Thất Giới Truyền Thuyết
Tất cả dường như chẳng có gì thay đổi, số mệnh đã định sẵn, ai cũng không thể thoát khỏi. Nhưng đúng vào thời khắc cuối cùng, Thương Nguyệt đang tĩnh lặng bỗng động đậy, tiếng kêu không âm thanh hóa thành một tia ý niệm kiên định vô cùng, xuyên qua tam gian thất giới đập vào tâm khảm của nàng. Ai đang kêu gọi nàng? Ai đang thiếu sót đến thế? Người nào mà lời nói lại chất chứa thâm tình? Người nào đang cố chấp không cam lòng? Thời khắc này, ý thức mơ hồ của Thương Nguyệt bắt đầu chuyển động, nàng cố gắng suy nghĩ, cố gắng dò xét, tìm kiếm tung tích, tìm kiếm nơi xuất phát. Rất nhanh, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt nàng, khiến nàng bỗng dưng chấn động, tâm thần đang tăm tối lập tức quay về, hiểu rõ mình là ai, hiểu rõ sự nguy hiểm quanh thân mình. Sự đau đớn dần dần hiện lên trong đầu nàng, tất cả tri giác quay về với nàng theo sự hồi tỉnh của ý thức, dù không mở mắt nhưng nàng cũng biết được mình đang ở bên bờ sống chết. Nghĩ đến Lục Vân, nghĩ đến tiếng kêu gọi đó, tâm tình Thương Nguyệt dâng trào, ý niệm muốn sống sôi lên dữ dội, cố chấp mạnh mẽ bùng lên trong lòng. Ngọn lửa trên thân người mau chóng lan ra, y phục toàn thân Thương Nguyệt đã bị thiêu rụi, ngọn lửa mạnh mẽ đang đốt cháy thân thể nàng, phát ra tiếng xèo xèo, đi vào công đoạn cuối cùng. Rất nhanh, Thương Nguyệt sẽ không còn tồn tại. Ngay lúc này, tuy ý thức nàng vẫn còn, nhưng nếu không thể thoát được tình cảnh nguy khốn trước khi thân thể bị thiêu cháy, dù cho nàng là thần tiên thì cũng chịu đựng không nổi sự hủy diệt của ngọn lửa trong lòng đất này. Hủy diệt ập đến ngay trước mắt, Thương Nguyệt hơi hoảng loạn. Tình hình của bản thân hiện nay, tuy ý thức đã rõ ràng như ngày thường, nhưng chân nguyên trong cơ thể đã hoàn toàn trống rỗng, như vậy phải ứng phó với kiếp nạn này thế nào? Đầu óc quay cuồng, suy nghĩ của Thương Nguyệt thay đổi muôn vàn, trong nháy mắt đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại lập tức bỏ hết. Thời gian càng lúc càng ít, tình thế càng ngày càng tệ, Thương Nguyệt càng gấp gáp lại càng bất lực, ngay lúc cuối cùng khi ngọn lửa nuốt chửng, nàng hoàn toàn thì vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp, trong lòng bất giác phát ra tiếng kêu than bi thảm không cam. Muôn vàn cố gắng, cuối cùng thất bại. Bi thương vô tận tràn ngập trong lòng nàng, khiến cho Thương Nguyệt dần chìm vào tăm tối trong cơn phẫn nộ và đau khổ. Lúc này, hy vọng bay xa, trong đầu Thương Nguyệt hiện lên rất nhiều hình bóng thân quen, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Ngọc Vô Song, Hứa Khiết, Bách Linh, Lâm Vân Phong, Tất Thiên, Lý Hoành Phi, Thiên Mục Phong, Tĩnh Nguyệt Đại Sư, Huyền Âm chân nhân… Hình bóng Huyền Âm chân nhân thoáng lướt qua trong não, tâm tư Thương Nguyệt chợt loé sáng, nhớ lại lời của Huyền Âm chân nhân lúc sắp chết: “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh...” Điều này có nghĩa như thế nào? Trong chớp mắt, Thương Nguyệt quên đi tất cả, vô tình đi vào cảnh giới không chút tạp niệm, tâm tư toàn thân vút cao, tiến vào một không gian kỳ diệu. Bốn bề đỏ tươi một màu, vô số hình vẽ in vào trong não, hình thành một con phượng hoàng xinh đẹp lượn vòng trong đầu nàng. Con phượng hoàng này có chút kỳ lạ, toàn thân bốc lửa rừng rực, hai cánh giang ra, ngẩng đầu hót vang, toàn thân phát ra uy nghiêm tuyệt đối. Thương Nguyệt hơi ngơ ngác, con phượng hoàng lửa bay lượn trong đầu mình là ảo ảnh hay thực sự tồn tại? Nếu là ảo ảnh, tại sao lại xuất hiện? Nếu không phải là ảo ảnh, ý nghĩa nằm ở đâu? Trong lúc suy nghĩ, Thương Nguyệt chợt nhớ đến lời của Huyền Âm chân nhân, ‘phượng hoàng niết bàn’, điều này muốn ám chỉ cái chết, nhưng sau lại còn một