Bên ngoài cánh rừng, Thiên Hạo đạo trưởng chú nhãn quan sát Lục Vân, mỉm cười không nói một lời. Lục Vân lẳng lặng nhìn về phía chân trời xa xa, ánh mắt lộ ra thần sắc nhu hoà. Chẳng mấy chốc, Văn Sinh cùng Văn Phượng từ cánh rừng bước ra, cùng nhau quỳ xuống trước mặt Lục Vân, hai tay chắp lên đỉnh đầu khấu đầu cảm kích.
Lục Vân không tránh né, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Một lễ này ta đã nhận rồi, âu đó cũng là duyên phận. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi có thể ở lại Lạc Dương và cũng có thể ly khai.
Cảm kích bất tận, Văn Phượng đáp:
- Đa tạ hảo ý của ân công, hiện tại chúng tôi đã đắc tội với Điền đại gia, chỉ còn nước phải lập tức rời khỏi đây thôi, tuy nhiên cũng không chắc có thể trốn thoát khỏi bàn tay của ông ta.
Lục Vân điềm nhiên cười nhạt nói:
- Ta đã xuất diện tất sẽ không để các ngươi phải lo lắng những chuyện sau này. Theo ý kiến của riêng ta thì trốn tránh không phải là biện pháp tốt nhất, có nhiều việc cần phải đối mặt mới được. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ta sẽ chủ trì hôn lễ cho các ngươi, hãy mời mọi người đến dự, đến lúc đó ta sẽ khiến mọi người minh bạch một điều, kẻ nào dám động đến một sợi tóc của các ngươi, kẻ đó sẽ mất trắng.
Văn Phượng thoáng lộ thần sắc lúng túng tựa hồ có điều gì đó không tin tưởng cho lắm, nhưng Văn Sinh đã lên tiếng:
- Ân công nói đúng, chúng ta cứ thẳng lưng mà đứng, nào sợ hãi chi ai. Ân công đã đứng ra chủ trì hôn lễ, hẳn người đã có cách để làm sáng mọi việc.
Lục Vân mỉm cười nói:
- Như thế mới tốt, chẳng lẽ trốn chạy mãi sao? Trước tiên các ngươi cứ về nhà trước đã.
Nói xong thân thể hai người lăng không phi hành bay đi, nhoáng cái đã biến mất. Trông thấy thế, Văn Sinh cùng Văn Phượng sắc mặt đại kinh, tự bảo rằng mình đã gặp phải thần tiên.
Tại thành Lạc Dương, hôn lễ được cử hành rất giản đơn do Lục Vân chủ trì và Thiên Hạo đạo trưởng chứng kiến. Văn Phượng toàn thân vẫn mặc trang phục tân nương, Văn Sinh khoác lên mình y phục tân lang mới toanh, tất cả đều hết sức giản dị.
Khi trông thấy Điền đại gia mang theo trên trăm thuộc hạ nộ khí xung thiên xông đến, Lục Vân chỉ khẽ phất một cái, Như Ý Tâm Hồn Kiếm rời vỏ phóng xuất Liệt Hoả Long Hồn. Ngay tức khắc mọi người chỉ còn biết trợn mắt kinh hoàng.
Nhìn thẳng vào Điền đại gia tuổi ngoại ngũ tuần, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Hôn lễ này do ta chủ trì, ai bất mãn cứ xông vào thử xem, ta tuyệt đối không hạ thủ nặng tay lắm đâu. Còn như chờ ta đi khỏi mà gây chuyện, ta nói cho các ngươi biết, đừng nói một trăm người mà cả một vạn người cũng không đủ làm thức ăn cho con rồng này của ta.
Nói xong tâm niệm nhất động.
- Grừm …
Liệt Hoả Long Hồn hống lên một tiếng kinh thiên, một ngọn lửa đỏ rực lập tức được phun ra, cỏ cây xung quanh trăm trượng bốc cháy rừng rực dưới ngọn liệt hoả ngút trời. Mọi người nhất thời chỉ biết trợn mắt há miệng ngây ngốc nhìn, sợ đến đờ người trước cảnh vừa diễn ra. Thu lại thần kiếm, Lục Vân cười nhạt rồi hô to:
- Diệt …
Tức thời thanh quang bùng phát, ngọn lửa hừng hực lập tức tàn lụi. Nhìn vào bộ mặt ngơ ngẩn của Văn Sinh, Lục Vân nói:
- Ta phải đi rồi, sau này ngươi phải trân trọng hảo thê tử của mình. Tương lai nếu thị có công danh mà phụ bạc cô ấy, ta nhất định sẽ thu hồi lại tất cả những gì mà ngươi có, ngươi hiểu không?
