Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 740: Chương 740: Kế tục sấm quan (tiếp tục xông thẳng qua quan ải)




Ly Hỏa thần quân thấy Lục Vân nhục mạ chính mình như vậy, lập tức nổi giận rống lên: - Ngậm mồm lại, bổn thần quân đã thủ giữ chỗ này nhiều năm, đã sớm không hỏi đến thế sự, làm sao biết được ngươi là ai. Lục Vân hơi kinh ngạc, hỏi lại: - Nói như vậy, người chưa từng rời khỏi điện này chăng? Ly Hỏa thần quân ánh mắt hơi biến đổi, chần chừ nói: - Điều này cũng không hẳn, nhưng ta chỉ rời đi thời gian rất ít. Ồ lên một tiếng, Lục Vân liền hỏi: - Nếu như vậy, tên Lục Vân ngươi đã từng nghe qua chưa? Ly Hỏa thần quân nói: - Cái tên này ta tự nhiên đã nghe qua, Huyền Mộc đại sư ngày đó bị hắn đánh trọng thương, vì thế ta phải ra tay thử qua một lần, đáng tiếc không thành công. Ngươi hỏi đến điều này, chính là … Lời lập tức ngưng lại, Ly Hỏa thần quân đột nhiên tỉnh ngộ, kêu lên một tiếng kinh hãi: - Lẽ nào người lại là Lục Vân? Cười lạnh một tiếng, Lục Vân hỏi ngược lại: - Ngươi thấy sao? Biết được thân phận Lục Vân, Ly Hỏa thần quân vẻ mặt lộ ra nét cảnh giác, hỏi tiếp: - Lục Vân, ngươi đến nơi đây muốn làm chuyện gì? Lục Vân đáp: - Ta đến nơi đây tự nhiên là bởi lời thề ngày đó, muốn tự tay tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, để cảnh cáo thiên hạ đừng chọc giận ta. Ly Hỏa thần quân hừ lạnh một tiếng, quát lên: - Lục Vân, có một số lời có thể nói được, nhưng có một số chuyện lại không thể làm được. Cho dù ngày đó ngươi khua môi múa mép thế nào, nhưng hôm nay ở Vân Chi Pháp giới của ra, ngươi tuyệt đối không thể hoành hành bá đạo được. Bây giờ nếu như bổn thần quân đã biết lai lịch và mục đích của ngươi, vì sự an ninh ổn định của Vân Chi Pháp giới, ta chỉ còn cách bắt giữ ngươi để giao cho Thiên Tôn xử lý. Lục vân, ngươi chuẩn bị đi, bổn thần quân sắp sửa ra tay rồi. Cười tà dị một tiếng, Lục Vân lên tiếng: - Không cần gấp, nếu như ta đã đến hẳn không chạy đâu, ngươi không cần phải nóng nảy. Bây giờ ta có vài vấn đề muốn hỏi cho rõ, sau đó chúng ta giao chiến cũng chưa muộn. Ly Hỏa thần quân hừ giọng: - Nghe nói Lục Vân ngươi âm hiểm xảo trá, ngươi cho là bổn thần quân sẽ lầm mưu ngươi chăng? Lục Vân vẻ mặt trầm hẳn, lạnh lạnh lùng lùng nói: - Nói như vậy, ngươi hẳn e ngại rồi. Ly Hỏa thần quân cả đời tu luyện Liệt Hỏa pháp quyết, tính cách kích động dễ giận, lúc này bị vẻ mặt tỏ ra không thèm để ý của Lục Vân kích trúng, lập tức bản tính bộc lộ, quát lớn: - Hay cho Lục Vân, bổn thần quân không ra oai, ngươi hẳn cho ta sợ ngươi. Bây ngươi có chuyện gì cứ nói ra, đợi ta đáp lại rồi tự mình thu thập ngươi. Thấy ông mắc bẫy, Lục Vân không chút biểu lộ, lạnh lùng thản nhiên như cũ lên tiếng: - Đúng vậy chăng, thế thì ta hẳn đợi đã. Bây giờ ta hỏi ngươi, Vân Chi Pháp giới thật ra có nhiều ít cao thủ? Ly Hỏa chân