Lục Vân hơi kỳ quái, nếu Thần Bút Họa Hồn thật sự có bản lĩnh như vậy, vì sao trước đây không thi triển, lại chờ đến khi những người khác đều chết hết mới đề xuất, bên trong lẽ nào có nguyên nhân nào đó?
Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa lên tiếng:
- Cuộc đánh cá với ngươi ta có thể đáp ứng, nhưng có vài điểm cần phải hỏi rõ trước đã.
Thần Bút Họa Hồn chần chừ một lúc, hơi miễn cưỡng đáp lại:
- Được, ngươi hỏi đi.
Lục Vân quét mắt chung quanh, rồi chỉ xuống Âm Dương Bát Quái trên mặt đất hỏi:
- Nơi đây có phải là đường thông đến trung tâm của Vân giới không?
Thần Bút Họa Hồn vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi ngạc nhiên nói:
- Ngươi sao biết được như vậy?
Lục Vân không đáp, tiếp tục nói:
- Câu thứ hai, trước đây vì sao ngươi chưa từng đề xuất phân thắng bại cùng ta chỉ trong một chiêu, mà lại chờ cho đến lúc này?
Thần Bút Họa Hồn nghe vậy, vẻ mặt biến ảo bất định, mãi một lúc mới trả lời:
- Trước đây không phải không nghĩ đến, nhưng thời cơ chưa đến, vì thế …
Lục Vân lặng đi, tỏ vẻ không hiểu nói:
- Thời cơ? Thời cơ thế nào, lẽ nào còn phải chọn lựa thời điểm sao?
Thần Bút Họa Hồn lãnh đạm đáp:
- Còn về vì sao như vậy, đợi lát nữa ngươi sẽ hiểu rõ. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu đi thôi.
Thấy ông không nói, Lục Vân cũng không hỏi thêm nhiều nữa, chỉ gật đầu. Như vậy, một trận giao chiến mới sẽ được triển khai.
Lần này, bởi chỉ hơn thua trong một chiêu, ai nấy đều tỏ ra rất nghiêm túc. Về phía Thần Bút Họa Hồn, sức mạnh của Lục Vân khiến ông phải ứng phó toàn lực. Còn về phía Lục Vân, thái độ Thần Bút Họa Hồn lúc này chàng nhìn không thấu được. Vì những nguyên nhân trên, hai bên ai nấy cẩn thận, tập trung tinh thần cao độ.
Trong đại điện, hai người cách nhau ba trượng lạnh lùng nhìn nhau, một luồng áp lực vô hình cứ dồn qua xớt lại giữa hai người. Bốn phía, cuồng phong rống lên điên cuồng, kình khí gầm rít tạo nên những tiếng u u nho nhỏ, tất cả càng làm cho đại điện thêm mấy phần thần bí.
Thấy vậy, Lục Vân thản nhiên bất động, chàng cứ yên tĩnh chờ đợi, thử xem Thần Bút Họa Hồn thật ra có điều gì để quyết đấu với chàng. Điểm này Thần Bút Họa Hồn nhìn rõ trong mắt của chàng, vì thế ông nắm lấy cơ hội, bắt đầu triển khai hành động.
Đối với Thần Bút Họa Hồn, gọi là đánh cuộc thật ra chỉ nhằm hấp dẫn chú ý của Lục Vân, ông cần có đủ thời gian để có thể thi triển pháp thuật mạnh nhất của mình. Điều này Lục Vân tự nhiên không biết rõ, cũng không hề ý thức được, chính chàng đang rơi vào bẫy của Thần Bút Họa Hồn.
Ngọc bút múa lên, hình bóng Thần Bút Họa Hồn lay động, tốc độ của ông nhanh đến mức khiến người ta phát hoảng, nhưng điều khiến Lục Vân khó hiểu nhất, chính là địch nhân không hề tiến công. Để ý hành động của Thần Bút Họa Hồn, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân sưu tập toàn bộ từng động tác của ông, phát hiện ra ông không ngờ lại đang vẽ, và chính đang vẽ mười nhân vật.
