Giữa chiến trường, khi Lục Vân thi triển Diệt Hồn đao, Ma Vương Sa liền cảm nhận được khí tức hủy diệt, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng thời gian cấp bách, lão căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức thi triển toàn lực.
Chớp mắt, đóa hoa sen sắc đen đó liền biến thành một cột sáng quỷ dị, bề ngoài bố trí vô số dòng xoáy hệt như hàng vạn hàng ngàn cái miệng đang điên cuồng thôn tính mọi thứ chung quanh.
Chiêu thứ tư, hai người đều toàn lực ứng phó.
Diệt Hồn đao giao đấu với cột sáng quỷ dị của Ma Vương Sa, hai bên đều có thuộc tính hắc ám, khi gặp nhau hoàn toàn không tạo nên hoa lửa, bất quá lại bộc phát dòng khí lưu động kinh người, khiến toàn bộ mọi người đang quan sát cuộc chiến phải lùi lại.
Giữa chiến trường, một trăm hai mươi tám làn đao hội tụ lại, hình thành một làn đao dài vài trượng, vừa hay chém vào cột sáng quỷ dị kia. Hai bên đập vào nhau, đang nhanh chóng tan rã.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, cuối cùng chỉ có Diệt Hồn đao của Lục Vân tan biến, còn cột sáng quỷ dị kia tuy đã nhỏ đi khá nhiều, nhưng vẫn ngạo nghễ tại chỗ như cũ.
Tình hình này bất ngờ, ít ra ba người nữ Bách Linh mới lần đầu thấy Diệt Hồn đao của Lục Vân tấn công thất bại.
Ám Vô Ảnh và Ám Vô Căn thấy vậy không khỏi cười lớn, chỉ còn một chiêu cuối cùng, theo tình hình trước mắt Lục Vân dường như không cách gì thủ thắng được.
- Lục Vân, ngươi không thắng được ta, nhận thua đi.
Thanh âm hơi âm hiểm lạnh lùng, đó là Ma Vương Sa cất tiếng nói.
Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói:
- Sau một chiêu cuối cùng này, tin chắc ngươi sẽ không còn nói được như vậy.
Ma Vương Sa cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Vậy chúng ta đi tới cùng thôi, đến đây!
Dứt lời ánh đen lóe lên, cột sáng quỷ dị vốn đang thu nhỏ đột nhiên tăng lên gấp ba lần, so với lúc trước còn mạnh hơn gấp đôi, điều này khiến mọi người trong đại điện vẻ mặt đều biến hẳn.
Nhìn vào cột sáng đó có một số dòng xoáy hệt như những cái miệng nhỏ, Lục Vân trầm giọng nói:
- Bây giờ ta mới hiểu được vì sao chân nguyên cao thủ Hắc hải tu luyện lại có kịch độc. Té ra bọn ngươi chủ yếu dựa vào việc hấp thu các vi sinh vật, cưỡng ép bọn chúng chuyển hóa thành vũ khí của các ngươi, khiến bọn chúng không ngừng lớn lên, cuối cùng dựa vào sức mạnh của chúng để hủy diệt mọi thứ.
Ma Vương Sa âm hiểm đáp:
- Lục Vân, ngươi rất thông minh, nhưng cho dù ngươi biết được bí mật này thì có thể làm thế nào đây? Ngươi nghĩ không ra được phương pháp đối phó thì cuối cùng cũng thua thôi.
- Phải vậy không? Thế ngươi hãy mở to mắt xem thử ta có phá giải được tuyệt chiêu này của ngươi hay không.
Bật cười lạnh lùng, khí thế toàn thân Lục Vân phóng ra, hào quang bảy sắc hiện lên từ người chàng, chớp mắt đã chiếu sáng cả đại điện.
Ngoài ra, Lục Vân bước chầm lên phía trước, mỗi một bước chân đặt xuống thì trên mặt đất liền xuất hiện một đóa hoa sen bảy màu, hình ảnh hệt như Phật tổ xuất hiện, thành thánh mà lại uy nghiêm.
