oOo
Trong màn đêm Lục Vân một mặt tránh né, một mặt thám sát khí tức ủa con quái thú đó và phát hiện ra quái thú này rất khác thường. Từ lúc bắt đầu chàng đã dùng Ý niệm thần ba phát ra với tần suất mười tám ngàn lần để khám phá khí tức của quái thú, nhưng cùng với sự gia tăng của Ý niệm thần ba thì chân nguyên bên ngoài thân mình của con vật này cũng tăng lên nhanh chóng, tần suất chàng phát ra càng cao thì tần suất của quái thú cũng càng cao, tựa hồ nó có thể bằng cách nào đó học theo y như mình. Thu hồi Ý niệm thần ba, Lục Vân biết là không thể thi triển ra tiếp, nếu không con vật cổ quái này có thể học hết các độc môn pháp quyết của mình. Đúng lúc chàng định xuất thử để thử nghiệm xem con vật này còn có gì cổ quái khác thì Càn khôn ngọc bích trong người Lục Vân tự chấn động, khiến chàng lập tức hiểu rõ và nhanh chóng lấy Càn khôn ngọc bích ra. Tay phải vung lên, ngọc bích rời tay hóa thành một vầng thanh quang tạo thành xung quanh quái thú, vô số hình ảnh phản chiếu quang mang màu sắc kỳ dị khác nhau. Tò mò nhìn những hình ảnh thần kỳ đó, quái thú như rất hứng thú, song trảo liên tục huy động nhẹ nhàng chạm vào chúng một cách từ từ, cảm thấy vui vẻ say sưa.
Đứng một bên Lục Vân không hiểu Càn khôn ngọc bích làm như vậy có ý nghĩa gì, chỉ đành một mặt theo dõi, một mặt trị thương cho Lục Oánh. Khi Lục Oánh tỉnh lại và định mở miệng, Lục Vân vội nói:
- Đừng nói gì cả, mau nhìn xem.
Trước măt, quái thú đùa nghịch với Càn khôn ngọc bích một lúc có vẻ đã chán và chuẩn bị bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, Càn khôn ngọc bích bỗng nhiên tách làm đôi, một trước một sau phát ra quang mang một hồng một thanh tạo thành một đạo âm dương pháp ấn bên ngoài quái thú, trong lúc nó còn đang tò mò đã nhanh chóng nhập vào. Lập tức một luồng ánh sáng chói mắt lướt qua, quái thú liên tục gầm thét, thân thể cực lực tránh né, giãy dụa, đáng tiếc đã chậm một bước. Dần dần quái thú bình tĩnh lại, trên cổ nó xuất hiện một vòng khóa màu vàng. Còn Càn khôn ngọc bích một tách làm đôi đó lúc này đã xuất hiện lại, nhẹ nhàng rơi xuống tay Lục Vân. Nhìn ngọc bích trên tay, Lục Vân phát hiện ra ngọc bích đã có biến hóa, đám đồ án cổ quái vốn có trên bề mặt ngọc bích sau khi hợp nhất hiện giờ đã biến mất nhưng chỗ biến mất lại hiện lên một đồ án của quái thú rất rõ nét.
Thu hồi ngọc bích, Lục Vân buông Lục Oánh ra vừa định mở miệng thì con quái thú đó đột nhiên xuất hiện trên vai Lục Vân, ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vào Lục Vân như đang muốn cầu xin điều gì. Cảm thấy được sự kỳ dị của quái thú, Lục Vân thử dùng tay chạm vào nó, phát hiện ra nó nghiễm nhiên hiểu ý người, lộ ra dáng vẻ rất hiền lành khiến Lục Vân vô cùng cao hứng.
Ở bên cạnh, Lục Oánh nhìn Lục Vân và quái thú, hỏi:
- Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Còn nữa, con quái thú này là con gì, tại sao nhìn giống như con vật thần kỳ mà ta và hai vị đồng bọn đã hao phí tâm lực, cuối cùng hy sinh cả tính mạng mới ấp nở ra được vậy? Nếu đúng là nó thì xin ngươi trả nó cho ta, bởi vì nó vốn là vật của ta.
