- Hậu Nghệ lăng thiên, tiễn xuất diệt thần! Thanh âm lạnh lùng và cứng cỏi tuy không vang vọng nhưng lại mang theo ý niệm cực kỳ tàn khốc, dưới thế công mạnh mẽ của chiêu “Vương giả thiên hạ” do Vô Nhân Tọa đánh đến, Kiếm Vô Trần lúc này dốc toàn lực đánh ra một kích. Thời khắc này, Kiếm Vô Trần toàn thân lưu quang chuyển động, bên ngoài thân thể hắn, thanh linh chi khí mạnh mẽ lấy cơ thể hắn làm trung gian, điên cuồng dũng mãnh nhập vào trong Thần cung, chỉ trong nháy mắt đã truyền tới dây cung, ngưng tụ thành một đạo quang tiễn, mang theo uy lực long trời lở đất, rồi thoát khỏi dây cung lao đi. Giây phút chấn động xuất hiện tại trường, chỉ thấy lần này Thần cung của Kiếm Vô Trần tuyệt không phát ra khí thế kinh người như lần trước, mà chỉ là kỳ quang lấp lánh, một đạo quang trụ đường kính chỉ khoảng ba tấc rời khỏi dây cung phóng ra, một phát xuyên qua “Vương giả thiên hạ” của Vô Nhân Tọa, rồi biến mất trong kim quang sáng rực. Nhìn theo cách khác, quan trụ tuyệt nhiên không hề biến mất, mà là đã xuyên qua thứ vốn được xưng tụng là bất diệt thần y chi thể của Vô Nhân Tọa, vượt qua quy luật của đất trời. Quang cảnh này tiếp tục duy trì được một lúc, trong suốt thời gian này, ngoại trừ âm thanh thảm thiết tột cùng đau đớn và không cam lòng ra, thì không có tiếng nổ kịch liệt hay là âm ba khủng khiếp làm chấn động đất trời, chỉ ẩn ước có một cỗ uy lực làm xoay chuyển trời đất. Vì sao lại như vậy? Nhóm người đang quan chiến Trần Ngọc Loan không nói rõ được, chỉ có thể suy đoán bởi do thân thể của Kiếm Vô Trần quá yếu ớt, do vậy uy lực của quang tiễn này cũng tương ứng suy giảm đi. Nhưng trong cuộc chiến, Vô Tâm phát hiện ra tình huống này lại vô cùng vui mừng trong lòng. Cuộc chiến tuyệt nhiên không kết thúc như vậy được, mặc dù Vô Nhân Tọa phát ra tiếng thét thảm thiết dưới uy lực của Thần cung, nhưng thân thể bị tiễn xuyên của hắn không ngay lập tức dừng lại mà tàn nhẫn đập vào người Kiếm Vô Trần, khiến hắn văng ra xa mấy trượng. Khi tốc độ giảm dần, nhóm người Trần Ngọc Loan đang quan chiến mới phát hiện ra, Vô Nhân Tọa không hề bị vỡ nát, mà trên thân thể hình cái ghế của hắn, ngay tại trung tâm của chữ “Vương” đã xuất hiện một lỗ hổng khoảng ba thốn, chắc hẳn đó là do quang tiễn của Kiếm Vô Trần ban cho. Rơi xuống lăn tròn trên mặt đất, Kiếm Vô Trần há miệng phun ra một đạo tiên huyết, sau đó tay phải vỗ xuống đất, thân thể mượn lực phản chấn, lắc lư thân hình lơ lửng trong không trung, ánh mắt chú ý động tĩnh của Vô Nhân Tọa. Chăm chú quan sát, chỉ thấy Vô Nhân Tọa lúc này toàn thân quang hoa ảm đạm, lăn tròn vài vòng trên mặt đất, phát ra âm thanh cuồng dã lệ hống, nhưng điều kinh ngạc là hắn vẫn chưa chết. Cơ thể lắc lư bay lên, Vô Nhân Tọa gầm lên đầy phẫn nộ: - Kiếm Vô Trần ngươi hãy đợi đấy, mối thù này ta sẽ không quên đâu! Rồi với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt thân ảnh liền biến mất, khiến cho mọi người vẫn còn không dám tin rằng hắn ta từng bị trọng thương dưới Hậu Nghệ thần cung. Cười khổ một tiếng, Kiếm Vô Trần không đủ thời gian để cảm khái, thân thể nhanh chóng phi lên trụ hình tròn, toàn lực hấp thụ linh khí nhằm