Mười nhân vật này rất kỳ quái, tướng mạo đại khái giống nhau, nhưng vẻ mặt tư thế lại khác nhau, tất cả liên thông khí mạch, sau khi hoàn thành, mười bóng hình nhanh chóng giao thoa trùng điệp, hình thành một bóng sáng rực rỡ, nhanh chóng dung hợp cùng với Thần Bút Họa Hồn.
Bóng ánh trước mắt vừa lóe lên đã biến mất, nhưng Lục Vân đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Trong khi chàng còn đang suy nghĩ, Thần Bút Họa Hồn trước mặt sau khi đã dung hợp hoàn toàn với bóng sáng rồi, cả thân hình bên ngoài đổi hẳn, biến thành hình thức khiến cho Lục Vân nhìn thấy liền lộ nét chấn động sợ hãi trong ánh mắt.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên tỉnh ngộ vì sao những bóng hình trước đó rất quen mắt, đó chính là hình bóng của chàng nhưng lại bị Thần Bút Họa Hồn lợi dụng mất.
Trong đại điện, hai Lục Vân hệt như nhau xuất hiện, hai bên lần lượt nhìn nhau, vẻ mặt sắc thái không hề khác biệt, ngay cả binh khí cũng hoàn toàn tương đồng.
Thấy vậy, Lục Vân vô cùng tức giận, giọng hận thù nói:
- Thần Bút Họa Hồn thật thông minh, không ngờ dùng phương thức thay hồn đổi xác, đáng tiếc ngươi hiểu biết về ta quá ít rồi.
Đối diện, Lục Vân do Thần Bút Họa Hồn ảo hóa thành cười lạnh đáp:
- Đúng vậy chăng, thế thì chúng ta cũng đến thử xem. Coi chiêu.
Thần kiếm vừa xuất ra, tiếng kiếm ngâm lên như sấm động, bóng kiếm đầy trời hùng dũng xông đến, trong đó lại có ba mươi sáu ánh kiếm biến ảo không ngừng, so với những gì Lục Vân đã từng thi triển trước đây không ngờ giống hệt. Không những chỉ có vậy, ngay cả uy lực cũng giống nhau, như thể chính là Lục Vân sống lại.
- Té ra là như vậy, ta cuối cùng cũng hiểu được điều ngươi nói thời cơ là chỉ điều gì rồi.
Đột nhiên tỉnh ngộ, Lục Vân vừa nói vừa múa kiếm phản kích, ý đồ muốn dò xét Thần Bút Họa Hồn trước mặt xem thử thật ra ông ta đã nắm được nhiều ít.
Đang tiến công, Lục Vân giả hừ giọng nói:
- Bây giờ ngươi hiểu rõ cũng đã quá muộn rồi, bởi vì cho dù bản lĩnh của ngươi to lớn thế nào, ta đã họa hồn quy chiếu vào rồi, liền có thể tự động thông hiểu pháp quyết của ngươi, hơn nữa còn có tu vi tương đồng với ngươi.
Lục Vân không tin, giận dữ nói:
- Phải vậy chăng, thế chúng ta hãy thật sự đánh một trận, xem thử ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Nói rồi kiếm quyết biến đổi, ánh kiếm sắc bén như sóng biển giận dữ, mang theo lửa đỏ rực phóng ra bốn phía.
Lục Vân giả cười lạnh lùng một tiếng, thân hình lắc động đột nhiên gia tăng, kiếm chiêu đang thi triển đột ngột biến đổi, dùng đúng phương thức hệt như vậy để phát động phản công. Vì vậy, sức mạnh hệt nhau, chiêu thức giống nhau va chạm vào giữa không trung, hai người ai nấy bị hất bắn đi, ai cũng không hề chiếm được ưu thế.
