Nhãn thần lạnh lại, Kiếm Vô Trần trầm giọng lạnh lùng nói: - Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa vô cực, vi ngã sở dụng. Hậu nghệ lăng thiên, tiễn phá thương khung, diệt thần nhất kích, thiên địa chấn động. (1) Theo giọng ngâm nhẹ của hắn, một luồng sức mạnh đang ngủ yên đột nhiên bộc phát mạnh bạo, tựa như nộ hải cuồng long ngạo nghễ giữa vòm trời, uy thế của nó như xua mây đuổi gió, sức mạnh đó khiến chấn động đất trời. Lúc này, Kiếm Vô Trần toàn thân tỏa ra hào quang lấp lánh chói lòa, một luồng quang mang rực rỡ phát xuất từ thần cung bao trùm lấy hắn, ngăn cách tất cả mọi nhiễu loạn từ bên ngoài. Đồng thời, hai khuyên ở hai đầu của thần cung lần lượt phát ra hai luồng ánh sáng màu xanh và đỏ kết lại làm một, tại điểm giao nhau hình thành một đạo quang tiến, phần mũi và phần đuôi ánh lên màu xanh, thân màu đỏ, hàm chứa khí tức hủy diệt, từ xa nhắm thẳng vào chính diện Vô Tâm. Chăm chú nhìn mũi tên do Kiếm Vô Trần bắn ra, Vô Tâm ngưng thần tĩnh khí, khí tức toàn thân ngưng tụ lại, cả thân hình phảng phất như biến mất giữa không trung, công hiệu của nó và pháp quyết “Hư Vô Không Ngân” của Lục Vân có chút tương tự. Hai tay mở ra, lòng bàn tay của Vô Tâm hắc mang lóe lên như điện, hai quang cầu sấm sét màu đen không chỉ quỷ dị, lại có phần khủng khiếp không tả được, theo sự điều khiển của hắn nhanh chóng hợp thành một thể, tạo ra một luồng ánh sáng đẹp đẽ hình cung lấp lánh ánh đen, hệt như một cầu vồng màu đen xoay tròn phía trên đỉnh đầu hắn. Những điều này vừa hoàn tất, ánh mắt Vô Tâm sáng lên rực rỡ, miệng quát lớn một tiếng chấn động cả trời cao, hai tay đột nhiên xoay tròn. Dải cầu vồng ánh đen cũng chuyển động theo, chỉ trong sát na đã tăng tốc lên hàng trăm lần, hình thành cuồng long màu đen phóng thẳng lên trời trong tiếng gầm rống giận dữ vang vọng khắp không gian, miệng rồng há rộng lấp lánh hắc mang, phảng phất như muốn nuốt lấy tất cả. Cùng với cảnh tượng trên vừa hiện ra, quang trụ đen ngòm cũng bắt đầu tập trung cao độ quanh Vô Tâm, dần dần hình thành một đồ án màu đen, hình tượng như một bát quái màu đen, xoay tròn bay vút lên thiên không. Mọi chuyện nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Ngay khi Vô Tâm phát huy Ám Ảnh pháp quyết đến cực hạn, dùng sức mạnh hắc ám của nó che lấp cả bầu trời đang lúc quá trưa, sau khi tập trung khá lâu, mũi tên của Kiếm Vô Trần cuối cùng đến mức mạnh nhất liền rời dây cung bay đi kèm theo ánh sáng hủy diệt, bắn thẳng ngay vào giữa ngực Vô Tâm. Giây phút đó trời đất chấn động, Hậu Nghệ thần cung được xưng tụng thần khí cực mạnh bất bại đã phát ra chiêu tấn công mạnh nhất, không chỉ phá nát không gian ngưng đọng của Vô Tâm, mà còn thấy thần diệt thần gặp quỷ giết quỷ, không vật gì cản nổi. Mũi tên thần rời khỏi dây cung, tạo ra vệt ánh sáng quét ngang trời. Đúng lúc mũi tên hủy diệt này bắn ra, hai tay Vô Tâm đang chuyển động hợp lại thành kết ấn, một luồng quang mang vô cùng quỷ dị từ trên đỉnh đầu phát ra, khi đi qua hai tay liền bị kết ấn đó hấp thu vào trong. Như thế, hai tay Vô Tâm điện quang lóe lên chói mắt, một quang cầu sáng rực hệt như một vầng thái dương, trong lúc phát ra hào quang mạnh mẽ chói chang cũng bắn ra với tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào Kiếm Vô Trần. Khoảng cách ba mươi trượng đối với tốc độ lao tới của quang tiễn cũng chỉ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng ngay trong thời khắc này, quang tiễn do Hậu Nghệ thần cung phát ra được xưng tụng là thấy thần diệt thần, thấy ma diệt ma lại bị quang cầu của Vô Tâm ngăn trở ngay giữa không trung. Tình hình rất kỳ lạ, quang tiễn sắc bén vô cùng tựa như mũi mâu của trời đâm thủng được bất cứ thứ gì cứng rắn, quang cầu lại thật tròn trịa đầy đặn như tấm thuẫn của đất không vật gì không khắc chế được. Một bên tấn công một bên phòng ngự, cực mạnh gặp cực mạnh, cả hai giao nhau tại một điểm, hoa lửa lấp lánh chói lòa bắn ra, tiếng sấm điếc tai rung động cả trời đất, chỉ vừa tiếp xúc đã sản sinh tiếng nổ kinh thiên, khí lưu mạnh mẽ ầm ầm như sấm đến nơi nào thì núi non gãy đổ, mặt đất nứt ra, toàn bộ ngọn núi thần kỳ lắc lư chuyển động, giống như muốn bị đổ sập xuống. Đứng quan sát cuộc chiến, Trần Ngọc Loan nhắc nhở mọi người phải hết sức cẩn thận, rồi dẫn đầu bay thẳng lên không trung. Nhờ có sự bảo hộ của Tứ Linh thần thú, mọi người không bị chút chấn động nào. Nhưng cách đó không xa, Lý Trường Xuân lại không có được may mắn như vậy. Lão bị luồng sức mạnh hủy diệt chấn bay đi khoảng mười trượng, thân thể liền thụ trọng thương, trông rất yếu ớt. Giữa không trung, Lục Nga luôn bị Trần Ngọc Loan giữ mãi bên mình, đối với tình huống bên ngoài nàng không hề quan tâm đến, đôi mắt nàng chứa chan tình cảm chỉ chăm chú nhìn Vô Tâm, bản thân câm nín âm thầm chúc phúc cho hắn. Vụ nổ làm sản sinh ra mây mù ảnh hưởng đến tầm nhìn, khiến cho bọn người Trần Ngọc Loan đang đứng quan sát không rõ được tình huống bên trong, ai nấy chỉ có thể tự mình phỏng đoán ước chừng. Lục Nga không hề suy đoán, nàng chỉ thầm lo lắng, trong tâm nàng chỉ chứa đầy ắp lời chúc phúc và quan hoài, tuy nhiên còn có sự bất an to lớn hiện hữu bên trong. Nhưng nàng đã tận lực tránh không nghĩ đến, bởi vì nàng tin tưởng Vô Tâm nhất định sẽ bình an vô sự, không thể bỏ rơi nàng. Một lúc sau sương mù tan dần, ngay khi mọi người lại có thể nhìn thấy hai người trong cuộc giao chiến, mới phát hiện hào quang của quang tiễn đã ảm đạm không ít, đồng thời quang cầu cũng đã nhỏ lại khá nhiều, cả hai vẫn dính chặt lấy nhau. Bên này, Kiếm Vô Trần toàn thân kiệt lực, cả người từ trên không trung rớt xuống, ngã sầm đúng ngay vào trên đài tròn, miệng phát ra tiếng hô yếu ớt đầy thống khổ. Thần cung rơi ra, lập tức thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Vô Trần, hóa thành một cá thể có ý thức, triệt để công kích. Vì thế Kiếm Vô Trần giống như được giải thoát, chỉ chờ đợi nhìn thấy kết quả cuối cùng. Bên kia, Vô Tâm lại khác. Pháp quyết của hắn tuy uy lực cực lớn, lại thật sự cần có chân nguyên của hắn làm động lực. Vì thế mặc dù Kiếm Vô Trần đã ngã xuống, nhưng hắn vẫn toàn tâm toàn trí lưu ý đến mũi tên này như cũ, sự kinh hãi chấn động trong lòng càng ngày càng lớn. Giao thủ rồi hắn mới phát hiện, uy lực mạnh mẽ của mũi tiễn này vượt xa sự tưởng tượng của hắn, khiến cho trong lòng hắn vốn có bảy phần tin tưởng thắng lợi, trong lúc này đã bắt đầu cảm thấy bất an. Tuy tạm thời hắn đã kềm chế được sự tấn công của quang tiến, nhưng Vô Tâm hiểu rất rõ, khi quang cầu hắn phát ra bị