Từ xa xa nhìn lại, Hải Nữ kinh ngạc hô lên:
- Sư phụ lợi hại thật, hệt như thần tiên vậy.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Sư phụ con không phải thần tiên, nhưng sư phụ con có thể hủy thần diệt tiên.
Hải Nữ vẻ mặt sùng bái, kiên định cất tiếng:
- Từ nay về sau con cũng giống như sư phụ, trở thành một người có thể hủy thần diệt tiên.
Trương Ngạo Tuyết điềm đạm nói:
- Chỉ cần nỗ lực, con liền có thể trở thành như sư phụ. Được rồi, trông cho rõ, cơ hội như vậy rất khó thấy.
Giữa đại điện, Lục Vân dừng lại cách cột sáng quỷ dị ba trượng, hào quang bảy màu toàn thân đang chuyển biến nhanh chóng, hóa thành một ngọn lửa rất nóng.
Phát hiện được ý đồ của Lục Vân, Ma Vương Sa khinh bỉ hừ giọng nói:
- Lục Vân, nếu ngươi cho rằng chính ngọn lửa có thể tiêu diệt được Hắc Ngục Thiên Bảo của Hắc hải ta thì ngươi đã hoàn toàn sai rồi.
Lục Vân lạnh nhạt nói:
- Ta không hề nói với ngươi là ta dự tính dùng ngọn lửa để đối phó bọn chúng.
Ma Vương Sa hỏi lại:
- Nếu đã không dự tính dùng ngọn lửa, thế thì ngươi làm vậy là sao?
Lục Vân bật cười điềm đạm nói:
- Ta làm vậy cũng rất đơn giản, đó chính là khiến ngươi bắt đầu lên tiếng.
Chữ tiếng còn chưa thoát hết ra ngoài, trên đầu Lục Vân liền phát ra một luồng hào quang bảy màu, đó chính là thần binh mạnh nhất – Diệt Thần kiếm.
Vừa rời khỏi người Lục Vân, Diệt Thần kiếm liền phát ra hào quang vạn trượng, khí tức cực mạnh của nó chớp mắt đã ngưng đọng cả đại điện, khiến cho những người đang quan sát thân thể cứng đờ, hoàn toàn không cách gì nhúc nhích.
Ma Vương Sa phát hiện đã bị lừa, lập tức rống lên giận dữ:
- Lục Vân, ngươi thật đê tiện!
Lục Vân cười lạnh nhạt, bình tĩnh đáp trả:
- Ngươi sai rồi, trước khi ra tay ta đã cho ngươi thời gian tiến công, đáng tiếc ngươi cuồng vọng tự kiêu, không thèm để ý gì cả. Bây giờ, ngươi hãy còn có chút thời gian, cố gắng mà tranh đấu đi. Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết chết tiên phật, tàn sát quỷ thần!
Trên đỉnh đầu Lục Vân, thần kiếm bay lượn, sức mạnh hủy diệt làm rung động bốn bề, chớp mắt liền biến cả đại điện thành tro bụi. Uy lực còn lại của nó lập tức hủy diệt tất cả mọi công trình trong phương viên trăm dặm, khiến cho văn minh Hắc hải đã được vài ngàn năm phải bị tiêu hủy.
Đánh tan mọi thứ, sức mạnh thần kiếm tiếp tục khuếch tán, khi gia tăng đến mức cực hạn, liền mang theo khí phách ngạo nghễ trời đất, phát ra một cột sáng nối liền với trời, chớp mắt đã bắn vọt ra khỏi mặt nước xông vào tận bầu trời.
Cảnh tượng này kéo dài chỉ trong chớp mắt, sau đó cột sáng liền nhanh chóng nén lại, cuối cùng trở thành một cột kiếm chục trượng, vọt đến chém xuống cột sáng quỷ dị do Ma Vương Sa tạo ra.