câu ‘dục hỏa trùng sinh’ muốn ám chỉ điều gì đây? Tâm linh run lên, sức hủy diệt nuốt chửng lấy thân thể huyết nhục của nàng, bắt đầu hướng đến ý thức yếu ớt của nàng. Ngọn lửa màu xanh lam u tối nơi lòng đất này nhanh chóng trói buộc ý thức hay gọi là nguyên thần yếu ớt của nàng, dùng sức mạnh vô cùng thần thánh, vô cùng mạnh mẽ của nó để tịnh hóa mảnh ý niệm bất cam còn sót lại của nàng. Chết, đơn giản chính như thế. Khi khoảnh khắc cuối cùng ý thức sắp sửa mất đi, trong đầu Thương Nguyệt bỗng loé sáng, nàng lập tức hiểu được lời của Huyền Âm chân nhân. Niềm vui còn chưa kịp bùng lên, ngọn lửa màu xanh lam u tối hơi loé sáng, nguyên thần cuối cùng của Thương Nguyệt bị phá tan, từ đây không còn tồn tại nữa. Không gian khôi phục lại trạng thái bình thường, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nơi này vốn thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó, như chưa từng có chút nào thay đổi. Nhưng thật sự như thế chăng? Ai có thể nói rõ được chứ? Có lẽ... chỉ khi người chết sống lại, mọi chuyện mới có thể biết rõ được chân tướng mà thôi! Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong không gian thần bí, vòng xoáy khổng lồ lúc này bắt đầu tản ra. Không biết qua bao lâu, xung quanh bắt đầu tối dần, mọi thứ lại trở về dáng vẻ ban đầu, lạnh lẽo, cô đơn lặng lẽ, mãi mãi không thay đổi. Tình trạng này khiến người ta phải ngơ ngác, chẳng lẽ ở trong không gian thần bí nơi lòng đất này cũng phân biệt ngày và đêm? Điều này chẳng ai có thể nói rõ được, bởi vì người duy nhất vào đây đã không còn nữa. Không một ý niệm, không nhuốm bụi trần. Lạnh lẽo trống trãi, vạn vật quy nguyên. Nơi đây không có thời gian, nơi đây không có thay đổi, giống như một sự tồn tại trong hư ảo, mọi sinh vật trong đó đều ngừng hoạt động, hình thành một sự tồn tại vĩnh hằng. Trong đêm đen, ánh sáng yếu ớt chợt hiện lên. Một đốm sáng nhỏ nhoi như chẳng có lâu lâu mới loé lên một lần, căn bản khiến người ta không thể phát giác ra sự tồn tại của nó. Đốm sáng này, từ gần đến xa, sau đó chuyển động tới lui, phảng phất như chịu sự khống chế của một sức mạnh nào đó, đang dần dần lớn mạnh lên, đồng thời hơi vùng vẫy. Trong đêm đen, quỹ đạo của đốm sáng rõ ràng dễ thấy, sau nhiều lần tới lui không đếm được, đốm sáng đã lớn hơn nhiều, dường như đang hấp thu linh khí trong không gian để chuyển hoá thành sức mạnh chính mình, bắt đầu giao chiến với sức mạnh thần bí không nhìn thấy kia. Đương nhiên, cuộc giao chiến này vô hình, ngoài mặt căn bản không lộ ra điều gì khi chưa đạt đến một mức độ nhất định. Lặp đi lặp lại đơn điệu, di chuyển qua lại không ngừng. Đốm sáng trong vòng luân chuyển không ngừng nghỉ dần dần lớn lên, từ từ rõ nét hơn. Cuối cùng, màn đen nhạt dần, ánh sáng bắt đầu xuất hiện, lúc này, đốm sáng bỗng nhiên bùng phát ánh sáng kỳ lạ chói lọi, một luồng sức mạnh mới nảy sinh, di chuyển tới lui trong không gian gần đó. Trắng đen luân phiên, âm dương đảo ngược. Trong không gian thần bí, khí vô cùng tĩnh lặng đổi sang chuyển động vô cùng, sau khi cân bằng một lúc lâu, vô số vòng xoáy lại bắt đầu hoạt động như trước giờ không chút thay đổi. Xung quanh, ánh sáng càng sáng tỏ hơn, đốm sáng bây giờ đã to bằng một quả cầu và đang tự xoay tròn trong không trung. Quỹ tích vận hành của nó hơi kỳ lạ, đầu tiên là bay thành vòng tròn, sau ba vòng thì thay đổi tuyến đường, trở thành hình cung đi qua hai đầu đường kính của vòng tròn, hình thành một đồ án Thái Cực giữa không trung. Cảnh tượng kéo dài qua một khoảng thời gian nhất định, sau khi hoàn thành tất cả những thứ đó, lộ trình của đốm sáng lại chuyển đổi, quay ngoắt chín mươi độ rồi lặp lại vận hành y như lúc nãy, thêm một Thái Cực Bát Quái nhanh chóng hình thành, vuông góc và