Tuệ Tâm hòa thượng khẽ niệm một câu Phật pháp, vẻ mặt tiếc nuối lên tiếng:
- Quả thật trong tâm Lục Vân thí chủ đầy cừu hận, hãy để ta dùng Phật pháp tiêu trừ ma chướng trong tâm cho thí chủ.
Hai tay bắt chéo, quanh thân Tuệ Tâm hòa thượng ánh sáng Phật pháp phát ra vạn trượng, vô số điểm sáng bay ra tạo thành những luồng Phật ấn hướng về phía Lục Vân.
Đối diện với Phật pháp của Tuệ Tâm hòa thượng, Lục Vân lạnh lùng nói:
- Đại sư, hình như ông quên mất thân phận của ta rồi.
Tuệ Tâm hòa thượng lắc đầu đáp:
- Bần tăng biết rõ thí chủ là Lục Vân, cũng biết thí chủ thân mang đủ chánh tà pháp quyết. Tuy nhiên Phật pháp của bần tăng khác với Vạn Phật tông, thí chủ thử qua có thể hiểu rõ.
Lục Vân nhìn ông, trong mắt xuất hiện vẻ nghi ngờ hỏi lại:
- Thật sao, thế thì ta phải thử mới được.
Nói xong không chút phản kháng, cứ thế để Phật ấn tiếp xúc với thân thể, chờ đợi kết quả mà hòa thượng gọi là không giống ấy.
Thời gian Tuệ Tâm hòa thượng thi pháp dần trôi qua. Khi thân Lục Vân hiện rõ Phật ấn, toàn thân Tuệ Tâm hòa thượng ánh Phật màu vàng kim bắt đầu chuyển biến, hóa ra ánh sáng màu tím, những điểm sáng màu tím cũng từ Phật ấn hóa thành đốm màu tím, liên tục không ngừng áp vào thân thể Lục Vân, kết hợp với Phật ấn trước đó, biến hẳn thành hoa văn màu vàng, tím với đỏ máu.
Những hoa văn màu vàng, tím với đỏ máu ban đầu có từng mảng từng mảng, sau đó được Tuệ Tâm hòa thượng toàn lực thúc động, nhanh chóng luyện hóa chúng thành một chỉnh thể thống nhất, phát ra những làn sáng vàng tím, đồng thời nhanh chóng thu nhỏ lại, xâm nhập vào cơ thể cùng nguyên thần Lục Vân.
Đứng yên bất động, trên mặt Lục Vân hiện lên nét cười điềm nhiên. Đối với pháp quyết cổ quái của Tuệ Tâm hòa thượng, chàng có chút kinh ngạc. Chỉ có điều bất quá tu vi của chàng lúc này không như trước kia, mặc dù đã nhận thấy nguy hiểm nhưng không chút để ý, ngược lại còn phát ra Ý Niệm Thần Ba tìm hiểu bí ẩn của pháp quyết cổ quái do Tuệ Tâm hòa thượng phát ra.
Thông qua phân tích, Lục Vân biết rằng pháp quyết mà Tuệ Tâm hòa thượng thi triển thực ra là tổng hợp của hai pháp quyết khác nhau, vừa đối lập lại vừa hỗ trợ lẫn nhau. Hai loại pháp quyết này có sự xung đột, nhưng chỉ cần nắm được điểm này, có thể kích thích chúng đạt tới điểm cực đại thì sẽ sản sinh ra một loại lực trói buộc vô cùng mãnh liệt.
Hiểu được nguyên lý rồi, Lục Vân bắt đầu nghiên cứu tìm cách phá giải. Trong lúc này, Tuệ Tâm hòa thượng đã thi triển pháp thuật xong, ánh mắt dừng lại trên người Lục Vân, quan sát phản ứng của chàng.
Khi gặp nguy hiểm, biểu hiện phản kháng tranh đấu là lẽ đương nhiên. Nhưng sự trầm tĩnh của Lục Vân khiến tâm lý Tuệ Tâm hòa thượng cảm thấy bất an, ông mơ hồ cảm nhận được Lục Vân có khả năng hóa giải lực trói buộc.
