Giữa không trung, Kiếm Vô Trần và Huyền Phong môn chủ Vô Tâm đối mặt
nhìn nhau, nhãn thần hai bên lộ vẻ bất đồng. Trong mắt Kiếm Vô Trần toát lên thần sắc phức tạp, bao gồm thương tiếc, đau xót, kinh hãi và phẫn
nộ. Ánh mắt Vô Tâm ngoại trừ thâm trầm lạnh lẽo, còn có vài phần cuồng
dã cố chấp.
Phá vỡ im lặng, Kiếm Vô Trần chất vấn:
- Vì sao? Vì sao huynh lại đi con đường này?
Vô Tâm hờ hững cười, ngữ khí lạnh như băng đáp:
- Chẳng vì sao cả! Hôm nay ta đến đây không muốn cùng ngươi giao đấu, bởi vì hiện tại ngươi chưa phải là đối thủ của ta. Tốt nhất ngươi hãy tránh ra, ta không có thời gian nhiều lời với ngươi.
Nói xong chân
nguyên toàn thân bùng phát, mang theo khí thế uy chấn động trời, lấy sức mạnh vô địch nhất cử đẩy lui Kiếm Vô Trần. Sau đó, Vô Tâm nhanh chóng
bay về phía Lục Nga định mang nàng bỏ đi.
Kiếm Vô Trần vừa lùi lại vừa rít lên:
- Huynh không nói thì đừng hòng rời khỏi đây. Nơi này không phải chỗ huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Một chưởng hướng về sau đánh ra, Kiếm Vô Trần mượn lực xông lên phía trước, dùng lực xoay chuyển cơ thể trong không trung, hai tay giơ cao đan xen
nhau tạo thành hình dạng như dây xích xoắn lại, phát ra một cột quang
trụ màu tím quay tròn.
Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi lo lắng cho sự an nguy của Kiếm Vô Trần liền hạ lệnh:
- Tiền bối tam phái nghe lệnh! Nhanh chóng liên thủ bắt lấy Vô Tâm, quyết không được để hắn trốn thoát.
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến
Tâm tôn giả ứng thanh, vòng vây nhanh chóng thu nhỏ lại, bốn luồng tấn
công mạnh mẽ dưới sự phối hợp mật thiết đã hình thành một kết giới hội
tụ pháp lực ba phái Phật, Đạo, Tiên bao phủ toàn bộ không gian biệt
viện.
Khi Kiếm Vô Trần phát động công kích thì Vô Tâm đã chạy đến bên Lục Nga, một chưởng đánh bật Diệp Tâm Nghi rồi ôm Lục Nga vào lòng. Nhìn thoáng qua nàng ta mang thương tích trầm trọng, ánh mắt Vô Tâm hàm chứa ít nhiều áy náy, đôi môi hơi mấp máy nhưng câu xin lỗi vẫn không
thốt ra.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Vô Tâm chăm chú nhìn năm đại cao
thủ đang áp sát mình, trong chốc lát nhãn thần trở nên tàn khốc, miệng
phát ra những tiếng gầm cổ quái.
Tay phải đưa lên trời, một vòng
quang trụ màu xanh đen xoay tròn bay lên trên, lực quay biến đổi cả
không gian và thời gian, không ngừng co giãn bên trong kết giới thần kỳ
mà Kim Cương Thánh Phật và bốn đại cao thủ tạo nên, giữa đôi bên phát ra những tia hoa lửa lóa mắt.
Sau đó, toàn thân Vô Tâm ngũ sắc lóe
lên, khí tức tà mị cực độ như âm linh của bóng tối gào rít tứ phương bắn ra những tia sáng, không ngừng dung hợp xoay tròn quanh cơ thể. Khi
luồng quang trụ màu tím của Kiếm Vô Trần tiến đến gần, ngũ sắc quang hoa quanh thân Vô Tâm đã tạo thành một quang cầu năm màu bao bọc hoàn toàn
cơ thể hắn và Lục Nga vào trong.