Lục Vân rất giận dữ, từ trước đến giờ chàng chưa từng nghĩ đến có ngày không ngờ mình tự chiến đấu với mình, đúng là nói ra không ai tin được. Nhưng mà sự thật không cách nào thay đổi, tình thế trước mắt cho dù chàng không tin, cũng không thể phủ nhận được.
Đang suy tư, Lục Vân giả không hề để cho chàng có nhiều thời gian xem xét, lập tức phát động đợt tiến công mới. Vì vậy, Lục Vân giả thật đại chiến trong Khôn Hòa điện, hai bên chiêu thức hệt nhau, sức mạnh lại tương đương, nhất thời khiến cho trời đất u tối, không ai áp chế được ai.
Thời gian âm thầm trôi qua, nửa giờ sau, hai người trong đại điện đã trải qua nhiều lần đấu thẳng trực tiếp, cuối cùng rơi vào thế giằng co.
- Lục Vân, hôm nay ta thắng không được ngươi, nhưng ngươi cũng vĩnh viễn không nghỉ đến việc rời đi được. Bởi vì ta chính là hình bóng của ngươi, liên tục đi theo ngươi, trừ phi ngươi chết, nếu không sẽ vĩnh viễn không cách nào thoát đi được.
Hơi âm trầm lạnh lùng, Lục Vân do Thần Bút Họa Hồn ảo hóa lạnh lùng cười nói.
Lục Vân rất bình tĩnh, mọi phẫn nộ trước đó dĩ nhiên đã phát tiết hết, chàng lúc này dùng hết lý trí để suy nghĩ đối sách. Nghĩ lại lúc đầu, khi Thần Bút Họa Hồn thi triển chính là vẽ nên mười bóng người, sau đó cả mười bóng hình hợp thành một thể, lại dung hợp với chính ông ta, cuối cùng hình thành hình bóng mình trước mặt, như vậy điều nào là quan trọng nhất trong đó?
Đang suy nghĩ, Lục Vân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Thần Bút Họa Hồn vì sao lại vẽ đến mười hình người, mà không phải là chín hay là mười một, điều này thể hiện chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Lục Vân đột nhiên tỉnh ngộ, mười bóng người không phải đại biểu cho ba hồn bảy phách của con người sao? Chỉ có thể tụ tập đủ ba hồn bảy phách mới có thể thật sự họa hồn thành công.
Nắm vững điều quan trọng này rồi, Lục Vân lập tức tìm ra được biện pháp hóa giải, giọng nói âm trầm lạnh lẽo đáp lại:
- Muốn thoát khỏi ngươi, ngoại trừ ta chết ra, còn có một phương pháp đó chính là ngươi chết. Chỉ cần một trong hai chúng ta có một người chết liền có thể giải khai liên kết đến chết này.
Lục Vân do Thần Bút Họa Hồn ảo hóa thành cười trào lộng:
- Thật sự thông minh, nhưng ngươi có thể giết được ta chăng?
Lục Vân bật cười cổ quái, có vẻ hơi cao thâm khó dò đáp lại:
- Thử sẽ biết liền thôi.
Dứt lời hai tay nắm lại trước ngực, kết thành một pháp ấn kỳ dị đặc biệt, toàn thân bắt đầu xuất hiện ánh sáng đen như mực.
Thấy vậy, Thần Bút Họa Hồn ảo hóa thành Lục Vân ánh mắt hơi động, không khỏi lên tiếng:
- Hóa Hồn đại pháp, thật sự không nghĩ được ngươi lại làm vậy.
Nói rồi cũng dùng tư thế hệt như vậy, bắt đầu thúc động pháp quyết.
Rất nhanh, bên ngoài cơ thể của cả Lục Vân giả lẫn thật đều xuất hiện hình ảnh như nhau. Nhưng đúng vào lúc đó, Lục Vân hướng về địch nhân trong mắt lộ ra một ánh lạnh lẽo tàn khốc.