Lấy lại tinh thần, Văn Sinh kiên định:
- Ân công hãy yên tâm, tôi tuyệt đối không bao giờ phụ nàng, ngược lại chết không toàn thây.
Lục Vân gật đầu thoả mãn, thân ảnh chớp loé cùng Thiên Hạo đạo trưởng đột ngột tiêu thất giữa không trung.
Chia tay Văn Sinh cùng Văn Phượng, Lục Vân nhìn về phía khoảng không bao trùm vầng thái dương, thư thái nói:
- Thời gian hai ngày đã qua mất một ngày rưỡi, chỉ còn lại nửa ngày, có phải tiền bối vẫn định dẫn vãn bối đi đâu không?
Thiên Hạo đạo trưởng đáp:
- Đích xác ta có ý tưởng như thế, chỉ cần thiếu hiệp không phản đối, ta muốn dẫn thiếu hiệp tới một nơi cuối cùng.
Lục Vân liếc nhìn lão, nói:
- Nếu vậy thì mau đi thôi.
Thiên Hạo đạo trưởng nhìn qua Lục Vân một cách cổ quái tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài, xoay người hướng về phía bắc Lạc Dương thành tiến tới.
Rời khỏi Lạc Dương thành, Thiên Hạo đạo trưởng tiếp tục hướng về phía trước, đến Bắc Mang sơn thì đình hạ cước bộ. Quay người nhìn Lục Vân, lão hỏi:
- Không muốn biết nơi ta sắp dẫn thiếu hiệp đến là nơi nào sao?
Nhìn về ngọn núi Bắc Mang phía trước, Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Có thắc mắc mà tiền bối không trả lời cũng như không, bao giờ tiền bối muốn nói thì sẽ nói, bất tất vãn bối phải hỏi, không phải thế sao?
Thiên Hạo đạo trưởng mở miệng cười khổ:
- Một người có thể nhìn thông suốt mọi chuyện trên thế gian thì chẳng còn gì thú vị nữa. Thôi, không đề cập đến chuyện này nữa, đi thôi!
Nói xong lập tức động thân bay đi, phi hành theo hướng ngày càng sâu vào ngọn núi phía trước.
Trong thung lũng tách biệt với ngọn núi, một thạch ốc cực kì giản đơn tựa như một di tích thời thượng cổ chưa có bàn tay kiến tạo của con người im lặng nằm dưới một vách đá. Mé bên trái ngoài mấy chục trượng là một hang động u ám, ẩn ước truyền ra những thanh âm gián đoạn nghe có vẻ khá cổ quái. Trong thạch động đối diện có một tượng Phật bằng đá được khảm trên vách đá, biểu tình có phần kì dị, vẻ mặt tựa như đang than vãn.
Đứng trên vách đá, Lục Vân điềm nhiên quan sát tất cả, lãnh đạm nói:
- Bên trong thạch ốc có tồn tại sinh mệnh chi thể, hơn nữa lại là sinh mệnh chi thể kì quái. Cái hang động này cũng có điều cổ quái, tựa hồ một trận pháp được lập ra để vây hãm, hạn chế cái gì đó.
Thiên Hạo đạo trưởng nhãn thần lộ xuất vài tia kinh sắc, ngạc nhiên hỏi:
- Tự bản thân thiếu hiệp cảm nhận được à? Thiếu hiệp có khả năng đó sao? Thạch ốc nhìn qua thấy rất bình thường, nhưng lại bị cô lập tuyệt đối với bên ngoài, không thể nghiên cứu tường tận như thế được.
Nhẹ nhàng vuốt ve Tứ Linh thần thú đang bồn chồn không yên trên vai, Lục Vân thư thái đáp:
- Thạch ốc đích xác có điều gì đó cổ quái. Nhưng phương thức thám xét của vãn bối bất đồng với những người khác, vì thế có thể điều tra thấy nhiều điều hơn họ. Lần này tiền bối dẫn vãn bối tới đây, chẳng lẽ lại là để xem náo nhiệt sao?
