Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 666: Chương 666: Thần bí không gian (Không gian thần bí)




Vỗ vỗ vào thần long, Trương Ngạo Tuyết khẽ nói: - Đi thôi Tử Ảnh, chúng ta đi ấn chứng một đoạn nhân duyên kiếp trước nào. Nghe vậy, thần long giữa không trung mặt hướng lên trời gầm lên một hồi dài, toàn thân phóng ra tầng tầng lớp lớp quang mang màu tím, tạo nên một đám mây tím, bay đi với tốc độ cực nhanh hướng về ngọn núi lớn ở phía đằng xa. Ngồi trên lưng thần long, Trương Ngạo Tuyết thấy ngọn núi to lớn hùng vĩ ngày càng gần, trong tâm linh dường như có một cảm giác kì lạ tựa hồ như có âm thanh nào đó mơ mơ hồ hồ kêu gọi chính mình. Chăm chú lắng nghe thì thanh âm đó lại biến mất bặt vô tăm tích, nhưng mỗi khi bỏ qua, trong lòng không để ý đến thì âm thanh đó lại xuất hiện trở lại, phảng phất như có ý trêu đùa cùng nàng. Đối với việc này, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, vừa suy nghĩ tìm hiểu nguyên nhân bên trong, vừa gia tăng chân nguyên nội thể, tập trung mọi chú ý tới ngọn núi lớn phía trước, sử dụng linh thức dò xét xem có tình huống dị thường nào hay không. Thông qua việc dò xét cẩn thận, Trương Ngạo Tuyết đã nắm rõ phân bố địa hình của ngọn núi lớn cùng với tình hình của các sinh vật trong khu vực. Nhưng điều khiến cho nàng kinh ngạc chính là mọi thứ trên ngọn núi đó đều bình thường, không tìm được một chút gì khác lạ, điều này làm nàng có phần nghi hoặc không thôi. Đang còn suy nghĩ, tử long đã đưa nàng lên đến ngọn núi lớn. Sau khi bay lượn một vòng, thân rồng to lớn đột nhiên hóa thành một quầng ánh sáng tím, hình thành bảy vòng phòng hộ với tần suất khác nhau bên ngoài thân hình Trương Ngạo Tuyết, tựa như một cái kén ánh sáng màu tím, đột nhiên lao thẳng xuống mặt đất. Nằm ở trong lồng sáng(ND: chỉ “kén ánh sáng” bên trên), Trương Ngạo Tuyết kinh sợ quan sát tình huống khắp xung quanh, phát hiện Tử Ảnh thần kiếm không ngờ đã tự mình kích thẳng vào một mỏm núi đá trơ trọi. Chăm chú theo dõi mỏm núi đá, Trương Ngạo Tuyết phát hiện cái gọi là mỏm núi đá đó, bất quá là một ngọn tháp đá cao xấp xỉ khoảng mười trượng, bên ngoài có phần dốc đứng. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Trương Ngạo Tuyết kinh hãi phát hiện chóp núi này có chút kì dị đặc sắc, màu sắc so với nham thạch không giống nhau chút nào, chính là màu nâu sẫm, lại thêm thỉnh thoảng lấp lánh mấy tia hào quang kỳ dị. Thêm nữa, núi đá này bốn bề có từ trường quỷ dị, ý thức của Trương Ngạo Tuyết đến gần liền sẽ bị tự động đẩy đi, thế nào cũng không thể thăm dò được. Phát hiện được sự kỳ dị của núi đá, đúng lúc Trương Ngạo Tuyết đang muốn gia tăng cường độ tra xét, vòng sáng màu tím do thần kiếm Tử Ảnh hóa thành trước đó lại đưa nàng bay tới gần chóp núi đá hơn. Đúng vào sát na nàng phân tâm vì kinh ngạc, thần kiếm đã công kích lên núi đá rồi. Chấn động mãnh liệt làm Trương Ngạo Tuyết có chút hoảng sợ trong lòng, tâm thần còn đang xoay chuyển, hàng trăm ý nghĩ liên tục thay đổi, ý thức vây chặt tình cảnh trước mắt, phân tích kỹ càng tình huống bản thân. Thật sự lúc đó, trong tưởng tượng của Trương Ngạo Tuyết, một kích này cho dù là tốc độ hay lực đạo, đều