Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1003: Chương 1003: Thiên quân nhất phát (Chỉ mành treo chuông)




Trong cột sáng, một mũi thần châm đường kính vượt quá sáu chục trượng, toàn thân lấp lánh ánh ngũ sắc, ẩn chứa sức phá nổ rất lớn theo sự thúc động của Lục Doanh, trở nên hệt như một mũi tên phá không lướt đi.

Bay mình gấp rút, năm người Phần Thiên theo sát Lục Doanh, đi theo thần châm phóng lên cao, bắt đầu cuộc hành trình bỏ chạy.

Xa xa, Âm Đế nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lấp lánh ánh sáng, hắn có phần bất ngờ với việc Lục Doanh bạo phát thực lực, đồng thời cũng đang nghĩ xem sáu người này có thể rời đi được không?

Phát hiện được hành động của sáu người Lục Doanh, Cự Linh thiên thú khổng lồ gầm nhỏ một tiếng, khiến nước biển rú lên mãnh liệt, ngập đầy phương viên vài trăm dặm, hình thành một kết giới nước biển to lớn.

Đồng thời, khi đến gần sáu người Lục Doanh, sáu xúc tu tự động đan lại hình thành một bức tường thịt kín bưng giữa không trung, vừa hay ngăn được cột sáng kia.

Như vậy, hai bên gặp nhau, bề mặt xúc tu lóe lên ánh sáng, chế ngự được sức mạnh của cột sáng, nhưng lại không chế ngự được Định Thiên thần châm, cả hai hung hăng đâm sầm vào nhau.

Lúc này, tiếng nổ to lớn đột nhiên vang lên, va chạm phát nổ bắn văng một nửa xúc tu, nhưng cuối cùng bị những xúc tu còn lại ép chặt xuống.

Lúc này đây, Lục Doanh đứng mũi chịu sào, bị ảnh hưởng của thần châm lập tức trọng thương thổ ra máu, thân thể rơi xuống, được Phần Thiên theo sát ở sau ôm vào trong lòng.

Đông hải Long vương và Quy trưởng lão thấy vậy, vội vàng dừng lại khí thế tiến lên ngừng bước.

Bật cười cay đắng, Đông hải Long vương than thở đau thương:

- Một chiêu như vậy không những không mở được những xúc tu này, thậm chí còn khiến bị thương chưa đến một nửa, quả thật người ta khó mà tin tưởng được.

Quy trưởng lão lại nói:

- Cung chủ người có điều chưa rõ, một chiêu vừa rồi thật ra là giao chiến với Cự Linh thiên thú, không phải hơn thua với những xúc tu đó.

Đông hải Long vương sửng người, sau đó trở thành thảm não.

Hàn Ngọc Dương thấy vậy, nhẹ giọng nói:

- Cho dù thế nào, không được mất đi dũng khí, nếu không chắc chắn sẽ chết.

Phần Thiên cũng nói:

- Không sai, chúng ta phải kiên cường hơn nữa.

Bắc hải Long vương đau thương cất lời:

- Kiên cường hơn thì có thể làm được gì đây?

Hàn Ngọc Dương không nói, Phần Thiên cũng không biết nói gì, vấn đề này mọi người trong lòng đều hiểu rõ, làm sao còn có thể lừa nhau được đây?

Ho nhẹ một tiếng, Lục Doanh lên tiếng:

- Không được chịu thua, chúng ta phải kiên trì thêm nữa, hy vọng sống sót hẳn lớn thêm một chút.

Bắc hải Long vương nghi ngờ hỏi:

- Câu này ý là gì đây?

Lục Doanh nhỏ giọng nói:

- Chúng ta không có năng lực rời đi, nhưng không có nghĩa người khác không thể. Chỉ cần chúng ta chờ được Lục Vân, con tin chắc huynh ấy nhất định sẽ cứu thoát được chúng ta. Đương nhiên, vấn đề quan trọng là chúng ta phải còn sống đã.

Phần Thiên nghe vậy tỉnh ngộ, phấn chấn nói:

- Lục Doanh nói không sai, chúng ta phải tỉnh táo trở lại, trước hết hãy hạ thấp cao độ, chơi trò trốn tìm với những xúc tu đó, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội để lấy lại hơi thở.