quân nghe thấy cười lớn, trào phúng nói: - Thế nào, ngươi sợ rồi chăng, muốn hỏi tình huống trước, sau đó mới quyết định chạy trốn sao? Ta cho ngươi biết, vấn đề này ta sẽ không trả lời đâu. Ha ha ha… Ánh mắt Lục Vân hơi lạnh, không chút động đậy đáp lời: - Nếu ngươi không muốn đáp lại, đành đổi sang chuyện khác, thân phận nơi đây của Hư Ảo cư sĩ là gì? Ly Hỏa thần quân ngưng cười, vẻ mặt cổ quái nói: - Thân phận của Hư Ảo cư sĩ không thể nói rõ được, sự tồn tại của hắn là một bí mật, ta cũng không rõ nữa. Đương nhiên ngươi hẳn không tin khi ta nói thế. Trong lòng Lục Vân thấy hơi kỳ quái, bất quá không muốn hỏi sâu nữa, đổi sang chuyện khác: - Truyền thuyết nói rằng Vân Chi Pháp giới có một tòa Thương Vân Kỳ tuyệt trận, không biết có tồn tại không? Ly Hỏa thần quân thản nhiên đáp: - Chuyện này không giả, đúng là có như vậy, chính là vùng Đông Bắc của Vân Chi Pháp giới. Lục Vân lặng đi, sau đó nghĩ đến kết quả dò thám Vân Chi Pháp giới trước đó, thấy ở vùng Đông Bắc đúng là có một nơi rất kỳ lạ đặc biệt, chỗ này ngăn cách tuyệt đối không thể dò xét chút nào, khí tức của nó và làn sáng màu u lan trên người Hư Ảo cư sĩ cơ hồ tương đồng. Theo những lời Ly Hỏa thần quân nói, nơi đó hẳn quan hệ đến sự tồn vong của Thương Vân Kỳ tuyệt trận của Vân Chi Pháp giới rồi. Lục Vân không tỏ ra chút gì, chỉ ồ một tiếng, liền hỏi: - Ở giữa Vân Chi Pháp giới có mười ba đại điện, có phải mỗi điện đều có người trấn thủ chăng, những người nào trấn thủ vậy? Ly Hỏa thần quân trầm tư giây lát, hơi miễn cưỡng nói: - Không hẳn cả mười ba đại điện đều có người trấn thủ, tám đại điện vòng ngoài chỉ có Càn Khôn Khảm Li bốn điện có người trấn thủ, ở vòng giữa có bốn người, “Vô Cực thần điện” trong cùng chính là trụ sở của Thiên Tôn, trước giờ không có dấu chân người. Còn bốn người trấn thủ bốn điện bên ngoài, trừ ta ra, Càn Nguyên điện có Dương Cực lão đạo, Khôn Hòa điện là Nhất Trần tiên cô, Khảm Thủy điện là Ngọc Địch Thanh Ca. Bốn điện vòng giữa, mặt Đông là Phi Long chân nhân, mặt Nam là Thái Phượng tiên tử, mặt Tây là Bá Kiếm Vương hầu, mặt Bắc là Huyền Cực Âm Tẩu. Lục Vân nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: - Ngươi nói Thái Phượng tiên tử vốn trấn thủ ở thần điện phía Nam à, thế vì sao bà ta lại còn đi vào nhân gian làm chi? Ly Hỏa thần quân nói: - Điều này rất đơn giản, bởi vì bà ta xuất thân từ Phượng Hoàng thư viện, vì thế Thiên Tôn mới phát bà ta ra mặt, như vậy có thể càng tăng thêm phần thành công, so với với người khác bà ta thuận lợi hơn nhiều. Nghĩ thấy cũng đúng, Lục Vân tiếp tục hỏi: - Tam Tài Tà Sát hẳn ngươi cũng biết, bọn họ có phải là cao thủ của Vân Chi Pháp giới không? Ly Hỏa thần quân lắc đầu nói: - Bọn họ không tính là cao thủ Vân Chi Pháp giới, bất quá bọn họn có quan hệ rất tốt với Vân Chi Pháp giới, thường hay ở đây, có chuyện