Trong lòng đã có quyết định, Trương Ngạo Tuyết lập tức gia tăng chân nguyên, điều chỉnh lại hướng tiến công, ánh kiếm màu tím vốn dày đặc bắt đầu xoay tròn vây quanh Vân Hư thượng nhân, chỉ giây lát lại hình thành một bát quái đẹp đẽ màu tím vây khốn Vân Hư thượng nhân lại. Bát quái đẹp đẽ màu tím này rất huyền bí, từ trên không nhìn xuống, đường kính của nó lớn hơn ba dặm, nhìn từ mặt bên, nó lại mỏng manh như cánh ve. Bóng sáng phía trên bát quái biến hóa thành hàng ngàn, hàng vạn Trương Ngạo Tuyết phân bố khắp mọi nơi, tất cả đều đưa kiếm hướng lên trời, ánh kiếm màu tím vút ra cả trăm trượng, tuân theo quy luật vận chuyển của bát quái, hướng vào Vân Hư thượng nhân di động ở giữa. Cảnh tượng này làm chấn động lòng người, từ xa nhìn lại chỉ thấy hàng chục hàng trăm cột kiếm sắc tím đang xoay tròn cực nhanh nhắm hợp lại ở giữa, khi đã tới vị trí nhất định, ánh kiếm chói mắt rạch trời chém ra với uy thế làm tê trời liệt núi, hội tụ ngay trên đỉnh đầu Vân Hư thượng nhân, kết hợp lại thành một cột sáng màu tím hủy diệt công tới. Tình hình này cứ kéo dài, chiêu thứ nhất vừa công ra xong, lập tức sau đó là chiêu thứ hai, chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, phảng phất như liên tục mãi mãi, thời gian cách khoảng giữa hai chiêu công kích càng ngày càng ngắn, lực công kích càng ngày càng mạnh, mỗi một lần uy lực đều tăng thêm một phần so với chiêu liền trước. Cứ như thế liên miên không ngừng, ngàn cú chém cùng phát ra, thật không hổ tên là Thiên Trọng trảm. Chôn thân trong tuyệt địa, Vân Hư thượng nhân thử cố gắng thoát đi. Nhưng mấy lần cố gắng đều không làm được gì, trong lòng không khỏi vừa kinh vừa sợ, miệng phát ra tiếng rống giận dự điên cuồng. Lão đã từng giao chiến với Yêu Hoàng Liệt Thiên, đã biết qua sức mạnh bá đạo của người này, mà bây giờ đối mặt với chiêu tấn công của Trương Ngạo Tuyết, lão mới phát hiện trước đây mình khinh địch quá mức, đợi đến khi chính thức cảm thấy không ổn thì có hối mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi. Không chút cam lòng, phẫn nộ tràn ngập trong tâm, Vân Hư thượng nhân khi đã không thể trốn tránh được nữa, chỉ còn cách liều chết phản kháng, chân nguyên toàn thân cuồn cuộn xuất ra, hai tay thi triển đến mức cao nhất tuyệt kỷ Hổ Khiếu Phong Vân quyết, mang sức mạnh toàn thân hóa thành một con hổ ánh sáng thật lớn, gào rít hướng lên đỉnh đầu bay lên. Con hổ này có hình thể thật lớn, uy lực kinh người, mồm há to gầm lên rung trời, miệng lại chớp lên tia lửa, cuồng phong bốn phía hội tụ lại hóa thành làn sáng chói mắt, điên cuồng nhập vào trong cơ thể của nó chuyển hóa thành lực lượng của nó, tăng thêm uy lực cho nó. Từ phía trên, ánh kiếm sắc tía thần thánh uy nghiêm, sát khí khiếp người, phối hợp với quy luật vận hành của bát quái, mỗi lần một trăm hai mươi tám kiếm đồng thời chém xuống, với lực cứng mạnh, tuy chưa đến nỗi trước nay chưa từng có nhưng cũng là hiếm thấy trên đời. Giữa không trung, hai luồng sức mạnh chớp mắt đã đụng nhau, miệng con hổ thổ ra tia chớp chống đỡ với ánh kiếm đang biến ra cột sáng