Chu Hỉ liếc nhìn xung quanh, chính lúc muốn mở miệng nói lại biến hẳn sắc mặt, ánh mắt nhìn hướng chân trời, lạnh giọng lên tiếng:
- Có cao thủ vượt qua, tổng cộng là ba người, trong đó có một nữ nhân.
Dứt lời, Thiên Tà nhận trong tay đưa thẳng lên trời, lập tức một cột ánh sáng như ngọc xông thẳng lên trời cao làm cho mây gió bốn phương rung động, núi sông lấp lánh.
Kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ khó tin. Hai người đã từng biết qua tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, nhưng ai ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp mặt, thực lực của hắn đột nhiên tăng lên gấp bội, điều này không khỏi khiến người ta phải động lòng.
Từ cuối chân trời vọng lại ba tiếng hô kinh ngạc, sau đó lóe lên ba luồng hào quang, ba thân ảnh hiện lên, đó chính là ba người của Trừ Ma liên minh: Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng.
Ngắm nhìn Chu Hỉ, ánh mắt Trần Ngọc Loan thất kinh, nàng thật không thể nào khẳng định được nên lên tiếng hỏi:
- Tu vi của các hạ cao cường, binh khí lại đặc biệt kỳ dị, không biết có phải người xưng danh Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ không?
Chu Hỉ nhìn thoáng qua thấy Trần Ngọc Loan có Không Linh điểu trên vai, nhíu mày nói:
- Không sai, ta chính là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, ngươi chắc là Trần Ngọc Loan, minh chủ của Trừ Ma liên minh phải không? Còn hai vị đây chắc hẳn là Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng?
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Chính là chúng ta. Không biết các hạ bất ngờ chặn đường chúng ta thật ra vì mục đích gì? Hơn nữa, nghe nói Thiên Tuyệt Tà Thần trước giờ thích độc lai độc vãng (đơn độc một mình), sao hôm nay còn có thêm hai vị trợ thủ à?
Ánh mắt quét qua Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ một lượt, Trần Ngọc Loan hơi nghi hoặc hỏi.
Thiên Tuyệt tT Thần tự nhiên không biết Trần Ngọc Loan đã từng gặp qua bọn Đồ Thiên hai người nhưng lúc này vẫn ra vẻ không biết nhau, nên cười tà đạo nói:
- Mọi chuyện đều có thể biến đổi, có những lúc để bắt đầu sự việc, tuy nhiên nhiều người vẫn tốt hơn một chút, không đúng sao?
Trần Ngọc Loan hơi gật đầu, Văn Bất Danh bên cạnh hỏi ngược lại:
- Nghe như ý tứ của ngươi, hôm nay ngươi chặn đường bọn ta cũng là ỷ vào đông người, trong lòng đã có tính toán?
Trong mắt Chu Hỉ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói cũng trở lạnh đáp:
- Văn Bất Danh, ngươi nói thì nên cẩn trọng lại. Bản Tà Thần ta tuy đi lại nhân gian còn ít, nhưng hành sự luôn cố gắng quang minh lỗi lạc, ngươi đừng hòng khích nộ được ta.
Văn Bất Danh không chút biến động, hừ giọng nói:
- Quang minh lỗi lạc ư? Chúng ta mới gặp mặt lần đầu, ngươi nghĩ là chúng ta chỉ bằng vào danh tự của ngươi mà lại tin ngươi là người quang minh lỗi lạc sao? Mọi chuyện ngươi tự mình nói tốt cho mình thôi. Ngươi hôm nay đột nhiên chặn đường chúng ta thật ra là vì chuyện gì?
Chu Hỉ trừng mắt nhìn lão, lãnh đạm nói:
- Nếu ta nói với ngươi là do ta cao hứng, ngươi thấy thế nào?
Bên cạnh, Ân Hồng Tụ thấy mọi chuyện không ổn, cười nói:
- Đừng hiểu lầm, mọi người đừng nóng nảy. Thật ra Tà Thần đang đi tìm Thiên Tàn Lão Tổ luôn không có nơi cố định, nên khi phát hiện thấy ba vị bay vượt qua đầu nên muốn chặn lại xem thử coi có thể tìm được Thiên Tàn Lão Tổ hay không.
