Lúc này, một cao thủ xuất hiện cản lại Dao Quang khiến hắn rất kinh ngạc, không khỏi mở miệng nói:
- Là ngươi.
Ma Huyễn Tôn Chủ nhìn hắn, vẻ mặt có chút quái dị nói:
- Là ta, ta chính đang đợi ngươi.
Dao Quang cười lạnh nói:
- Đợi ta làm gì? Ngươi còn có thể làm gì được ta?
Ma Huyễn Tôn Chủ cũng không tức giận, chỉ là phản bác nói:
- Tối thiểu ngươi cũng không làm gì được ta.
Dao Quang hừ nói:
- Đó là trước đây. Hiện tại tu vi của ta đã tăng mạnh, ngươi lại có thương thế trên người, tình huống đối với ngươi bất lợi.
Ma Huyễn Tôn Chủ điềm nhiên nói:
- Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử một lần.
Nói xong, thân ảnh đột nhiên vỡ vụn, mỗi một phiến mãnh vỡ lại diễn biến thành một Ma Huyễn Tôn Chủ hoàn chỉnh mới, phân bố trong khu vực không gian giới hạn.
Cười lạnh một tiếng, Dao Quang nói:
- Thử thì thử, ta cũng không sợ ngươi.
Nói xong thân thể bắn lên ra xa, nhanh chóng đuổi theo mỗi một bóng thân ảnh lân cận.
Bát Bảo xa xa đi theo, thỉnh thoảng có cao thủ Ma Huyễn giới tiến đến gần ngăn trở nó tiếp cận.
Thời gian chậm chậm trôi qua, trong lúc truy đuổi, trên mặt Dao Quang dần hiện lên vẻ kinh sợ, đối với huyễn hoá chi thuật của Ma Huyễn Tôn Chủ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Theo lý thuyết, Ma Huyễn Tôn Chủ lúc này khí sắc không tốt, đó là trên người trọng thương, mà hắn vì sao còn có thể ứng phó công kích mạnh mẽ của bản thân?
Trong suy tư, Dao Quang gia tăng tốc độ truy kích, chưa từng lưu ý đến Ma Huyễn Tôn Chủ chính là đang dẫn dụ hắn rời xa Bát Bảo, hướng đến gần một chỗ vách núi âm u.
Nửa ngày sau, Dao Quang mới chợt phát giác, nhìn đến chỗ vách núi không xa, hừ lạnh nói:
- Nơi này địa thế dần dần hẹp lại, đối với ngươi rất bất lợi.
Ma Huyễn Tôn Chủ không nói, chỉ là gia tăng tốc độ huyễn hoá tránh né, cuối cùng thoát khỏi phong toả của Dao Quang, phóng vào một chỗ huyệt động dưới vách núi.
Thấy vậy, Dao Quang cười lạnh nói:
- Muốn chạy, hiện tại không kịp rồi.
Lời vừa dứt, bóng người đã lóe lên, chỉ chớp mắt đã phóng vào trong động.
Xa xa, cao thủ Ma Huyễn giới đã đoàn đoàn vây quanh Bát Bảo, cản trở nó rời đi. Đối việc này, Bát Bảo hơi chút tức giận, hào quang toàn thân phát ra mạnh mẽ, tám tròng mắt, tám lỗ nhỏ đồng thời phát xuất hào quang như kiếm, đánh cho cao thủ Ma Vực liên tục thối lui.
Dưới vách núi âm u, hang động đen thui không một tiếng động, Dao Quang tiến vào đã một hồi lại vẫn không thấy một chút động tĩnh, sự tình có chút quỷ dị.
Lúc này, gió lạnh dưới vách núi chợt thổi, trận trận ma khí từ trong động mãnh liệt thoát ra, chớp mắt liền tăng lên đến một tầm mức, dưới bầu trời u ám, bộc phát ra hào quang mạnh mẽ.