Ánh mắt này rất độc đáo đặc biệt, Lục Vân do Thần Bút Họa Hồn ảo hóa thành cảm thấy rất rõ, nhưng lại không hiểu nổi. Đồng thời, trong đầu ông cũng mờ hiện một chút bất an, khuôn mặt trấn định từ trước đến giờ bắt đầu hiện lên vẻ kinh hoàng khủng khiếp.
Nét cười câm nín xuất hiện trong mắt Lục Vân, khi Lục Vân giả nhạy bén phát hiện được nguy hiểm, đỉnh đầu Lục Vân thật đã phát ra một thanh tiểu đao đen tuyền, mang theo uy thế đánh tan hồn phách, lập tức đánh trúng vào ngực của Lục Vân giả, điên cuồng thôn tính lấy sinh mệnh của ông.
- Không! Không thể như vậy! Vì sao như vậy, vì sao vậy?
Biến cố bất ngờ khiến cho Thần Bút Họa Hồn không thể nào chấp nhận được, ông không thể nào hiểu rõ được, vì sao lại có tình cảnh này.
Diệt Hồn xuất hiện, quỷ thần cũng bị tru diệt! Thần Bút Họa Hồn bị Diệt Hồn đao đánh trúng, thân thể lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ không thể hiểu được, ánh mắt ngập đầy nét nghi hoặc.
Lục Vân từ từ tiến tới, hừ lạnh nói:
- Ta nói qua, ngươi chưa hiểu ta nhiều lắm.
Thần Bút Họa Hồn không tin, tranh luận lại:
- Không thể như vậy, cho dù không hoàn toàn hiểu rõ được, chỉ cần ba hồn bảy phách dung hợp, ta liền giống hệt như ngươi.
Lục Vân cười ha hả, ngửng đầu nhìn lên trời, giọng ngạo nghễ lại có mấy phần tự hào:
- Pháp quyết của ngươi không hề dở, đáng tiếc ngươi lại không biết, tiên thiên của ta vốn đã bị tàn khuyết hết một hồn một phách.
Thần Bút Họa Hồn kinh ngạc hô lên, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi nói:
- Không, không thể, không thể như …
Thanh âm mạnh mẽ yếu dần đi, nhanh chóng tan biến cùng với thân hình đã ra tro tàn, tung tóe trong không khí.
Thu hồi lại Diệt Hồn đao, Lục Vân cảm xúc rất nhiều. Trận chiến với Thần Bút Họa Hồn vừa rồi, tựa như trong giấc mộng, hư ảo lại có mấy phần chân thật, khiến người ta không khỏi cảm xúc ngập tràn.
Mọi chuyện đã đến hồi kết thúc, Lục Vân quay người nhìn khắp xung quanh, ánh mắt dừng lại trên “Địa Huyền Bát Quái” trên mặt đất, toàn thân chìm vào trầm tư. Đây chính là cửa vào đường nối với tầng trong, muốn tiến vào bên trong, hẳn phải vào từ nơi đây, nhưng còn lại năm điện có cần thiết phải đến đó không?
Lúc này, Lục Vân xem xét đã lâu, nhưng chàng lại sơ ý một điểm, chính là vẻ mặt của Thần Bút Họa Hồn trước khi chết. Vì sao mãi đến lúc chết ông cũng không muốn tin tưởng lời nói của Lục Vân, bên trong thật ra ẩn chứa điều gì? Có lẽ cũng không còn quan trọng nữa vì Thần Bút Họa Hồn đã chết rồi.
Thật lâu, Lục Vân tỉnh lại, từ từ đi đến giữa đại điện, dừng lại ngay trên Địa Huyền Bát Quái, ánh sáng huyền hoặc lóe lên quanh thân, hóa thành một luồng sáng biến mất vào trong bát quái.
Lục Vân rời đi khiến cho đại điện yên tĩnh trở lại như trước, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra, nhưng trong đại điện chỉ còn một cây ngọc bút, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng.