Thiên Mục Phong rung động hai vai, lộ ra vẻ như: ‘Không cười thì không cười, là ngươi khiến ta có bộ dạng thế này’, không hề có chút vẻ sợ sệt nào.
Lúc này, Thiên Mục Phong đoán rằng Tam Nhãn Long Lang không dám manh động nên hắn lại càng có ý trêu tức y. Cố ý liếc mắt nhìn Kiếm Vô Trần một cái, hắn trào phúng nói:
- Xem ra cũng chỉ giỏi khi phụ kẻ yếu như tôi thôi, nếu không thì tại sao lại không dám đối phó với người khác chứ?
Tam Nhãn Long Lang đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát:
- Thiên Mục Phong, ngươi quả thật cho rằng bản vương bây giờ không dám động thủ sao?”
Thiên Mục Phong cười cười, nhìn Bạch Vân Thiên và Kiếm Vô Trần một cái rồi vui vẻ tiếp:
- Làm gì có, lấy thân phận Lang Vương yêu vực như ông, muốn động thủ với tôi còn không dễ dàng hay sao? Chỉ là tôi thì quá dễ dàng động thủ, nhưng những người khác bên cạnh thì khó nói rồi. Bất quá với năng lực của ông, tôi nghĩ điều nhỏ nhặt này đương nhiên không đáng để ý, ông là Lang Vương thì… sợ gì nào?
Ba chữ sau cùng hắn cố ý nói to lên. Nghe xong, Tam Nhãn Long Lang càng như thêm dầu vào lửa. Nhưng Bạch Vân Thiên giữa không trung lại cười nói:
- Điều này quả cũng khó nói thật, Lang Vương xuất thân từ ma vực, đối với những ma, quỷ chúng ta thì tự nhiên không việc gì phải sợ, chỉ là đối với những cao thủ chính đạo thì không rõ được.
Một xướng một họa, Bạch Vân Thiên có ý muốn kích động cho Tam Nhãn Long Lang cùng Kiếm Vô Trần giao chiến.
Hừ lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần nói:
- Bạch Vân Thiên, ngươi quả là hí lộng thị phi, bản minh chủ với người như ngươi trong tâm đã có xếp đặt, ngươi còn không mau thu lại trò này đi?
Dưới mặt đất, Tam Nhãn Long Lang sắc mặt thoáng lạnh, tức thì từ trong phẫn nộ bình tĩnh lại, trợn mắt nhìn Bạch Vân Thiên và Thiên Mục Phong, lạnh lùng nói:
- Bây giờ cứ tạm cho các ngươi đắc ý một lát, đợi đến khi bản vương làm xong việc sẽ trở lại tìm các ngươi tính nợ.
Bạch Vân Thiên cười châm biếm:
- Vậy sao, ta sợ quá rồi, đến lúc đó ngươi nhớ hạ thủ lưu tình a.
Thiên Mục Phong nghe xong cười phá lên thành tiếng, trong lòng cảm thấy có gì kì quái, không ngờ rằng vị Ma Thần tông chủ này lại là người như vậy, thật là không xứng với hai chữ ma đầu.
Kiếm Vô Trần nhìn lại Nhiên Đăng cổ tự một thoáng, rồi cắt ngang tràng cười của Thiên Mục Phong, âm trầm nói:
- Bạch Vân Thiên, ngươi chạy đến đây không phải là vì đã khám phá hết hồng trần nên muốn xuất gia tị thế chứ.
Bạch Vân Thiên trong lòng chấn động, biết rằng sự việc đã đến lúc, trên mặt y lộ ra kiểu cười gian tà quen thuộc nói:
- Quả không hổ danh minh chủ lục viện, không chỉ tuổi trẻ tài cao, mà cả năng lực phỏng đoán tâm ý người khác cũng chính xác như vậy, bản tông chủ thật là vạn phần bội phục.
- Câm mồm, ngươi lại còn dám cùng ta hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi là người như thế nào mà lại có thể đi xuất gia lánh thế, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây. Nói thật đi, ngươi đến nơi đây rốt cuộc là vì việc gì?
Mục quang sắc bén bức nhìn Bạch Vân Thiên, khí thế toàn thân Kiếm Vô Trần gia tăng mãnh liệt, xung quang thạch miếu trong vòng trăm trượng đều bị chân khí của hắn bao phủ, hình thành nên một từ trường đặc thù.