Bên ngoài, những người đang quan sát trận chiến lúc này chỉ thấy tử sắc quang trụ và ngũ sắc quang cầu
gặp nhau, đụng độ làm bắn ra xung quanh những chùm hoa lửa, hai luồng
sức mạnh bất đồng đối kháng tiêu diệt lẫn nhau, nhất thời khó phân thắng bại.
Xung quanh, kết giới dung hòa pháp lực của ba phái Phật,
Đạo, Tiên va chạm kịch liệt với hắc sắc quang trụ, trong không gian
phong bế ấy sét điện chớp nhoáng như sấm động, tỏa ra khói sương mù mịt
chỉ sau một lát đã ngăn cản toàn bộ tầm nhìn của mọi người.
Kiếm
Vô Trần dốc toàn lực thi triển Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp phân tranh cao
thấp với Vô Tâm. Tử Hoa tâm quyết mang theo tất cả uy lực thôn tính đối
đầu với Ám Ảnh pháp quyết, hai loại pháp quyết mang tính chất âm u tương đồng đối chọi kịch liệt trong một không gian chật hẹp khiến cả kết giới rung chuyển không yên, áp lực không khí bên trong tăng cao, làm cả
không gian nhanh chóng vặn vẹo biến đổi mạnh mẽ.
Từ trong ngũ sắc quang cầu phát ra một tiếng hừ, Vô Tâm thấy Kiếm Vô Trần ngoan cố,
không nhịn nổi liềng tăng chân nguyên mạnh lên, lập tức ngũ sắc quang
hoa bên trong kết giới sương mù đại thịnh, quang hoa phân tán rồi giao
hòa lại một điểm, tự động hình thành một luồng ngũ sắc tinh mang, phát
ra ánh sáng ngọc lấp lánh xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Trần, nhất cử đẩy
bật hắn ra xa.
Kiếm Vô Trần thất bại, áp lực của Vô Tâm cũng giảm đi, tay phải hắn giơ cao chớp lóe những tia hắc mang, các loại sức mạnh hỗn loạn bên trong kết giới dưới sự dẫn dắt của hắn bay thẳng về phía
chân trời hình thành nên một cơn cuồng phong không thể chống đỡ, chính
sự nỗ lực không ngừng của hắn đã mãnh liệt phá vỡ kết giới.
Một
âm thanh kinh thiên động địa từ Hoa Sơn truyền ra, bốn đại cao thủ đang
bao vây bên ngoài bị ép phải lùi lại, đều chịu những vết thương không
nhẹ. Những người đứng xem cũng bị cuốn ra xa kêu lên kinh hãi. Tuy Vô
Tâm đã dung hòa được sức mạnh của bản thân và Kiếm Vô Trần để phá vỡ kết giới, nhưng với luồng khí đáng sợ sinh ra sau vụ nổ kinh hoàng đó, cho
dù tài giỏi như hắn cũng khó thể hoàn toàn tránh được.
Khắp nơi
sương khói giăng tỏa, các luồng khí mạnh mẽ xoay tròn như cột trụ, kết
hợp với cát bụi tung bay xung quanh khiến trên đỉnh Hoa Sơn hình thành
một kỳ quan chói mắt. Dưới mặt đất, trung tâm của vụ nổ là một bãi bừa
bộn, vô số phòng ốc bị hủy hoại trong trận chiến, tạo nên rất nhiều
những hố to nhỏ trên mặt đất, ẩn hiện trong khói bụi mịt mù làm cảnh
tượng thêm nhuốm màu thê lương.