- Thiên Tàn Lão Tổ! ngươi đang tìm lão?
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nhìn Tà Thần, giọng nói có chút dị thường.
Nghe vậy, ánh mắt Chu Hỉ lóe lên nhìn thẳng vào mắt Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Ta đúng là đang tìm lão, nghe giọng ngươi thì hình như ngươi biết lão đang ở đâu, nhanh cho ta biết.
Văn Bất Danh dường như không chịu được vẻ kiêu ngạo của hắn, hừ giọng nói:
- Biết hay không là chuyện của chúng ta, ai bắt buộc phải báo cho ngươi biết.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói với Chu Hỉ:
- Về hành tung của lão ấy, bọn ta đúng là có chút ít tin tức. Nhưng các hạ phải cho biết lý do tìm lão, có oán hận gì với lão, hay là …
Chu Hỉ vốn muốn nổi giận, nhưng thấy Quy Vô đạo trưởng chủ động lên tiếng cũng kìm cơn giận lại, có vẻ không vui tiếp lời:
- Tìm lão hẳn nhiên có chuyện, chỉ là ân oán giữa ta và lão, đó là những việc sau này sẽ đến.
Quy Vô đạo trưởng nhíu mày, nhìn Trần Ngọc Loan, trầm ngâm nói:
- Minh chủ, mọi chuyện do người quyết định vậy.
Trần Ngọc Loan nghe qua liền nhìn mọi người một cái, bất ngờ phát hiện Ân Hồng Tụ chính đang nháy mắt ra hiệu với mình. Trần Ngọc Loan chấn động trong lòng, tạm thời chưa hiểu ý tứ của nàng ấy nhưng vẫn không để lộ ra, trái lại ra vẻ như đang trầm tư, trong lòng không ngừng phân tích ý nghĩa trong cái nhìn của Ân Hồng Tụ.
Một lúc sau, Trần Ngọc Loan dường như đã có quyết định, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nói:
- Hôm nay đã gặp ở đây, giữa chúng ta lại không có thù oán to lớn nào cả, bản minh chủ cho ngươi biết cũng được.
Hơi dừng lại một chút, Trần Ngọc Loan quét mắt qua Ân Hồng Tụ, thấy vẻ mặt nàng hơi mừng, lập tức hiểu rõ được ám hiệu của nàng lúc nãy.
- Nếu ngươi muốn tìm Thiên Tàn Lão Tổ, hôm nay chúng ta đúng là đã gặp qua, lúc đó lão … Chuyện là như vậy, trước mắt ta cũng đã phái người truy tìm nơi ở của lão, tạm thời có thể nói là còn chưa có tin tức phản hồi. Nếu Tà Thần muốn biết, trong vòng ba ngày cho người đến Phục Long cốc tìm bản minh chủ, lúc đó ta sẽ rất vui được thông báo cho ngươi.
Ánh mắt Chu Hỉ nghi hoặc nói:
- Lời này có thật không? Ngươi không có ý lừa ta chứ?
Lời vừa nói ra, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt lập tức giận dữ, còn Trần Ngọc Loan thần sắc vẫn bình tĩnh ngăn hai người lại, bình thản trả lời:
- Tà Thần thấy bản minh chủ vì điều gì để lừa ngươi? Nếu nói theo lập trường giữa chúng ta, đúng là có nhiều ít đối lập, bởi vì ta chính là minh chủ của Liên minh Trừ Ma, còn ngươi chính là Tà Thần. Nếu ta thật sự mưu đồ với ngươi, chúng ta đã không trực tiếp cho ngươi biết điều gì mà sẽ lập bẫy đưa ngươi vào tròng, hà tất phải chờ người của ngươi ba ngày sau đến tìm. Lẽ nào Tà Thần còn có ý nghĩ không an toàn sao?
Khuôn mặt Chu Hỉ rắn lại, rồi bình tĩnh ngay, lãnh đạm nói:
- Hy vọng ngươi giữ lời, không làm nhục thanh danh minh chủ Trừ Ma liên minh của ngươi. Trong ba ngày ta sẽ phái người đến, hy vọng có được chút tin tức tốt lành. Cáo từ.