Cảm nhận được khí thế đó, Tam Nhãn Long Lang cùng Thiên Mục Phong đều cảm thấy mê hoặc, không rõ giữa hai người này là vì chính tà bất dung, hay vì nguyên cớ gì khác mà lại căm phẫn đến mức khẩn trương như vậy.
Bạch Vân Thiên đang suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn sang y. Người ngoài vẫn không thấy một chút bất thường gì, nhưng trong lòng Bạch Vân Thiên biết rõ, Kiếm Vô Trần đã phần nào đoán ra sự việc rồi, vì vậy với y mà nói là vô cùng bất lợi.
Một mặt nghĩ cách ứng phó với những sự việc sắp phát sinh, một mặt Bạch Vân Thiên cố giữ vẻ cười tà nói:
- Có câu: ‘Biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng’, ngươi biết ta được bao lâu, sao dám nói ta là con người như thế nào, ngươi khẳng định rằng ta không thể xuất gia lánh thế? Kì thật ngươi sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, trước mắt, liên minh chính đạo các ngươi chiến nhiều, bại nhiều, nhân gian trong tay các ngươi sẽ mịt mù chướng khí, dân sinh lầm than, thậm chí còn làm cho họ không dám sinh ra trên đời nữa. Ta tuy thân là Ma Thần tông chủ, nhưng ta cũng là người chứ không phải thần thánh, thật chịu không nổi sự dày vò đó của các ngươi. Theo cách nhìn của ta, cái gọi là liên minh chính đạo đó của các ngươi nhất định sẽ diệt vong, chờ đến lúc đó sao ta không sớm tìm đường rút. Vực chi tam giới quân lâm thiên hạ, ta sẽ thành vong hồn dưới đao sao? Cho nên, ta chạy tới chạy lui tứ xứ, tìm xem có địa phương nào phù hợp để tương lai cũng có thể lánh nạn a.
Một bộ mặt gian tà kết hợp với miệng lưỡi xảo trá làm cho thần sắc Kiếm Vô Trần trở nên âm trầm, ánh mắt như thể muốn nuốt sống người ta.
Trừng mắt nhìn Bạch Vân Thiên một cái, tròng mắt Kiếm Vô Trần chuyển động, y đang nghĩ cách nên thu phục địch nhân thế nào. Tình hình trước mắt có một số sự việc rõ ràng là không thể nói ra được, mà giả câm cũng không phải là biện pháp, rốt cuộc nên làm thế nào cho tốt đây?
Trong lúc y suy nghĩ, Tam Nhãn Long Lang dưới mặt đất đã lặng lẽ tiến về phía cửa miếu, Thiên Mục Phong là người thấy rõ nhất, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉa.
Trên không, Bạch Vân Thiên vẫn luôn lưu ý tới những động tĩnh của Tam Nhãn Long Lang, lúc này thấy lão ta tiến về phía cửa miếu, liền thu lại vẻ cười cợt, lạnh nhạt nói:
- Xem ra người muốn xuất gia lánh thế không phải chỉ có một người, Lang Vương hóa ra cũng đã thấu đáo hồng trần như mộng ảo, không đáng để lưu luyến rồi.
Tam Nhãn Long Lang chợt dừng bước, thoáng chút tức giận trợn mắt nhìn Bạch Vân Thiên nói:
- Nơi hoang sơn dã lĩnh này chẳng phải là địa bàn của Ma Thần tông các ngươi, bản vương muốn làm gì há cần ngươi đến hỏi sao?
Bạch Vân Thiên hạ thân xuống mặt đất, đứng đối diện với Tam Nhãn Long Lang, cười lạnh nói:
- Ở đây tuy không phải là lĩnh vực của Ma Thần tông nhưng phàm là nhân gian, đối với kẻ từ yêu vực đến như ngươi thì ít nhiều vẫn bị bài xích đấy.
Vừa nói vừa tiến sát lại, Bạch Vân Thiên một mắt nhìn Tam Nhãn Long Lang, mắt còn lại chú nhìn vào trước cửa ngôi miếu đó.
