Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 733: Chương 733: Thi thể bất kiến (Thi thể không thấy đâu)




Thái Phượng tiên tử không hề quay đầu, nhưng trong lòng bà biết, Âu Dương Vân Thiên đang nhìn, vì thế bà duy trì nụ cười, thản nhiên đối diện với kết quả đang xảy ra. Bốn phía, bốn ma thần nhìn hai người rất cổ quái, mơ hồ cũng phát hiện ra một chút khác thường, nhưng bọn chúng không hề để ý chút nào đến tình ái nhân gian, vì thế tuy có chút do dự nhất thời, nhưng khôi phục rất nhanh.

Tuy tinh thần bốn ma thần tập trung, Thái Phượng tiên tử đang trọng thương nhanh chóng không còn sức chống cự, lưới lửa phòng ngự đang bị phá đi từng tầng, cuối cùng cũng bị hất bắn lên không trung với Âu Dương Vân Thiên.

Nhìn đôi bạn tình đã trải qua mấy trăm năm đau khổ, Ma Ảo tôn chủ khẽ thở dài, đưa mắt nhìn sang phía khác. Rõ ràng trong lòng hắn cũng có chút bất nhẫn, nhưng đứng trên lập trường của hắn, có thể làm gì đây. Phía bên kia, Ma Thiên tôn chủ liên tục mỉm cười âm hiểm, mơ hồ có chút giận dữ, có thể thấy cừu hận giữa hắn và hai người kia sâu tới dường nào, đặt nặng trong lòng ra sao.

Tất cả đã đến lúc kết thúc, trong tiếng kêu thảm thiết Âu Dương Vân Thiên cùng Thái Phượng tiên tử ôm lấy nhau, vào thời khắc cuối cùng này, nỗi đau đớn của thể xác còn xa mới có thể so sánh được với sự vui sướng của tâm linh, đời này không thể cùng nắm tay đi trọn, nhưng có thể cùng chết tại một chỗ cũng rất giá trị.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói một lời nào, tình và ái của cả cuộc đời, để cho chúng âm thầm hòa lẫn vào nhau rồi lặng lẽ bay xa. Khi ý thức bắt đầu trở nên yếu ớt, Âu Dương Vân Thiên lẩm bẩm tự nói:

- Phượng, nàng nhìn thấy không, nơi đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Khuôn mặt đau đớn của Thái Phương tiên tử lộ ra một chút tươi cười, mơ màng nói:

- Thiên, thiếp thấy rồi, chúng mình trở lại lúc ban đầu…

Âm thanh yếu ớt lẫn chút hy vọng, lãng đãng biến mất trong không gian, thời gian.

Phía chân trời, lúc này bay tới một đám mây, giống như muốn lưu giữ lại giấc mộng của bọn họ, nhưng thời gian đã trôi qua, còn có thể lấy lại được sao? Gió, thổi nhè nhẹ, mang theo một chút lạnh lẽo, đó là tiếc thương hay là vì cảm động với hai người bọn họ?

******************

Đứng trên tảng đá, ngắm mãi về phía xa, một hình bóng màu lục đứng trên vách núi, phía dưới là vực sâu trăm trượng, lưng chừng núi mây mù bao phủ không thấy được cảnh tượng gì, lại dường mơ hồ vang lên âm thanh tiếng nước chạy trong gió.

Đây là một ngọn núi cô độc, vị trí nằm ở trung tâm dãy núi, ngọn núi dựng đứng không có tên gọi, người bình thường không dám leo lên. Hình bóng đó đã ở đây thật lâu, một mình đứng lặng yên bất động, đứng mãi đến mấy canh giờ rồi, cho đến lúc sắc trời dần dần tối cũng chưa hề di động một chút nào.

Làn gió đêm thổi nhè nhẹ, một tiếng thở dài phát ra, hình bóng màu lục đó lúc này quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú chảy dài hai dòng nước mắt, hóa ra là Lục Nga, đồ tôn của Cửu Âm Thánh Mẫu.

