Hứa Khiết nghe xong cảm động, miệng khẽ nói: - Vân Phong, huynh đối với muội thật tốt, muội… - Thật ra nói những lời này với ngươi, là hy vọng ngươi kiên cường, không dễ dàng sợ hãi khốn nan. Lúc trước, khi ta liên thông với Lâm Vân Phong, đã có chút am hiểu thân thể gã, phát hiện thật ra gã có tố chất tiềm ẩn rất lớn, chỉ nắm được cơ hội là có thể bộc lộ ra ngoài. Hơn nữa, Âm Dương pháp quyết mà gã tu luyện có một đặc điểm, chỉ là lúc đó ta không để ý. Nhưng ta… Đột nhiên ngừng lại giữa chừng, Tam Sắc U Liên tựa hồ cố kị điều gì, ngừng lại không nói nữa. Hứa Khiết kinh dị lên tiếng: - Thế sao ngươi không nói? Tam Sắc U Liên điềm nhiên nói: - Không có gì, thực ra chỉ là suy luận của ta, không nhất định là đúng, vì vậy không muốn nói tiếp. Ta chỉ nhắc nhở ngươi một điểm, hãy phối hợp với Lâm Vân Phong cho tốt, các ngươi mới có nhiều hy vọng. Hứa Khiết thấy nó nói thế, tâm tình lập tức ổn định lại nhiều, giọng kiên định: - Ngươi yên tâm, ta hiểu rồi. Trong lúc họ nói chuyện, Lâm Vân Phong đã nghĩ được một biện pháp, đang bắt đầu chuẩn bị thi hành. Theo quan sát và phân tích của Lâm Vân Phong, hai thái cực bát quái tung hoành bên ngoài hạt ngọc đó, chia vùng phụ cận thành bốn khu vực, bề ngoài nhìn như không có khác biệt, nhưng do Lâm Vân Phong tinh thông Âm Dương pháp quyết, vô cùng mẫn cảm đối với sự phân bố của hai khí âm dương, nên phát hiện được rất rõ ràng, bốn khu vực này có chỗ khác biệt, hệt như tứ tượng gồm Thái Âm, Thiếu Âm, Thái Dương, Thiếu Dương. Đã phát hiện như vậy, Lâm Vân Phong lập tức nghĩ ra nhiều điều, bên ngoài ngọn núi đơn có phân bố tứ linh, chia ra là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Còn trong vùng đất Âm Dương quý báu lại có tứ tượng, là Thái Âm, Thiếu Âm, Thái Dương, Thiếu Dương. Bố cục trong hô ngoài ứng này ngầm hàm chứa huyền cơ lại hợp tình hợp lý, vì thế bốn khu vực trước mắt có thuộc tính tứ tượng thật không còn nghi ngờ nữa. Xác định được điểm này, Lâm Vân Phong không chần chừ nữa, lập tức điều chỉnh trạng thái tốt nhất, rồi phi thân tới một khu vực. Việc chọn lựa trong bốn khu vực này cũng được nghiên cứu rất kỹ, nhân vì mỗi khu vực đều có tính chất khác nhau, trong đó Thái Âm và Thiếu Âm là hai khu vực Lâm Vân Phong không thể đến đó, bởi vì hai khu vực này cần thân thể có tiên thiên thuộc thuần âm, gã là nam nhân làm sao tiến vào đó được. Còn lại hai khu vực Thái Dương và Thiếu Dương, cái trước chủ cần phải chí dương chí cương, pháp quyết Lâm Vân Phong học tập pha tạp, trong thân thể khí dương cương không thuần nên không dám tiến vào đó, vì thế gã đã chọn khu vực Thiếu Dương. Tiến vào khu vực Thiếu Dương, Lâm Vân Phong phát hiện thân thể chịu sự bài trừ, tỷ lệ khí âm dương bên ngoài thân thể phân phối