Một khắc này, cao thủ Ma Huyễn giới đang giao chiến không ngừng gào thét thê thảm, thần tình bi thương. Bát Bảo lại gầm nhẹ một tiếng, hào quang toàn thân chợt loé, liền thoát khỏi day dưa của địch nhân, xuất hiện tại dưới vách núi, hướng cửa động đến gần.
Ánh sáng nhạt loé lên, Dao Quang bay vụt tới, nhìn Bát Bảo một cái, tiếp theo liền xoay người nhìn vào cửa động, vẻ mặt rất phức tạp, ẩn ẩn có chút thở dài.
Xa xa, cao thủ Ma Huyễn giới phẫn nộ rống lên hướng phía bên này bay đến, mỗi người đều thần sắc điên cuồng, tròng mắt tràn đầy cừu hận.
Dao Quang xoay người, xem các cao thủ này một cái, lập tức thân thể chợt loé, xuất hiện tại trên lưng Bát Bảo, nhẹ giọng nói:
- Bát Bảo, chúng ta đi.
Giống như cảm nhận được tâm tình của hắn có biến hoá, Bát Bảo khe khẽ than nhẹ, thi triển thuấn gian chuyển di(di chuyển trong nháy mắt), biến mất tại chỗ.
Quay lại Ma Thiên Giới, Dao Quang một đường đi trước, cuối cùng tại Ma Thiên Cung tìm được Đạo Tà Tàn Kiếm, chỉ tiếc là hắn lại chỉ còn một hơi thở. Vì vậy, Dao Quang phẫn nộ vô cùng, phất tay phát ra lực lượng đáng sợ, một cử động chấn vỡ hơn mười vị Ma Vực cao thủ gần đó.
Phát giác được hơi thở của Dao Quang, trong đôi mắt suy nhược của Đạo Tà Tàn Kiếm chớp qua một tia kinh sợ, xem tiểu đồng trước mắt, thấp giọng nói:
- Tu vi của ngươi trong chớp mắt đã tăng gấp đôi, đó là chuyện trái với lẽ thường.
Dao Quang có chút thương tâm, nhẹ giọng nói:
- Đừng nói chuyện này, ngươi bị thương rất nặng, ta để cho Bát Bảo giúp ngươi trị thương, chuyện khác cứ giao cho ta xử lý.
Đạo Tà Tàn Kiếm tang thương nói:
- Không cần phí lực rồi, nguyên thần của ta bị tổn thương, kinh mạch vỡ nát, vốn đã không cách cứu hồi. Ngươi có thể bình yên không có chuyện, ta đã rất an ủi rồi. Sau khi quay lại, nhớ nói cho lão quỷ, một đời này chỗ ta không bằng hắn, không phải tu vi, mà là thiếu một đồ nhi như ngươi vậy…
Thanh âm đến đây dừng lại, một thoáng tiếc hận hiện lên trong đáy mắt hắn, vĩnh viễn không cách nào xoá đi.
Dao Quang trong lòng bi thương, cuộc sống tại Ma Vực tuy ngắn ngủi, tuy tràn đầy huyết tinh, nhưng hắn lại sâu sắc hiểu được, lão nhân được xưng là Đạo Tà này, hắn kì thật không khó hòa đồng, chỉ là nỗi tịch mịch chiếm cứ nội tâm của hắn, cải biến tính cách của hắn.
Buông tay ra, Dao Quang nhặt lên tàn kiếm trên mặt đất, ánh mắt như băng quét qua vài chục cao thủ Ma Vực của Ma Thiên Cung, miệng phẫn nộ quát lên một tiếng, người như cọp dữ vồ tới, triển khai công kích vô tình.
Giờ phút này, Dao Quang biến hóa có chút quỷ dị, thân ảnh của hắn như mộng như ảo, khi thì phía đông, lúc thì phía tây, cứ luôn biến ảo không ngừng, làm cho đối thủ không cách nào phòng ngự.
Đồng thời, quanh thân Dao Quang còn phát ra khí thế kinh người, có thể đủ so sánh với Ma Thiên Tôn Chủ, có năng lực ngưng đọng không gian, khiến các cao thủ Ma Vực không có chút cơ hội chạy thoát.