Ở phía xa, đệ tử liên minh nghe
thấy tiếng nổ đều chạy lại xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mây vừa tan,
đã thấy một thân ảnh trắng đột ngột xuất hiện, lao thẳng xuống mặt đất
với tốc độ chóng mặt. Trong không trung, Vô Tâm đang chìm ngập trong
khói sương mờ mịt cũng phát giác được luồng khí ở bên trên đang áp sát,
bất giác lạnh lùng cười một tiếng rồi ôm lấy Lục Nga, cơ thể biến thành
trăm ngàn ảo ảnh, trước khi mọi người kịp tỉnh lại sau cơn kinh hoàng,
thân ảnh hắn đã bao phủ khắp bầu trời, dùng một cách thức kỳ diệu hướng
ra ngoài rồi dần dần biến mất khiến người khác không thể nắm bắt được
phương hướng của hắn.
Một tiếng thét phẫn nộ từ giữa trời truyền
tới, chỉ thấy thân ảnh màu trắng đảo lộn trên không đột ngột dừng lại
trong khi đang lao xuống với tốc độ cực nhanh rồi chuyển hướng, cơ thể
bay ra ngoài ba trượng hóa thành chín đạo quang ảnh tỏa ra chín phương.
Mỗi đạo quang ảnh lập tức lại chia làm chín rồi từ đó vươn dài ra, chốc
lát đã có vô số bóng ảnh bao phủ khắp không gian.
Giữa trận cuồng phong, phát ra giọng Cửu Âm thánh mẫu xa xôi bất định:
- Tiểu tử đừng có chạy. Dù ngươi trốn đến chân trời góc biển ta cũng bắt ngươi về, nếu không bản thánh mẫu sẽ…
Vì tốc độ quá nhanh nên những âm thanh phía sau đã bị tiêu tán, nhưng chỉ
với hai câu ngắn gọn đó cũng đủ để các cao thủ Chính Đạo liên minh đang
quay đầu tìm kiếm xung quanh nhận ra phương hướng mà Vô Tâm và Cửu Âm
thánh mẫu vừa rời đi.
Bừng bừng lửa giận nhìn về phía xa, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ quát:
- Đáng ghét! Chẳng những không giữ được người mà lần này còn bị hao binh
tổn tướng, nói ra há lại không bị thiên hạ cười chê hay sao?
Nghe vậy sắc mặt mọi người đều trầm mặc, hiển nhiên có phần đồng ý. Nhưng
không cam tâm thì sao chứ, Huyền Phong môn chủ và Cửu Âm thánh mẫu đều
không phải là người tầm thường, đâu phải muốn giữ là giữ được?!
Khẽ than một tiếng, Thái Phượng tiên tử khuyên giải:
- Được rồi! Thực lực của hai người này đều vượt quá sự tưởng tượng của
chúng ta, kết quả như vậy cũng bình thường thôi. Liên minh trước mắt
đang có rất nhiều việc phải làm, bất cứ chuyện gì cũng cần bình tĩnh xử
lý, không thể quá kích động mà vi phạm quy tắc. Bây giờ ở đây chúng ta
có không ít người bị thương và rất nhiều chuyện cần phải giải quyết thỏa đáng, minh chủ hãy lấy trước mắt làm trọng.
Diệp Tâm Nghi nghe
vậy, ánh mắt dừng lại trên người Phong Lôi chân quân và Kim Địch Phù
Dung Quách Xảo Lệ một lát, nét mặt đã hơi bình tĩnh trở lại:
- Cũng được. Để họ lui vào chữa trị vết thương trước, mọi việc ở đây giao cho đệ tử lục viện xử lý.
Mọi người bên cạnh bắt đầu hành động, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa dìu đồng môn Quách Xảo Lệ ra ngoài, Thiên Túc đạo trưởng của Đạo viên đỡ Phong Lôi
chân quân về phòng điều tức. Chỉ còn lại Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả ba người vẫn đứng yên bất động, chăm chú
nhìn tình huống xung quanh, Thất Huyền chân nhân của Đạo viên và môn hạ
ngũ viện vừa tới đang chỉ huy đệ tử liên minh dọn dẹp tàn cục trên mặt
đất.
