Trong khu rừng lúc này đang diễn ra một trận đấu pháp kinh tâm động hồn. Lâm Vân Phong thi triển Âm Dương Pháp Kiếm thần kỳ vô cùng, Trương Ngạo Tuyết với thanh thần kiếm trong tay, phát ra hào quang tử sắc cường
hoành tuyệt thế, hai người liên thủ bức đến tên quỷ mị không đường nào
trốn, cuối cùng phải chọn cách lưỡng bại câu thương mà xông vào Âm Dương Pháp Kiếm hòng thoát thân.
Cùng lúc, Lục Vân thừa lúc Vân Phong
và Ngạo Tuyết đều không chú ý, đã thi triển Ý Niệm Thần Ba độc nhất vô
nhị của mình. Phút chốc nâng cao tốc độ ba động lên đến bốn ngàn tám
trăm lần mỗi thức, kích phá khí lực của quỷ mị, trực kích thực thể của
nó. Điểm này Vân Phong và Ngạo Tuyết hoàn toàn không phát giác.
Con quỷ mị đột nhiên xoay chuyển không ngừng, cơ thể rạn nứt, tuy không
nhìn rõ, nhưng có thể thấy được khí thể màu đen của nó bùng nổ, một
tiếng thét thất thanh vang lên ghê rợn, xuyên suốt trong khu rừng một
cách kinh hồn. Cùng lúc, thân thể của nó cũng đụng vào tầng Âm Dương
Pháp Kiếm phía trên, pháp lực cương mãnh của Âm Dương Pháp Kiếm lập tức
hủy mất hơn một nửa thực thể của nó. Nếu không phải vì tốc độ của nó quá nhanh thì con quỷ mị này sớm đã hình thần cụ diệt rồi.
Thanh bảo kiếm của Trương Ngạo Tuyết phát ra một tiếng ngâm rền rỉ, vút thẳng lên trời, thanh thế hãi người, uy lực vô biên. Vầng tử quang tụ thành một
vòng lưới kín, vây hãm lấy con quỷ mị vừa mới hoàn hình. Vòng tử quang
thu hẹp dần, chỉ thấy một khối hắc ảnh giãy giụa vùng vẫy bên trong. Mỗi lần đụng vào ánh quang tử sắc, con quỷ mị đều rống lên điên dại, khối
hắc khí thu nhỏ lại một phần. Từ từ nó chỉ còn là vầng khói đen mờ nhạt, rồi tan biến trong tiếng rên rỉ u dật.
Lục Vân cười nói: "Kiếm
pháp của sư tỷ quả là bá đạo, cao minh vô cùng. Âm Dương Pháp Kiếm của
Vân Phong cũng không kém, thật khiến ta bái phục. Cuối cùng con quỷ mị
đó cũng bị tiêu diệt, mọi người có thể thở phào được rồi. À, Vân Phong,
từ thái độ của đệ, có vẻ hiểu rất rõ lai lịch của nó đúng không, hãy nói ra để huynh mở mang tầm mắt nào".
Lâm Vân Phong nhoẻn
miệng cười khì đắc ý, nhìn sang Trương Ngạo Tuyết, hắn nháy mắt: "Sư tỷ, lần này xem như đệ đã có tí công lao, cho đệ lấy công chuộc tội cho sự
việc lần trước nhé. Vẫn mong sư tỷ đừng ghi nhớ chuyện đó nữa, được
không ạ?".
Trương Ngạo Tuyết cười nhạt nói: "Bảo kiếm ta đã đạt
được, chuyện hôm đó ta không tính toán với ngươi, hơn nữa chúng ta đều
xuất thân từ Dịch Viện, xem như xong chuyện vậy, từ đây về sau đừng nhắc lại nữa, ta phải về đây". Nói xong nàng xoay mình rời khỏi.
Lục
Vân quay đầu nói nhỏ với Vân Phong: "Chúng ta đi theo sư tỷ trở về vậy,
trên đường đệ cứ kể huynh nghe về lai lịch của quỷ mị". Nhìn theo bóng
hình trắng xóa như tuyết đó, ánh mắt của Lục Vân khẽ mỉm cười.