Suy nghĩ vậy, đầu tiên Tuệ Tâm hòa thượng tỏ vẻ lưỡng lự, sau đó lộ vẻ kiên định, từ từ bay về phía Lục Vân. Vì sự an nguy của Vân Chi Pháp giới, ngay lúc này, Tuệ Tâm hòa thượng đã thi triển thủ đoạn không được quang minh chánh đại, ông muốn lợi dụng cơ hội Lục Vân không thể cử động được để tiêu diệt chàng, bảo vệ lợi ích của Vân Chi Pháp giới.
Nhìn thấy Tuệ Tâm hòa thượng tiến lại gần, ánh mắt Lục Vân khẽ lóe sáng, sau đó khôi phục lại trạng thái cũ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Lục Vân muốn phá giải lực trói buộc quả không dễ dàng chút nào. Nhưng mà miễn cưỡng phá vỡ tầng hoa văn vàng tím và đỏ máu, Lục Vân cũng thấy khó có khả năng. Như vậy, khi nguy hiểm cận kề thì sẽ xử lý như thế nào?
Điểm này không chỉ Lục Vân nghĩ tới, Tuệ Tâm hòa thượng cũng suy nghĩ tương tự. Chỉ khi ông đến gần, lại không thấy bất cứ cử động nào của Lục Vân, trong lòng có phần yên tâm.
Dừng thân, Tuệ Tâm hòa thượng nhìn chằm chằm vào Lục Vân trước mặt, vừa từ từ nâng tay phải lên, vừa trầm giọng nói:
- Lục Vân, thí chủ đã thua, thí chủ phải trả giá bằng sinh mệnh. Tuy điều này là không công bằng đối với thí chủ, nhưng vì toàn bộ Vân Chi Pháp giới đành để thí chủ chịu ủy khuất vậy.
Lời còn chưa dứt, tay phải của Tuệ Tâm hòa thượng đã đánh ra một chưởng mạnh mẽ, trong lòng bàn tay ẩn chứa một luồng sáng ánh kim rực rỡ, nhanh chóng vỗ xuống đầu Lục Vân.
Đối mặt với chưởng này, Lục Vân không hề sợ hãi, mở miệng cười nói:
- Đại sư, người đã quá tự tin rồi.
Chữ rồi còn chưa dứt, thân thể Lục Vân lập tức trở nên mờ nhạt, trong nháy mắt xuất hiện phía sau Tuệ Tâm hòa thượng, tay phải ấn vào huyệt mệnh môn ở sau lưng của ông.
Lần này, do thời gian ngắn ngủi, Lục Vân không kịp tìm ra biện pháp hóa giải, đành phải thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, dùng thuật hư vô không chịu ảnh hưởng sức mạnh, tránh thoát khỏi lực trói buộc của hoa văn ánh tím vàng và đỏ máu.
Tuệ Tâm hòa thượng đánh hụt một chưởng, trong lòng liền cảm thấy không hay. Chỉ có điều không kịp để ông xoay người, tay phải Lục Vân đã ấn vào lưng ông, quyết tâm đánh ra một chiêu trí mệnh.
Lúc này tu vi Lục Vân vô cùng mạnh mẽ, cao hơn hẳn so với Tuệ Tâm hòa thượng. Nếu mà chàng đánh thật, đủ sức hủy diệt được hoàn toàn Tuệ Tâm hòa thượng. Chỉ có điều chàng không làm vậy, thay vào đó lại chọn cách dùng Hóa Hồn phù trong cơ thể làm vũ khí để thôn tính nguyên thần của Tuệ Tâm.
Cảm giác thấy nguy hiểm đến gần, Tuệ Tâm hòa thượng ra sức phản kháng, nhưng thực lực phân tán khiến ông có lòng nhưng không làm được, không khỏi phát ra tiếng kêu khe khẽ thê lương.
- Lục Vân, thí chủ nói đúng, bần tăng đã quá tự tin. Nhưng pháp quyết thí chủ đang thi triển lúc này là gì vậy, tại sao tà ác vô cùng, đến cả kim cương pháp thể của bần tăng cũng khó mà kháng cự?
Cười lạnh một tiếng, Lục Vân đáp:
- Thật ra cũng không cần phải nói cho đại sư biết, bất quá niệm tình đại sư trước khi chết, ta cũng hoàn thành chút tâm nguyện của đại sư. Ta đang sử dụng không phải là pháp quyết mà là Hóa Hồn phù ta lấy từ Hóa Hồn trì trong Quỷ vực, có thể làm tan biến mọi linh thể nguyên thần trên thế gian.
Thân thể Tuệ Tâm hòa thượng chấn động, ánh kim quanh thân nhạt dần, thần tình hơi có chút cổ quái cất tiếng:
- Té ra là vũ khí bá đạo nhất của Quỷ vực, như vậy cái chết của bần tăng cũng không có gì lạ. Lục Vân, bần tăng có một câu này muốn khuyên thí chủ. Bần tăng có chết cũng không ân hận, mong rằng thí chủ không nên động sát niệm mà gây hại cho người khác. Nơi đây vốn xa lánh thế gian, mọi người tĩnh tâm tu đạo cầu mong trường sinh, tại sao thí chủ lại cố chấp vì một lời thề mà hành động không mục đích rõ ràng như vậy?
Sắc mặt Lục Vân âm trầm có chút tàn khốc đáp:
- Ta đã nói qua, những người nơi đây không phải ai cũng xấu, nhưng đáng tiếc thiên tôn của Vân giới lại muốn dồn ta vào tử địa, các vị chỉ có thể tính là không may thôi. Cuộc đời này, trời xanh đã nguyền rủa vận mệnh của ta, mang lại cho ta vô vàn sóng gió, không lúc nào không tìm biện pháp hủy diệt ta, do vậy ta cũng nguyền rủa lại trời đất. Chỉ cần người nào muốn giết ta, ta nhất định không bỏ qua, ta phải để trời xanh hiểu rằng chọc giận Lục Vân ta chính là chọc giận tử thần, ta có thể quyết định vận mệnh của bọn chúng. Gieo nhân nào ắt gặt được quả ấy. Đại sư vốn thân tại Phật môn, tự nhiên là có thể hiểu được luật nhân quả tuần hoàn.
Tuệ Tâm hòa thượng nghe xong thở dài, quay đầu lại liếc nhìn Lục Vân nói:
- Phật nói vạn sự giai không, mọi thứ có được đều là hư ảo. Thí chủ coi trọng cừu hận như vậy, trong tâm khó tĩnh lặng được.
Lục Vân phản bác lại ngay:
- Đại sư trong tâm không cừu hận, tự nhiên là lục căn thanh tịnh sao lại bại dưới tay ta? Thiên địa bao la, số phận do bởi tâm quyết định. Chỉ cần có niềm tin vững chắc, ta có thể là Thần, cũng có thể là Phật, hà tất phải nuôi hư ảo trong tâm bảo là có tồn tại, lại bảo rằng đó là không hư tâm linh.
Tuệ Tâm hòa thượng lặng đi, ánh mắt hiện ra vẻ mơ hồ, chầm chậm tự nói với mình: “Niềm tin vững chắc, ta có thể là Thần, cũng có thể là Phật. Thật như vậy sao? Không, không đúng, nếu là như vậy thì hàng trăm năm tu luyện của ta đã lãng phí mất rồi…”
Âm thanh vụt tắt, thân thể Tuệ Tâm hòa thượng dưới sự tác động của Hóa Hồn phù đã hóa thành một chùm ánh sáng vàng kim, biến mất trong lòng bàn tay của Lục Vân. Hiện tại, trận chiến đầu tiên của Lục Vân tại Vân Chi Pháp giới đã hoàn toàn thắng lợi.