Chu Hỉ xoay người mang theo Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên rời đi, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Nhìn thấy ba người đã đi xa, Văn Bất Danh có chút không vui nói:
- Nha đầu, ngươi vì sao lại cho hắn biết chuyện đó, hắn chính là Tà Thần, lại có Thiên Tà nhận, không phải là người thường đâu.
Trần Ngọc Loan cười nụ nhìn Không Linh điểu trên vai, bình thản nói:
- Ta biết chứ, nhưng ta thấy hắn còn tốt hơn nhiều so với Thiên Tàn Lão Tổ, ít ra Không Linh điểu không có phản ứng mạnh mẽ nào đối với hắn, như vậy có thể nói là hắn còn chưa quá tà ác. Còn nói với hắn chuyện đó, thật ra là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, thực lực của hắn có thể so với Thiên Tàn Lão Tổ, mọi người không thấy vậy sao? Thứ hai, đó chính bởi vì Ân Hồng Tụ.
Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt trầm trọng nói:
- Như trước đây Tư Đồ Thần Phong có nói, hắn và Thiên Tuyệt Tà Thần có giao chiến nhưng bất phân thắng bại, nhưng thật ra thực lực của Chu Hỉ có phần mạnh hơn. Theo những gì thấy được hôm nay, tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần rất mạnh mẽ, sợ rằng Thiên Tàn Lão Tổ cũng không hơn được hắn. Theo tình huống trước mắt của chúng ta, trừ khi vạn bất đắc dĩ còn không thì nên tránh gây sự với hắn vẫn tốt hơn.
Văn Bất Danh hừ giọng nói:
- Nếu tính như thế, sao lại có quan hệ với hồng y thiếu nữ Ân Hồng Tụ?
Trần Ngọc Loan cười một tiếng kỳ lạ, toàn thân phát ra khí thần thánh, giọng bình thản nói:
- Bởi vì trước khi ta nói, nàng đã từng ám hiệu bằng mắt cho ta, chắc hẳn phải có nguyên nhân. Vì vậy cuối cùng ta nhân nhượng đề nghị Tà Thần ba ngày nữa phái người đến tìm ta.
Dứt lời liền bay lên thẳng về hướng Phục Long cốc.
Nhìn theo thân ảnh của Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh vừa truy theo vừa nói:
- Nha đầu này càng lúc càng thần bí, cũng càng lúc càng có uy nghiêm của minh chủ nữa.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Như vậy không tốt sao, nàng mỗi ngày càng thêm thuần thục, giống như Trừ Ma liên minh mỗi ngày càng thêm lớn mạnh, đây là dấu hiện tốt, ngươi nên cao hứng thì hơn a.
Văn Bất Danh trả lời:
- Ta đang cao hứng, bất quá ta còn thấy hình tượng trước đây của nàng làm cho người ta yêu thích hơn, còn tình trạng bây giờ tựa như vô cùng thánh khiết, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng vậy.
Quy Vô đạo trưởng giật mình, tiếp đó liền cười rủa:
- Đó là do khí chất, không có khí chất đó làm sao có khả năng soi sáng thiên hạ, chém yêu trừ ma bảo vệ nhân gian đây? Tốt rồi, từ nay về sau ngươi nên quen dần là vừa, đi thôi.
oOo
Trên bầu trời Âm sơn, Sát Huyết Diêm La đứng ngạo nghễ giữa trời, ánh mắt nhìn về hướng trung nguyên. Tiến nhập nhân gian đã nhiều ngày, nhưng hắn vẫn liên tục án binh bất động để bảo tồn thực lực, chờ đến thời khắc quan trọng mới bất ngờ phát động tranh bá nhân gian.
Gần đây, các nơi truyền về nhiều tin tức, đầu tiên là lục viện tu chân bị tiêu diệt, tiếp đó là xuất hiện Địa Âm Thiên Sát, tin tức mới nhất là Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện. Vì vậy, Sát Huyết Diêm La tuy bất động nhưng không ngừng suy tính, bắt đầu xem xét khả năng hành động.
Đang trầm tư, một bóng đen xuất hiện, cung kính nói:
- Bẩm báo Diêm quân, Vô Gian Quỷ Sát đã quay về, có chuyện muốn nhanh chóng báo với ngài.
Sát Huyết Diêm La à lên một tiếng, lạnh giọng nói:
- Kêu hắn trực tiếp đến gặp ta ngay.
Bóng đen lập tức chuyển mình rời đi, giây lát sau Vô Gian Quỷ Sát lại xuất hiện trước mắt hắn, thấp giọng nói:
- Hồi bẩm Diêm quân, ta đã làm theo phân phó của ngài, nhưng Ma Ảo tôn chủ gian trá vô cùng, còn chưa thể gây thương tích cho hắn…
Lắng nghe lời thuật lại của hắn, Sát Huyết Diêm La lạnh giọng nói:
- Thiên Tàn Lão Tổ cũng đã ra mặt, thật là càng ngày càng hấp dẫn. Còn về kỳ thú ma đồng đó cỡi, ngươi xác định đã nhìn thấy qua?
Vô Gian Quỷ Sát khẳng định:
- Ta đã xem rất cẩn thận, chính là Bát Mục Quỷ Tiêu trong truyền thuyết của quỷ vực chúng ta, không biết bằng cách nào hắn thu phục được.
Vừa nghe mấy chữ Bát Mục Quỷ Tiêu, ánh mắt Sát Huyết Diêm La bộc phát ra ánh máu, giọng lạnh tanh nói:
- Ngươi sai rồi, vật đó thật ra không thuộc về quỷ vực mà chính là đến từ nhân gian. Ngày đó, bản Diêm quân đã từng giao chiến với nói, đấu đến kinh thiên động địa. Sau đó ta mới biết, nó đã đi qua không gian, vô tình gặp ta ở quỷ vực, lại bị cao thủ quỷ vực lúc đó phát hiện, đặt tên là Bát Mục Quỷ Tiêu, nó với Thiên Ảnh Huyết Mị đó được gọi là hai đại hung linh của quỷ vực.
- Thật sự như vậy sao?
Vô Gian Quỷ Sát hô lên một tiếng kinh ngạc, có chút không tin lắm.
Giây lát, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì liền hỏi sang vấn đề khác:
- Trước mắt Diêm quân đã có tính toán gì chưa, tiếp tục án binh bất động hay chủ động xuất kích?
Sát Huyết Diêm La trầm tư cả nửa ngày, hỏi ngược lại:
- Ngươi nhận thấy trước mắt chúng ta nên làm thế nào cho tốt?
Vô Gian Quỷ Sát cười âm lạnh tà ác, trả lời:
- Lần này ta đi ra ngoài biết được tình thế nhân gian gần đây rối loạn, Chánh Đạo liên minh thu gọn ở Hoa Sơn không rời, Thiên Kiếm Khách đó cũng đã bị trọng thương trong tay của Địa Âm Tà Linh. Hơn nữa, sáu viện tu chân cũng bị diệt, Huyền Phong môn chủ đã tập kích lén Hoa Sơn, cao thủ Chánh đạo đã hoàn toàn bị dẫn mũi đi vào chỗ chết rồi.
Còn lại vực chi tam giới, Huyết Giới tôn chủ hôm nay đấu với ma đồng cũng không biết có lo được cho mình không, Ma Thiên tôn chủ thì hành tung thần bí, chỉ có chiến tuyến Long Ma của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang là đáng để chúng ta lưu ý, cũng còn có Trừ Ma liên minh của nhân gian nữa. Việc này mà nói, đối với chúng ta lại là một cơ hội rất tốt.
Còn về Địa Âm Thiên Sát đáng sợ đó, trước mắt tạm thời còn chưa có động tĩnh nào cả, chúng ta có thể lợi dụng hai bên chánh tà đem sự chú ý chuyển lên người bọn họ, bất ngờ tập kích, một cái bắt lấy Huyết Giới tôn chủ, loại trừ một cường địch.