Lâm Vân Phong dùng phép kéo theo Lục Vân, cả hai phút chốc đã theo kịp Ngạo Tuyết. Không biết tên tiểu tử Vân Phong có ý hay vô tâm mà lại nhẹ
nhàng đẩy Lục Vân về phía Ngạo Tuyết, còn bản thân thì đi qua phía
ngoài. Hắn còn cố tình vô ý chiếm mất một bên đường, ép Lục Vân di
chuyển dần sang bên Ngạo Tuyết. Hắn che miệng cười nói: "Lục Vân huynh,
nói đến con quỷ mị đó, là nhất phái trong Quỷ tông, hay nói cách khác là nhất hệ trong quỷ vật của thế gian, là tên quái rất khó thu phục. Theo
như truyền thuyết của Quỷ vực, quỷ được phân thành quỷ linh bình thường, quỷ linh lợi hại hơn, tiếp theo là quỷ mị và cuối cùng là quỷ tiên, lợi hại nhất. Hôm nay chúng ta gặp phải, chính là quỷ mị trong truyền
thuyết. Lần này nếu không phải nhờ Ngạo Tuyết tỷ ở đây thì chúng ta sẽ
gặp nguy hiểm truất mệnh đấy, huynh nói phải không?". Cố tình nói thế
rồi nháy mắt với Lục Vân.
Lục Vân cười nhẹ: "Đúng, đệ nói đúng,
lần này toàn nhờ đến công sức của Ngạo Tuyết tỷ, nếu không thì chúng ta
tiêu rồi". Sắc mặt của Ngạo Tuyết vẫn lạnh lùng như băng sơn, không một
biểu tình, thật xa cách. Nhưng vẻ âm thầm khinh đời đó lại toát lên một
sức hấp dẫn quyến rũ. Lục Vân hít một hơi thật sâu, một mùi thơm nhẹ
thoảng qua, khắc ghi trong tâm, mãi mãi không thể quên được.
Rất
nhanh, cả ba người đã vượt qua những cây cối kỳ dị rậm rạp, thoát khỏi
khu rừng nguyên thủy âm u này. Họ đều lẳng lặng mà đi, Lâm Vân Phong thì suốt ngày bắt chuyện với Lục Vân, còn Ngạo Tuyết thì chỉ lạnh lùng lắng nghe, không nói một lời nào, có vẻ họ không hợp nhau lắm. Rất nhanh, họ đã rời khỏi khu rừng được hai dặm đường, lúc này đột nhiên trong lòng
Lục Vân hiển hiện một bức đồ tượng, rất rõ ràng, nhưng lại dị thường
thần bí. Lục Vân dừng lại ngay, quay lại nhìn khu rừng, một cảnh tượng
kỳ dị xuất hiện trước mặt, khiến cho chàng giật thót mình.
Từ
giữa khu rừng, có một cột khí trụ màu đen bay vụt thẳng lên trời. Cột
khí trụ đó rời mặt đất được khoảng mười trượng thì lập tức bị một tầng
hào quang màu đỏ bao trùm lấy. Ánh đỏ rực sáng, cố sức nén cột khí đó
trở xuống. Nhưng nó bùng phát ra một vầng hào quang màu đen, đẩy lùi
phần nào ánh đỏ, phấn đấu đối kháng như muốn thoát khỏi cảnh khốn đốn.
Khắp phần trên của khu rừng có hai khối khí tuyệt đẹp nhất đỏ nhất đen
đang không ngừng giằng co qua lại. Lúc đỏ chiếm thế, lúc đen gồng mình,
hai màu giao thoa lẫn nhau, thật ấn trượng và gây hồi hộp cho mọi người.
Trương Ngạo Tuyết và Vân Phong đi trước thêm vài bước mới phát hiện cử động lạ của Lục Vân nên quay đầu lại nhìn chàng. Vì thế mà họ nhìn thấy được dị tượng trên trời nơi khu rừng vừa rời khỏi, họ nhìn nhau, mặt mày biến
sắc, biết rằng nơi đó nhất định đã xảy ra tai họa lớn.