Rút tay phải về, Lục Vân trầm mặc một lúc rồi tiếp tục cất bước. Đối với Lục Vân, cái chết của Tuệ Tâm hòa thượng là tất yếu, chỉ có điều trong lòng chàng hiểu rõ, thắng lợi trận này thật ra có liên quan đến việc khinh địch của Tuệ Tâm hòa thượng. Nếu như đối phương cẩn thận, kết cục cũng không có gì thay đổi nhưng quá trình sẽ diễn ra phức tạp hơn.
Rời khỏi Tây thiên môn, Lục Vân tiến thẳng về phía trước. Nơi đây các cung điện phân bố theo hình bát quái, khoảng cách cỡ ba trăm dặm.
Trước kia, Lục Vân từng tiến nhập Vực chi tam giới. mặc dù chúng so với nhân gian là vô cùng nhỏ bé nhưng so với Vân Chi Pháp giới thì chúng lớn hơn hàng chục lần. Lúc này, Lục Vân đang bay trong biển mây mênh mông, tuy không gian nơi đây có điều khác lạ, nhưng cảm giác lại cực kỳ gần gũi.
Vực chi tam giới âm lạnh quỷ dị, đặc tính Quỷ khí, Ma khí, Yêu khí rất bất lợi đối với người tu hành. Nhưng mà Vân Chi Pháp giới lại khác, trong biển mây linh khí trôi lơ đãng, tuy mật độ không dày đặc, nhưng so với nhân gian cũng nhiều hơn hàng chục lần.
Trong một không gian như vậy, không có sự tồn tại của khí âm tà, đối với tu vi của người tu đạo là vô cùng có ích, không trách người tu chân tại thế gian đều mong muốn có thể tiến nhập nơi đây để cầu được một cuộc sống vĩnh hằng.
Đúng lúc này, tại đầu Lục Vân ý thức lóe lên. Chàng liền lưu ý tới mây mù xung quanh, bởi vì chàng cảm thấy càng đến gần trung tâm của Vân Chi Pháp giới thì cảm giác càng quái dị.
Trước đây, lúc tiến nhập Tây thiên môn, Lục Vân hoàn toàn không có loại cảm giác này. Trên đường đi, khí tức bên ngoài cơ thể biến hóa không nhiều, không làm chàng chú ý. Nhưng từ khi tiến qua Tây thiên môn thì như bước vào một không gian khác, mây khí rõ ràng giảm hẳn, dưới chân là mây sáng sắc trắng, phát ra ánh sáng có sắc thái mờ mờ, khiến cho người đi qua có cảm giác như trên tầng băng lớn.
Lưu ý tới động tĩnh xung quanh, trong tâm Lục Vân cảm thấy hơi kinh ngạc. Theo kết quả tra xét của Ý Niệm Thần Ba, Vân Chi Pháp giới có ẩn giấu một bí mật. Nếu lấy Đông Tây Nam Bắc bốn thiên môn làm giới hạn, càng đến gần trung tâm của Vân Chi Pháp giới, mật độ mây khí càng nhỏ, sắc thái của mây sáng sắc trắng càng sáng hơn. Đồng thời trong không gian này, có một luồng khí tức vô hình càng lúc càng nồng đậm.
Phân tích cẩn thận, Lục Vân suy luận nguyên nhân của hiện tượng này là do một loại thể khí vô hình tạo nên. Tính chất của nó rất kỳ lạ, chính là khí tức thần bí trước đây dùng phong ấn Hắc Long đàm, cũng tương tự với sương tuyết trên đỉnh Phiêu Miễu phong, có khả năng thôn tính sóng thăm dò. Vì thế, đối với sự tồn tại của nó, Lục Vân chỉ có thể suy đoán đại khái chứ không có một bằng chứng chân thật nào.
Nắm được điều này, một mặt Lục Vân duy trì tốc độ tiến tới phía trước, một mặt tiếp tục tìm hiểu. Trong suy nghĩ của chàng, Vân Chi Pháp giới khác với nhân gian, cao thủ ở đây vốn không ăn uống nấu nướng gì, thân thể do linh khí chuyển hóa, nhưng linh khí đó có nguồn gốc ở nơi đâu?