kỳ dị đặc biệt, có khác biệt không nhỏ so với trong cơ thể gã. Nhận ra được điểm này, Lâm Vân Phong lập tức điều chỉnh tình trạng thân thể, nhanh chóng phù hợp với hai khí âm dương bên ngoài. Như vậy, lực bài trừ lập tức yếu đi nhiều, nhưng tuyệt đối không thể tiêu trừ hoàn toàn. Lâm Vân Phong thấy trở lực đã yếu đi, cũng không quá để ý đến, bắt đầu tăng tốc tiến lên, chỉ chớp mắt đã đến cách hạt ngọc sáu xích. Lúc này, Lâm Vân Phong tâm tình kích động, trước mắt chỉ còn một bước nữa là chiếm được báu vật trời đất, lúc đó, không chỉ Âm Dương pháp quyết có thể đại thành, ngay cả những nguy hiểm đều dễ dàng hóa giải. Nghĩ đến điều này, gã làm sao bình tĩnh được, nhưng ngay khi tâm tình hắn hưng phấn cao nhất, lực bài trừ bên ngoài đột nhiên tăng lên mãnh liệt gấp trăm lần, lợi dụng lúc gã không có thế chống cự lập tức bị chấn bay đi. Biến cố bất ngờ lần thứ hai còn mãnh liệt hơn lần thứ nhất, lúc này Lâm Vân Phong thân thụ trọng thương, vẻ lém lỉnh và vui nhộn của gã hiện giờ đã thành ra u ám, khí âm dương toàn thân lên xuống thất thường, bắt đầu phản ngược điên cuồng. Thấy vậy, Lâm Vân Phong kinh hãi giận dữ không thôi, gã nghĩ mãi vẫn không thể nào thông được, tại sao lại như vậy? Có phải do mình sơ ý, hay bản thân đã bỏ sót điều gì? Trong tâm đầy bất cam, Lâm Vân Phong nỗ lực khống chế chân nguyên trong cơ thể, một mặt áp chế chân khí phản ngược, một mặt tập trung tinh thần trị thương, ý đồ muốn làm lại lần nữa. Cũng có thể nhờ gã tâm trí kiên định, sau khi nỗ lực một lúc lâu, cuối cùng khống chế được thân thể, khí âm dương bên ngoài thân thể theo sự điều khiển của gã đã bắt đầu bồi dưỡng cơ thể, hội tụ lại thành chân nguyên mới, khiến gã hồi phục trở lại nhanh chóng. Mở mắt ra, Lâm Vân Phong nhìn Hứa Khiết, tình trạng của nàng dĩ nhiên vô cùng bất ổn. Điều này khiếp lòng Lâm Vân Phong sinh ra áp lực cực lớn. Từ xưa tới nay hễ nơi nào an lành yên tĩnh tất yếu hàm chứa dấu hiệu hung hiểm cực kỳ, ở đây không có bất cứ linh dị nào thủ giữ, điều đó cho thấy vùng đất nơi đây vừa quý báu vừa nguy hiểm chết người. Hai khí âm dương nơi đây có thể tạo được kỳ tích, cũng như có khả năng hủy diệt được sinh mệnh. Còn kết quả là như thế nào, hẳn phải xem vận mệnh của người tiến vào. Ngưng nhìn, thần sắc Lâm Vân Phong trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong khi thân thể tiếp cận hạt ngọc, trong não đồng thời suy nghĩ cẩn thận vấn đề. Thất bại trước gã còn chưa khám phá ra được nguyên nhân căn bản, để giải khai bí ẩn này, cũng như có thể sớm thoát khỏi khốn cảnh, Lâm Vân Phong bắt đầu thử lần thứ hai. Lần này gã đặc biệt cẩn thận, vừa giảm tốc độ tiến lên lại, vừa đồng thời điều chỉnh lại phân bố của hai khí âm dương trong cơ thể, dẫn dắt đạt đến