phá nát cũng là lúc hắn lâm vào thời khắc sinh tử. Nghĩ đến điều này, lòng Vô Tâm càng cương quyết, chân nguyên toàn thân được vận hành một thuận một nghịch khiến cho uy lực của nó trong lúc này lại tăng thêm gấp bội, lập tức cả thân hình liền có một luồng quang vân đen ngòm quỷ dị bao phủ, khí tức chung quanh biến thành cực kỳ khủng khiếp. Hai tay giơ lên cao, Vô Tâm giận dữ quát thấu đến chín tầng trời, một khí thế giận trời hận người tỏa khắp bốn phương, khiến cho cuồng phong đang thổi điên cuồng, sóng biển giận dữ cuồn cuộn dâng cao, tầng tầng lớp lớp những cơn sóng không ngừng tràn ra từ thân thể hắn, phạm vi của nó nhanh chóng bao trùm lên phương viên hàng chục dặm. Cùng với sự gia tăng chân nguyên mạnh mẽ của Vô Tâm, một luồng khí tức hủy diệt mạnh mẽ từ trên người hắn thổi tung lên không, trực tiếp kết nối với đồ án bát quái màu đen đang xoay tròn, khiến cho ánh đen của nó càng đậm hơn, tỏa ra một luồng sức mạnh kinh khiếp, đem toàn thể linh khí thần thánh trên đỉnh núi thần kỳ nhanh chóng hội tụ thành một khối, hình thành một vầng thái dương màu đen xuất hiện trên bầu trời. Tình cảnh đó làm mọi người vô cùng kinh hãi, chỉ thấy toàn bộ linh khí trên bốn đài tròn “Âm Dương Cực Địa” vốn không kết nối với nhau, nhưng lúc này do bởi nguyên nhân của vầng thái dương màu đen, đã bị hút lại thành một khối, không ngừng cung cấp năng lượng để duy trì cho vầng thái dương màu đen đó. Cảnh tượng này chỉ duy trì được một lúc, trên không mây đen liền tan đi, mặt trời rực lửa chói mắt vô cùng cổ quái lộ ra, làm cho nhân gian bừng sáng trở lại. Nhưng bát quái màu đen đó cũng không hề biến mất, nó vẫn còn tiếp tục xoay chuyển nhanh chóng như cũ, đang hấp nạp linh khí vô tận của Âm Dương Cực Địa, từng bước từng bước tiếp cận vầng thái dương. Cùng với sự di động của nó, một luồng sức mạnh làm thay đổi màu sắc trời đất lập tức được sản sinh, đang xoay chuyển bên cạnh thân thể của Vô Tâm, khiến hắn giống hệt như một vị thiên thần chói lóa, làm cho Trần Ngọc Loan, Lục Nga, Thiên Mục Phong cùng mọi người đang đứng quan chiến, kể cả Kiếm Vô Trần đều biến hẳn sắc mặt, sự kinh hãi chấn động và khủng hoảng xuất hiện trong lòng mọi người. Kinh hãi nhìn bát quái màu đen đó, nhãn thần Cửu Âm Thánh Mẫu biến chuyển bất định, một cảm giác bất an vô cùng to lớn xuất hiện trong lòng bà. Khác với những người ở bên cạnh, Cửu Âm Thánh Mẫu không hề trông vào khí thế kinh người của Vô Tâm, bà chỉ lo âu nhìn chăm chăm vào bát quái đó, một tia linh quang chợt lóe qua đầu óc của bà. Chính xác là một điều gì, bà không chắc lắm. Nhưng khi bát quái màu đen đó càng lúc càng tiếp cận vầng thái dương chói mắt, đột nhiên bà kinh ngạc hô lên một tiếng, trong lòng tự nhiên hiện ra một sự phỏng đoán rõ ràng. Mấy người Trần Ngọc Loan nghe thấy tiếng hô kinh ngạc, đều vội vàng quay lại nhìn bà, định mở miệng chất vấn. Nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu lại chỉ vào bát quái màu đen đó, ngơ ngẩn không lên tiếng, chỉ là gương mặt đang biến sắc kinh hãi. Không hiểu được, mấy người Trần Ngọc Loan đều hướng về phương hướng mà bà ra dấu, chỉ thấy ở giữa không trung bát quái màu đen đã càng lúc càng tiếp cận vầng thái dương, làm cho khu vực nơi đó bị hãm nhập vào bóng tối. Sau