Lục Vân khẽ nói: "Khu rừng này thật ra là một trận pháp, theo tính toán là
được thiết lập từ rất lâu trước đây, không biết vị tiền bối chân tu giới nào đã để lại. Có thể chính là tiên tổ của Dịch Viện chúng ta tạo ra để trấn áp nơi hàn trì tại khu rừng này. Không ngờ hôm nay quỷ khí đã bức
phá khỏi phong ấn của tiên tổ, tránh khỏi tai mắt của chúng ta mà thành
công lọt ra ngoài. Bây giờ mọi người nói xem phải làm sao?".
Lâm
Vân Phong nghiêm túc nói: "Nhìn cột sáng màu đen này có thể biết được
quỷ khí lần này mạnh mẽ dường nào. Với sức mạnh của ba chúng ta e là
không thể tiêu diệt được. Giỏi lắm chỉ có thể trấn áp một lúc thôi. Đệ
cho rằng mình cứ quay về đó cố gắng thử một lần, nếu không được thì trở
về Dịch Viện cầu trợ".
Trương Ngạo Tuyết bình tĩnh nói: "Nếu đã
phát hiện thì phải diệt trừ, bất luận nó có hung tợn thế nào". Dứt lời,
tử sắc hào quang lại xuất hiện, thanh bảo kiếm ngự lập trên đỉnh đầu,
xoay chuyển, phát ra tử hào quang dịu nhẹ, lan tỏa. Trương Ngạo Tuyết từ từ bay lên, đứng nhẹ trên chuôi kiếm, ngự kiếm phi hành, thân ảnh mỹ
miều tuyệt luân, cả Lục Vân và Vân Phong đều ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Lâm Vân Phong kéo nhẹ tay áo của Lục Vân, khẽ nói: "Huynh thấy vị đệ nhất
mỹ nữ của Dịch Viện chúng ta thế nào, không tệ chứ? Nghe nói Lý Hoành
Phi của Càn viện đang theo đuổi nàng, tên đó nghe nói tu vi cao thâm,
đặc tài ngạo vật, tự cao tự đại. Nếu như đóa kiêu hoa đẹp nhất Dịch Viện này mà lọt vào tay y thì tức chết đi được. Huynh nói không phải sao?
Theo như đệ thấy, Lục Vân, chúng ta là hảo huynh đệ, nói câu thật lòng,
với diện mạo của đệ, sánh với cô ấy vẫn còn thiếu đôi chút. Nhưng huynh
sánh với cô ấy thì là một đôi thiên tạo địa thiết đó! Cố gắng nhé, đừng
để mất mặt đệ. Mỹ nữ xinh đẹp như thế phải tranh thủ huynh ạ, đừng để
vuột mất, nếu thế thì đáng tiếc lắm! Hê hê". Tên tiểu tử vừa nói vừa
cười đầy tà ý, cơ thể đột nhiên biến mất.
Lục Vân nghe hắn nói mà sững sờ, không ngờ Vân Phong lại nói ra những lời đó. Nhìn theo bóng
dáng thướt tha như tuyết trắng đó, nếu nói là không rung cảm thì là gạt
người thôi, nhưng nàng ta xem mình như thế nào? Có lẽ chỉ là một đoạn ký ức. Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, lập tức ngự
kiếm phi hành, chớp mắt đã đến ngay cạnh khu rừng. Lúc này, cả Vân Phong và Ngạo Tuyết đã đi vào bên trong, luồng tử hào quang bất ngờ vụt lên
không trung, tạm thời ức chế cột hắc khí trong giây lát.
Lục Vân
không lập tức đi vào mà chỉ đứng ngoài khu rừng, đôi mắt lại sáng lên
một màu đen huyền, Ý Niệm Thần Ba lập tức được vận lên với tốc độ ba
ngàn hai trăm lần mỗi thức, nắm mọi tình hình trong tay. Ý Niệm Thần Ba
của chàng thám xét được cột khí lưu đang xoay chuyển với tốc độ kinh hồn dưới hàn trì, ẩn chứa nguồn âm tà quỷ khí rất hung tàn. Nhưng ngay khi Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân tiếp cận đến cột khí lưu quái dị đó thì tức
khắc bị một loại sức mạnh kỳ lạ dẫn ra, khiến chàng không thể tiếp tục
thám xét. Đây là sự cố đầu tiên Lục Vân gặp phải, thật là không phục!