Phác giác Bạch Vân Thiên cố ý cùng y đoạt quyền vào cánh cửa đó, toàn thân Tam Nhãn Long Lang kim quang đại thịnh, khí thế uy nghiêm tạo nên một đạo kết giới màu vàng kim quanh thân, ngăn cách với Bạch Vân Thiên bên ngoài. Thấy vậy, Bạch Vân Thiên âm trầm cười lên một tiếng, vẻ khôi hài trước đó sớm đã biến mất, quanh thân hắn phát xuất ma mang quỷ dị, tổ hợp thành một vòng ánh sáng màu đen, đối kháng với Tam Nhãn Long Lang.
Trên cây, Kiếm Vô Trần bị những lời đối đáp của hai người làm cho giật mình, bất giác nhìn cả hai một cách kinh ngạc, không rõ bọn họ làm thế để làm gì? Vì họ muốn tiến vào thạch miếu kia hay chỉ là do nhìn nhau không thuận mắt? Giả thiết sau có vẻ không đúng, nếu là thế thì hai người đã sớm ra tay từ trước rồi, như vậy tất là giả thiết trước, vậy thì bên trong thạch miếu kia ẩn chứa điều gì? Nghĩ đến đây, mục quang Kiếm Vô Trần nhìn vào cửa miếu, chỉ trong nháy mắt, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Trấn tĩnh lại tinh thần, Kiếm Vô Trần nhẹ hét lên một tiếng, Thiên Linh Thần tuỳ thân lập tức được rút ra khỏi vỏ, kèm theo một đạo ngũ thải quang hoa óng ánh, cùng với thân thể Kiếm Vô Trần trực tiếp bắn vào cửa miếu. Nhìn thấy vậy, trong mắt Thiên Mục Phong lộ xuất một nét cười quỷ dị, thân hình lay động nhân lúc hỗn loạn theo sau tiến vào.
Trong trường đấu, lưỡng đại cao thủ đang đối mặt bỗng thấy Kiếm Vô Trần từ trên đỉnh đầu bay qua, đều cười khẩy một tiếng, phân ra rồi cùng lúc hướng lên trời đánh ra một chưởng. Cứ như thế, ba hướng đồng thời tập trung tại một điểm, ba cỗ lực lượng cực mạnh va chạm nhau mãnh liệt, tức thì sản sinh ra một khối quang cầu đẹp mắt. Trong chớp mắt khối quang cầu này liền nổ tung, chỉ một cú đã đánh bật cả ba người bắn ra xa.
Luồng khí đáng sợ tập trung sức mạnh của tam đại cao thủ, uy lực thần kỳ đủ để khai sơn phá thạch, nhưng thật kỳ quái, thạch miếu đó vẫn như thái sơn bất động, cả hoa cỏ bốn phương cũng không hề có chút tổn hại nào. Cảnh tượng này khiến cho ba người đang giao thủ chấn động trong lòng, ánh mắt đều tập trung trên cửa miếu, biểu tình mỗi người mỗi khác.
Quay đầu lại, Bạch Vân Thiên nhìn khắp xung quanh một lượt, thấy Thiên Mục Phong đột nhiên biến mất, trong lòng y cảm thấy hơi lo lắng nhưng rồi bỏ qua không nghĩ tới nữa, mục quang lại tập trung lên cửa ngôi miếu.
Nhìn bức họa đồ thập bát La Hán cùng với ấn kí phật pháp sắc kim đặt phía trên tấm biển đá, ánh mắt Bạch Vân Thiên xoay chuyển, thân thể cũng nhanh chóng chuyển động. Tại thời điểm chuyển thân y cũng đồng thời thi triển pháp quyết Ma Ảnh Thiên Huyễn (nghìn bóng ma ảnh hư ảo). Tức thời, toàn bộ bốn phía xung quanh thạch miếu đều được bao phủ bởi bóng ảnh Bạch Vân Thiên, khiến cho người ta khó mà phân biệt được thật giả.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần cùng Tam Nhãn Long Lang đều thét lên giận dữ, cả hai người cùng phóng mình về phía trước với tốc độc nhanh nhất, nhằm cứu vãn khoảng thời gian đã qua.
