Hải Nữ để ý thấy vẻ khác thường của chàng, nhẹ giọng hỏi: - Sư phụ, người đang suy nghĩ điều gì vậy? Lục Vân liếc Hải Nữ, êm ái nói: - Sư phụ đang suy nghĩ có nên giết người trước mặt hay không. Hải Nữ liếc Hắc Mị, giọng chán ghét nói: - Người này xấu xa, đáng chết. Lục Vân phản bác lại: - Chúng ta chỉ đi qua thôi, sau này có khả năng không bao giờ gặp lại, con thấy có thật sự phải giết hắn chăng? Hải Nữ chần chừ một lúc, mặt nghiêm lại nói: - Hải Nữ thấy, loại người xấu xa như vậy, không gặp thì thôi, một khi đã gặp phải giết liền. Lục Vân nghe vậy cười nói: - Con nói cũng đúng, đã gặp rồi thì chỉ trách số mạng của hắn như vậy mà thôi. Bây giờ ta giao nó cho con, con có nắm chắc chỉ một chiêu giết chết được hắn mà không bị người ta phát hiện chăng? Hải Nữ do dự đáp: - Chỉ một chiêu hơi khó khăn, hơn nữa muốn không bị người phát hiện thì dường như … Lục Vân lắc đầu nói: - Tự tin lên, với thực lực hiện nay của con, điều này hoàn toàn có thể làm được, nhưng con chưa hiểu hết về mình đó thôi. Bây giờ ta chỉ cho con, trước hết con phải vận dụng chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể, trước khi đến gần, phải thiết lập một kết giới kín trước để phòng ngừa khi hắn phản kháng giãy dụa để phát ra âm thanh nên ngoài. Thứ đến, dùng long khí trong người con làm vũ khí, một chiêu phải trúng, hơn nữa nhanh chóng phá hủy kinh mạch toàn thân của hắn, mãi cho đến khi nguyên thần của hắn bị hủy diệt mới thôi. Hải Nữ nghĩ qua, gật đầu đáp: - Sư phụ, con hiểu rõ rồi, bây giờ con đi giết hắn đây. Lục Vân mỉm cười gật đầu, tự động mở kết giới bao quanh thân để Hải Nữ đi ra ngoài. Đến lúc này, Hải Nữ bay ra như tên, trong lúc tiến lên nhanh chóng mở ra kết giới, khi Hắc Mị phát hiện không ổn, tay phải của Hải Nữ đã ấn lên trên ngực của Hắc Mị. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hắc Mị lập tức mở mắt, vừa thấy Hải Nữ liền gầm lên giận dữ, toàn lực giãy dụa. Thân thể Hải Nữ loáng lên, vẻ mặt lộ ra chút kinh dị, toàn bộ tay phải đã biến nên đen ngòm như mực, nhưng nó không hề chịu thua, vẫn toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể để áp chế phản kháng của Hắc Mị. Sức mạnh của Hải Nữ vô cùng to lớn, vốn đã vượt khỏi Hắc Mị, sau đó khi có được kỳ ngộ ở Hổ Sa lĩnh, nên lúc này tự nhiên vượt khỏi khả năng chống đỡ của Hắc Mị. Vì thế, Hắc Mị không kịp kêu lên một câu, chỉ bật lên tiếng kêu thảm thiết liền chết trong tay Hải Nữ. Lục Vân nhìn Hải Nữ quay lại, điềm nhiên hỏi: - Mùi vị của kịch độc thế nào? Hải Nữ ngạc nhiên hỏi: - Sư phụ đã sớm biết rồi? Lục Vân đáp: - Đúng thế, ta đã sớm biết rồi. Hải Nữ chu cái miệng nhỏ, mất hứng nói: - Sư phụ thật xấu, biết cũng không cho Hải Nữ biết được, cố ý khiến đệ tử bị tổn thương, con không chịu. Lục Vân nhìn cánh tay phải đang dần dần trở lại bình thường của Hải Nữ, cười nói: - Đây là lần khảo nghiệm thứ nhất, tuy con giết được Hắc Mị như hoàn toàn chưa đáp ứng yêu cầu, bởi vì con đã sơ hở quá nhiều. Đây chính là đại kỵ của người tu đạo, từ nay về sau phải sửa lại. Hải Nữ quay đầu sang, không đồng ý nói: - Chính sư phụ nói không rõ, sao lại có thể trách con được? Lục Vân cười mắng: - Bây giờ có sư phụ bên cạnh, tự nhiên thế nào cũng cho con biết. Sau này một mình con thì ai để cho con biết đây? Còn nhớ chuyện ở Hổ Sa lĩnh không? Lúc đó với sức mạnh của con, căn bản không nên để Huyết Linh đánh lén, nhưng con lại quá sơ suất. Hải Nữ vẻ mặt đỏ lên, nũng nịu nói: - Sư phụ, Hải Nữ còn nhỏ mà, sư phụ đừng nói nữa. Thấy nó ra dạng như vậy, Lục Vân không khỏi ôm lấy nó, thương yêu lên tiếng: - Sư phụ đang dạy kinh nghiệm cho con, tuy con mới bốn tuổi, nhưng con không phải người thường, con phải dương danh thiên hạ nên phải học chăm chú, biết chưa? Hải Nữ ôm lấy cổ Lục Vân, dịu dàng nói: - Con biết rồi, sư phụ. Chúng ta đi thôi. Lục Vân lắc đầu bật cười, hơi hơi cảm xúc, dường như đang nhớ lại dĩ vãng … Rời khỏi vọng gác có Hắc Mị rồi, Lục Vân dẫn theo Hải Nữ tiến vào vọng gác thứ hai từ trái qua. Bên ngoài vọng gác này không khác gì với cái trước đó, nhưng khi Lục Vân tiến vào bên trong rồi liền phát hiện, tình hình bên trong không giống lúc trước. Theo những gì Trương Ngạo Tuyết đã từng thấy, nơi này đã từng tuôn ra rất nhiều cá mập ma. Bây giờ Lục Vân tự mình dò xét phát hiện, vọng gác đá này bên trong chia thành bốn căn phòng đá, trên mặt đất mỗi nơi đều có một cửa hầm đặc biệt do khí bụi tạo thành. Phân tích cẩn thận, Lục Vân phát hiện thông qua bốn đường hầm này có thể đến một nơi rất xa xăm. Đồng thời, bên dưới đường hầm này, Lục Vân còn thu được nhiều khí tức cá mập ma, rõ ràng bên trong có chứa một lượng lớn binh lực, một khi có chuyện phát sinh, những con cá mập ma liền tuôn ra từ bên trong đường hầm, trực diện đối địch với kẻ địch xâm nhập. Còn về bốn cửa hầm, cả bốn đều do một lượng lớn khí bụi đen ngòm duy trì, cho nên mật độ rất lớn, có tính ăn mòn rất cao, không phải cao thủ Hắc hải sẽ không có cách nào đi qua được. Thu lại sóng thăm dò, Lục Vân liếc bốn phía điềm nhiên hỏi: - Hải Nữ, con có nắm chắc đi qua đường hầm tiếng xuống bên dưới không? Hải Nữ đảo tròn mắt, cười nói: - Sư phụ lại muốn thử con nên mới không cho con biết đây. Lục Vân nhìn Hải Nữ, thấy vẻ mặt nó đắc ý lại hơi tinh nghịch, không khỏi cất tiếng mắng: - Mới có thông minh một chút đã tự đắc, từ nay về sau quả thật ta phải dạy dỗ con nghiêm khắc hơn. Hải Nữ thấy Lục Vân hơi giận, vội vàng làm nũng: - Sư phụ, Hải Nữ từ nay về sau không dám nữa, người đừng giận con. Lục Vân giữ nghiêm mặt nói: - Thế con hãy trả lời cho ta, có nắm chắc đi qua được không? Hải Nữ vội vàng gật đầu đáp: - Có thể, Hải Nữ có Thất Tinh Long châu hộ thể không sợ bất cứ khí độc nào cả. Lục Vân nói: - Nếu không dựa vào đó, con còn có khả năng không? Hải Nữ nghĩ một lát, trả lời không chắc chắn lắm: - Không như vậy có thể thử bố trí một tầng kết giới bên ngoài thân thể để đẩy lùi khí độc rồi mới tiến vào bên trong. Lục Vân vẻ mặt không chút tình cảm, hỏi lại: - Còn có gì nữa không? Hải Nữ lắc đầu đáp: - Không còn. Lục Vân trừng Hải Nữ, hừ giọng nói: - Còn một điểm quan trọng nhất, con đã quên mất rồi. Trước khi tiến vào, phải thử thăm dò xem kết giới phòng ngự của bản thân có khả năng chịu được sự ăn mòn của khí độc không. Nếu như có thể liền tiếp tục, nếu không được liền nghĩ biện pháp khác để tránh hãm thân vào tình cảnh tuyệt vọng. Hải Nữ nghe vậy bật cười ngượng ngùng, nói lấy lòng: - Sư phụ thông minh quá! Thấy vẻ mặt Hải Nữ như vậy, Lục Vân cười mắng: - Bớt nịnh bợ đi, từ nay về sau phải học chăm chú. Hải Nữ cười duyên rồi vâng dạ liên hồi. Buông Hải Nữ ra, Lục Vân tiến gần đến cửa hầm ở giữa phòng đá, ngắm nhìn giây lát, rồi mở miệng nói: - Hải Nữ, con thấy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Hải Nữ hơi nghi hoặc, câu hỏi này của Lục Vân thật khó trả lời. Bất quá nếu như Lục Vân đã đứng ở bên cạnh cửa hầm, câu hỏi của chàng rõ ràng có liên quan đến cửa hầm, thế thì thật ra chàng muốn thể hiện điều gì đây? Còn đang suy nghĩ, Hải Nữ thấy được không ít vấn đề, nhưng lại không cách nào xác định được chính xác ý đồ của Lục Vân, đành suy đoán: - Sư phụ, người không phải đang tính đóng kín bốn cửa hầm này để những con cá mập ma kia không cách nào đi ra phải không? Lục Vân liếc nàng, giọng tán thưởng: - Câu trả lời này thật thông minh, nhưng khí bụi này có tính ăn mòn rất mạnh, phải làm thế nào mới có thể niêm phong