Một lần nữa, chàng tăng tốc độ vận khí lên đến năm ngàn bốn trăm lần mỗi thức. Sau đó tiến hành tiếp cận lần nữa.
Lần này chàng vẫn bị
dội ngược về, tuy nhiên do tốc độ vận khí tăng đột xuất nên không hoàn
toàn mất tác dụng, một số Ý Niệm Thần Ba vẫn lọt vào được và thám xét ra một số sự việc. Lục Vân cảm thấy kinh hãi vô cùng, tiếp tục tăng tốc độ vận khí lên sáu ngàn bốn trăm lần. Kỳ lạ là lần này Lục Vân lại hoàn
toàn không thể thám xét được gì cả. Chàng bàng hoàng, không hiểu chuyện
này là thế nào.
Ánh kiếm của Trương Ngạo Tuyết sáng rực, tử hào quang lan tỏa khắp nơi, cột quỷ khí đen đó phải tránh né khó
nhọc. Hiển nhiên thanh bảo kiếm này có khả năng khắc chết quỷ khí. Còn
Lâm Vân Phong thì toàn lực thi triển "Trảm Yêu Diệt Ma Kiếm", vầng hào
quang huyền thanh bao bọc lấy khu vực trong vòng mười trượng. Những quỷ
khí nhỏ xung quanh cột khí mỗi lần chạm vào ánh sáng huyền thanh đều
phát ra tiếng rên u uất, sau đó biến mất dần.
Lúc này, bên hàn
trì từ từ ngưng tụ một nhân ảnh màu đen với đôi mắt xanh quái dị. Xung
quanh nó có rất nhiều khí thế màu đen giống như hộ thân chân khí, bao
quanh lấy thực thể của nó. Nó được tạo thành chính từ những khí thể màu
đen, phát ra luồng sáng đen âm u, vô cùng kinh người. Tứ phía đồng thời
xuất hiện mười hai con quỷ mị, giống như con mà họ đã gặp vừa rồi, rất
lợi hại và khó tiêu diệt.
Gương mặt của Trương Ngạo Tuyết rực rỡ
một nguồn sáng óng ánh, trông nàng như một tượng nữ thần, khí chất thanh khiết cô ngạo, lạnh lung trang nghiêm, lặng lẽ đứng ngay giữa không
trung. Thanh bảo kiếm trên tay bùng phát tử hào quang cường thịnh, làm
cho khuôn viên trong vòng mười trượng đều nhuộm tím đỏ bởi nguồn sáng
đó. Tất cả những quỷ vật nằm trong vòng sáng đều thét lên kinh hoàng, vô cùng kinh sợ khí tức của thanh bảo kiếm. Còn con quỷ ảnh to lớn bên hàn trì với cặp mắt xanh lập lòe kinh dị thì nhìn trừng trừng vào thanh tử
sắc trường kiếm, miệng không ngừng rên siết căm hận.
Lúc này, Lục Vân ở ngoài bìa rừng, sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng chàng cũng
phát hiện ra một điều cực kỳ quan trọng về Ý Niệm Thần Ba của mình. Nếu
dùng Ý Niệm Thần Ba để thám xét động tĩnh của đối phương thì không phải
tần suất cao là được. Muốn thành công, điều quan trọng là phải điều
chỉnh Ý Niệm Thần Ba của mình trùng với tần suất của đối phương, như thế mới dễ dàng lẫn vào khí tức của đối phương, vượt qua tầng phòng ngự mà
thám xét những gì mình muốn biết. Phát hiện này có tác dụng cực kỳ lớn
trong quá trình tu chân và hành đạo sau này của Lục Vân.
Rõ ràng
khí lưu mà chàng phát hiện vừa rồi chính là của con quỷ ảnh thần bí này. Nhìn sang Lâm Vân Phong, hắn đang quyết liệt quyết đấu với bốn con quỷ
mị. Thanh "Trảm Yêu Trừ Ma" kiếm loang loáng sắc huyền thanh, múa lượn
trên không trung, khí lưu xung quanh tạo thành một vòng xoáy mãnh liệt.
Bốn con quỷ mị thì khắp người hắc khí lưu động, các hình thể dịch động
với tốc độ cao tạo thành một vòng hắc khí xung quanh Vân Phong. Đồng
thời, vòng vây đang thu hẹp dần.