Nguy hiểm đến gần, những cao thủ đó không chỗ né tránh, mỗi người đều tựa như điên cuồng tiến công, tinh thần dị lực dày đặc hội tụ làm một, hình thành một cỗ niệm lực huỷ diệt, bao phủ trên đỉnh đầu Dao Quang.
Đối việc này, Dao Quang hét to một tiếng, trong mắt ma mang chớp động, một cổ sóng tinh thần sắc bén cực kì bắn ra bốn phía, chính là tuyệt học chí cao của Ma Vực – Tâm Dục Vô Ngân.
Một kích này, nằm ngoài dự liệu của cao thủ Ma Vực.
Tại trong ý thức của bọn họ, Dao Quang tuy tinh thông kì học của Ma Vực, nhưng lại chỉ là biết Ma Diệt Kỳ Tâm, cùng với ngự giá Ma Long phát động công kích.
Ai ngờ, lúc này hắn lại là thi triển ra Tâm Dục Vô Ngân, đó cũng khiến cho uy lực tinh thần công kích của các cao thủ giảm mạnh, mất đi vài phần thắng.
Tinh thần tiến công cùng thuộc tính chạm nhau giữa không trung, song phương va chạm kịch liệt, chớp mắt đã dung hợp làm một thể, hoá thành một quả cầu ánh sáng chói lọi, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bộc phát ra lực lượng huỷ diệt.
Một kích này, hội tụ lực lượng của tất cả mọi người có mặt, uy lực của nó đáng sợ, không những đánh ngã cao thủ Ma Vực ngay tại chỗ, bắn bay Dao Quang, còn ngay cả toàn bộ Ma Thiên Cung cũng đều bị chấn huỷ.
Lúc này, Bát Bảo gầm nhẹ một tiếng, phát ra một cỗ lực lượng nhu hoà, đem thân thể Đạo Tà Tàn Kiếm cuồn cuộn nổi lên.
Sau đó, thân thể Bát Bảo di chuyển ngang vài chục trượng, tiếp được Dao Quang, thi triển thuật Thuấn Gian Chuyển Di, ngay tại khoảnh khắc lực lượng huỷ diệt đến gần, rời khỏi nơi này.
Chốc lát, Bát Bảo xuất hiện tại Ma Huyễn Giới, trong miệng khe khẽ gầm nhẹ, hỏi ý Dao Quang có tiếp tục tiến lên phía trước đi hết lữ trình còn lại hay không.
Nghe hiểu ý tứ của nó, Dao Quang vẻ mặt quái dị, trầm tư một hồi lâu, thở dài nói:
- Ta thiếu một món nợ nhân tình không cách nào trả đối với nơi này, vậy để nó bảo trì yên tĩnh, cũng tính là một chút tấm lòng của ta. Đi thôi, chúng ta về Nhân gian đi.
Bát Bảo ngâm nhẹ một tiếng, thân thể tròn tròn khẽ xoay tròn, tại không trung mở ra một cánh cửa thời không, sau đó phi thân vào, biến mất sau cánh cửa.
Cuồng phong gào thét, sóng lớn dập dờn, mây đen lớp lớp tạo thành một mãnh đen dày đặc. Trong biển, cự thú rít gào, trên không trung sấm rung chớp giật, dưới bầu trời âm u, trận trận sát khí tràn ngập không tiêu tan.
Ma Quỷ Hải Vực, tọa lạc tại trung gian Đông Hải cùng Bắc Hải, lúc này chu vi ngàn dặm âm trầm khủng bố, sóng biển rít gào, gió lốc cuộn xóay, tựa như hải thần phẫn nộ, muốn đánh nát sự tồn tại của ai đó.
Ngoài khơi, hàng ngàn hàng vạn hải thú kết hợp thành một mảnh, cùng nhau hình thành một vòng tròn, ánh mắt nhất thống nhìn vào trung tâm vòng tròn. Nơi đây, cự thú chiếm giữ, hàng trăm thú biển thời viễn cổ vây thành một đoàn, trung ương là một khu thủy vực yên tĩnh đường kính ba dặm, bốn thân hình đang dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn phía trước mắt.