Những thân ảnh với tốc độ cực nhanh cuối cùng cũng tụ họp tại trung tâm cửa miếu, nhưng sự tình lúc đó lại khiến người ta phải kinh ngạc. Chỉ thấy trên bộ giá đỡ nơi cổng thạch miếu mộc mạc đơn sơ, thập bát La Hán đó lúc này đột nhiên như sống trở lại. Mỗi người ở một tư thế bất đồng tạo nên một trận pháp La Hán xảo diệu, phát ra mười tám đạo kim quang, hợp nhất thành một tầng kết giới phật quang trước cửa miếu, tức thời khiến Kiếm Vô Trần và Tam Nhãn Long Lang bị đánh bật ra ngoài.
Giữa không trung, Bạch Vân Thiên cười gian tà:
- Hai vị hà tất phải vội như vậy, đáng lẽ ta đã định nhường đường cho hai vị nhưng lại thấy các vị vừa hô vừa hét nên đã tính lại, đem quyền ưu tiên đó nhượng hết cho các vị. Chẳng ngờ hai vị lại quá nóng vội, khiến ‘ta đối ngươi, ngươi đối ta’, kết quả là đều bị thất bại đau đớn, chẳng ai được lợi cả, thật đáng thương làm sao.
- Câm mồm! Bạch Vân Thiên, ngươi đừng cho rằng dùng thủ đoạn gian xảo mà có thể dương dương tự đắc được lâu. Hôm nay ai có thể thắng lợi mà rời khỏi nơi đây, bây giờ vẫn chưa biết, ngươi đừng vui mừng quá sớm.
Trừng mắt nhìn y, Kiếm Vô Trần nộ khí xung thiên, hiển nhiên đã bị y hí lộng khiến cho trong tâm cực kì không thoải mái.
Phía đối diện, Tam Nhãn Long Lang không để ý đến Bạch Vân Thiên, ánh mắt y chú nhìn vào thập bát La Hán, nhãn thần lộ vẻ suy nghĩ. Lúc trước vì lý do thời gian, chưa từng quan sát tỉ mỉ ngôi Nhiên Đăng cổ tự này, lúc này cẩn thận nghĩ lại mới thấy chỗ này ẩn chứa nhiều điều huyền diệu.
Âm trầm cười một tiếng, Bạch Vân Thiên nói:
- Đối với ba người chúng ta tại đây mà nói, người có thể li khai nơi này tuyệt đối không đến lượt ngươi. Hiện tại bản tông chủ cũng không có tâm tư cùng ngươi đấu khẩu, chúng ta cứ thi triển các kì pháp, xem ai có khả năng tiến nhập toà Nhiên Đăng cổ tự này trước.
Nói xong không nhìn lại hắn, mục quang Bạch Vân Thiên lướt vòng xung quanh ngôi miếu, y cố tìm xem liệu có con đường khác để vào trong hay không.
Hừ lạnh hai tiếng, Kiếm Vô Trần cũng biết lúc này cùng y đối đầu là cực kì vô ích, vậy nên tập trung toàn bộ tâm tư vào ngôi Nhiên Đăng cổ tự này. Truyền thuyết về nơi này hắn một điểm cũng không biết, nhưng với sự tình vừa phát sinh, ngôi cổ tự này tuyệt đối không phải là nơi tầm thường, nếu không thì hà tất lại có La Hán giữ cửa, phật quang xoay chuyển.
Trong yên lặng, ba người cùng rơi vào trạng thái trầm mặc. Đối với ngôi Nhiên Đăng cổ tự thần bí này, không ai dám khinh cử vọng động nữa, mỗi người đều tự suy nghĩ cố tìm ra cách ứng phó. Trong ba người, luận về học thức uyên thâm tự nhiên thuộc về Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên. Y không chỉ tu vi tinh thâm, mà còn thông hiểu âm dương, tại nhân gian mà nói, nếu không tính đến tính tàn ác thì quả thật là một kỳ tài hiếm thấy.
Ngôi Nhiên Đăng cổ tự này, Bạch Vân Thiên cũng hiểu biết không nhiều, nhưng theo y phân tích, muốn phá vỡ trận pháp La Hán giữ cửa thì không ngoài hai phương pháp. Thứ nhất là ngạnh đấu, tức là bằng vào tu vi bản thân trực tiếp đột phá. Cách thứ hai là tìm một cao thủ tinh thông Phật môn pháp quyết, nhờ người đó xuất diện giải khai trận pháp.