Vô Tâm thảm bại, việc đó đã đả kích nàng rất nặng nề, niềm oán hận ban đầu với Vô Tâm, khi vừa mới chuyển thành tình yêu, còn chưa kịp hưởng thụ chút khoái lạc, Vô Tâm lại bất ngờ chết đi, điều này đối với hai người yêu nhau mà nói, là sự tàn khốc tới mức nào đây.

Nếu như cái kết quả này xuất hiện sớm mấy ngày, lúc đó ít nhất còn chưa có tình yêu, cũng sẽ không đau đớn, không buồn bã như lúc này, cũng như không có vô vàn nuối tiếc.

Lục Nga ngơ ngẩn đứng yên bất động tại nơi này, mất hồn lạc phách, khi trái tim đã chết rồi, chỉ còn lại thân thể giống như một cái xác biết đi, sớm đã tê liệt. Nàng đã từng nghĩ tới việc kết thúc tính mạng của mình, nhưng khi nghĩ tới cốt nhục trong bụng mình, nàng lại do dự. Đó chính là bằng chứng một đời Lục Nga và Vô Tâm, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh nhỏ bé đó được đây?

Nghĩ tới đây, nàng từ bỏ suy nghĩ đó, mặc dù đau khổ nhưng nàng phải sống, phải nuôi dạy đứa nhỏ của hai người thành người, có như vậy mới xứng đáng với bản thân, xứng đáng với Vô Tâm đã chết.

Ngẩng đầu lên, Lục Nga nhìn về phía trước, trong đôi mắt vô thần hiện lên một hình bóng, đang xa xa nhìn về phía nàng. Ánh mắt đó buồn bã, đau thương như vậy, còn mang theo vô vàn niềm hối hận cùng tự trách.

Cúi đầu, Lục Nga nhìn về phía bên cạnh chân nàng, Vô Tâm đang lặng lẽ nằm đó, hai hàng lông mày hơi nhíu lại trên khuôn mặt yên bình, việc gì mà khiến cho Vô Tâm ngay cả khi đã chết cũng không thể nào buông bỏ được?

Cúi người, Lục Nga nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Vô Tâm, nước mắt lăn dài, miệng thì thầm nói:

- Huyền Phong, chàng ngủ ngon nhé, trước giờ chàng đã quá mệt mỏi, đã tới lúc nghỉ ngơi cho khỏe rồi.

Xa xa, nước mắt dàn dụa, mắt nhìn thân ảnh bất động, miệng phát ra tiếng hét khàn đục. Buổi chiều cứ thế trôi qua, nước mắt giống như dòng nước, chảy mãi trên khuôn mặt.

Trái tim tan vỡ đó là cảm giác như thế nào, lúc trước Lí Trường Xuân không biết, nhưng lần này đã cảm nhận được một cách sâu sắc rồi.

Nhìn Lục Nga, Lí Trường Xuân chầm chậm bước tới gần, mỗi bước nặng tựa ngàn cân, từng bước từng bước tới gần niềm hy vọng đã tan vỡ. Khuôn mặt mang dáng vẻ ngây dại, trong ánh mắt là sự hối hận và tự trách, lão trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại như thế này.

Dừng bước, Lí Trường Xuân cất tiếng nói một cách khó khăn:

- Lục Nga, đưa Huyền Phong cho ta, chúng ta cùng đi tìm cho nó một nơi phong cảnh tươi đẹp, để cho nó nghỉ ngơi yên tĩnh, sau đó ở lại bên cạnh nó, cùng nhau chăm nom cho nó.

Lục Nga ngẩng đầu lên nhìn Lí Trường Xuân, đau khổ mang theo thù hận, oán trách đáp lời:

- Không, ta sẽ không đưa chàng cho ông, là ông đã hại chết chàng, nếu không phải vì ông một lòng xúi dục chàng tranh bá thiên hạ, chàng đã không chết.

Nói xong ôm lấy thi thể của Vô Tâm, xoay người hướng phía vách núi bay xuống.