Giữa không trung, một bóng đen đứng ngạo nghễ trên tầng mây, toàn thân phát ra sát khí âm trầm đang phẫn nộ nhìn mặt biển.
- Tình huống nguy kịch, chúng ta phải lập tức có hành động.
Giữa không trung, Tả Quân Vũ vẻ mặt bất an, ánh mắt tập trung tại bốn bóng người phía trước.
Phần Thiên nghe vậy, cười khổ nói:
- Trước mắt trận thế này, chúng ta làm thế nào hành động đây?
Tả Quân Vũ vội nói:
- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải thử, không thể trơ mắt nhìn bọn họ chôn thây ngay trước mắt.
Bắc Hải Ngạc tướng quân đồng ý nói:
- Tả Quân Vũ nói không sai, chuyện đến bây giờ, không đánh cũng chết, đánh cũng là chết, chúng ta nên đánh cuộc một phen.
Phần Thiên lắc đầu thở dài, xem Lục Oánh đang trầm mặt bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Lục Oánh nhìn phía trước, giọng điệu bình thản nói:
- Hành động là tất nhiên phải thực hiện, chỉ là trước mắt chúng ta cần suy xét như thế nào làm mới có được ích lợi lớn nhất, thương vong ít nhất.
Phần Thiên có chút uể oải, nhẹ thở dài nói:
- Theo tình thế trước mắt mà phân tích, đông, nam, bắc cao thủ ba biển đều toàn bộ tụ tập tại đây, tuy số lượng kinh người, nhưng lại không phá được phòng tuyến của cự thú. Như vậy, ngoại trừ chịu chết cũng chỉ có thể tăng thêm thương cảm. Lại thêm giữa không trung có Địa Âm Tà Linh một mực canh chừng, trừ phi Lục Vân đến kịp, nếu không chúng ta nơi đây không ai có thể chống cự hắn. Ngoài ra, các ngươi nói Cự Linh Thiên Thú tối lợi hại đó còn chưa xuất hiện, một khi nó xuất hiện, tình huống của chúng ta càng thêm nguy hiểm.
Cười khổ, Ngạc tướng quân nói:
- Không thể đối địch, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp tự vệ mà.
Tả Quân Vũ nói:
- Không sai, chúng ta có thể phân tán lực chú ý của cự thú này thử mạo hiểm một lần.
Tròng mắt Phần Thiên khẽ động, trầm ngâm nói:
- Điều này ta cũng đã nghĩ qua, khả năng không cao, hơn nữa còn phải trả giá thật lớn.
Ngạc tướng quân nói:
- Bất kể trả giá thế nào, chỉ cần có thể cứu ra ba vị cung chủ, vậy cũng đủ giá trị rồi.
Phần Thiên nghe vậy, không lại phản bác, mà là thấp giọng nói:
- Như vậy, chúng ta đánh cuộc một phen, thương nghị kế hoạch một chút.
Ngạc tướng quân nói:
- Theo ý kiến ta, chúng ta từ bốn phương hướng phát động tiến công, sau khi chọc giận cự thú thì lập tức nhanh chóng triệt ly, dẫn chúng nó đuổi theo.
Phần Thiên gật đầu nói:
- Biện pháp của tướng quân là dẫn xà xuất động(dẫn rắn ra khỏi hang), điệu hổ ly sơn(dụ cọp rời núi), rất đáng thử một lần, chỉ có điều nếu như cự thú không mắc bẫy thì sao?
Ngạc tướng quân sửng sốt, lập tức buồn bả. Tả Quân Vũ nói:
- Mắc bẫy hay không cần phải thử sau đó mới biết, lúc này suy nghĩ kết luận nói còn quá sớm.
Phần Thiên nói:
- Rất nhiều chuyện có thể sẽ không phát sinh, nhưng chúng ta hiện tại đang xem xét, cần phải cố gắng được chu toàn.