Quay người nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi ôn nhu hỏi:
- Thế nào? Vết thương của chàng sao rồi?
Kiếm Vô Trần sắc mặt trầm tư, nói với vẻ day dứt:
- Có gì nghiêm trọng đâu, sau một thời gian là tự khỏi thôi, nàng không cần lo lắng.
Nhận thấy sự không cam tâm trong ngữ khí Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi khôn khéo không nhắc nhiều mà chuyển sang chủ đề khác:
- Sự tình hôm nay quá đột ngột, hơn nữa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến mọi người đều chấn động. Tuy vậy, nghĩ kĩ một chút thì việc này cũng
nhắc nhở chúng ta rằng chàng cần tranh thủ thời gian ngộ ra bí ẩn của
Thông Linh điểu, như vậy chúng ta mới có thêm thuận lợi để ứng phó với
hạo kiếp Nhân gian.
Lãnh đạm gật đầu, Kiếm Vô Trần không nói gì
nhưng trong lòng đã có quyết định. Trận chiến hôm nay giữa hắn và Vô Tâm là một sự đả kích rất lớn đối với hắn. Hắn vốn nghĩ bản thân lúc này
tuy chưa bằng sư tổ Thiên Kiếm Khách, nhưng so với Lục Vân và một số cao thủ của Vân Chi pháp giới tuyệt không kém hơn, trong thiên hạ mà nói
cũng đứng ở đỉnh cao. Tuy nhiên trải qua trận chiến vừa rồi, Kiếm Vô
Trần mới hiểu rõ, luận về tu vi, bản thân quả thực vẫn còn khoảng cách
với không ít người. Việc này đối với một người kiêu ngạo như hắn căn bản không thể chấp nhận, hắn âm thầm thề nhất định phải ngộ ra bí mật của
Thông Linh điểu, tìm ra thần khí mạnh nhất để vượt qua Vô Tâm, vượt qua
Lục Vân.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Tâm Nghi trong lòng khe khẽ
thở dài, ánh mắt dời ra xa, lặng lẽ nhìn môn hạ lục viện thu dọn tàn
cục. Lúc này đệ tử của liên minh đã bình ổn trở lại sau cơn kinh hoàng,
đang dốc sức dọn dẹp những đống đổ nát trên mặt đất dưới sự chỉ huy của
các cao thủ lục viện, trong chốc lát đã thu dọn được một khoảng đất
trống.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự đau buồn trầm lặng của
mọi người. Công việc dọn dẹp hiện trường vụ nổ lớn vừa được gần nửa,
trên bầu trời chợt xuất hiện một đệ tử ngự kiếm phi tới, điệu bộ rất vội vàng lớn giọng nói:
- Hồi báo minh chủ, dưới chân núi Hoa Sơn có một nhóm người thần bí đánh lén chúng ta, hiện gần ba mươi vị liên minh cao thủ đã hi sinh.
Tin tức đột ngột truyền đến khiến mọi người
có mặt đều vô cùng kinh hãi, tất cả bỏ dở mọi việc đang làm, ánh mắt tập trung nhìn Diệp Tâm Nghi.
Bình tĩnh nhìn đệ tử đó, Diệp Tâm Nghi lúc này vô cùng trấn tĩnh hỏi:
- Đối phương có bao nhiêu người, có biểu hiện gì khác thường không?
Vị đệ tử truyền tin đáp:
- Thưa minh chủ, số người của đối phương khó có thể đoán định, không dưới bảy, tám người, hành tung lại vô cùng bí ẩn. Kẻ địch mỗi lần ra tay đều nhanh như thiểm điện, phương thức giết người cũng vô cùng hiếm thấy,
máu thịt của thi thể khô cạn nhưng không tìm thấy miệng vết thương hay
dấu tích gì.
Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, Diệp Tâm Nghi lẩm bẩm:
- Chính là bọn chúng, xem ra lần này chúng cố tình đến đây.