Bình tĩnh nhìn Lục Oánh. Lục Vân nói:
- Ta bất quá là một người phàm trong trần thế. Tối nay cảm thấy có chút cô đơn tĩnh mịch nên mới thận đường đi dạo tới đây. Còn con vật nhỏ này nói thật ta cũng chưa từng nhìn thấy, không biết nó là con gì. Nếu như cô muốn lấy lại thì cô có thể thử xem nó có đồng ý không. Nếu nó đồng ý đi cùng cô thì cô có thể lấy lại, dù sao còn vật này cũng đã khiến cô phải trả một cái giá không nhỏ rồi.
Nói xong lấy con quái thú ở trên vai xuống đưa đến trước mặt Lục Oánh.
Lục Oánh tựa hồ không nghĩ là Lục Vân lại khẳng khái đến như vậy, dễ dàng trao quái thú ra bất giác lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhẹ giọng nói:
- Không nghĩ là ngươi lại chính trực đến vậy, đa tạ ngươi đã cứu ta, đồng thời cũng đa tạ sự khẳng khái của ngươi. Chỉ là vì con vật này rất quan trọng đối với ta nên không thể cho ngươi được, thành thật xin lỗi rất nhiều.
Lắc đầu cười, Lục Vân nói:
- Điều này ta hiểu, không sao đâu. Mang nó đi, nhớ nuôi lớn nó cho tốt. Con vật này chỉ sợ không đơn giản, nói không chừng có thể gọi gió hô mưa làm trời đất đổi màu đấy.
Mỉm cười gật đầu cám ơn, Lục Oánh đưa tay chuẩn bị tiếp lấy quái thú, không ngờ lúc đó con quái thú kêu khẽ một tiếng song trảo huy động, trảo phong lăng lệ và cường liệt chỉ chút nữa là đã chém đứt hai tay của Lục Oánh, làm cho cô ta hoảng sợ phải lùi lại ba bước.
Ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ này, Lục Vân nói có chút buồn rầu:
- Nói thật lòng mong cô nương đừng buồn phiền, con vật này chỉ sợ biết nhận người, không phải đúng người chỉ sợ không cách nào tiếp cận nó được. Đương nhiên ta nói như vậy không phải là có ý muốn chiếm hữu con vật này mà chỉ là nhắc nhở cô nương, nếu tìm ra được phương pháp nào khác khả dĩ thì nên thử qua, nếu cuối cùng mọi cách đều không được thì lưu nó lại đây cũng vô dụng, ta sẽ mang nó đi vậy.
Lục Oánh ngơ ngẩn nhìn Lục Vân, thần sắc biến ảo khó đoán, lúc thì như lo lắng bất an, lúc thì do dự bất định tựa như đang cân nhắc nên quyết định thế nào. Hồi lâu, nàng nhẹ thở dài một tiếng rồi nhìn Lục Vân nói có chút đau khổ:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, kỳ thực nhìn nó bám vào vai ngươi để ngươi vuốt ve thì đã có thể biết trước kết quả rồi, chỉ là trong lòng ta không cam chịu mà thôi. Chúng ta tranh giành nó đã một ngàn năm, vì muốn ta vui lòng mà Tiêm Chủy và Phương Tinh đã dùng mọi cách chiếm được nó, đến cuối cùng không những không chiếm được mà còn phải mất mạng, không khỏi khiến người ta khó mà chấp nhận được. Tối nay ngươi lấy mất con vật này, nhưng ngươi cứu mạng ta cũng là sự thật, như vậy cũng coi như hòa nhau. Hiện giờ ngươi đã đến ba mươi sáu đảo Đông Hải của chúng ta, cũng nên tới chỗ của ta coi như kết giao bằng hữu, sau này có thể còn phải nhờ ngươi giúp đỡ, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Nhìn con quái thú trên tay Lục Vân cảm thấy bản thân có chút hổ thẹn với Lục Oánh, lòng nghĩ phải tìm cách đền bù cho nàng ta một phen. Nhớ lại lúc trước nàng đã nói đến việc Lục hải đối với Đông Hải của nàng có ý bất lợi, Lục Vân lập tức có quyết định, cười nói:
- Đã như vậy, ta sẽ tới chỗ cô một lần cho biết. Hy vọng có cách nào giúp được cho cô, cũng coi như thể hiện một chút tâm ý của ta vậy.