sự thống nhất với khí âm dương bên ngoài. Do đã cẩn thận, Lâm Vân Phong lần này tiến vào vô cùng thuận lợi. Nhưng khi chỉ còn cách hạt ngọc chừng một trượng, gã cảm thấy hai khí âm dương bên ngoài thân thể có biến hóa rất lớn, gã vô phương điều chỉnh để đạt thống nhất với tỉ lệ phân bố này. Thế rồi, lực bài trừ lại xuất hiện, nhưng nhờ Lâm Vân Phong cẩn thận, tuyệt đối không mãnh liệt như trước, gần như chỉ hất gã ra xa khu vực này. Dừng lại giữa không, Lâm Vân Phong chìm vào trầm tư, tại sao đến lúc cuối cùng, mình nỗ lực làm sao cũng không được? Do bởi cảnh giới Âm Dương pháp quyết của mình quá thấp, hay bởi nguyên nhân bản thân? Trong lúc trầm tư, thân thể Lâm Vân Phong bỗng chấn động thức tỉnh gã, sức mạnh của hai khí âm dương bên ngoài thân gã đã bắt đầu thu nhỏ, một luồng sức mạnh hủy diệt đang tiến gần gã. Sự tình này thật kỳ lạ, Lâm Vân Phong nhất thời hoang mang không hiểu được, càng không rõ nguyên nhân. Cũng đúng lúc này, phòng ngự kết giới bên ngoài thân của Hứa Khiết cứ từng tầng bị phá vỡ, biến hóa khí lưu của nó khiến Lâm Vân Phong chú ý. Cảm giác nguy hiểm đang tiến đến, Lâm Vân Phong trong lòng chấn động phẫn nộ vô cùng, vừa rống lên cuồng loạn, vừa bay về bên cạnh Hứa Khiết. Thấy Lâm Vân Phong trở lại, Hứa Khiết hô lên một tiếng bi thương tiến lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy thân thể gã, thổn thức lên tiếng: - Vân Phong, đừng có rời khỏi muội, có chết chúng ta cũng cùng nơi, không bao giờ phân ly. Lâm Vân Phong ôm nàng, trên gương mặt đầy hận thù, gã hận ông trời vô tình, hận bản thân không có năng lực, ngay người nữ yêu dấu cũng không có khả năng bảo hộ, như vậy bản thân sống có ý nghĩa gì nữa đây? - Đừng sợ, có huynh đây, thiên đường địa ngục chúng ta cùng đi. Hơi thất vọng, trong giọng nói an ủi của Lâm Vân Phong, có cả chút cay đắng của bản thân. Hứa Khiết cảm thấy vô lực, hoàn toàn đã quên đi một thân tu vi mạnh mẽ, chỉ gục đầu vào ngực Lâm Vân Phong thổn thức buộc gã phải hứa. Ưu thương bao trùm hai người, nhưng ưu thương không cách nào cản trở nỗi nguy hiểm đang tiếp cận. Khi tầng kết giới Lâm Vân Phong thiết lập đã bị phá vỡ, hai người ôm chặt lấy nhau thân thể cùng rung động, bóng tử vong đã hạ xuống đỉnh đầu họ. Lúc này, Hứa Khiết đã hoàn toàn buông xuôi, nhưng Lâm Vân Phong lại đang nhanh chóng suy nghĩ, trong lòng cố tìm ra đối sách nào đó. Hai khí âm dương, huyền cơ động tĩnh, chính là căn bản biến hóa của tất cả vạn vật. Chiếu theo những suy luận này, gã hẳn phải có ý sinh sôi nảy nở không ngừng, nhưng tại sao lại sinh ra lực hủy diệt? Lâm Vân Phong mãi vẫn không thông được điểm này, vì thế lập tức buông bỏ, bắt đầu suy nghĩ lực hủy diệt đến từ chỗ nào. Sau khi suy nghĩ, Lâm Vân Phong không tìm ra