màu tím, hai bên giữ chặt lẫn nhau. Mới đầu, thực lực con hổ kinh người, chớp điện màu đỏ ép cho cột sáng sắc tím liên tục lui về phía sau, có oai lực to lớn nuốt cả núi sông. Nhưng thời gian trôi đi, Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết cứ phát ra một kiếm lại tăng thêm một phần uy lực, đến kiếm thứ mười một thì uy lực đã tăng gấp đôi. Cứ như vậy, con hổ ánh sáng bị bức lui rất nhanh, hình thể to lớn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, tia chớp trong miệng ngày càng vô lực. Phía dưới, Vân Hư thượng nhân vẫn tiếp tục dùng toàn lực thúc động pháp quyết, lại hấp thu sức mạnh gió mây bốn phía để tăng cường sức phản kháng của con hổ. Nhưng tốc độ hấp thụ của con hổ này còn kém rất nhiều so với tốc độ gia tăng của Thiên Trọng trảm do Trương Ngạo Tuyết phát ra. Cứ như thế chưa tới một khắc, chỉ nghe một tiếng động rất lớn thì con hổ đã biến thành tro hoàn toàn. Vân Hư thượng nhân bị dòng khí dẫn lực, thân thể lập tức bị thương nặng, mắt thấy cột sáng sắc tím đã di chuyển tới trước mặt, muốn phòng ngự mà hoàn toàn vô lực, chỉ kịp kêu lên một tiếng bất cam thì đã bị phủ kín trong cột sáng rồi. Công kích vẫn tiếp tục liên miên không ngừng, cứ vậy cho đến giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết nhận thấy nguyên thần Vân Hư thượng nhân đã suy yếu gần như bị hủy diệt, nàng mới thu hồi thế công. Vì vậy, hào quang chói mắt đầy trời chớp mắt đã biến mất, để lộ thân hình tuyệt đẹp của Trương Ngạo Tuyết ngạo nghễ giữa không trung bên trên. Trương Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn thần kiếm trong tay một chút, trên mặt thần kiếm có ánh tím nhàn nhạt như ẩn như hiện, chính là nguyên thần mỏng manh của Vân Hư thượng nhân lúc này đang bị ý thức của thần kiếm trói buộc chặt chẽ. - Mọi chuyện đã kết thúc rồi, mặc dù ngươi có thể không cam lòng, nhưng ngươi thua rồi. Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói. Vân Hư thượng nhân yếu ớt nói: - Ngươi thắng, nhưng đó là bởi vì ta đã khinh địch, nếu không, kết quả khó liệu được. Trương Ngạo Tuyết cười cười, ngạo nghễ nói: - Ngươi sai rồi, ngươi dù toàn lực ứng phó nhưng vẫn sẽ chết dưới kiếm của ta, bởi vì ngươi gặp phải Thiên Trọng trảm của ta! Nhớ rõ số mệnh, đã từng như vậy, nhưng có hối hận cũng đã quá muộn. Ta muốn tế kiếm, sử dụng nguyên thần đã vượt qua chín lần thiên kiếp của ngươi sẽ cho thần kiếm của ta lại thêm uy nghiêm hơn nữa. Tay phải cầm kiếm giơ lên cao chỉ lên trời, chân nguyên toàn thân Trương Ngạo Tuyết hội tụ vào tay, lập tức một cột sáng sắc tím trong như ngọc từ mũi kiếm phá mây bay ra, quán thông với trời đất, đem nguyên thần Vân Hư thượng nhân đến giữa không trung, lại dùng chuyển động tốc độ cao, nhanh chóng biến thành luồng sáng mờ trong suốt, hình thành luồng Thái Cực bát quái, vừa hấp thu linh khí trời đất, vừa chuyển hóa, khiến cho sức mạnh thần kiếm dung hợp lẫn nhau, chỉ chốc lát đã khiến cho hào quang sắc tím chuyển nhạt dần, cả thân kiếm ánh tím vờn quanh. Tình hình này liên tục một hồi, Thái Cực bát quái liền bắt đầu thu nhỏ lại, linh khí trời đất bốn phía đột nhiên thu nhỏ, hóa thành phù chú ánh sáng năm sắc rực rỡ, lần lượt thu vào bên trong thần kiếm, hình thành một thanh ngọc kiếm năm sắc khoảng một thốn, xảo diệu dung hợp vào trong thần kiếm. Kiếm này vừa thành, khí thế của Tử Ảnh thần kiếm tăng lên mạnh mẽ, đường kính cột sáng quán thông trời đất đột nhiên giãn ra gấp ba, lại có lực chấn động trời đất, thất giới phải khiếp sợ. Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt chợt lóe rồi biến mất, khi cột sáng ánh tím không còn, quanh thân Trương Ngạo Tuyết, ánh tím như mây hình dáng như hoa sen vờn quanh bên ngoài, phối hợp với mây đỏ hình hoa sen trên đỉnh đầu của nàng, cả người hiện lên vẻ thánh khiết uy nghiêm, khí chất đột nhiên lại thăng hoa thêm một lần nữa. Lúc này, mặt Trương Ngạo Tuyết tươi cười như hoa, ngoại vẻ thanh lệ tuyệt mỹ bên ngoài, trên mi mắt anh khí phát ra, ánh mắt đẹp như một đầm xanh, làm người khác thêm phần kính sợ. Thu hồi thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết ngắm nhìn tầng mây, trong đó có vài khí tức cảm ứng được biến hóa của nàng, đều phát ra khí dò xét, thử truy ra mọi chuyện vừa mới phát sinh. Thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết nở nụ cười thanh nhã, ánh tím quanh thân xoay tròn, chớp mắt đã hóa thành ánh sáng trở về nơi trước đây. Gió núi thổi qua, bụi đất bay lên, sơn cốc yên tĩnh không hề biến hóa. Nhưng ai ngờ cao thủ Cửu Thiên Hư Vô giới đầy tự phụ, từ nay về sau lại biến mất ở đây rồi. ************************************************** *************************** Bầu trời đầy những mây đen, cuồng phong thổi tung bốn phía, từng hồi sấm cuồn cuộn nổ ra, cả mặt đất hôn ám, phảng phất như địa ngục. Đang bay trên một vùng quê, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ sắc mặt biến đổi không chừng, cảm thấy có chút kinh sợ đối với thời tiết như vậy. Cuồng phong càng ngày càng nhanh, tiếng sấm dữ dội càng ngày càng liên tục, từng luồng chớp gầm lên đánh xuống, bốn phía khi thì âm u khi thì sáng rõ, làm cho người ta cảm thấy âm trầm sợ hãi. - Đồ Thiên, thời tiết này có chút bất thường, sợ là đã có vài chuyện không tầm thường xảy ra. Khuôn mặt ưu tư, Ân Hồng Tụ lộ vẻ không an trong lòng. Đồ Thiên sắc mặt âm trầm, khẽ thở dài: - Có lẽ vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta còn phải tiếp tục thôi. Ân Hồng Tụ khổ sở lắc đầu, hỏi: - Đồ Thiên, huynh nghĩ chúng ta có thể tìm được Tà Thần Chu Hỷ trong một ngày không? Đồ Thiên liếc nhìn nàng, ngây ngô nói: - Ta không biết, còn phải xem vận khí chúng ta thế nào. Ân Hồng Tụ thở dài thật sâu, vốn định mở miệng đàm luận tiếp tục chuyện này, bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp cùng với tiếng sấm rung trời che lấp mọi thanh âm. Mưa lúc này nặng hạt trở lại, cả nhân gian chìm trong hắc ám, phảng phất ông trời đã khóc vì ai. Ân Hồng Tụ thất kinh, một tay quơ tới chụp lấy cánh tay Đồ Thiên, thần sắc bất an nói: - Đồ Thiên, muội có chút sợ hãi, phảng phất như trời cao đang nguyền rủa điều gì, làm cho lòng muội cảm thấy không an. Đồ Thiên thấy vẻ mặt