- Lục Nga, đưa Huyền Phong cho ta!

Hơi khẩn trương, Lí Trường Xuân vừa đuổi theo vừa hô lớn.

Trong không trung, một hình bóng màu trắng lúc này hiện ra, đó chính là Cửu Âm Thánh Mẫu. Bà ta tới nơi này hầu như cùng lúc với Lục Nga, nhưng bà không hiện thân, lặng lẽ từ tầng mây nhìn xuống. Lúc này thấy Lục Nga bỏ đi, vì không muốn đánh mất tung tích của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu mới hiện thân, từ xa theo dõi hành tung của nàng.

Bay xuống vực sâu, Lục Nga vô tình phát hiện một huyệt động trên vách núi, không hề suy nghĩ liền xoay người tiến vào.Nàng vừa mới đặt chân tới cửa động, Lí Trường Xuân cũng theo gót tiến vào, hai người kẻ đuổi người chạy cách nhau mấy trượng, di chuyển như thoi đưa trong huyệt động.

Huyệt động này có chút cổ quái, ngoắt ngéo ngoằn ngèo rất phức tạp, bên trong có không ít ngã ba. Lục Nga vì muốn tránh Lí Trường Xuân, thấy động liền tiến vào, thấy cửa là đi, cũng không có suy nghĩ cái động này hình thành như thế nào, di chuyển hồi lâu chính bản thân mình cũng đã lạc đường.

Lúc này, Lục Nga tới một cái động không gian hơi rộng rãi, bốn phía đều có ngã ba, nàng nhất thời không biết đi như thế nào. Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, Lục Nga vừa mới phát hiện thì bóng đó đã biến mất, thi thể Vô Tâm trong lòng nàng cũng biến mất theo.

Thấy vậy, Lục Nga giận dữ hét lớn:

-Lí Trường Xuân, ông trả Huyền Phong lại cho ta.

Nói xong liền đuổi theo, trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại âm thanh tiếng hét giận dữ vang vọng trong lòng động.

Trong lòng núi, huyệt động cổ xưa đan xen nhau.

Lí Trường Xuân đuổi theo hồi lâu, cuối cùng mất dấu của Lục Nga, không biết mình đang ở chỗ nào. Dừng lại, Lí Trường Xuân quan sát bốn phía, miệng lẩm bẩm nói:

-Kì quái, làm sao mà linh thức tại nơi này lại bị ảnh hưởng, vượt quá cự ly mười trượng là không cảm ứng được nữa?

Vì sao lại như vậy lão nghĩ không ra, cũng không có lòng nào mà tìm hiểu. Mục đích trước mắt là muốn tìm được thi thể của Vô Tâm, sau đó an táng Vô Tâm cho thật tốt, do vậy chỉ dừng lại trong chốc lát rồi liền bắt đầu tìm tung tích của Lục Nga.

Tìm kiếm một hồi, đúng lúc Lí Trường Xuân đang khẩn trương, bỗng nhiên trong động truyền tới tiếng hét lớn của Lục Nga, điều này khiến cho lão phấn chấn tinh thần, vội vàng dựa theo hướng của âm thanh phát ra để tìm kiếm, nhanh chóng gặp Lục Nga.

Vừa gặp mặt, Lục Nga giận dữ hét lớn:

-Trả Huyền Phong lại cho ta, ông trả lại cho ta.

Lục Nga vừa hét vừa lao tới, dáng vẻ rất kích động.

Lí Trường Xuân không hiểu liền quát lớn:

-Dừng tay, Huyền Phong không phải ở chỗ ngươi hay sao, ta còn đang đi tìm ngươi, ngươi làm sao lại tìm ta để đòi người?

Lục Nga hơi điên cuồng, dường như không nghe thấy lời của lão, hai tay vung lên phát ra thế công mạnh mẽ, khiến cho Lí Trường Xuân đang bị trọng thương phải liên tục né tránh, giải thích thế nào cũng không rõ được.