giao với đồ án Thái Cực thứ nhất ở ba điểm. Khoảng thời gian sau đó, đốm sáng liên tục xoay chuyển theo nhiều góc độ, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hình thành nên ba mươi sáu đồ án Thái Cực Bát Quái, nghiêng đều từng mười độ, kết tròn lại với nhau. Khối tròn này có chút khác thường, chính do ba mươi sáu Thái Cực Bát Quái hình thành, mỗi hình Thái Cực Bát Quái đều tự mình hấp thu tinh hoa của ngọn lửa trong không gian, rồi hội tụ vào trung tâm khối tròn, hình thành một viên ngọc ánh sáng trong suốt, toả ra muôn vàn hào quang. Bay quanh viên ngọc ánh sáng đó, đốm sáng dường như có ý thức, luôn thăm dò độ mạnh yếu của viên ngọc ánh sáng và suy đoán thời gian tốt nhất cho mình. Tình cảnh này hơi quái lạ, nếu dùng ánh mắt người thường để quan sát thì đó là chuyện hoang đường. Nhưng nếu coi đốm sáng là một cơ thể sống trong không gian thần bí này, tất cả sẽ trở nên hết sức tự nhiên. Thời gian trở nên vô cùng chậm chạp trong sự tịch mịch tương đối nơi đây. Khi viên ngọc ánh sáng ở giữa khối tròn bắt đầu lớn dần lên, trên bề mặt nó hiện lên một bóng sáng trong suốt, đốm sáng đang bay quanh bỗng dưng bắn thẳng về phía viên ngọc ánh sáng, cả hai hợp lại làm một. Cảnh tượng này kéo dài thật lâu, phảng phất đã qua mấy thế kỷ, đốm sáng mới tiến vào bên trong viên ngọc ánh sáng, hoá thành một vật thể dạng khí, thỉnh thoảng lại thay đổi hình thái. Thoạt đầu, vật chất dạng khí này lưu chuyển giống như một áng mây, sau đó hình dạng ngày càng nhiều, bắt đầu hóa thành đủ kiểu đồ án, có hoa cỏ cây cối, chim thú rắn rít, cùng vô số các đồ án khác chưa từng thấy qua. Ở bên trong viên ngọc ánh sáng, đám khí đó thỉnh thoảng lóe sáng, có khi đỏ tía, có lúc lại đỏ sậm, lúc trong suốt, lúc lại không thấy. Tình hình này liên tục không ngừng, thật lâu sau, đám khí đó bắt đầu hội tụ thành một ngọn lửa, càng ngày càng chói mắt. Bên ngoài, viên ngọc ánh sáng đã mở rộng đường kính lên đến một trượng, ngọn lửa cũng bùng to theo, trước mắt khoảng ba thước. Ngoài ra, ngọn lửa sau khi hấp thu linh nguyên chí thuần đã được viên ngọc ánh sáng tịnh hoá, thu được lợi ích cực lớn, màu sắc từ đỏ tươi chuyển sang nhàn nhạt đỏ tía, tâm ngọn lửa lấp lánh ánh sáng tím, một viên ngọc cỡ một thốn âm thầm xuất hiện. Viên ngọc này hơi kỳ quái, lặng yên bất động nhưng điên cuồng hấp thu năng lượng của ngọn lửa khiến cho ánh sáng chợt tối lại. Cứ như thế, ngọn lửa bị bức bách phải nhanh chóng hút lấy sức mạnh của viên ngọc ánh sáng, khiến cho áp lực trong đó giảm mạnh, viên ngọc ánh sáng bắt đầu nhanh chóng thu lấy nguồn năng lượng bên ngoài do Thái Cực Bát Quái truyền đến. Theo đó, phản ứng theo dây chuyền, khiến toàn bộ năng lượng trong không gian hội tụ về đây, nhanh chóng xuất hiện một vòng xoáy. Thời gian thúc đẩy sự vật phát triển. Khi năng lượng của cả không gian hội tụ thành một thể, luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đó được ba mươi sáu đồ án Thái Cực Bát Quái hấp thu, thông qua bộ lọc là viên ngọc ánh sáng, sau đó đến ngọn lửa tịnh hoá, cuối cùng, khi được truyền đến viên ngọc, liền biến thành một loại sức mạnh cực thuần trong trời đất, nuôi dưỡng cho viên ngọc trưởng thành. Rất nhanh, viên ngọc bắt đầu động đậy. Ban đầu, chỉ là xoay tròn chầm chậm, không lâu sau đó liền tăng tốc chuyển động, hơn nữa còn nâng dần độ cao, khi ra khỏi ngọn lửa liền trực tiếp hấp thu năng lượng cực mạnh xung quanh. Lúc này, viên ngọc trong suốt phát sáng, bên trong mờ hiện một áng mây ngũ sắc, vừa to dần lên vừa biến hoá, cuối cùng hóa thành một con phượng hoàng ngũ sắc, hai cánh xoè ra liền có ánh sáng đỏ chói tỏa ra tứ phía, lập tức phá vỡ viên ngọc, rồi bay vòng quanh ngọn lửa đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.