Cảm giác được nguy hiểm ập đến, Ma Vương Sa trước đó trấn định tự nhiên liền rống lên điên cuồng, trong lúc không cách nào né tránh được, liền mang ý niệm oán độc vô bờ bộc phát ra một chiêu công kích mãnh liệt nhất.
Nhưng lúc này mọi thứ đã quá trễ rồi, một chiêu này của Lục Vân hủy diệt mọi thứ, so với chiêu thức Diệt Hồn đao trước đó còn mạnh mẽ gấp chục lần.
Ma Vương Sa dù sao cũng đã tu luyện vài ngàn năm, một chiêu cuối cùng cũng mạnh hơn gấp đôi trước đó.
Nhưng so sánh với nhau, làm sao chiêu đó có thể là đối thủ của Lục Vân đây?
Một kiếm hủy diệt đúng hạn chém xuống, lấy đi Ma Vương Sa còn đang bất cam, che lấp cả tiếng kêu thảm thiết của lão, hủy diệt sinh mạng lão, khiến lão mang cả oán hận mà ra đi.
Ban đầu, Lục Vân không muốn dùng đến Diệt Thần kiếm. Nhưng hiện nay nếu đã đến bước này rồi cũng không thể hạ thủ lưu tình được, vì thế chàng đành chọn phương án hủy diệt, ngay cả Ám Vô Ảnh và Ám Vô Căn cũng bị giết nốt.
Cuồng phong qua rồi, nước biển ập đến. Cả đại điện vốn dĩ huy hoàng lúc này đã biến thành đống đổ nát, mọi thứ đã trở thành như trước đây vạn năm.
Ba người Bách Linh nhìn Lục Vân, vẻ mặt chấn động.
Lúc này mọi người mới phát hiện té ra bản thân trước giờ cũng chỉ hiểu được chút ít về Lục Vân.
Trước đây, ba người nữ chưa bao giờ phát hiện được Lục Vân có Diệt Thần kiếm trong người.
Vẻ mặt Hải Nữ chắc chắn ngược lại với ba người, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ sùng bái, trong mắt toát ra vẻ chờ đợi.
Thu lại thần kiếm, Lục Vân đến bên bốn người nữ, điềm nhiên nói:
- Đó chính là thần binh mạnh nhất của huynh – Diệt Thần kiếm.
Chỉ một câu đơn giản, Lục Vân cũng không giải thích, dù sao cũng có chút bí mật không cần phải nói trắng ra.
Lần này, Lục Vân thi triển Diệt Thần kiếm so với lúc ở Vân Chi Pháp giới đã ung dung hơn nhiều. Điều này có liên quan đến thực lực chàng đã tăng hơn.
Nghe vậy, Bách Linh phản ứng trở lại trước tiên, cũng không hỏi thêm gì, chỉ điềm đạm bật cười, ôn nhu nói:
- Hành trình đi Hắc hải kết thúc rồi, trạm kế tiếp chính là Tử hải, chúng ta xuất phát thôi.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, Hải Nữ lại kéo áo Lục Vân, bảo muốn học Thần Diệt trảm của chàng.
Đứng cô đơn giữa lối vào Hồng hải, Diệp Tâm Nghi nhìn về phương xa, một mình trầm mặc nhớ lại quá khứ.
Trước đây, nàng hăng hái bao nhiêu, bây giờ lại thất vọng khổ sở như vậy. Mọi thứ thay đổi gần như chỉ trong thời gian chưa tới ba tuần trăng, như vậy ông trời có quá tàn khốc không vậy?
Cả đời nàng, từ lúc rời Dao Trì tiến vào nhân gian, mọi sự đều bất lợi, từ lúc là Dao Trì thánh nữ ban đầu, đến cô đơn hiện tại một mình, chỉ ngắn ngủi trong ba tuần trăng, thật ra đã xảy đến chuyện gì, vì sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
Tiếng thở dài của nàng thườn thượt, nhè nhẹ, chầm chậm biến mất trong nước biển.