Đối mặt với tình huống như vậy, Lí Trường Xuân vừa kinh hãi vừa giận dữ, muốn khống chế Lục Nga, nhưng thực lực của lão lúc này căn bản không đủ. Nhưng nếu không khống chế nàng lại, xem dáng vẻ của Lục Nga nói không chừng đã phát điên rồi, bất kỳ lúc nào bản thân lão cũng có thể bị chết trong tay của Lục Nga.

Giờ phút này, Lí Trường Xuân rơi vào tình cảnh khốn cùng, cục diện có lòng nhưng không có sức khiến lão bực tức vô cùng, dường như sắp phát điên. Nhưng đúng vào lúc này, Lục Nga đã sắp phát điên bỗng nhiên ngã xuống, bị một hình bóng màu trắng ôm lấy, Cửu Âm Thánh Mẫu kịp thời xuất hiện.

Nhìn Lục Nga trong lòng mình, Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài nói:

- Đồ ngu si, sao lại phải khổ như vậy?

Nói xong không chờ nàng hồi đáp, Cửu Âm Thánh Mẫu ngẩng đầu lên nhìn Lí Trường Xuân, lạnh lùng nói:

-Việc gì vậy, vì sao hai người các ngươi lại đánh nhau.

Lí Trường Xuân vẻ mặt đau khổ lắc đầu, không hiểu đáp:

- Vãn bối cũng không biết, nguyên vãn bối muốn lấy lại thi thể của Huyền Phong, đem nó an táng cẩn thận. Ai ngờ tiến vào động này ngã ba rất nhiều, vãn bối liền mất dấu. Về sau đúng lúc vãn bối đang lo lắng không biết sao thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của nó, vãn bối liền chạy tới đây, ai ngờ câu đầu tiên lại bảo vãn bối trả lại Huyền Phong , vãn bối thật sự không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vãn bối cũng mơ mơ hồ hồ không biết gì hết.

Cửu Âm Thánh Mẫu chăm chú nhìn Lí Trường Xuân một lúc, thấy lão có vẻ không phải là nói dối, liền cúi đầu nhìn Lục Nga. Lúc này Lục Nga căn bản là đã khôi phục trở lại, thấy Cửu Âm Thánh Mẫu liền khóc lớn:

- Sư tổ, Huyền Phong bị người ta cướp mất rồi, người giúp Lục Nga, nhất định phải giúp con tìm lại, sư tổ.

Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt giận dữ, vốn muốn mắng nàng một trận, nhưng thấy nàng như vậy cũng đành tức giận nói:

- Đồ ngu si, ngươi còn cho rằng chọc giận ta chưa đủ hay sao?

Lục Nga khóc lóc đáp:

- Sư tổ, Lục Nga biết sai rồi, chỉ cầu người hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của con, sau này Lục Nga xin để sư tổ tùy ý xử phạt, tuyệt không có nửa lời oán thán. Sư tổ, cầu xin người!

Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài nói:

- Đáng tiếc thay, hơn mười năm dạy dỗ của ta đến phút cuối cùng lại hóa thành vô ích, nha đầu, ngươi khiến ta đau lòng quá.

Lục Nga khóc lớn, thê lương đau khổ khiến cho lòng người chua xót.

Thấy nàng như vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu biết là mắng mỏ cũng vô ích, liền giải khai cấm chế trên người nàng, sau đó hỏi:

- Nha đầu, ngươi nói đi, việc là như thế nào?

Lục Nga nghe vậy vui mừng, tức thì không khóc nữa, giọng nói nghẹn ngào trả lời:

- Việc là như thế này, lúc trước con tiến vào nơi này tùy tiện đi tới lui, chỉ sợ ông ta đoạt mất Huyền Phong. Nhưng tại một cái huyệt động, con bỗng nhiên phát hiện một bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, căn bản không nhìn rõ là ai, Huyền Phong liền biến mất. Con vốn nghĩ Huyền Phong là do ông ta đoạt mất, do vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.