Sau đó Lục Oánh liền đưa Lục Vân bay sâu vào đại dương. Sau khi bay được khoảng năm trăm dặm, Lục Oánh nói:
- Bây giờ chúng ta hạ xuống, sau khi xuống nước ngươi phải theo sát ta vì chúng ta phải đi qua Quỷ cốc thâm sâu, nơi nguy hiểm nhất của Đông Hải thì mới đến được Định Thiên cung của Đông Hải. Chỗ đó ta biết rất rõ cho nên tuyệt sẽ không có vấn đề gì, nhưng ngươi thì mới lần đầu tới đây có thể chưa thích ứng được với hoạt động dưới nước vì vậy phải cẩn thận. Đi thôi, nhớ để ý một chút.
Lục Vân ồ lên một tiếng, lúc xuống nước liền bố trí chân khí quanh người tạo thành một lồng bảo vệ nhanh chóng theo sau Lục Oánh. Nhưng lúc đi qua Quỷ cốc thâm sâu, vẫn liên tục bị dòng nước ngầm dưới đáy biển chuyển động mạnh mẽ cuốn đi, cuối cùng đều phải nhờ Lục Oánh tương trợ mới có thể thuận lợi vượt qua đến được Định Thiên cung của Đông Hải .
Nhìn kiến trúc to lớn hùng vĩ đó, Lục Vân hỏi với vẻ không hiểu:
- Lục Oánh cô nương, cung điện dưới đáy biển này là sự thật hay ảo ảnh vậy? Nếu quả là ảo ảnh thì không nói làm gì, nhưng nếu là sự thật thì nó đến từ đâu? xây dựng như thế nào? thật là một vấn đề khiến người ta khó mà hiểu được.
Cười đắc ý, Lục Oánh nói:
- Chỗ này tự nhiên là sự thật rồi, còn làm thế nào để xây dựng được thì ta cũng không hiểu, chỉ có hỏi trưởng lão trong cung mới có thể biết được. Đợi đến lúc tiến vào, ngươi phải nhớ nhẫn nhịn một chút vì ngươi từ Nhân gian mà tới, đó là một thế giới khác biệt với chúng ta ở đây, vì vậy trong một số phương diện ngươi có thể nhìn không quen nhưng nhất thiết phải nhẫn nại.
Xuyên qua cửa cung, trên đường tầng tầng lớp lớp thủ vệ, những người đứng gác đều là các loại ngư thú, thần sắc mười phần nghiêm túc. Cảm thấy những sinh vật biển đó có phản cảm đối với mình, Lục Vân chỉ cười điềm nhiên tuyệt không chú ý, ánh mắt ngược lại chăm chú nhìn phong cách kiến trúc của Định Thiên cung cảm thấy có nhiều chỗ giống với một số kiến trúc của Nhân gian. Đi tới cửa chính Lục Vân dừng lại, ánh mắt lướt qua ba chữ vuông "Định Thiên cung" nhận ra những chữ này viết theo kiểu tiểu triện khiến chàng trong lòng có mấy phần nghi hoặc. Tuy nhiên giờ này phút này không phải lúc để hỏi han, vì vậy chỉ đành theo sau Lục Oánh đi vào bên trong. Chân cất bước lên vừa định hạ xuống, đột nhiên một cỗ lực lượng vô thanh vô tức nhằm vào chỗ chàng hạ chân đẩy văng cả người ra xa ba trượng.
Kinh dị quay đầu lại nhìn, Lục Oánh hỏi:
- Ngươi sao vậy, có việc gì à?