sẽ mang đến kết quả kinh người. Nhưng thực tế trước mắt không như nàng suy nghĩ, giữa nàng và núi đá hoàn toàn không phát sinh ra một vụ nổ kịch liệt nào, mà trong quá trình va chạm, nàng còn bị một lực lượng kì diệu dẫn dắt, hai bên từ xa đến gần, dần dần rút ngắn, dừng lại ở khoảng cách cỡ ba xích. Ngắm nhìn vào vách đá trước mắt, Trương Ngạo Tuyết thông qua kiếm linh của Tử Ảnh thần kiếm biết được, trên vách đá tồn tại một lưới phòng ngự giống như một loại kết giới . Lưới này này rất đặc biệt, do hai loại khí tức không cùng tính chất kết hợp tạo thành, tần số mỗi loại đều chuyển biến vô cùng phức tạp, tùy ý biến hóa, không hề có quy luật có thể tra xét được, khiến cho Trương Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng hoang mang. Ngoài ra, Trương Ngạo Tuyết sau khi tự mình quan sát đã phát hiện, hai luồng khí tức giao nhau ở chóp núi đá đó tương tự như hai khí âm dương của trời đất, đều là một chánh, một phản tương sinh tương khắc, vừa chống đối nhưng lại vừa thống nhất với nhau thật là huyền diệu không sao kể xiết. Hiểu rõ điều này, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu chú ý tới vòng sáng tím quanh thân, phát giác nó chính là biến hóa từ hào quang màu tím của thần kiếm, không ngờ cũng có khả năng tự động thay đổi tần suất, liên tục tìm kiếm khe hở của tầng kết giới phòng ngự bên ngoài bề mặt núi đá, từng bước từng bước đến gần. Tình hình này có chút kỳ diệu, giống như hai cao thủ đang trao đổi chiêu thức với nhau, lộ ra vô số thế công thủ, muốn xem bản lĩnh ai cao cường hơn. Thời gian cứ thế âm thầm trôi qua, Trương Ngạo Tuyết im lặng quan sát. Sau khi kiếm mang của Tử Ảnh thần kiếm đột phá được tầng phòng ngự của núi đá, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy có một luồng hấp lực mạnh mẽ vô cùng từ khe hở của phòng ngự bị phá vỡ truyền lại, chớp mắt đã hút nàng vào, trước mắt liền xuất hiện luồng sáng chói không biết tên. Tình cảnh lúc này vô cùng kỳ diệu, Trương Ngạo Tuyết phảng phất tựa như xuyên qua một không gian, tiến nhập vào một lãnh vực thần kì, như là phi hành trong thông đạo kết nối không gian và thời gian. Quan sát hào quang rực rỡ bốn phía cùng với tinh vân biến ảo không rõ trước mắt, Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, suy nghĩ không biết đây là đâu? Theo những suy luận ước đoán trước đó, hẳn nơi đây chính là bên trong của núi đá, chỉ có điều núi đá này không hề đơn giản, nó chính là một biểu tượng mê hoặc tầm nhìn, tình huống thật sự hoàn toàn không giống như bề mặt bên ngoài trông thấy. Nếu như suy luận đó là sự thật, hẳn núi đá ma quái này đã được người nào đó bố trí chướng nhãn pháp(1). Pháp thuật này hẳn là thuộc về một loại trận pháp của Đạo gia, hay là một loại ảo tưởng của Phật gia? Cũng có thể nó vốn là một ngọn núi đá, chỉ có điều chính mình tuyệt không biết được ảo diệu của nó chăng? Ngàn vạn ý nghĩ lướt qua trong đầu Trương Ngạo Tuyết, nhưng suy nghĩ đã lâu, nàng vẫn không tìm ra được kết luận nào. Bởi vì nàng một mực chưa khai thông được mê hoặc trong lòng, trong đầu chỉ một mảng mê man. Lúc này, phía trước xuất hiện một luồng sáng khiến cho Trương Ngạo Tuyết chú ý. Định thần