Chỉ vào tượng Phật bằng đá, Thiên Hạo đạo trưởng hỏi:
- Ngươi cảm thấy thạch Phật này có điểm nào kì dị không?
Ngước nhìn tượng Phật, Lục Vân khẽ khép song nhãn, Ý Niệm Thần Ba cảm ứng một điều gì đó rất không bình thường, tựa hồ có một kết giới cổ quái ngăn trở. Kết giới này luôn bất định nên Ý Niệm Thần Ba không thể xâm nhập được. Quay đầu nhìn Thiên Hạo đạo trưởng, Lục Vân nói:
- Thạch Phật này có cái gì đó tà quái tựa hồ như có sự sống, nhưng lại là một sinh mệnh ở giữa hai giới chính tà, vãn bối chưa bao giờ gặp qua.
Thiên Hạo đạo trưởng kinh dị nhìn Lục Vân, thở dài:
- Không hổ danh Lục Vân, có thể cảm ứng được khí tức đã được ẩn giấu đi, thật khiến người ta phải kinh ngạc. Muốn biết tại sao nó như vậy không? Bây giờ chúng ta xuống xem, mong rằng đến lúc đó thiếu hiệp đừng quá ngạc nhiên.
Nhìn chằm chằm vào lão ta, Lục Vân trầm giọng:
- Tiền bối lúc trước và bây giờ có điều gì đó khác biệt, hai lần trước tiền bối đều chủ động nói trước những việc xảy ra, lần này sao tiền bối…
Cắt ngang lời nói của Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng cất tiếng:
- Khi thời gian đến thiếu hiệp sẽ minh bạch, có một số chuyện không tiện nói, vì địa phương này có liên quan đến một môn phái khác.
Nói xong lướt người hạ xuống tiến tới cửa thạch ốc. Đứng phía sau Thiên Hạo đạo trưởng, Lục Vân suy ngẫm kĩ càng về những gì lão ta nói. Ở đây tà khí khá nặng, tựa chính khí nhưng lại không phải chính khí, tựa ma khí nhưng cũng lại không phải ma khí, thực sự trong thạch động đó đang cầm giữ cái gì?
Hạ thân xuống bên cạnh Thiên Hạo đạo trưởng, Lục Vân thấp giọng hỏi:
- Tiền bối không định cùng vãn bối vào xem à?
Thiên Hạo đạo trưởng lắc đầu, thần sắc phức tạp đáp:
- Ta chờ ở đây, thiếu hiệp phải cẩn thận đó. Thị phi nhất thiết tuỳ tâm, hành xử ra sao phụ thuộc vào bản thân thiếu hiệp.
Lục Vân tâm thần chấn động, hiển nhiên lời nói đó ám thị bản thân mình, nhưng là chuyện gì cơ chứ?
Nhấc chân bước về phía thạch ốc, Lục Vân lưu tâm quan sát động tĩnh tứ phía, cuối cùng thân ảnh dừng lại tại lối vào thạch ốc. Ở bên ngoài quan sát thấy thạch ốc không lớn lắm, nhưng khi tiến lại gần, Lục Vân cảm giác như bản thân đã bước vào một thế giới khác vậy, không gian trong thạch ốc như một khoảng không bao la bất tận. Cảm giác thật kì diệu, sự thay đổi đột ngột này diễn ra không một dấu hiệu nhỏ nào báo trước. Đứng lại một lúc, Lục Vân sải bước tiến vào, biến mất tại cửa thạch ốc.
Ở bên ngoài, Thiên Hạo đạo trưởng đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ ta không nên làm như vậy, không phải sao?
Thanh âm như tự hỏi chính mình, cũng như muốn hỏi thiên địa, đáng tiếc chẳng có lời đáp lại…
Đây rõ ràng là một thạch ốc đơn giản, tứ phía đều trống không. Trên những vách đá khắc đầy dẫy các bức tranh có núi sông, con người, thú vật, tiên phật, yêu ma và quỷ quái tà linh, không gì không chứa đựng trong những bức tranh này cả .