Còn Trương Ngạo Tuyết thì đang ở trên không đại phát thần uy, tử sắc hào quang rực rỡ như mặt trời ban
trưa. Khí tức mạnh mẽ đó xuyên suốt trong khu rừng âm u, ức chế mọi
tiếng rống, rên rỉ của bọn quỷ vật. Lục Vân đột nhiên nhảy vọt sang một
bên để tránh một con quỷ mị, trường kiếm rút ra, một đạo hồng quang bừng phát. Một kiếm với uy lực khai thiên liệt địa, tạo thành vô số những
vòng sóng chấn động cương mãnh, rồi lại tụ thành một luồng kiếm khí, như một con hỏa long hùng hổ một nhát chém xuống cơ thể của con quỷ mị.
Lục Vân nghĩ rằng với nhát kiếm quét mạnh vừa rồi, con quỷ mị thế nào cũng
bị hình thần cụ diệt, hoặc giả chí ít cũng nguyên khí đại thương, nhưng
kết quả lại khiến chàng vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy hào quang đen trên
cơ thể của nó lưu động, phút chốc trở nên hư vô, nhát kiếm uy lực vừa
rồi chỉ như bổ vào hư không, ngoài những cành cây ngã rạp xung quanh,
nhát kiếm của Lục Vân không hề gây ra ảnh hưởng gì đến nó cả. Khí thể
lại lưu động, trước mặt Lục Vân, con quỷ mị hồi phục lại nguyên trạng,
nhìn Lục Vân cười nham hiểm. Trong đôi mắt xanh lè đó ánh lên âm tà chi
khí, rất ghê rợn.
Lâm Vân Phong nhìn thấy Lục Vân, lo
lắng cho sự an nguy của chàng, bởi vì dù sao thì chàng cũng chỉ mới tu
luyện được một năm, có mạnh cũng không đến mức độ nào. Hắn bèn gọi to:
"Lục Vân huynh, mau đến gần bên đệ. Những con quỷ mị lần này lợi hại hơn nhiều. Con quỷ ảnh màu đen bên hàn trì chính là một quỷ tiên trong
truyền thuyết, nó không phải là thứ chúng ta có khả năng đối phó vào lúc này. Huynh hãy mau qua đây, đệ sẽ thi triển Âm Dương Pháp Kiếm một lần
nữa, hy vọng có thể giết được vài con rồi xông ra ngoài cầu cứu. Huynh
đừng đứng đó nữa, mau đến đây".
Lục Vân nghe thế mặt biến sắc,
nhanh chóng phi thân đến Vân Phong. Ngay lúc khởi thân, chàng đã phát ra Ý Niệm Thần Ba với tốc độ ba ngàn sáu trăm lần mỗi thức, tiến hành công kích thân thể của con quỷ mị. Một nụ cười hiển hiện trên khóe môi của
Lục Vân. Lần công kích ba ngàn sáu trăm lần bất ngờ được phát ra, nhất
cử kích phá thất đạo khí lực của con quỷ mị. Tức thì, nguồn chấn động
cao tốc của Ý Niệm Thần Ba đã làm chấn thương nặng nề lên thần tức của
nó, cơ thể hóa thành một dòng khói mờ, hình thần cụ diệt. Điều này khiến Lục Vân rất vui mừng nhưng chàng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không biểu
lộ ra ngoài.
Trương Ngạo Tuyết thần kiếm hoành không, toàn thân
phát ra sắc huyền thanh của ngọc, giữa sắc thanh lại ẩn hiện tử sắc dịu
nhẹ. Song thủ ngự kiếm, thanh thần kiếm rực rỡ sắc tím, như thiên tế
thần long chói lọi mà bay lượn xung quanh Ngạo Tuyết, tung hoành tứ
phía, uy lực kinh thiên. Cả khu rừng đều đắm chìm trong sắc tím huyền
bí, nhìn từ xa, phảng phất cảnh tượng một khu rừng huyền ảo trôi nổi
trên tầng tinh vân tím ngắt, đẹp diệu kỳ!