Lắc lắc đầu, Lục Vân có vẻ cổ quái nhìn con đường từ cửa chính dẫn vào đó, nhẹ giọng nói:
- Cái cửa này của các ngươi có điều cổ quái, như cố tình cản trở người ngoài. Ngoài ra lực bài xích đó giống như một kết giới, người có khí tức tương tự thì không có cảm giác gì, nhưng người có khí tức bất đồng thì rất khó tiến vào. Trong khí tức đó đại bộ phận là loại yêu khí âm hàn, nhưng kỳ quái là trong yêu khí lại có khí tức thánh linh, thật không biết là vì sao nữa?
Lục Oánh biến sắc, vội nói:
- Đừng nói nữa, vấn đề đó là một điều cấm kị của bản cung, vì vậy không được nói tới. Hiện tại ngươi đã làm kinh động tới các trưởng lão và cung chủ, bọn họ sẽ lập tức đến đây, lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút. Bây giờ ta đưa người vào, đi thôi.
Dứt lời kéo tay Lục Vân đi vào, lần này không ngờ lại không có cảm giác gì nữa.
Vừa qua cửa cung, trong đại điện lập tức có bóng người dao động, vệ đội tay cầm đao thương chia thành hai hàng trái phải, binh khí hướng thẳng vào Lục Vân, ánh mắt lăng lệ như đang đối phó với cừu nhân. Phía trên, một người trung niên uy nghiêm và bốn vị lão giả đang từ từ đi tới giữa điện, sau khi ngồi xuống người trung niên đó lạnh lùng nhìn Lục Vân, quát hỏi:
- Ngươi là ai, tại sao từ Nhân gian xuống Hải vực của ta? Từ xưa tới nay, lục địa và Hải vực phân chia địa bàn không ai can thiệp lẫn nhau, hôm nay ngươi tới đây là có mục đích gì?
Lục Oánh kéo Lục Vân đi tới giữa điện, nói với người trung niên:
- Phụ vương, xin người đừng tức giận, vừa rồi người này đã cứu mạng hài nhi, vì vậy hài nhi mới mời y tới đây để biểu lộ lòng biết ơn. Người này tên là Lục Vân đến từ Nhân gian, vì tu vi tinh thâm hiếm thấy nên hài nhi muốn kết giao bằng hữu với y, trong tương lai có lẽ có thể nhờ y giúp đỡ, đối với chúng ta mà nói hoàn toàn không có gì bất lợi.
Lục Vân mỉm cười chờ Lục Oánh nói xong mới mở miệng nói:
- Chào các vị, ta bất quá chỉ là một người phàm trong trần thế, hôm nay hân hạnh tới đây, được nhìn thấy cung điện dưới biển này quả là phúc ba đời. Mọi người không cần phải lo lắng, ta đến đây không có ý gì, hơn nữa trước đây cũng không hề biết đến trong biển rộng lại có Hải vực, vì vậy có một chút hiếu kỳ thôi.
Người trung niên thấy con gái lên tiếng sắc mặt có chút hòa hoãn, nhẹ giọng nói:
- Đã là người cứu mạng con gái ta thì bản vương tạm thời tin tưởng ngươi. Người đâu, mang ghế.
Dứt lời liền có một ngư binh đưa ghế tới, Lục Vân cũng không hề khách khí ngồi xuống.
Lục Oánh lúc này đi đến bên người trung niên, hạ giọng nói vào bên tai lão ta một lúc, sau đó lại nói:
- Phụ vương, nơi này có phần nghiêm trang quá mức, hài nhi thấy chi bằng để hài nhi và Kim trưởng lão tiếp y, đưa tới Tử hoa viên của hài nhi, lúc đó có gì cần nói thì nói ở đó.
Người trung niên lắc đầu nói:
- Trẻ con biết cái gì, đã ngồi xuống rồi thì làm gì có chuyện rời đi, chẳng có phép tắc. Được rồi, ở đây thôi, hiện giờ ta muốn hỏi trước y mấy vấn đề, đợi hỏi xong thì con mới được mở miệng, đã nghe rõ chưa?