nàng khiếp sợ, không khỏi ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: - Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng. Nói rồi ánh sáng lóe lên quanh thân, một lồng khí màu đỏ ngăn cách mưa gió cả trượng, hai người không bị ảnh hưởng tiếp tục bay về phía trước. Nép sát vào lòng Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ mặt thoảng lộ vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng nói: - Đồ Thiên, muội yêu huynh, đời này cho dù chân trời góc bể, muội cũng theo huynh, mãi không chia lìa. Đồ Thiên thân thể chấn động, cúi đầu nhìn người trong lòng, đây là lần đầu tiên Ân Hồng Tụ nói thẳng ra tình yêu trong lòng. Dĩ vãng, không kể đã trải qua nhiều ít nạn khổ, cũng nhiều ít khó khăn, ba chữ đó vẫn mãi để trong lòng. Nhưng hôm nay, trong gió bão tơi bời, Ân Hồng Tụ nói ra bí mật ẩn thâm sâu nhất. Đồ Thiên cho dù bản tính ngây ngô, cũng hiểu rõ tâm ý của nàng. Không nói lời nào, Đồ Thiên chỉ ôm chặt nàng, sử dụng chính phương thức của mình để biểu đạt suy nghĩ trong nội tâm. Cảm nhận được tâm ý của hắn, Ân Hồng Tụ nở nụ cười, mặc dù không mở miệng, mặc dù bốn phía gió bão gào thét, nhưng nàng lòng tràn đầy vui sướng, bởi vì hạnh phúc ở bên mình. Hồi lâu, Ân Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời càng ngày càng u ám, sấm chớp càng ngày càng nhiều, không khỏi nói: - Đồ Thiên, khí hậu như vậy cực kỳ nguy hiểm cho người tu đạo, chúng ta cũng nên tìm một chỗ núp trước đi, đợi mưa gió qua rồi hãy tiếp tục đi tìm. Đồ Thiên ừ một tiếng, lập tức giảm độ cao, theo mặt đất bay đi rất nhanh, tìm kiếm chỗ thích hợp tránh mưa. Ước chừng giây lát sau, Đồ Thiên đến một nơi kế cận vách núi, tìm thấy một huyệt động, liền mang theo Ân Hồng Tụ phi thân vào. Buông tay ra, Đồ Thiên dò xét trong động một chút, nơi này rất bình thường, không sâu, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Ân Hồng Tụ nhìn ra xa xa, ánh chớp phập phồng bất định như là quái thú đang tùy ý phát tiết trong trời đất. - Đồ Thiên, nếu tìm được Tà thần Chu Hỷ, khi đó chúng ta lại tiến vào quỷ vực, huynh có sợ không? Đồ Thiên nói: - Ta không sợ, nàng thì sao? Ân Hồng Tụ nhẹ giọng nói: - Muội sợ, bởi vì đó là địa phương hung hiểm nhất trong thất giới, muội sợ mất đi hạnh phúc của chính mình. Đồ Thiên thấy nàng lo lắng, lên tiếng an ủi: - Không cần sợ, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ cho nàng. Ân Hồng Tụ nhìn hắn, nụ cười có vẻ khổ sở: - Muội biết, nhưng dù như vậy, muội rất sợ hãi. Bởi vì hạnh phúc đến với chúng ta không dễ, muội sợ nếu không cẩn thận giữ gìn thì nó sẽ lặng lẽ đi mất. Đồ Thiên cười nói: - Không phải sợ, nàng nên tin tưởng ở ta. Một khi chúng ta đi với nhau, thì nhất định sẽ có hạnh phúc. Ân Hồng Tụ thấy hắn vô cùng tự tin, cũng ảnh hưởng theo, mặt lộ ra vẻ mỉm cười vui sướng, gật đầu nói: - Đúng vậy, chúng ta nhất định được hạnh phúc! Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài động mưa to không dừng chút nào, sấm chớp liên miên không ngừng, phảng phất như trời sụp xuống, vạn vật sinh linh đều đang chiến đấu với cuồng phong.