Lúc này, Hách Triết đi đến bên kiệu, nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, sắc mặt thoáng chấn động, vừa phân phó bốn thanh niên khiêng kiệu, vừa hỏi: - Chủ nhân, tình hình xung quanh như vậy chắc trận chiến vừa rồi hẳn phải kinh người, không biết đối phương là ai vậy? Ngồi trong kiệu, Vu Thần đáp: - Chính là Địa Âm Tà Linh, ta giao chiến cùng hắn vài hiệp, quả nhiên mạnh mẽ kinh người. Hách Triết nghe vậy liền hô lên một tiếng kinh hãi, vội vàng nói: - Là hắn , vì sao lại không tiếp tục nữa vậy? Vu Thần âm hiểm cười nói: - Bởi vì hắn chính là Địa Âm Tà Linh. Nếu đổi lại là Thiên Sát, trận chiến này hẳn đã không thể tránh khỏi. Hách Triết hơi nghi hoặc, truy vấn: - Chuyện này có quan hệ thế nào? Vu Thần cười nói: - Tự nhiên là có quan hệ, chỉ có điều ảo diệu trong đó ngươi không hiểu được đâu. Được rồi, chúng ta quay về nơi đó thôi. Hách Triết chần chờ giây lát, muốn hỏi nhưng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng bay lên phía trước dẫn đường. ************* Thời gian ba ngày chỉ chớp mắt đã qua, nhưng đối với Trương Ngạo Tuyết tuy ngắn ngủi lại dài như vô tận. Ngắn ngủi vì thời gian này chỉ thoáng đã qua, bất tận bởi vì hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm trong đầu không ngừng biến hóa liên tục mãi không hề có điểm dừng, cảm giác giống như trải qua hơn mười năm kinh nghiệm bình thường. Cảm giác này vẫn tiếp tục như vậy cho đến khi hàng ngàn, hàng vạn kiếm trong đầu tụ thành một kiếm nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân nhẹ nhàng hạ xuống. Vừa ý thức trở lại, Trương Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, phát hiện chính mình chẳng biết khi nào đã lùi khỏi không gian lưỡng cực. Ở cách đó không xa Trảm Long tiên tử đang mỉm cười chờ đợi. Gật đầu mỉm cười, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng lướt đến, cung kính nói: - Tiền bối, Ngạo Tuyết cuối cùng không phụ lòng người, đã hiểu được Thiên Trọng trảm. Trảm Long tiên tử nét mặt tươi cười, nắm tay nàng nói: - Ta biết, nhìn vào ánh mắt ngươi ta đã hiểu rõ. Ba ngày, ngươi thật là một kỳ tài trời cho. Trương Ngạo Tuyết cười ngượng nghịu nói: - Tiền bối quá lời rồi, tất cả là nhờ có người chỉ giáo. Thấy nàng vẻ mặt bình đạm u nhã, Trảm Long tiên tử than thở: - Thần kiếm linh thiêng, mỗi thời đại cải tiến lại tốt hơn trước. Tốt lắm, không nói chuyện này nữa, thời gian chúng ta ở chung cũng không còn nhiều, một số chuyện nên giao lại cho ngươi. Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết thôi cười ngượng nghịu, cung kính nói: - Xin tiền bối giảng giải, Ngạo Tuyết nhất định ghi tạc trong lòng. Trảm Long tiên tử cười cười, chỉ vào không gian lưỡng cực nói: - Ngươi xem, Tử Ảnh Thần Kiếm còn đang ở trong đó, nó đang hấp thu khí âm dương lưỡng cực, ngươi có hiểu được vì sao như vậy không? Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm một lát, phán đoán: - Bẩm tiền bối, Ngạo Tuyết và thần kiếm ly khai đã lâu nên linh khí bị thương tổn. Vì vậy, thần kiếm hấp thụ khí âm dương lưỡng cực để bồi bổ lại linh khí. Trảm Long tiên tử cười nói: - Ngươi nói không sai, chỉ có điều là không được đầy đủ mọi mặt. Kiếm này vốn có nguồn gốc từ Lưỡng Cực sơn, chính là nơi tập hợp tinh hoa của hai khí âm dương. Nhưng khi ta tìm được, nó còn trong giai đoạn trưởng thành. Đáng tiếc khi đó ta còn nhiều điều chưa hiểu, đã vội dùng sức lấy nó đi. Sau này ta quay lại nơi này, trải qua hơn trăm năm nữa, ta đột nhiên phát hiện là ta đã quá nóng vội thì quá muộn rồi. Bây giờ ngươi theo thần kiếm mà đến đây, bên cạnh cơ duyên của bản thân ngươi, thần kiếm cũng muốn thừa dịp này để hoàn tất quá trình trưởng thành của nó. Trương Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: - Theo như lời tiền bối thì thần kiếm khi đã hoàn thành quá trình đó sẽ có thay đổi rất lớn. Nhưng không biết cần nhiều ít thời gian nữa? Trảm Long tiên tử nói: - Chắc chắn là có sự thay đổi, bất quá ta cũng chỉ có thể đoán thôi, còn cuối cùng có dạng như thế nào, tự ngươi tìm hiểu đi. Còn về vấn đề thời gian ngươi đề cập, ta cũng đã phân tích đại khái chắc chỉ trong hôm nay, nhưng còn phải đợi thêm một chút. Nhân lúc này, ta có hai việc muốn cho ngươi biết, ngươi cần nhớ cho kỹ. Trương Ngạo Tuyết nghiêm túc nói: - Tiền bối yên tâm, chuyện người giảng dạy Ngạo Tuyết sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Trảm Long tiên tử nở nụ cười, mở miệng nói: - Điểm thứ nhất chính là về Thiên Trọng trảm pháp. Nó có ba loại phương thức thi triển, thứ nhất là sử dụng binh khí phổ thông bình thường để phát huy mười tầng uy lực. Thứ hai là sử dụng thần kiếm để thi triển thì uy lực tăng lên gấp bội. Thứ ba là dùng thần kiếm để hội tụ khí núi sông thì chỉ trong nháy mắt sẽ bộc phát uy lực lên gấp mười lần, trừ khi vạn bất đắc dĩ còn lại không được sử dụng. Điểm thứ hai, ngươi và ta không cùng thời, chúng ta sinh ra trong những thời đại khác nhau, thần kiếm vì sao ngàn năm sau mới trở thành đại binh khí, điều này có quan hệ đến thiên hạ. Trương Ngạo Tuyết nhíu đôi mày xinh đẹp tuyệt trần vẻ không hiểu hỏi: - Tiền bối, người nói đến điểm thứ hai nghĩa là gì, vì sao không thể nói rõ ràng? Trảm Long tiên tử thần sắc khẽ thay đổi, lắc đầu nói: - Có một số việc chỉ tự ngươi nghĩ được thôi, ta nói quá nhiều lại có thể thay đổi số mệnh, bị trời khiển trách. Tốt lắm, chuyện này ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được. Bây giờ chúng ta còn phải xem việc hoàn thành quá trình trưởng thành của thần kiếm. Trương Ngạo Tuyết thấy bà không nói cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn vào bên trong không gian lưỡng cực, xem xét biến hóa của thần kiếm. Nhìn từ xa xa, thần kiếm xoay tròn như trước, chỉ có điều tốc độ chậm rất nhiều, Lưỡng Cực sơn phát ra khí âm dương địa cực tăng lên rất rõ ràng, tựa hồ đã đến giai đoạn khẩn yếu quan trọng. Tình hình này cứ giằng co một hồi, thần kiếm tự nhiên từ từ chuyển sang tĩnh lặng, không