứt, hư không bỗng rung động, trước ánh mắt kinh ngạc của ba người
trong ngôi miếu đổ nát, Bát Bảo kỳ thú phá không nhanh chóng xuất hiện
trước thân thể Dao Quang. Bát Bảo vừa hiện, Huyết Ngọc Hạt Tử Vương gào
lên một tiếng vô cùng quái dị rồi quay mình bỏ chạy, chỉ chạy được gần
một trượng đã bị Bát Bảo phát ra bát sắc kỳ quang kéo lại, giữa không
trung nó kêu lên một tiếng rống bi thảm, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Hỏa Mị sợ đến xám mặt, ý thức được rằng hôm nay bản thân dù muốn bỏ chạy
cũng khó. Nghĩ vậy nhãn thần hắn lộ vẻ không cam phục, tay nhanh chóng
rút ra một mộc nhân, tự cắn đầu lưỡi lấy máu phun lên, miệng niệm chú
ngữ cổ quái, toàn thân huyết mang bạo phát lên gấp bội.
Khi Dao
Quang, Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết ba người di chuyển mục quang từ
Bát Bảo sang thân thể của Hỏa Mị, hắn đã hoàn thành Vu thuật tà ác của
mình. Cuồng dại nhìn Dao Quang, Hỏa Mị hét:
- Ngươi muốn giết ta thì ta cũng không thể bỏ qua cho ngươi, bây giờ ngươi hãy chết đi. Cửu u luyện hồn, khấp huyết đoạt phách.
Một cỗ oán chú cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ xuất hiện rồi bay vòng quanh thân
thể Dao Quang, đó là một trớ chú mang hình ác ma điên cuồng thôn phệ
linh hồn. Bên ngoài chín đạo hắc mang biến thành chín con lệ quỷ múa
vuốt nhe nanh, miệng phun ra lửa đen khiến mọi người biến sắc.
Cảm giác có một lực lượng tà ác xâm thể, Dao Quang lạnh lùng nhìn vào nhãn
thần âm độc nhưng đắc ý của Hỏa Mị, nói với một nụ cười tàn khốc:
- Cỡ như ngươi thì còn lâu mới giết được ta. Bất kỳ pháp quyết nào, bất
kỳ lực lượng nào đối với ta mà nói đều không một chút hữu dụng, bởi vì
ta sở hữu một tấm thân bất tử bất diệt, đáng tiếc là ngươi không biết
điều đó. Nếu không có lẽ ngươi đã chọn cách đào vong rồi. Thật đáng
tiếc!
Ý niệm vừa động, trước ngực Dao Quang quang hoa đột hiện,
Nại Hà châu phát ra quang mang lấp lánh thần bí, chớp mắt đã thu thập
chín con lệ quỷ vào bên trong làm cho tất cả chúng đều tiêu tan và biến
mất.
Rống lên một tiếng không cam chịu, thân thể Hỏa Mị mãnh liệt nổ tung, cuối cùng chỉ còn lại một cụm nguyên thần huyết sắc, hướng về
Dao Quang liên tục gầm lên một cách giận dữ.
Hai tay phát chiêu,
Dao Quang chắp tay trước ngực niệm pháp quyết Ma Diệt Kỳ Tâm hàm chứa
lực lượng diệt tuyệt mọi sinh cơ, luyện hóa nguyên thần của Hỏa Mị. Khi
huyết mang phiêu tán, một âm thanh bất cam vang vọng khắp không trung,
chớp mắt đã hóa thành mây khói.
Chạy đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, Dao Quang thu hồi vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói:
- Cháu biết cô cô là hồng nhan tri kỷ của Lục thúc thúc, ngày trước cô cô đã liều mạng cứu Lục thúc nên cháu luôn ghi nhớ trong lòng. Cô cô sẽ
không có vấn đề gì đâu, bây giờ cháu sẽ gọi Bát Bảo liệu thương cho cô
cô, một lát sau là sẽ ổn thôi.
Trương Ngạo Tuyết mỉm cười nhìn cậu bé, rồi khẽ nói:
- Ta biết cháu là Dao Quang, hảo bằng hữu của Lục Vân. Ta tên Trương Ngạo Tuyết, sau này cháu cứ gọi ta là dì Ngạo Tuyết. Kia là Lâm Vân Phong
bằng hữu tốt nhất của Lục Vân, cháu cứ gọi Lâm thúc thúc là được.
Dao Quang quay đầu nhìn Lâm Vân Phong một cái, rồi nhẹ giọng nói:
- Cháu biết rồi, dì Ngạo Tuyết. Dì không nên nói nữa, thương thế của dì
rất trầm trọng, trong cơ thể người có luồng tà khí thập phần cổ quái.
Ngẩng đầu nhìn vào Bát Bảo kỳ thú, lúc này nó đã luyện hoá xong con Huyết
Ngọc Hạt Tử Vương, hấp thụ lấy tinh hoa cả đời của Hạt Tử khiến cho tu
vi đại tiến. Dao Quang hạ giọng kêu lên một tiếng, Bát Bảo lập tức lao
đến, phát ra bát sắc kỳ quang nâng lấy Trương Ngạo Tuyết lên trên không
trung bắt đầu trị thương.
Mưa đã tạnh, Trương Ngạo Tuyết và Lâm
Vân Phong cũng đã hồi phục. Nhìn thẳng vào Dao Quang, Trương Ngạo Tuyết
khẽ xoa đầu cậu bé và nhẹ giọng hỏi:
- Ta nghe nói cháu đi tìm Huyết giới tôn chủ báo thù, kết quả có khả quan không?
Dao Quang nhìn Trương Ngạo Tuyết, không đáp thẳng vào vấn đề mà hỏi ngược lại:
- Lục thúc thúc nhất định rất thích người, cũng như dì Bách Linh vậy, phải không?
Trương Ngạo Tuyết tức thì ngơ ngẩn, im lặng nhìn về phương xa không một lời hồi đáp.
Kế bên, Lâm Vân Phong cười:
- Dao Quang thật là lợi hại, mới mười tuổi mà hiểu biết nhiều đến thế, sự tình thật sự không phải đơn giản như vậy đâu.
Thản nhiên lắc đầu, Dao Quang chuyển mục quang nhìn lên trên bầu trời xa xăm, nhẹ giọng thốt:
- Trước đây ở Dao Sơn thôn, Thanh Phong thúc thúc đã từng nói với cháu là thúc ấy đã từng yêu một người rất xinh đẹp, đang tiếc là người đó cuối
cùng lại đi đến một nơi rất xa, một đi không bao giờ quay trở lại. Lúc
đó cháu không biết nơi rất xa đó là nơi nào, nhưng hiện tại cháu đã minh bạch rồi.
Lâm Vân Phong thu lại nụ cười, nhìn vẻ già dặn trước tuổi của Dao Quang nhãn thần lộ ra một thoáng bi thương:
- Cháu còn nhỏ mà đã biết quá nhiều như thế là không tốt đâu. Cháu có hiểu không, Dao Quang?
Cười lên một tiếng thê lương, Dao Quang quay đầu lại trầm giọng nói:
- Cháu hiểu rõ ý Lâm thúc thúc, nhưng ở Dao Sơn thôn của cháu chỉ có một
người còn sống thôi, cháu phải hiểu nhiều việc để còn thay hàng trăm vị
hương thân phụ lão mà báo cừu, thúc có biết không?
Nghe xong, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết thân thể lập tức chấn động, nhãn thần
phức tạp nhìn Dao Quang, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cảm thán. Nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, Trương Ngạo Tuyết hiền từ nói:
- Quá khứ thương tâm
hãy để nó ở trong đáy lòng, hiện tại cháu phải kiên cường đối diện với
thế tục, dũng cảm đi trên con đường của mình. Dì tin rằng có một ngày
cháu có thể đích thân thu thập cừu địch. Hiện tại mưa đã dứt, chúng ta
đi chứ?
Ra khỏi ngôi miếu đổ nát, ba người hướng về phía đông mà đi. Trên đường đi Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Dao Quang, hôm nay làm thế nào mà cháu lại tình cờ xuất hiện tại đây? Sau này cháu định làm gì?
Dao Quang đáp:
- Theo lời dì Bách Linh đã chỉ điểm, cháu truy theo cao thủ Ma vực Huyết
giới về hướng tây nam, sau trận đại chiến thì tiêu diệt được một tên
trong Huyết Giới Thất Tuyệt, ngoài ra còn có ba tên ma tiên và một tên
ma sát, đáng tiếc là chúng được người khác cứu đi. Trên đường truy tung
thì cháu tình cờ gặp dì ở đây. Trước mắt việc duy nhất quan trọng với
cháu là tiếp tục tìm kiếm cao thủ Huyết giới, tiêu diệt bọn chúng để báo cừu cho các hương thân đã chết. Còn người bây giờ định làm gì, không đi tìm Lục thúc thúc sao, dì Ngạo Tuyết?