Bách Linh sắc thoáng nhẹ ửng hồng, có chút xấu hổ nói: - Đa tạ Linh Tôn, tôi sẽ cố gắng sớm quay trở lại. Linh Tôn mỉm cười gật đầu, tự mình tiễn nàng rời đi. Ra đến ngoài điện, Bách Linh dặn dò cao thủ Thiên Chi đô gọi Khiếu Thiên lại, thảo luận với hắn vài câu, sau đó cùng hướng về phía Linh Tôn từ biệt, rời khỏi Thiên Chi đô, tiến nhập nhân gian. Dõi theo Bách Linh rời đi, nét mặt tươi cười của Linh Tôn biến mất, khẽ than: - Vô tâm nhất ngôn, tình động cửu thiên, thái âm hạo kiếp, duy nhĩ khả miễn(1). Bách Linh bảo trọng, một câu nói của Khiếu Thiên đã khiến cô thay đổi, cũng giúp cô tránh được kiếp nạn. Nói xong xoay người, Linh Tôn nói với cao thủ Thiên Chi đô bên cạnh: - Triệu tập tất cả mọi người có mặt tới Vạn Linh thần điện, nói rằng ta có việc cần tuyên bố. Người này khẽ vâng một tiếng vội vàng bay đi. Chốc lát sau, các dị linh của Thiên Chi đô tập hợp tại đại điện, mọi người vẻ mặt lo lắng nhìn Linh Tôn, hiển nhiên sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật khiến mọi người trong lòng đều hiểu rõ hạo kiếp đã hiện. Đối mặt với ánh mắt mọi người, Linh Tôn trầm giọng nói: - Tình hình hiện tại mọi người cũng đã biết, ta cũng không nói nhiều. Bây giờ gọi mọi người tới, chính là muốn nói như thế nào ứng phó với biến hóa tiếp theo. Trước mắt chúng ta có tổng cộng bốn mươi vị, trong đó địa linh năm vị, thiên linh ba mươi lăm vị. Trong số ba mươi lăm vị thiên linh, có được lực công kích cực mạnh là mười sáu vị. Các vị còn lại tu vi tuy không kém, nhưng khi ứng phó kiếp nạn, rõ ràng là vẫn kém một chút. Do đó, ta có phân công như thế này, hy vọng mọi người có thể toàn lực phối hợp. - Xin Linh Tôn căn dặn, chỉ cần nghĩ đó là vì an nguy Thiên Chi đô, chúng tôi nhất định làm theo. Dị khẩu đồng thanh, đại đa số mọi người ở đó đều mở miệng thề thốt. Linh Tôn nghe thấy khe khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: - Tốt, hiện tại mọi người hãy nghe ta nói. Trước tiên, địa linh tu luyện thời gian tương đối lâu, cảm ứng đối với linh mạch trời đất cực mạnh, do đó ta định để các người tiến nhập nhân gian, đi tìm kiếm vị trí của đại linh mạch thứ chín trong truyền thuyết. Nghe vậy, trong điện có người cất tiếng hỏi: - Linh Tôn, trong thiên hạ cửu đại linh mạch đó, trừ ba nơi đã nổi danh từ trước ra, các linh mạch còn lại không phải đều bị một vài môn phái tu đạo chiếm cứ ư? Vả lại, linh mạch thứ chín linh khí phân tán, dường như không có tác dụng nhiều lắm. Linh Tôn giải thích: - Lời ông nói ta đều đã biết, nhưng có một điểm người đời không biết, đó là linh mạch thứ chín có liên quan tới luồng linh mạch thứ mười. Sự tình thế gian, lấy số chín làm tôn quý, vì thế trong truyền thuyết chỉ có chín linh mạch, nhưng thực tế có mười linh mạch, nơi cuối cùng đó lại gần giống như hình bóng của linh mạch thứ chín, người khác hẳn không biết được. Chỉ cần tìm thấy linh mạch thứ chín, thì có khả năng tìm thấy linh mạch thứ mười trong truyền thuyết. Trước mắt Thiên Chi đô đã tồn tại vài ngàn năm, cũng đã đến lúc cần chuyển đổi, vì