Vân Phong nhìn thấy Lục Vân đã đến cạnh mình, hắn nói lớn: "Lục Vân huynh, mau vận tập bổn môn
'Dịch Thiên Pháp Quyết' hộ thể, đồng thời toàn lực bảo hộ bên cạnh đệ,
đệ sẽ thi triển Âm Dương Pháp Kiếm để nhất quyết cao thấp với lũ quỷ vật này, hy vọng có thể tiêu diệt được vài con".
Lục Vân y theo,
khắp người bất ngờ hào quang lưu động, một vòng sáng phòng hộ hiện ra
xung quanh cơ thể. Dịch Viện trông cậy vào Dịch Kinh Vi Chủ, là nhất
phái của Đạo gia. Tu chân pháp quyết của Đạo gia thì chân khí hộ thể mà
họ tu luyện được đa số đều có sắc huyền thanh, là vi tam thanh chi bản
sắc. Cũng giống như kim quang hộ thể của Phật gia toàn là màu vàng kim.
Thanh trường kiếm của Lục Vân tức thời rừng rực sắc lửa, chàng đang thi
triển Liệt Hỏa Thiên Cang Kiếm Quyết với mười tầng uy lực, không hề bảo
lưu. Chỉ thấy một khối hồng quang phóng lên không trung, bao trùm lấy cả khu rừng, bên vành đai của tử sắc xuất hiện một vầng sắc đỏ, hình thành nhất hồng nhất tử lưỡng đạo kỳ dị hào quang.
Ánh huyền thanh
trên người của Lâm Vân Phong đột nhiên bừng sáng, song thủ khấu ấn trước ngực một pháp quyết kỳ lạ, cả người lơ lửng, lập như một bức tượng
thần, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa. Vân Phong đại hống một tiếng, âm thanh rền vang bốn bề, sau đó nghe tiếng niệm đạo: "Càn khôn vạn vật,
âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, vi ngã hiệu lệnh. Âm Dương Pháp
Kiếm, diệt ma trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!".
Lập tức, khí lưu cuồn cuộn nổi dậy từ bốn phía, cả khu rừng tràn ngập trong một nguồn
lực ép cường đại. Lâm Vân Phong linh không dĩ lập, phía trên đỉnh đầu
xuất hiện một đường sáng xé toạc không gian, một thanh hư không kiếm
chớp hiện hồng lục nhị sắc bay ra từ đó. Đường sáng lập tức biến mất,
thanh hư không âm dương pháp kiếm bùng phát hào quang sáng lòa, nghênh
phong kiến trường, đột nhiên biến thành một thanh đại pháp kiếm dài hơn
mười trượng. Trên thân kiếm không ngừng ẩn hiện vô số bùa chú rành mạch, di chuyển lên xuống theo hai luồng hồng lục nhị sắc hào quang.
Lục Vân đứng ngay phía dưới Vân Phong, bốn bên đều bu đầy những khí thể màu đen đang rình rập, tìm cơ hội công kích hai người, nuốt chửng linh hồn
của cả hai. Nhưng mỗi khi tiếp cận họ thì đều bị "Dịch Thiên Pháp Quyết" đẩy lùi. Đối thủ của Lục Vân lúc này chỉ có một con quỷ mị vô cùng xảo
quyệt. Nó luôn đề phòng và thận trọng khi giao đấu với Lục Vân sau khi
thấy được Lục Vân đã hạ thủ con quỷ mị kia. Tuy Vân Phong và Ngạo Tuyết
không ai biết nhưng bọn quỷ mị này đều phát giác cả.
Trong khi
đó, Trương Ngạo Tuyết đã trảm sát được hai con quỷ mị, nhưng xung quanh
nàng còn đến bốn con. Cả bốn con này đều liều mạng mà cố làm tiêu hao
chân nguyên của nàng rồi sau đó mới tiến hành công kích. Nàng tạm thời
không biết phải xử trí thế nào với bốn con quỷ mị gan lì này nên đành
giết những quỷ vật yếu hơn.
Khi Trương Ngạo Tuyết đại khai sát
giới, con quỷ tiên vẫn không động đậy, nó chỉ lặng lẽ đứng nhìn ba
người, đôi mắt xanh lè ánh lên thứ ánh sáng quắc đầy quỷ dị. Nhưng ngay
khi Lâm Vân Phong thi triển "Âm Dương Pháp Kiếm", nó đột nhiên cử động.