Quay đầu lại, Diệp Tâm Nghi đưa mắt nhìn về ba bóng người từ xa đang đến, khóe miệng nở nụ cười cay đắng nhàn nhạt.
Từ bao lâu, tâm hồn kiêu ngạo của nàng đã bị đau thương bao trùm rồi?
- Tâm Nghi, con không sao là được rồi, Huyết Ma Thiên Cơ đâu?
Bạch Quang xông đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, kích động lên tiếng hỏi thăm.
Nhìn ba người, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đau thương, nhỏ giọng nói:
- Con không sao, Huyết Ma Thiên Cơ chết rồi.
Bạch Quang sửng sốt, rất nhanh đưa mắt cho Huyền Đan vũ sĩ và Lăng Thiên, sau đó mới hỏi:
- Bà ta chết rồi? Làm sao chết đi vậy?
Diệp Tâm Nghi cười cười thẩn thờ, hơi thất vọng đáp:
- Bà ta gặp phải Lục Vân, cho nên bà ta đã chết.
Bạch Quang thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Lục Vân giết bà ta sao? Quả thật là không ngờ được.
Lăng Thiên ánh mắt hơi biến đổi, giọng cảm xúc nói:
- Ở trong Hải vực này, người có thể giết bà ta không nhiều, Lục Vân phải được tính là một trong số đó. Bây giờ Tâm Nghi đã bình an, chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, liếc nhìn về phía Hồng hải, nhẹ giọng nói:
- Tiếp tục tìm kiếm Thiên Uy lệnh chăng?
Lăng Thiên không nói, vẻ mặt hơi cổ quái. Huyền Đan vũ sĩ lại lên tiếng:
- Đúng thế, cho dù khó khăn thế nào, vì sự an nguy của nhân gian, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm.
Diệp Tâm Nghi bật cười thẩn thờ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đúng thế, ai bảo chúng ta làm người bảo hộ chính nghĩa làm đây? Nhưng người thật sự cứu vãn được muôn dân phải là chúng ta chăng?
Không đợi ba người đáp lại, Diệp Tâm Nghi liền bay về phía Hồng hải trước hết.
Bạch Quang nhìn theo bóng của nàng, than nhẹ:
- Thất bại thường làm cho người ta mất đi hy vọng. Chúng ta nếu như vẫn không tìm được một chút hy vọng, sợ tiếp theo bản thân chúng ta cũng không kiên trì nổi.
Lăng Thiên vẫn yên lặng không nói, ông có thể nói gì nữa đây? Huyền Đan vũ sĩ bật cười cay đắng, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi, nỗ lực lên hẳn sẽ có hy vọng.
Đi dọc theo đường vào Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, bốn người Lăng Thiên nhanh chóng gặp được ba người Lục Doanh đang quay về, hai bên gặp nhau ở Hồng hải, không khí có phần thẹn thùng.
Đứng về lập trường của hai bên, khuynh hướng đối địch có phần nặng bởi vì có Lục Vân ở giữa.
Bỏ đi vấn đề Lục Vân thì hai bên lại không có gì để nói với nhau.
Giữa sự trầm mặc nặng nề, Bạch Quang mở lời đầu tiên:
- Phần Thiên, Lục Vân sao không đi cùng với các ngươi?
Phần Thiên cảnh giác nhìn ông, chầm chậm đáp lại:
- Bọn họ đuổi theo một người các vị đều biết.
Bạch Quang hai mắt hơi khép lại, hỏi tới:
- Người chúng ta biết? Ai vậy?
Phần Thiên trầm giọng đáp:
- Địa Âm Tà Linh, các vị hẳn phải biết rồi.
Vẻ mặt biến hẳn, Bạch Quang quát lên:
- Ngươi nói Địa Âm Tà Linh cũng đến Hải vực rồi?
Phần Thiên đáp:
- Đúng thế, hắn đến rồi, còn hủy diệt Ma Thánh phong, truy sát cung chủ Đông, Nam, Bắc ba hải, hiện nay tình hình thế nào còn chưa biết rõ.