thế ta dự định bỏ đi nơi này, đi tìm nơi cư trú mới. Các dị linh trong đại điện nghe vậy đều ồ lên kinh ngạc, không ngờ được trong đó lại có bí ẩn như vậy. Linh Tôn thấy bọn họ đã hiểu ra, liền nói tiếp: - Vì tránh hạo kiếp, vì duy trì sự tồn tại của Thiên Chi đô, chúng ta không thể không nén đau lòng mà bỏ đi. Chỉ là nếu bỏ đi khỏi cơ nghiệp vài ngàn năm này, từ nay khai sáng một nơi khác tựa như thế ngoại tiên viên, đó cần tiêu hao nhiều tinh lực, chỉ dựa vào thực lực của địa linh thì chưa đủ. Do đó, ta tính sẽ lưu lại đây mười sáu vị thiên linh giỏi về công kích, các vị thiên linh còn lại tiến nhập nhân gian vì ta chuẩn bị vài thứ cần thiết, ý của mọi người như thế nào? Nghe thấy tất cả mọi việc đều làm vì Thiên Chi đô, mọi linh dị đều sôi nổi tán đồng. Như vậy, Linh Tôn liền bắt đầu phân phối nhân sự, không lâu sau trong điện chỉ còn lại mười sáu vị thiên linh. Nhìn lướt qua những thiên linh trước mắt một lượt, Linh Tôn thản nhiên nói: - Mọi người có điều gì cần nói hay không, hãy nói đi, không cần cố sức che giấu. Lời vừa dứt, một vị thiên linh hỏi: - Linh Tôn phái các đồng đạo còn lại tiến nhập nhân gian, có phải có lòng muốn bọn họ tránh được kiếp nạn lần này? Linh Tôn liếc nhìn ông ta một thoáng, thản nhiên nói: - Lời nói của Hỏa Linh Thần Viên không sai, ta thật sự không thể kéo theo quá nhiều người chịu khổ. Hỏa Linh Thần Viên nghiêng người kính phục nói: - Linh Tôn nhân từ, chúng tôi thật kính phục. Vì Thiên Chi đô, dù cho hình thần có bị hủy diệt, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện. Linh Tôn nhẹ giọng nói: - Hạo kiếp do người mà bắt đầu từ xa xưa, thị phi ân oán đã không còn. Mọi người trong lòng có ý nghĩ như vậy, ta rất an ủi, hiện tại trước tiên hãy lui xuống, chờ ta sau khi xử lí xong vài sự tình sẽ có phân phó. Hỏa Linh Thần Viên ứng thanh một tiếng, cùng với mười lăm vị thiên linh còn lại lặng lẽ rời khỏi. Chờ bọn họ đi khỏi, Linh Tôn quay lại trước Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi, chăm chú nhìn quả cầu thủy tinh thần bí này, tự nói: “Một chút sinh cơ, chớp mắt đã mất đi. Thiên chi tam giới, ai có thể tránh được? Có lẽ ta làm thế này có điểm quá tiêu cực, chỉ có điều làm giống như Cửu Thiên Hư Vô Giới, lại có thể vượt qua ư? Nếu như không vì Bách Linh, ngày đó ta có tiếp nhận yêu cầu của bọn họ không? Âm thanh nhẹ nhàng có chút mê hoặc, thời khắc này, vị Linh Tôn được xưng tụng thọ nhất trong trời đất, cũng hầu như không thể nhìn thấu kết quả của tương lai. *********************** Hoàng hôn, tại một đỉnh núi nhỏ không có gì đặc biệt, đột nhiên hạ xuống bốn luồng kỳ quang. Sau đó, bốn luồng kỳ quang biến mất, tiếp theo xuất hiện ba người và một quang cầu nhàn nhạt, bọn họ chính là mấy người đang hớt hải chạy trốn Bạch Quang, Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách. Trận chiến thảm liệt, tuy đánh trọng thương Sát Huyết Diêm La, tiêu diệt được Huyền Phong môn chủ, nhưng Chính Đạo liên minh cũng tổn thất nặng nề, thực lực mạnh mẽ trong dĩ vãng chớp mắt đã không