Chỉ thấy bóng đen lấp loáng, trước mặt Vân Phong bất ngờ xuất hiện bóng
ảnh của con quỷ tiên. Nó nhe miệng cười nham hiểm, đôi mắt xanh sáng
lên, tức khắc cơ thể của Vân Phong bị chấn động, chân khí hộ thể bị tổn
thương khiến huyết khí dội ngược, té nhào xuống đất.
Lục Vân cảm
nhận được Vân Phong đang gặp nguy, thanh trường kiếm trong tay rực lửa
đỡ ngay trước ngực của Vân Phong nhằm tránh đợt tấn công tiếp theo của
quỷ tiên. Lục Vân hốt hoảng: "Vân Phong đệ không sao chứ? Có sao
không?".
Lâm Vân Phong mồ hôi nhễ nhại, vừa thi triển Âm Dương
Pháp Kiếm, vừa vận công hộ thể, vốn đã rất hao tổn khí lực. Bây giờ lại
bị tên quỷ tiên đó dùng "Lục nhãn Quỷ Mang" tà ác nham hiểm kích trúng
hộ thể chân khí, làm sao mà không bị gì được. Nhưng hắn vẫn ngoan cường: "Không sao, huynh cẩn thận đôi mắt của nó, nó có thể phát ra khí quang
màu xanh, rất bá đạo và gây sát thương lớn, cẩn thận".
Lục Vân
trầm giọng: "Hãy yên tâm, đệ tự mình cẩn thận, ở đây giao cho huynh".
Lời vừa dứt thì nhất kiếm hoành trảm, một đường kiếm quang đỏ rực bổ
thẳng vào con quỷ tiên. Rõ ràng đường kiếm hừng hực hỏa khí của Lục Vân
đã chém trúng nó, vậy mà nó chỉ cười hí hí đầy nham hiểm, hào quang đen
trên cơ thể lưu động, nhẹ nhàng hóa giải nhát kiếm mười tầng công lực
của Lục Vân. Từ đôi mắt, con quỷ tiên không ngừng bắn ra những tia khí
mang màu xanh lục, kết thành một tấm lưới chậm rãi vây hãm lấy Lục Vân.
Lục Vân nhanh chóng lánh người, tránh khỏi sự công kích của lục quang,
khi nào tránh không kịp thì dùng thanh trường kiếm đỡ đòn. Mỗi lần đỡ
như vậy, thanh trường kiếm lại xuất hiện một vết xướt ánh sắc xanh, đồng thời hồng quang trên kiếm cũng yếu đi, uy lực đại đại hạ giảm. Như thế
thì Lục Vân càng nguy hiểm hơn.
Vân Phong toàn lực khống chế Âm
Dương Pháp Kiếm trên đầu, di chuyển Pháp Kiếm sang đầu của con quỷ tiên, bao chụp lấy nó. Quỷ tiên rống lên một tiếng căm hận, hào quang đen
trên cơ thể lại lưu động. Mỗi lần tiếp xúc với hào quang hồng lục của Âm Dương Pháp Kiếm đều phát ra tiếng nổ long trời. Giữa không trung, vô số những bùa chú in hằn lên tần khí thể đen của con quỷ tiên, tức thì gây
ra sức phá hoại rất lớn, khiến cho khí lưu khắp người của nó chấn động,
hào quang đen nhạt dần. Điều này chứng tỏ rằng Âm Dương Pháp Kiếm đích
thực là khắc tinh của mọi quỷ vật. Cho dù tu luyện đến quỷ tiên, cũng
không thể chống chọi với công kích của Âm Dương Pháp Kiếm.
Tuy nhiên, quỷ tiên vẫn là quỷ tiên, hiệu xưng Quỷ vực đệ nhất lưu cao thủ
thì đâu dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Lần này, Âm Dương Pháp Kiếm của
Vân Phong có hơi khác với lần trước. Lần trước chỉ đơn một chữ "Phá",
còn lần này là "Tàn, Liệt, Phá, Diệt", bao gồm cả "Hủy diệt" lợi hại
nhất nên quỷ tiên mới bị pháp kiếm ép đến khí tức giảm yếu, phải toàn
lực tự bảo.