nhúc nhích ở khoảng giữa hai ngọn núi, chỉ có khí âm dương trên thân kiếm là còn tiếp tục gia tăng. - Tiền bối, như vậy là … Trương Ngạo Tuyết hơi nghi hoặc vừa nhìn vừa hỏi. Trảm Long tiên tử thản nhiên nói: - Không cần nóng vội, sẽ có kết quả nhanh thôi. Ngươi xem, đã bắt đầu rồi. Trước mắt, trong không gian lưỡng cực, thần kiếm yên tĩnh không nhúc nhích nhưng khí âm dương trên thân kiếm bắt đầu tiếp cận hai ngọn núi ở hai bên, không ngờ hai ngọn núi âm dương vốn bài xích lẫn nhau lại kết hợp bao phủ lấy thần kiếm. Hai ngọn núi âm dương một xanh một đỏ nhưng khi hợp lại với nhau tạo thành ánh sáng mạnh đến chói mắt, sắc thái không giốn nhau bắt đầu giao lại rồi dung hợp, chỉ trong chốc lát liền triệt tiêu lẫn nhau biến thành một ngọn núi trong suốt, mặt ngoài bao phủ một lồng khí không màu. Nhìn xuyên qua ngọn núi, Trương Ngạo Tuyết và Trảm Long tiên tử thấy rõ Tử Ảnh thần kiếm lúc này đang nhanh chóng hấp thu năng lượng của ngọn núi đó, màu tím nguyên thủy của thân kiếm từ từ chuyển thành màu xanh, sau đó lại đổi sang màu đỏ, cuối cùng trở thành đỏ tía. Quá trình này kéo dài một lúc, sau khi ngọn núi dung hợp rồi thu nhỏ lại còn khoảng trên dưới sáu thước, Tử Ảnh thần kiếm bên trong đột nhiên hóa thành ánh sáng, lập tức ngọn núi mở ra một cửa, một luồng ánh tím bay xuyên qua kết giới phút chốc đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Trương Ngạo Tuyết, hình tượng giống như một sinh vật có ánh lửa tím. Bên trong kết giới, lại thấy chia thành hai ngọn núi xanh và đỏ như cũ, chỉ có điều thể tích đã thu nhỏ lại nhiều, cả hai liên tục xoay quanh chậm rãi. Ngắm nhìn ngọn lửa màu tím trong lòng bàn tay, Trương Ngạo Tuyết cảm ứng được có một thực thể có ý thức đang liên hệ với mình, nhưng hai bên tần suất hình như không giống, mãi vẫn chưa thể dung hợp được. Thấy vậy, nàng thử điều chỉnh tần suất ý thức của bản thân, nhưng cho dù nàng điều chỉnh thế nào, luôn luôn có sai kém một chút. Điều này làm cho Trương Ngạo Tuyết rất khó hiểu, nàng nhịn không được hỏi lại: - Tiền bối, vì sao đệ tử bây giờ không có cách gì kết nối được? Trảm Long tiên tử trầm ngâm nói: - Chuyện này hẳn có quan hệ đến việc biến đổi của thần kiếm. - Như thế, đệ tử phải làm sao bây giờ? Trương Ngạo Tuyết hơi lo lắng hỏi. Trảm Long tiên tử suy nghĩ chần chờ một chút nói: - Điều này theo ta đoán có hai chuyện, thứ nhất là ngươi phải thành tâm thành ý dung hợp với thần kiếm, thứ hai là ngay sau đó thi triển Thiên Trọng trảm. Trương Ngạo Tuyết giật mình, hô nhẹ: - Thiên Trọng trảm? À, cũng đúng, ở đây là không gian lưỡng cực, đệ tử thử xem sao. Thu liễm tinh thần, Trương Ngạo Tuyết phi thân lên giữa không trung, hai tay múa lên xoay tròn tới lui, tư thế thật ưu nhã tuyệt vời, giống như thiên nữ tán hoa, nhoáng lên một cái liền biến hóa ra hàng ngàn hàng vạn thân ảnh mỹ lệ, lại có ngàn luồng sáng tím, phân bố khắp nơi bốn phía, bóng kiếm rõ ràng tỏa ra tràn ngập khí thần thánh, làm cho toàn bộ khu vực ánh tím chảy như sông, lại hình thành một trận pháp bát quái sắc tím của ngọc. Tình hình này kéo dài một lát, ánh tím bốn phía dần dần biến mất, cuối cùng lộ ra thân ảnh Trương Ngạo Tuyết, nàng đứng giữa hư không, tay phải cầm một thần kiếm màu đỏ tía, chính là Tử Ảnh thần kiếm. -Tiền bối, biện pháp của ngài thành công rồi, cuối cùng con và thần kiếm đã dung hợp ý thức thành một, nhờ đó đã hiểu được chuyện nơi đây không ít. Vẻ mặt vui mừng, Trương Ngạo Tuyết trở lại bên cạnh Trảm Long tiên tử cao hứng nói. Trảm Long tiên tử hơi cười cười, có chút thất vọng nói: - Ngạo Tuyết, ngươi lúc nãy thi triển Thiên Trọng trảm, khí thế nhu nhược quá, như vậy là thiếu đi ý nghĩa nguyên bản của Thiên Trọng trảm. Trương Ngạo Tuyết nhìn Trảm Long tiên tử, thấy thần sắc bà than thở và tiếc hận, không khỏi nghiêm hẳn sắc mặt, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, trang nghiêm nói: - Điều tiền bối nói Ngạo Tuyết hiều được, có điều Ngạo Tuyết không muốn phá hư cảnh quan nơi đây, vì vậy mới có ý hạ khí thế xuống, xin tiền bối tha thứ. Từ nay về sau, Ngạo Tuyết khi thi triển Thiên Trọng trảm, nhất định nhớ kỹ lời của tiền bối. Trảm Long tiên tử ngắm nhìn nàng, thấy nàng lạnh lùng cao ngạo như tuyết, khí thế chấn trời, toàn thân tỏa ra khí trang nghiêm thần thánh, không nhịn được tán dương: - Tốt, vậy mới chính là người thừa kế Tử Ảnh thần kiếm! Bây giờ cũng đã hết thời gian, duyên phận ta và ngươi cũng đã tận, ta tiễn ngươi đi ra. Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, có chút vướng bận nói: - Tiền bối, người theo đệ tử chúng ta rời khỏi nơi đây, chúng ta cùng nhau … Trảm Long tiên tử lắc đầu nói: - Ta tồn tại chỉ vì ngươi mà thôi, không hề thuộc về trần thế, hãy đi đi, tâm lòng ngươi không thuộc về nơi đây … Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói: - Tiền bối bảo trọng, Ngạo Tuyết xin bái chào. Nàng cung kính hành lễ rồi lập tức nhẹ nhàng bay đi. Nhìn theo thân ảnh biến mất, Trảm Long tiên tử hơi mất mát, lẩm bẩm: "Ta năm đó không có kết quả, nhưng ngươi lại có vận may để …” Rời khỏi núi lưỡng cực, Trương Ngạo Tuyết nhịn không được quay đầu lại nhìn, cảnh kia mọi chuyện như cũ, không một vết tích thay đổi. Ba ngày, mà tưởng chừng như một giấc mộng dài, chính mình đã trải qua đoạn thần kỳ này mà lúc này nghĩ lại còn hơi mờ mịt, không rõ ràng. Ngưng không ngắm nữa, Trương Ngạo Tuyết ngự khí bay tới trước, tốc độ hoàn toàn không nhanh, tựa hồ như nàng còn đang lưu luyến, lại như đang suy nghĩ về chuyện của mình. Ba ngày qua đi, nhân gian có thay đổi rất lớn, bây giờ đại cục thiên hạ như thế nào, Lục Vân ở nơi đâu, mấy người sư phụ giờ thế nào? Những chuyện này đều có quan hệ với Trương Ngạo Tuyết, cũng là những chuyện nàng để ý nhất. Đang suy tư, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên dừng lại, lòng bàn tay trái chợt lóe ánh sáng tím, thần kiếm hiện ra, một tiếng kiếm ngân vang truyền vào tai nàng, báo hiệu có cao thủ đến gần.