đó, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bát quái màu đen đó được linh khí của Âm Dương Cực Địa mạnh mẽ tiếp sức, chầm chậm tiến đến rất gần vầng thái dương. Cả hai một tối một sáng giao lẫn vào nhau. Trong sự chứng kiến của mọi người, vầng thái dương chói lòa đó đã bị bát quái màu đen phủ lấp hoàn toàn, toàn thể trời đất thành một màu đen tối. Vào giờ ngọ ba khắc lẽ ra sáng nhất này, lại xuất hiện một tình cảnh vô cùng quỷ dị. Theo việc thái dương bị phủ lấp, một khối quang cầu đen thẫm lơ lửng giữa không trung. Lúc này đây, ngay dưới toàn vòm trời, chín luồng gió xoáy màu đen chứa đựng khí âm lạnh tà ác từ chín phương vị khác nhau, lan tràn vào nhân gian vốn đang hài hòa ấm áp, làm cho mặt đất phải thở dài, núi sông phải biến sắc. Thêm vào đó, cùng với sự xuất hiện cảnh tượng này, khắp nơi nhân gian truyền đến các luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, trong đó có bốn luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp. Bốn luồng khí tức này rất kỳ quái, vừa đúng phân bố bốn phương. Trong đó, luồng sát khí phía đông thì vút tới trời cao, phía tây thì âm tà lạnh lùng tàn khốc, phía nam thì thần bí quỷ dị, phía bắc thì vô cùng bá đạo. Nói về mạnh yếu thì hai phía đông tây tỏ vẻ mạnh hơn, nói về thần bí thì phía nam hơn hẳn, còn lại phía bắc khí tức có chút kỳ dị, trong bá khí còn hàm chứa vài phần cổ quái. Thất kinh quan sát tất cả những điều này, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, Thiên Mục Phong, Lục Nga, Kiếm Vô Trần, Lý Trường Xuân cả bảy người không ai không ngẩn cả người như tượng gỗ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Còn Không Linh điểu kêu to đầy lo lắng, biểu lộ sự phẫn nộ vô cùng. Tứ Linh thần thú thì thấp giọng gầm gừ, nhãn thần lưu ý đến bốn luồng khí tức to lớn đó, toàn thân phát tán một luồng khí tức vương giả, ẩn chứa sự đối kháng với bốn luồng khí tức đó. - Thái Âm Tế Nhật! Âm thanh đầy kinh hãi vang lên từ miệng của Cửu Âm Thánh Mẫu. Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng bà cũng biết rõ lời suy đoán của mình là đúng, đây đúng là Thái Âm Tế Nhật như trong truyền thuyết, nhưng không ngờ rằng nguyên nhân xuất hiện của nó là do Vô Tâm mà ra. Nghe thấy, mấy người Trần Ngọc Loan bỗng nhiên tỉnh lại. Trong tiếng kêu lảnh lót thanh thúy của Không Linh Điểu, từng người một nhanh chóng khôi phục lại lý trí, ngắm nhìn lại tình hình quỷ dị chung quanh. Vô số tiếng thở dài vì thời điểm này truyền thuyết đã xảy ra, ai cũng cảm thấy bàng hoàng kinh hãi. Trong truyền thuyết, khi Thái Âm xuất hiện, trời đất hoàn toàn chìm trong đen tối, khí thánh linh dần dần yếu đi, sức mạnh tà ác sẽ bắt đầu khôi phục. Khi đó, đạo bị mất đi, ma lại tăng trưởng, nhân gian sẽ hãm nhập vào hắc ám, khí thế Thiên chi tam giới yếu hẳn, yêu ma Vực chi tam giới sẽ nổi loạn. Nhân gian tất hãm nhập vào hỗn loạn, sinh tử thành bại thì không ai rõ ràng được. Ghi chú: (1) Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa vô cực, vi ngã sở dụng. Hậu nghệ lăng thiên, tiễn phá thương khung, diệt thần nhất kích, thiên địa chấn động. = Khí âm dương, sinh ra trời đất, biến hóa huyền ảo hoài mãi, để cho ta sử dụng. Hậu Nghệ làm trời phải lặng đi, tiễn phá vòm trời, một chiêu tiêu diệt cả thần tiên, trời đất phải chấn động