còn. Chán nản ngồi xuống nơi này, bốn người bị trọng thương vẻ mặt đều bi thương thống khổ, rõ ràng cuộc chiến buổi trưa này vẫn còn rõ mồn một trong mắt họ. Trong cơn gió đêm, Bạch Quang khẽ thở dài một tiếng, bỏ đi vẻ mặt thất thần, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhẹ giọng nói: - Được rồi, nơi này hẳn không có nguy hiểm nào đâu, mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút, chờ chân nguyên khôi phục sau đó hãy tính toán việc sau này. Diệp Tâm Nghi cười khổ, nhìn nhìn những người bên cạnh, nhỏ giọng nói: - Từ đây về sau, chính đạo suy yếu, thiên hạ lại không còn Chính Đạo liên minh rồi. Kiếm Vô Trần sắc mặt âm trầm, không cam lòng nói: - Ta không chấp nhận như vậy, chỉ cần thần cung trong tay, ta nhất định có thể trùng tu lại mọi việc như xưa. Thiên Kiếm Khách an ủi: - Tâm Nghi không nên quá bi thương, cũng không cần quá thất vọng vậy. Đúng như Vô Trần nói, chúng ta vẫn còn có cơ hội. Lần đại chiến thứ nhất này, nhân tố biến hóa quá nhiều, chúng ta có được kết quả như thế này, thực ra cũng không thể xem là thua. Ít nhất Quỷ vực trọng thương, Huyền Phong môn bại vong. Diệp Tâm Nghi thần sắc đau thương nói: - Những việc này con cũng biết, nhưng thiên hạ yêu ma quá nhiều, chúng ta còn biết đi đâu triệu tập cao thủ? Trận chiến này cao thủ của tam phái đều chết hết, Vân Chi Pháp giới cũng tổn thất thê thảm, ngoại trừ chúng ta ra, thiên hạ còn được bao nhiêu cao thủ để chúng ta đi liên kết? Quyết tâm cần phải có, nhưng thực lực cũng không thể xem nhẹ. Nói về thu hoạch của trận chiến hôm nay, sợ rằng chỉ có Trừ Ma liên minh đạt được thắng lợi lớn. Bởi vì không thấu hiểu quá nhiều tình huống nhân gian, Bạch Quang chỉ nhắm mắt lặng lẽ trị thương, không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ. Kiếm Vô Trần sau khi nghe những lời này, hừ giọng nói: - Trừ Ma liên minh tuy trong lần này có được lợi ích, nhưng dựa vào một chút thực lực của bọn họ, căn bản không cách gì chống cự lại tiến công của Vực chi tam giới. Diệp Tâm Nghi trừng mắt nhìn hắn, có phần không vui trước sự tự đại cuồng vọng của hắn, khẽ quát: - Huynh đừng xem thường người trong thiên hạ, con kì thú kia của Lục Vân ở bên cạnh Trần Ngọc Loan, huynh nói xem có bao nhiêu người dám tới trêu chọc cô ta? Thêm nữa, Trần Ngọc Loan rất ít khi bộc lộ ra trước mặt chúng ta, rốt cuộc huynh biết rõ thực lực cô ta thế nào không? Kiếm Vô Trần bị nàng trách, trong lòng có chút tức giận, bất quá hắn cũng không dám tỏ ra thái quá, chỉ hừ giọng nói: - Dựa vào thực lực con súc sinh đó, có cái gì đáng là tự hào. Còn về tu vi, cô ta tuy là chưa thi triển trước mặt chúng ta, cũng không thể nói cô ta mạnh đến như vậy. Ngoài ra, Trừ Ma liên minh được xem là cao thủ có được mấy người? Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trường, căn bản không thể tính vào loại này. Diệp Tâm Nghi bực bội hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác, ngữ khí băng lạnh nói: - Tình thế đến như bây giờ còn cứng miệng, huynh hôm nay ngoại trừ bản thân và Lục Vân, trong mắt không còn cao thủ rồi? Thiên Kiếm Khách thấy hai người bắt đầu tranh cãi, vội vàng khuyên nhủ: - Được rồi, không phải tranh cãi, Vô Trần cũng nói ít đi vài câu. Trước mắt theo ta biết, thực lực của Trừ Ma liên minh tuy rằng không mạnh mẽ như chúng ta trước đây, nhưng Phật Thánh đạo tiên đó cũng không đơn giản, tu vi e rằng vượt trên cả ta, ngàn vạn lần không nên xem thường. Thấy Thiên Kiếm Khách cũng nói như vậy, Kiếm Vô Trần đành không tranh luận nữa, đổi đề tài khác: - Sư tổ, chúng ta làm thế nào bây giờ, sau khi điều dưỡng thương thế tốt rồi, tiếp theo phải làm như thế nào? Thiên Kiếm Khách trầm tư một lượt, nhẹ giọng nói: - Trước mắt Thái Âm xuất hiện, khí tà ác phân bố khắp nhân gian, yêu ma quỷ quái nhờ ảnh hưởng của nó thực lực tăng mạnh, đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Còn ta hiện giờ nhục thân đã bị hủy, thể trạng nguyên thần gần như hư nhược này căn bản không thể hấp nạp được lượng lớn linh khí, do đó muốn khôi phục thực lực lúc xưa, trừ khi tìm một tấm nhục thân khác, hoặc là trở về Hư Vô giới. Trước mắt Thái Âm vừa hiện ra, nhân gian vẫn còn cực kì hỗn loạn, các loại thế lực đều đang bận rộn chỉnh đốn, tạm thời sẽ không có ai chú ý tới chúng ta, bởi vậy chúng ta cần thiết phải nắm lấy cơ hội ngắn ngủi tạm thời này, từ đó tập hợp một lực lượng mới, để đối phó khoảng thời gian tà ác sắp tới. Diệp Tâm Nghi hỏi: - Nhân gian ngày nay, chúng ta còn có thể đi đâu để tập hợp lực lượng mới đây? Thiên Kiếm Khách nói: - Theo phán đoán của ta, Vân Chi Pháp giới vẫn còn khả năng phái thêm một bộ phận cao thủ, còn phải xem tam phái có tình nguyện giúp đỡ không. Còn về bản thân liên minh, chỉ có Bồ Đề học viện và Nho viên còn trên dưới vài người, trước mắt cũng không biết ở nơi đâu. Diệp Tâm Nghi lo lắng nói: - Vân Chi Pháp giới đã tổn thất không ít cao thủ rồi, sợ rằng sẽ không tiếp tục phái thêm cao thủ. Còn về tam phái, đổi lại là chúng ta, e rằng cũng sẽ do dự. Còn lại mấy người như Pháp Quả đại sư, Bổn Nhất, Giới Thiện, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, không đủ để ứng phó với cục diện trước mắt. Thiên Kiếm Khách im lặng, Kiếm Vô Trần lại nói: - Đây là việc quan hệ tới thiên hạ, con tin bọn họ hẳn sẽ không vì chuyện riêng tư cá nhân đến mức không nghĩ đến thiên hạ. Lại nói, sau cuộc chiến vừa rồi, phân bố thế lực ở nhân gian lại phát sinh thay đổi rất lớn, sau này chúng ta không nhất định phải tấn công chính diện, chúng ta có thể học theo cách Trừ Ma liên minh, đem địch nhân chính diện cho bọn họ đối phó, chúng ta âm thầm hành động. Đồng thời, giữa yêu ma quỷ quái cũng có ân oán với nhau, chúng ta có khả năng lợi dụng được điều này. Diệp Tâm Nghi liếc hắn một cái, hỏi: - Gặp phải địch nhân, huynh có thể nhẫn nhịn không kích động ư? Gặp lời khích tướng, huynh có thể giữ đựơc sự bình tĩnh sao? Ghi chú: (1) Vô tâm nhất ngôn, tình động cửu thiên, thái âm hạo kiếp, duy nhĩ khả miễn = Một lời vô ý nói ra, tình ái rung động cả chín tầng trời, Thái Âm hạo kiếp, chỉ cô có thể tránh khỏi