khôi phục lại chân khí đã bị tiêu hao. Vào lúc này, trong khi giao chiến Vô Tâm phát giác cơ hội đã đến, tức thì toàn thân khí tức thay đổi, lấy hắc ám làm chủ, ngũ sắc quang mang bắt đầu lấp loáng xuất hiện, một cỗ tà mị chi khí chầm chậm lan ra bốn phía, làm chấn kinh mọi người tại trường. Nhìn thấy toàn thân Vô Tâm tà quang lấp lánh, sắc mặt Bạch Quang kinh hãi biến đổi, sợ hãi hỏi: - Nguơi luôn ẩn tàng thực lực sao? Vô Tâm lạnh lùng âm hiểm trả lời: - Ngươi bây giờ mới biết thì đã quá trễ rồi, chết đi! Song thủ kết ấn trước ngực, “Ám Ảnh Lưu Quang” pháp quyết được thôi động tới cực hạn, dần dần chuyển hóa thành “Ám Ảnh Tế Nhật”, một cổ khí thế chấn nhiếp tâm thần mọi người, chầm chậm bao phủ trong khuôn viên vài dặm hình thành một không gian đặc biệt, lực lượng hắc ám hoàn toàn khống chế đại cục. Tiếng kinh hô từ miệng của Bạch Quang, Thiên Kiếm Khách, Diệp Tâm Nghi, Trần Ngọc Loan phát ra, lúc này Vô Tâm không còn giấu diếm nữa, thực lực vô cùng cường đại dường như vượt qua cả Sát Huyết Diêm La, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Thời khắc cuối cùng đã đến, sau một thời gian dài khổ chiến, Vô Tâm liền nắm lấy cơ hội này, nhân lúc Kiếm Vô Trần đã ba lần thi triển Hậu Nghệ thần cung, khi mà thân thể cực kỳ hư nhược, phát động công kích vào lúc quan trọng nhất, một đòn làm xoay chuyển toàn bộ thế cục. Ngạo nghễ đứng giữa không trung, Vô Tâm toàn thân ám mang lấp loáng, chân nguyên cường đại dưới sự thôi động của Ám Ảnh pháp quyết cuồn cuộn phát ra, hóa thành một dòng chân nguyên đáng sợ, một sức mạnh hủy diệt tràn ngập trong phạm vi vài dặm, công kích tất cả mọi người đang có mặt tại trường. Phạm vi của loại tấn công này vô cùng rộng lớn, mật độ lại cực cao, so với tinh thần dị lực của Ma vực không hề thua kém, sử dụng tại trường khiến cho mọi người không ai không kinh hoàng, luống cuống, vội vàng phòng ngự. Lúc này, từ trên không trung nhìn xuống, toàn bộ ngọn núi thần kỳ đều bị một tầng ám mang bao bọc, vầng thái dương trên bầu trời giống như bị che phủ bởi mây đen, xung quanh hôn ám quỷ dị. Ám mang không ngừng lấp lóe, giống như là một dòng nước, liên tục biến hóa hình dạng, thay đổi tần suất, trong lúc vừa thu vào vừa phóng ra đã sinh ra lực lượng đáng sợ, đủ để hủy diệt mọi thứ. Giữa không trung, Vô Tâm giống như một nguồn sáng, vô tận ám mang từ trên thân thể hắn ta phát ra, tầng tầng lớp lớp ngày càng dày đặc và trầm trọng, uy hiếp trực tiếp tới sinh mệnh của mọi người. Đối diện với đòn công kích vô cùng bá đạo này, Trần Ngọc Loan hét lớn để đề tỉnh mọi người cẩn thận. Nhưng trên vai nàng, Tứ Linh Thần Thú đã gầm nhẹ một tiếng, vỗ hai cánh hắc bạch trên lưng, một lực lượng vô hình tức thì mở ra một đạo kết giới, đem nhóm người Trần Ngọc Loan bảo hộ bên trong, không chịu bất kỳ sự xâm nhập nào. Cảm giác được hảo ý của nó, đám người Trần Ngọc Loan nở nụ cười hân hoan, luôn cùng Tứ Linh Thần Thú có chút bất hòa là Không Linh Điểu cũng kêu lên nho nhỏ, một cổ không linh chi khí thanh khiết và u nhã xuất hiện trở lại trên thân thể nó, phảng phất như truyền đạt một loại ý tứ sâu xa nào đó. Lúc này, bên liên minh không được may mắn như