gì nhờ bọn họ ra tay, bọn họ đều không cự tuyệt. Chỉ có lần này bọn họ đi rồi, đến giờ cũng chưa thấy quay lại. Lục Vân cười lạnh một tiếng, tuy ngày đó không biết chuyện gì xảy ra sau đó, những chỉ cần suy đoán cũng biết được, Tam Tài Tà Sát phần lớn là không quay lại rồi. Lục Vân không nói gì, chỉ hỏi tiếp nữa: - Thiên Tôn của Vân giới có phải ở mãi trong Vô Cực thần điện không, bây giờ ông ta có ở Vân Chi Pháp giới không? Ly Hỏa thần quân đáp: - Điều này ta không cách nào cho ngươi biết, bởi vì ta vốn không rõ nữa. Bây giờ ngươi cũng đã hỏi khá nhiều rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Lục Vân lắc đầu nói: - Không gấp, giao chiến không mất nhiều thời gian, mọi chuyện sẽ kết thúc liền. Bây giờ ta còn muốn hỏi một chuyện, không xa nơi này về phía Tây Nam, có một khu vực lấp lánh ánh sáng, trong đó ánh điện chớp lóe chói mắt, đó là nơi nào vậy? Ly Hỏa thần quân nghe vậy biến sắc, né tránh ánh mắt Lục Vân, giọng khác thường đáp: - Điều này ta không cách nào đáp được, hay ngươi hãy đổi sang chuyện khác. Nếu như không còn điều gì muốn hỏi, chúng ta hãy phân cao thấp đi thôi. Phát hiện được vẻ kì dị của ông, Lục Vân trong lòng thấy hơi kỳ quái, biết nơi mình đề cập nhất định có ẩn chứa huyền cơ gì đây, nhưng vì sao Li Hỏa thần quân lại không dám nói? Ông ta lo ngại điều gì, hay né tránh điều gì? Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa tiếp tục lên tiếng: - Một vấn đề cuối cùng, hỏi rồi chúng ta có thể bắt đầu liền. Vấn đề này rất đơn giản, Ly Hỏa thần điện này, có thể dùng sức mạnh con người để phá hủy nó không? Những đại điện khác ở nơi đây có giống như vậy không? Ly Hỏa thần quân đột nhiên quay đầu giận dữ nhìn Lục Vân nói: - Ngươi muốn hủy diệt nơi đây? Ta cho ngươi biết, điều này không thể làm được. Cho dù ta không ra tay ngăn trở, nơi này cũng không thể dùng sức người phá hủy được. Lục Vân cười tà dị đáp: - Bởi vì đại điện này và mười hai đại điện kia có liên thông khí mạch, tất cả hệt như làm một, có sức mạnh bảo hộ phòng ngự huyền diệu vô cùng, đúng không? Ly Hỏa thần quân thất kinh, chất vấn lại: - Ngươi làm sao biết được như vậy. Lục Vân tự phụ đáp: - Bởi vì ta chính là Lục Vân, vì thế ta biết được. Ly Hỏa thần quân kinh ngạc đáp: - Ăn nói lung tung, ngươi là Lục Vân hay không, vốn cũng chỉ là nói bừa thôi. Lục Vân cũng không thèm giải thích, đưa mắt nhìn lên đàn tế, hối tiếc nói: - Đáng tiếc kiến trúc hùng vĩ như vậy, sẽ nhanh chóng biến thành bụi đất. Ly Hỏa thần quân nghiêm sắc nói: - Câm miệng, có bổn thần quân nơi đây, ai dám như vậy? Lục Vân, nói lung tung cũng đã nửa ngày rồi, ngươi còn không cho thấy bản lĩnh, một lần đấu tranh vì sanh mệnh thôi. Lời dứt bóng người lóe lên, một hình bóng đỏ như máu từ trên đàn tế ung dung tiến đến, bên ngoài thân còn có vây phủ tám đó lửa đỏ. Cười ngạo nghễ một