nó lại? Hải Nữ lắc đầu đáp: - Điều này Hải Nữ không biết được. Lục Vân không hề trách nó, ngược lại cười điềm nhiên nói: - Trên thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta phải quan sát phân tích. Theo tình hình trước mắt, nhưng khí bụi này đã tồn tại vài ngàn năm, muốn lập tức tiêu hủy nó rõ ràng là không thể được. Như vậy, chúng ta phải suy xét cẩn thận. Nếu đã không cách nào tiêu diệt được, có biện pháp nào chuyển biến tính chất của nó không, khiến nó chủ động ngăn ngừa những con cá mập ma bên trong đi qua được đường hầm. Như vậy, mục đích của chúng ta cũng xem như đã đạt được. Hải Nữ nhìn vào đường hầm, vẻ mặt trầm ngâm suy tư nói: - Như vậy có thể làm được chăng? Lục Vân lắc đầu đáp: - Ta thử qua rồi, làm vậy cũng không được, nhưng hoàn toàn không phải không có cách nào. Hải Nữ hỏi: - Sư phụ có biện pháp nào chăng? Lục Vân nghĩ một lúc liền nhẹ giọng nói: - Con bây giờ còn nhỏ, có một số chuyện có thể hiểu được dễ dàng, có một số chuyện còn chưa cách nào hiểu được. Bây giờ, chuyện nơi này đối với con có phần phức tạp, sư phụ cũng không miễn cưỡng con, nên sẽ nói thẳng biện pháp ra cho con. Trước hết, chúng ta cần phải đi qua được cửa hầm này. Khi đã xuống dưới được tầng khí độc này, từ đó thiết lập một tầng kết giới. Kết giới này có yêu cầu rất cao, không nhằm ngăn không cho khí độc tiến vào, nhưng lại ngăn khí độc quay lại. Như vậy, khi cá mập ma gặp phải nó mới bị nó ngăn trở lại. Hơn nữa, sau khi hoàn thành những điều này, chúng ta cần phải quay lại, nhưng không được phá hỏng kết giới chúng ta đã thiết lập. Đây là điểm phải suy xét cẩn thận trước khi động thủ. Hải Nữ hô nhẹ: - Khá phức tạp. Lục Vân đáp: - Đúng thế, trên thế gian nhiều chuyện rất phức tạp. Được rồi, ta dẫn con cùng nhau xuống dưới đó, con tự mình quan sát cẩn thận, như vậy sẽ tốt hơn là nói. Nói rồi toàn thân lóe lên ánh xanh lam, một tầng kết giới mạnh mẽ ngăn cách hai người với bên ngoài, sau đó liền hạ thẳng xuống cửa hầm. Đi xuyên qua được cửa hầm, Lục Vân cảm nhận được rõ ràng, trong khí độc đó có ngàn vạn vi sinh vật đang điên cuồng thôn tính linh khí bên ngoài để tiến gần đến cơ thể của chàng. Trong lòng Lục Vân hiểu rõ, cái gọi là kết giới phòng ngự thật ra là do người tu đạo đem linh khí trong cơ thể biến thành thể khí hoặc một loại nào như vậy để xuất ra ngoài, dùng bảo vệ cơ thể không bị thương tổn. Mà những chất kịch độc thông thường lại do vô số vi sinh vật tạo thành, bọn chúng có nhiều loại khác nhau, mà đặc tính biểu hiệu cũng không giống nhau để phản ánh những trạng thái khác nhau, dùng điều này để phân biệt được chất độc mạnh yếu. Đi xuyên qua được cửa hầm, Lục Vân và Hải Nữ đi đến một thế giới khác, bốn bề lấp lánh âm u, vô số ánh sáng lân tinh hệt như lửa quỷ khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Hải Nữ hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói: - Sư phụ, nơi này kỳ quái quá. Lục Vân thăm dò qua tình hình bốn bề, đáp lại: - Không sao, nơi này chỉ tương đối rộng rãi một chút, vượt qua ngoài năm dặm có một đường hầm nhỏ hẹp, chừng vài trăm dặm, hẳn kết nối với một địa điểm trọng yếu khác của Hắc hải. Hải Nữ nói: - Chúng ta có cần phải đi vào đó xem qua hay không? Lục Vân đáp: - Không cần, hãy niêm phong nơi này lại trước đã rồi tính. Nói rồi dẫn Hải Nữ đến gần bốn cửa đường hầm bắt đầu hành động. Lần này, Lục Vân bố trí một niêm phong rất kỳ dị đặc biệt, tính chất khác hẳn với trước kia. Chàng dùng “Trọng Sinh chi pháp” học từ Hải Tâm tuyền, phối hợp với những điều chàng đã học, dùng hình thức dòng xoáy để bố trí một kết giới trong suốt. Như vậy, kết giới có đặc tính vô cùng dẻo dai, cơ hồ có thể ngăn trở tất cả mọi thú biển đi qua được.