Trong thạch ốc chỉ thấy duy nhất một chiếc giường đá, dưới mặt đất nhiều vỏ trái cây bị quăng lẫn lộn với những hài cốt động vật đã trơ xương, một thân người vô cùng cổ quái ở trên chiếc giường đá khiến Lục Vân lập tức thất kinh. Nhìn vào khuôn mặt, chỉ thấy người này là một tiểu hài độ tuổi khoảng mười ba, mười bốn, tướng mạo có phần xấu xí, ngũ quan chụm lại thành một khối làm cho người ta khi nhìn vào rồi thì không thể rời mắt và không thể kìm hãm sự hiếu kì mà tiếp tục quan sát. Thân thể tiểu hài co rút lại, song thủ rõ ràng là bất bình thường, cánh tay đều đứt ra thành từng đoạn như bị binh khí bén nhọn gây ra, phía sau lưng lộ ra một cái đuôi với vô số lông dài mịn màu sáng bạc khá chói mắt. Đôi chân gầy gò và ngắn, lòng bàn chân dày như cách dơi, toàn thân ngồi xổm trên chiếc giường đá, mặt hướng về phía Lục Vân, thân thể run run nhè nhẹ.
Kinh hãi nhìn vào quái nhân, Lục Vân phân tích khí tức trên thân thể người đó, phát giác thân thể mang sinh mệnh cổ quái lúc nãy mình cảm thấy đích xác là quái nhân đang ở trước mặt. Lục Vân thông qua Ý Niệm Thần Ba để giải đáp thắc mắc, trên thân thể quái nhân này đích thực mang khí tức của con người nhưng đồng thời cũng mang theo khí tức của thú. Các bộ phận trên thân thể lại càng kì quái hơn, là sự kết hợp của người và thú. Ẩn tàng trong thân thể là một loại khí tức đích thị nhân thú hỗn hợp khiến Lục Vân có cảm giác như tồn tại yêu khí ẩn tàng rất sâu trong thân thể.
Lãnh đạm nhìn vào thân thể quái nhân, Lục Vân cất tiếng:
- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?
Thân thể quái nhân ngay lập tức rung động, tiểu hài kinh hoảng hét lên một tiếng, không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng tựa lưng vào vách đá ương ngạnh đáp:
- Ta là con người, ta là con người, ta là con người...
Thần tình ngay lập tức trở nên ngây ngẩn, Lục Vân nhìn chằm chằm vào tiểu hài, trầm giọng:
- Ngươi mà được coi là người sao, ta thấy ngươi giống yêu quái hơn.
- Không, ta là con người, ta là con người…
Hấp tấp phủ nhận, tiểu hài đó luôn nói đi nói lại rằng mình là người.
- Ngươi luôn nói ngươi là con người, vậy tên của ngươi là gì?
- Tên ta là Hoàng… Thiên…, phụ thân ta đã đặt tên cho ta, người còn nói phải cảm tạ trời… xanh…
- Nhắc đến phụ thân ngươi, ông ta là ai, tại sao không ở đây với ngươi?
- Phụ thân ta đang bảo vệ mẫu thân ta, cùng mẫu thân chịu chung gian khổ, đi theo mẫu thân ta để cùng cầu nguyện cho ta.
- Ở đâu, có phải là trong sơn động kia không? Ngoài ra, bình thường ngươi sinh tồn như thế nào, ai đưa thức ăn cho ngươi?
- Đúng vậy, chính là sơn động đó, mẫu thân ở trong đó đã mười năm rồi, mười năm ròng rã. Sau khi phụ mẫu ta tự động vào đó, hàng ngày đều có một số động vật trong núi đem đồ ăn cho ta, ta đã ăn thế suốt mười năm rồi.
- Mười năm, ngươi có thấy khổ không?
- Căn bản ta không khổ, chỉ có phụ mẫu mới khổ, chính họ mới đau khổ thực sự. Phụ thân ta đã nói với ta rằng ta là một con người, vì thế phải chịu khó ăn uống cực khổ cũng đáng. Phải chịu đau khổ cùng cực để có ngày thành nhân. Ta không sợ khổ, ta phải trở thành con người, vì thế ta phải tiếp tục kiên trì.