vậy. Đầu tiên, Bạch Quang dưới sự tập trung công kích của Vô Tâm, chỉ còn cố gắng kéo dài được chút ít thời gian, đã đau đớn hô lên một tiếng, sau đó bị bắn ra xa mấy trượng, một dòng chân nguyên không ngừng bao phủ lấy hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết. Đối với điều này, Bạch Quang giận dữ gầm lên một tiếng, cố gắng tránh né mấy lần, cảm thấy lúc này bản thân cùng Vô Tâm cách biệt quá lớn, chỉ đành âm thầm thở dài một tiếng, lựa chọn né tránh, không còn chính diện xông tới. Trong lúc né tránh, Bạch Quang đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, trong lòng thầm cảm thán, thân thể lóe lên tới bên cạnh nàng, kéo nàng đi rồi nói với Thiên Kiếm Khách bên cạnh: - Hôm nay đã hoàn toàn thất bại rồi, chúng ta mau mau rời khỏi, không thể hi sinh toàn bộ ở đây được. Diệp Tâm Nghi không cam lòng hét lớn: - Không được, thời khắc này mà nói triệt thoái, vậy những người đã chết không phải là hi sinh vô ích ư? Thiên Kiếm Khách thở dài nói: - Tâm Nghi đừng tranh cãi nữa, hãy làm theo lời Bạch Quang đi, trước tiên hãy giữ lấy tấm thân hữu dụng, về sau còn có cơ hội trả thù. Diệp Tâm Nghi cười thảm, vẻ mặt vô cùng thê lương đau khổ, trong mắt lệ nóng lăn dài. Trong vòng nửa ngày, tất cả mọi mộng tưởng đều tan vỡ, điều này thật sự quá tàn khốc. Sáng sớm nay, nàng cùng với Kiếm Vô Trần hùng tâm tráng trí, có ý muốn làm lớn một phen, một lần tiêu diệt hết những kẻ tới xâm phạm. Nhưng lúc này, kẻ địch tuy tiêu diệt không ít, nhưng Chánh Đạo liên minh cũng hết rồi, còn lại nàng và Kiếm Vô Trần hai kẻ chỉ huy mà không còn lính, tất cả chỉ trong nháy mắt trôi qua, điều này thật sự khiến cho người ta kinh hãi. Hiểu rõ cảm giác trong lòng của Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang không nhịn được buồn bã thở dài một tiếng, chỉ hận vận khí của Chánh Đạo Liên Minh quá xấu, cho dù dưới tình huống có thần khí mạnh nhất cũng không có cách nào xoay chuyển càn khôn, cái này còn có thể nói gì được đây? Sau tiếng thở dài, Bạch Quang thu lại cảm xúc của mình, cùng Thiên Kiếm Khách đưa mắt nhìn nhau, ba người quang hoa đồng thời lóe lên, mở ra một kết giới, thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, thân ảnh từ lớn hóa thành nhỏ rồi biến mất trong không trung. Đối với việc đám người Diệp Tâm Nghi rời khỏi, Trần Ngọc Loan thần sắc phức tạp cười lên một tiếng, phảng phất như có ý chế nhạo. Rốt cuộc cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ chạy, vậy hà tất phải khiến cho nhiều người hy sinh như vậy? Lẽ nào đây mới là phương châm hành sự của Chánh Đạo liên minh, phải liều tới phút cuối cùng rồi mới chịu thể hiện ra dáng vẻ tang thương bi tráng, thể hiện tinh thần hi sinh tất cả vì chánh nghĩa? Nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu nhẹ nhàng nói: - Nha đầu, ta biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì, vì vậy ta tin rằng ngươi nhất định không phải hạng người giống như bọn họ, ngươi mới là niềm hy vọng chân chính của nhân gian. Trần Ngọc Loan nở nụ cười nhẹ nhàng, lúc này, nụ cười của nàng tràn đầy thần bí, có một thứ mị lực không nói ra được, phảng phất trong nháy mắt, nàng dường