tiếng, Lục Vân vốn không hề né tránh, toàn thân lửa đỏ phóng ra, chân nguyên liệt hỏa mạnh mẽ chỉ trong sát na đã vượt quá Li Hỏa thần quân, lập tức đánh bay ông ta. - Phải nhớ ta là Lục Vân, phải biết được Liệt Hỏa pháp quyết vô dụng đối với ta. Ly Hỏa thần quân không phục đáp lại: - Hoàn toàn là lửa đỏ tự nhiên không có tác dụng với ngươi, nhưng Nam Minh Ly Hỏa của ta là lửa Tam Muội thật của Tiên Thiên, làm sao thân thể xương thịt của ngươi có thể chịu đựng nổi. Nói rồi lửa đỏ rực như máu quanh thân biến hẳn, hóa thành ngọn lửa ánh sáng màu xanh tím, lập lòe lấp lánh như có sinh mệnh, theo sự khống chế của ông, nhanh chóng phong ấn Lục Vân trong một kết giới trong suốt. Không hề cãi lại, Lục Vân chỉ cười nụ đứng yên, cho dù Nam Minh Ly Hỏa của Ly Hỏa thần quân thiêu đốt thân thể thế nào, không hề có một chút phản kháng nào. Thấy vậy bật cười, Ly Hỏa thần quân nói: - Lục Vân, ngươi quá cuồng vọng rồi, ngươi hẳn sẽ hối hận sau này. Cười mà không nói, Lục Vân cẩn thận trải nghiệm tính chất của Nam Minh Ly Hỏa, phát hiện thấy nó bá đạo vô cùng, đổi lại mình trước đây hẳn không cách nào chịu đựng nổi. Nhưng mỗi lúc mỗi khác, Lục Vân lúc này đã bắt đầu tiến vào cảnh giới “Sở Hướng Vô Địch”, nguy hiểm thế nào đều không cảm thấy sợ sệt, mọi chuyện đều thản nhiên xử thế, không còn lòng khiếp sợ trước kia nữa rồi. Thời gian từ từ trôi qua, khi vẻ mặt tươi cười của Ly Hỏa thần quân biến thành khổ sở, Lục Vân mới cất tiếng. - Ngươi hẳn thất vọng, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chuyện chúng ta cũng nên kết thúc thôi. Nói rồi ánh sáng bảy màu hiện ra quanh thân, lập tức hấp thu Nam Minh Ly Hỏa do Ly Hỏa thần quân phát ra vào trong cơ thể, đồng thời lòng bàn tay phải ánh đỏ lóe lên, phát ra một luồng lửa đỏ máu, bắt chặt lấy địch nhân. Phát giác không ổn, Ly Hỏa thần quân rống lên một tiếng giận dữ, ánh lửa quanh thân đột nhiên bành trướng, hóa thành một luồng chân lực mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, ý muốn đánh tan Lục Vân. Luồng sức mạnh này tuy to lớn, nhưng khi gặp phải luồng lửa đỏ máu trong tay của Lục Vân, chân nguyên toàn thân lập tức hỗn loạn, hóa thành một cột sáng đỏ rực, nối kết giữa ông và Lục Vân, còn Liệt Hỏa chân nguyên của ông không ngừng trôi vào trong người Lục Vân. - Thật gian ác! Lục Vân không ngờ ngươi lại tà ác như vậy! Chân nguyên mất hết, kết quả của ông tất nhiên cũng mất đi sinh mạng. Vì thế khuôn mặt Ly Hỏa thần quân vốn ngạo nghễ, rõ ràng xuất hiện kinh sợ vô cùng. Lục Vân bật cười âm trầm lạnh lẽo, quát lạnh: - Ta đã nhắc nhở ngươi, chỉ cần một chút đã kết thúc, đáng tiếc ngươi lại sơ ý rồi. Chữ rồi vừa thoát ra, tay phải Lục Vân múa lên, một luồng sáng bạc hóa thành ánh kiếm xuyên thủng ngực của Ly Hỏa thần quân đang cố sức tranh đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.