nhìn kỹ, đó chính là một quang bích(vách sáng), trên bề mặt vô số đồ hình biến hóa hàng ngàn hàng vạn lần, ẩn chứa sự huyền diệu khó ngờ. Quan sát cẩn thận các đồ hình này, Trương Ngạo Tuyết muốn nhìn rõ hình dạng của chúng, để tìm ra các thâm ý ẩn chứa bên trong đó. Chỉ là không đủ thời gian, nàng không kịp nhìn rõ, thân thể liền va vào mặt quang bích đó. Trong khoảnh khắc, toàn thân Trương Ngạo Tuyết lấp lánh hào quang mang kì diệu. Khi đi xuyên qua quang bích, những đồ án trên bề mặt quang bích bất ngờ dùng một phương thức nào đó xảo diệu vô cùng phân bố đều khắp trên thân thể nàng, hình thành một bộ đồ án thần bí chính nàng cũng không phát hiện được. Theo thân hình nàng dần dần xuyên qua, cùng với việc hình thành đồ án này, trong nội tâm Trương Ngạo Tuyết cảm thấy được một loại lực lượng thần bí, bằng một phương thức kì lạ đang xâm nhập vào bên trong thân thể nàng, cải biến thể chất của nàng. Quá trình này diễn ra liên tục trong khoảng thời gian không lâu, bởi vì khi ý thức của nàng nhận ra nó, chuẩn bị tra xét cẩn thận thì lực lượng này đã tan biến trong thân thể nàng, khiến nàng không phương tìm hiểu được. Thu hồi tạp niệm, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh lực vào hoàn cảnh trước mắt, phát hiện chính mình bất ngờ đã đến một không gian khoáng đãng kì diệu, bốn bề mênh mông phảng phất như lớn vô hạn, lại dường như bị một màn khí vô hình hạn chế tại khu vực trung tâm nhất định. Linh thức phóng xuất ra, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần cao độ, các luồng ý niệm phân bố mọi nơi, cẩn thận dò xét tình huống trong đây. Chỉ có điều kết quả thu được hoàn toàn bất ngờ, trong không gian kì diệu này, linh thức tìm không được một chút tin tức hữu dụng nào, tựa như cùng một cách thức hoàn toàn biến mất. Thu hồi ý thức, ý nghĩ trong lòng Trương Ngạo Tuyết chuyển biến dự định sử dụng đến Tử Ảnh thần kiếm, dùng năng lực chỉ dẫn thần bí khó lường của nó để tìm ra khe hở trong đây. Nhưng điều khiến cho Trương Ngạo Tuyết giật mình kinh ngạc, chính là khi nàng chuẩn bị sử dụng thần kiếm, hào quang màu tím bao bọc quanh thân đột nhiên tan biến. Đó là do vòng sáng tím do Tử Ảnh thần kiếm tạo ra đã tự động tan đi, rời khỏi thân thể Trương Ngạo Tuyết, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng từ lớn hoá nhỏ, cuối cùng hóa thành một luồng sáng tím tiêu thất về phía trước. Thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết kinh hãi dị thường, liên tục phát ra tiếng kêu gọi từ tâm linh, thử kêu gọi thần kiếm quay lại. Chỉ có điều lúc này Tử Ảnh thần kiếm dường như chịu sự hấp dẫn của một loại lực lượng thần bí nào đó, đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, không hề do dự chút nào, cứ như vậy biến mất. Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Trương Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng mê hoặc. Nàng không hiểu được tại sao thần kiếm vốn tâm linh tương thông với mình lúc này lại có phản ứng khác thường như vậy. Rốt cục thì nguyên nhân do đâu xảy ra, hay là do ảnh hưởng của hoàn cảnh? Cười cười thất vọng, Trương Ngạo Tuyết nhanh chóng trấn định tinh thần, bắt đầu phân tích rõ ràng tình huống của mình. Cảnh tượng trước mắt chỉ là một khoảng không rộng lớn mênh mông, chỉ là sau đó ẩn tàng vật gì, có những huyền cơ gì đây? Trầm tư một lúc, Trương Ngạo Tuyết vừa bố trí lưới khí phòng ngự, vừa di chuyển thân hình tìm hiểu sự ảo diệu của địa phương này. Ban đầu, Trương Ngạo Tuyết di động trong một phạm vi không lớn lắm, không hề tìm kiếm được điều gì. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng dần mở rộng phạm vi quanh mình, cuối cùng ở một vị trí nhất định, nàng chạm phải một kết giới vô hình không màu cản trở không cho nàng tiếp tục thăm dò. Tìm ra chìa khóa của sự kiện vừa rồi, trong tâm Trương Ngạo Tuyết có chút hoan hỉ, nàng hiểu ra tầm mắt mình là bị hạn chế ở trong khu vực đặc biệt kì dị này, chỉ khi phá giải khu vực hạn chế này thì mới tìm được cửa ra hoặc tình huống này mới có bước tiến. Do đó nàng bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm biện pháp làm sao để có thể phá vỡ tầng kết giới này, thoát khỏi hạn chế. Suy tính kỹ càng một lúc, Trương Ngạo Tuyết chỉ có hai loại biện pháp. Loại thứ nhất, trước tiên phải nắm vững tính chất của kết giới, sau đó mới tìm ra biện pháp hóa giải ảo diệu. Loại thứ hai chính là dùng thực lực bản thân xông thẳng vào. Trong hai phương pháp này, Trương Ngạo Tuyết chọn lựa phương án thứ hai, bởi vì nàng không có quá nhiều thời gian để phân tích tính chất kết giới, chỉ còn chọn phương pháp công kích trực tiếp nhất. Đã có quyết định, Trương Ngạo Tuyết liền bắt đầu hành động. Trước tiên, nàng dùng ngón tay thay cho kiếm, phát xuất kiếm mang màu xanh đen để thăm do năng lực phòng ngự của kết giới. Sau nhiều lần dò xét, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc tột độ, không ngờ kết giới này lại dẻo dai, bền bỉ như vậy, vượt hẳn sự tưởng tượng của nàng. Ngay sau đó, Trương Ngạo Tuyết dần dần tăng cường tu vi, hoàn toàn chuyển biến sang phương thức khác, phân tích xem khả năng thực hiện xông thẳng vào. Sau khi thu được những hiểu biết nhất định, nàng cuối cùng tập trung toàn bộ chân nguyên để phát động thế công, thân thể xoay chuyển với vận tốc cao hóa thành một luồng quang diễm ba màu có khí thế không gì không phá hủy được, bắn thẳng vào kết giới trước mặt. Một chiêu toàn lực bộc phát nhanh như chớp. Ngay khi quang diễm chói mắt va chạm với kết giới vô hình, cả hai chững lại trong giây lát, rồi sau đó quang diễm lại hệt như một mũi tên ánh sáng, từ từ đột phá hạn chế của kết giới, thoát ly ra khỏi tầng không gian này. Quá trình này xảy ra trong một thời gian cực ngắn, chỉ có Trương Ngạo Tuyết mới cảm thấy chậm rãi lạ thường, phảng phất như là vừa trải qua một cuộc chiến đấu sinh tử, nội tâm nàng vô cùng khiếp hãi. Ngay khi lực trói buộc biến mất, Trương Ngạo Tuyết tiến vào một không gian khác. Nơi đây ánh sáng lung linh muôn màu, những đám mây bay lượn trên không tạo thành một khung cảnh vô cùng tuyệt mỹ. Đứng ở giữa, Trương Ngạo Tuyết ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, khuôn mặt xuất hiện lại nụ cười mỉm, đối với cảnh đẹp nơi đây có ít nhiều lưu luyến. Ghi chú: (1)Chướng nhãn pháp = phương pháp che mắt, tương tự như ảo thuật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.