được kết quả gì, bất quá mơ hồ phát giác ra điểm gì đó, sau khi bản thân và Hứa Khiết bị hủy diệt, nơi đây có tình trạng gì? Phương hướng này tựa hồ sai lạc, nhưng Lâm Vân Phong trong lúc nóng nảy, tuy biết chỉ cần thêm một chút nữa, bản thân có thể lý giải được điều quan trọng bên trong, nhưng bước cuối cùng này, gã không thể nào hiểu được rõ ràng. Lúc này, hai khí âm dương bên ngoài thân thể hai người bắt đầu biến hóa, từ thu nhỏ dần trở thành hơi chuyển động. Thế rồi, một dòng xoáy liền xuất hiện với hai người là trung tâm. Theo sự xuất hiện của dòng xoáy, lực ăn mòn của hai khí âm dương chợt tăng lên gấp bội, khiến cho thời gian sống sót của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết giảm đi nhiều. Nhận ra cái chết đến gần, Lâm Vân Phong vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đầy sự không cam lòng, toàn thân ngập đầy khí tức điên cuồng hoang dã. Hứa Khiết tựa hồ nhận ra tâm tình của gã, thầm lặng ngẩng lên nhìn, trên gương mặt lộ ra nét cười kiên cường. - Vân Phong, hãy mở rộng lòng để muội tiến vào, miễn là sinh mệnh chúng ta hòa với nhau, cho dù sinh mệnh này kết thúc, kiếp sau chúng ta có thể hội ngộ cùng một nơi. Vẻ mặt phẫn nộ dần bình tĩnh lại, Lâm Vân Phong ngượng ngùng nhìn Hứa Khiết, giọng thương cảm: - Huynh nhớ trước kia đã từng nói, có thể cho muội một cuộc sống hạnh phúc khoái lạc, đáng tiếc huynh lại nuốt lời. Muội có hận huynh không? Hứa Khiết lắc đầu nói: - Muội không hận huynh, vì muội biết huynh đã tận lực. Không cần biết kết cục sau này như thế nào, chỉ cần ở cùng với huynh, muội đã là người nữ hạnh phúc rồi. Lâm Vân Phong ánh mắt chấn động, si dại lên tiếng: - Khiết, có bao giờ muội ân hận đã đi theo huynh không? Hứa Khiết ánh mắt mê muội, mơ màng nói: - Ân hận? Ai mà chưa từng ân hận chứ? Muội đã từng ôm mộng tưởng đến một ngày huynh có thể đến rước dâu muội, lúc đó sư phụ, sư tỷ, và còn có rất nhiều người đến chúc phúc cho chúng ta, đó là một chuyện tuyệt vời làm sao … Lâm Vân Phong cơ mặt giựt giựt, giọng vô cùng đau đớn: - Huynh cũng nghĩ sẽ có một ngày, đáng tiếc hiện tại phát giác ra đã quá trễ. Nhớ lúc đó Lục Vân còn nói vậy với huynh, Vân Phong, đệ không còn nhỏ nữa, đã đến lúc thành thân rồi. Đáng tiếc lần đó huynh…a! Huynh cuối cùng hiểu ra rồi, té ra là như vậy! Hứa Khiết kinh ngạc nhìn gã, hỏi dồn: - Vân Phong sao rồi, huynh đã nghĩ ra gì vậy? Lâm Vân Phong lúc này đã mất đi vẻ mặt ủ dột, thần sắc kinh ngạc mừng rỡ đáp: - Té ra Lục Vân đã từng nhắc nhở huynh về việc luyện thành công Âm Dương pháp quyết. Nhưng lúc đó huynh không hiểu được, vì vậy mà quên đi. May mắn là muội vừa đề cập tới thành thân, nếu không huynh cũng không nghĩ tới câu nói của Lục Vân, khiến chúng ta chắc chắn phải chết.