Lục Vân dịch chuyển đến bên Vân Phong, cẩn thận bảo
vệ an toàn cho hắn. Lục Vân hiểu rằng Âm Dương Pháp Kiếm của Vân Phong
có sức mạnh trừ yêu diệt ma rất lợi hại, nhìn thấy bộ dạng của con quỷ
tiên, chỉ cần Vân Phong cố chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa thì
có hy vọng tiêu diệt được nó. Nhưng quan trọng là, Vân Phong có chịu
đựng nổi hay không? Lục Vân nhìn thấy hắn sắp không nổi rồi, chân nguyên đã tiêu hao quá nhiều và cực nhanh, sắp trụ không nổi nữa. Còn con quỷ
tiên cho đến giờ phút này vẫn chưa bị pháp kiếm kích trúng bản thể mà
chỉ đả thương những quỷ khí xung quanh, đối với nó thì những hao tổn này chẳng phải tổn thương gì đáng nói.
Phía bên kia, tình hình của
Trương Ngạo Tuyết cũng không khả quan hơn, tuy không đến nỗi thất thế,
nhưng nàng cũng biết được âm mưu của bọn quỷ mị này. Nhìn sang Lục Vân
và Vân Phong, nàng thấy rất sốt ruột, bởi vì bộ dạng loạng choạng của
Vân Phong đã báo cho nàng biết được hắn sắp trụ không nổi. Còn Lục Vân
tuy nhuần nhuyễn Thiên Cang kiếm pháp, đối với yêu vật thì có tác dụng,
còn đối với bọn quỷ vật thì hoàn toàn không sử dụng được. Đến khi Vân
Phong tiêu hao hết chân nguyên, ba người họ sẽ cùng lâm nguy...
Trương Ngạo Tuyết đột nhiên biết mất, hiện hình ngay gần bên Lục Vân và Vân
Phong, di chuyển thanh thần kiếm đến trên đầu của quỷ tiên, cùng với hào quang rực sáng của mãn thiên tử sắc, bổ xuống một nhát thật mãnh liệt.
Cùng lúc, bốn con quỷ mị đang tấn công Ngạo Tuyết bất chợt rống lên ghê
rợn rồi nhanh chóng xông đến tấn công Vân Phong, hòng phá hoại Âm Dương
Pháp Kiếm của hắn, cứu thoát quỷ tiên.
Lúc này, áp lực của Lục
Vân tăng lên, hoàn toàn không thể đỡ hết những đòn tấn công dồn dập của
bọn quỷ mị xảo quyệt, Vân Phong tức thì bị một con quỷ mị kích trúng hộ
thân chân khí, té nhào xuống đất, Âm Dương Pháp Kiếm mất đi người khống
chế, tự động biến mất. Ngay lúc đó, nhát kiếm của Ngạo Tuyết kịp thời bổ xuống, chỉ nghe con quỷ tiên rống lên đau đớn, khắp người bùng phát ra
một khối khí thể đen đặc, cơ thể lập tức nhạt đi, rồi biến mất trước mặt ba người.
Trương Ngạo Tuyết nói ngay: "Lục Vân, ngươi chăm sóc
cho hắn, ta sẽ bảo vệ hai người". Nói xong thần kiếm phóng ra luồng tử
quang, một lần nữa soi rọi khắp khu rừng, khiến cho lũ quỷ mị sợ hãi lui ra, vô cùng nể sợ thanh kiếm của nàng. Lục Vân đỡ lấy Vân Phong, ôm giữ thật chặt, trường kiếm liên tục xoay chuyển xung quanh hai người, tạo
thành một vòng phòng hộ.
Cách đó không xa, ánh mắt của con quỷ
tiên hừng hực lửa giận. Từ nhát kiếm vừa rồi, nó thật sự bị tổn thương
không ít, nên nó đang nổi cơn thịnh nộ. Xung quanh nó chín con quỷ mị,
mười bóng quỷ ảnh toát ra sức mạnh tà ác ngùn ngụt, từ từ liên kết thành một, cùng đối kháng với thần kiếm của Ngạo Tuyết. Lúc này, đối địch chi thế đã lâm vào cảnh nguy khốn, song phương đều đang chờ đợi cơ hội.