như trưởng thành hơn nhiều, sau khi trải qua lần quan chiến này nàng đã hiểu thêm được nhiều đạo lý. Thiên Mục Phong nhìn nụ cười kỳ lạ của nàng, cất lời ca ngợi: - Bây giờ ta mới minh bạch, tại sao Lục Vân có thể coi trọng nàng như vậy. Trần Ngọc Loan thản nhiên đưa mắt nhìn Thiên Mục Phong, đôi mắt trong sáng, chứa đựng thâm ý vô hạn trả lời: - Có lẽ đúng như Lục đại ca đã nói, cuộc đời này bởi vì ta gặp được huynh ấy nên đã có được nhiều may mắn như vậy. Thiên Mục Phong có chút trào phúng nói: - Đúng vậy, nàng thì may mắn, nhưng còn Kiếm Vô Trần thì xui xẻo rồi. Nghe xong, mọi người bên cạnh đều cười vui vẻ, mục quang chuyển lên người của Kiếm Vô Trần. Lục này, bởi vì ba người Bạch Quang đã rời đi, Vô Tâm không có ý làm hại tới nhóm người Trần Ngọc Loan, nên tất cả mọi công kích đều tập trung trên người Kiếm Vô Trần. Đồng thời Vô Tâm còn gia tăng công kích Kiếm Vô Trần, đã không còn phiêu lạc giữa không trung nữa, mà đáp xuống trụ tròn có chữ “Âm” trong “Âm Dương Chi Địa” đối mặt với Kiếm Vô Trần. Tình huống lúc này, Kiếm Vô Trần vừa toàn lực phòng ngự đồng thời lại vừa hấp nạp linh khí, còn Vô Tâm bên này một mặt thì hấp thu vô cùng vô tận âm hàn linh khí, mặt khác tăng cường lực công kích, phát ra Ám Ảnh pháp quyết thôn phệ chi lực, hòng hủy diệt Kiếm Vô Trần. Đứng đối diện nhau, hai huynh đệ ngày nào cách nhau ba mươi trượng, không gian ở giữa là ám mang lưu động, theo sự đề thăng chân nguyên của Vô Tâm, đã từ nhạt chuyển sang dày đặc, hóa thành một dải ánh sáng chói mắt, chuyển động xuyên qua không gian và thời gian, trực tiếp đem hai “sinh mạng thể” nối lại với nhau. Bị khốn bên trong, Kiếm Vô Trần toàn thân kịch liệt chấn động, Ám Ảnh pháp quyết của Vô Tâm cực kỳ kinh khủng, ngoài lực công kích nuốt hồn đoạt phách ra, còn bao hàm khả năng diệt tuyệt sinh cơ, cái này khiến cho hắn hãm nhập vào chỗ chết. Sự phẫn nộ không cam lòng làm cho Kiếm Vô Trần giận dữ điên cuồng hét lên như sấm, cừu hận khiến hắn điên cuồng phản kích, nhưng khoảng cách giữa hai người rõ ràng sai khác nhiều như vậy, Kiếm Vô Trần cho dù có giận dữ hơn nữa thì hắn có thể làm gì được đây? Giây phút sinh tử này, Kiếm Vô Trần cảm giác thấy sinh mệnh mình đang dần dần mất đi, điều này hắn khó mà tiếp thụ được, bởi vì từ trước tới giờ hắn không hề nghĩ đến việc này lại có thể xảy ra. Đau khổ, xuất hiện trong lòng Kiếm Vô Trần, sự mất mát xuất hiện trong ánh mắt của hắn, đối với loại người kiêu ngạo như Kiếm Vô Trần, từng nghĩ nắm trong tay Thần cung là có thể vô địch thất giới, nhưng cuộc chiến hôm nay đã khiến cho hắn hiểu rõ ràng, nguyên lai bản thân hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi. Đối diện tử vong, Kiếm Vô Trần có chút sợ hãi, bởi vì hắn không có được cái tính cách hào hiệp cao thượng, thản nhiên đối diện với mọi thứ như Lục Vân. Nhưng khi nghĩ tới Lục Vân, một sự cừu hận vô biên đã mọc rễ trong lòng hắn, khiến cho hắn trước lúc chết còn không thể quên, có thể thấy lòng hắn nhỏ nhen như thế nào, oán hận đối với Lục Vân đã tích tụ sâu ra sao. Lòng cừu hận, gặm mòn tâm trí của Kiếm Vô Trần, trong thời khắc trước lúc chết, vẫn còn xoay chuyển trong lòng hắn.