Mọi người vừa nghe có hy vọng, đều phấn khởi tinh thần, theo sự cổ vũ của Phần Thiên, nhanh chóng bay lượn giữa những xúc tu to lớn, né tránh Cự Linh thiên thú truy kích.

Thời điểm này, sự khổng lồ của Cự Linh thiên thú lại cho sáu người một chút hy vọng.

Nhưng tiếp theo, bọn họ còn có thể sống sót trong khu vực Cự Linh thiên thú phong tỏa chăng?

Ma Quỷ hải vực, sóng dâng ngập trời.

Âm Đế ở trên tầng mây, sau khi khiếp sợ, tâm tình bắt đầu bình tĩnh lại, cẩn thận đánh giá Cự Linh thiên thú ở dưới chân.

Theo hắn thấy, con thú này thân thể khổng lồ không dưới trăm dặm, nguy nga như một tòa núi lớn.

Hàng ngàn, hàng vạn xúc tu co dãn tự nhiên, đường kính từ vài chục đến vài trăm trượng.

Da thịt bề ngoài có ánh sáng lập lòe, thỉnh thoảng có chỗ vỡ ra hiển lộ một con ngươi thật lớn màu xanh thẫm, số lượng ít nhất có vài trăm.

Ngoài ra, trên người Cự Linh thiên thú có một khu vực hình tròn không có xúc tu, phương viên to nhỏ chừng chục dặm.

Ở đó có dày đặc con mắt, bố trí thành hình tròn, ở giữa là một cái miệng to như chậu máu, trong lúc mở ra khép lại có ánh máu xuất hiện, tạo nên cảm giác vô cùng âm hiểm lạnh lùng.

Thôi nhìn, Âm Đế tự nói:

- Con thú quái dị này, thực lực mạnh mẽ, có thể xưng bá chủ trong nước, nhưng vì sao từ đó đến nay chưa từng phát hiện được?

Từ xa, một tiếng rống to lớn truyền đến. Những con thú lớn trước đó chìm dưới mặt nước lúc này vây phủ quanh bốn bề Cự Linh thiên thú, hệt như con dân của nó, bắt chước theo nó mà làm.

Bên ngoài, đại quân hải tộc của ba hải bị dọa cho hoảng sợ bỏ chạy, căn bản không quan tâm đến mệnh lệnh của Ngạc tướng quân và Tả Quân Vũ, nhanh chóng biến mất ngoài khơi.

Giữa không trung, Phần Thiên, Đông hải Long vương, Quy trưởng lão mang ba người trọng thương bay lượn qua lại giữa những xúc tu to lớn, cự ly cách da thịt của Cự Linh thiên thú khoảng chừng chục trượng, né tránh sự cuốn lấy của những xúc tu đó.

Ban đầu, sáu người né tránh còn có chút nhẹ nhàng, nhưng thời gian trôi qua, Cự Linh thiên thú cho thấy trí tuệ kinh người của nó, dần dần thu nhỏ vòng bao vây lại.

Đầu tiên, khi độ cao của sáu người Phần Thiên giảm thấp, cơ thịt của Cự Linh thiên thú đột nhiên nhô cao, dự định dùng chất nhầy nhớp nháp bề mặt ngoài để bắt dính sáu người. Sau đó, một xúc tu hình dáng nhỏ bé nhanh chóng hạ xuống đè lấy sáu người.

Nguy hiểm đột ngột xảy ra khiến sáu người Phần Thiên vẻ mặt biến hẳn.

Trong lúc nguy hiểm, Phần Thiên quát to giận dữ, chân nguyên liệt hỏa trong cơ thể chớp mắt đã bộc phát, lập tức thiêu đốt da thịt của Cự Linh thiên thú, ngay trước khi xúc tu kia rơi xuống, đã đốt cháy được chất nhầy nhớp nháp đang bắt chặt sáu người, để cả sáu người may mắn né được.

Lần thứ hai, sáu người Phần Thiên vì né tránh xúc tu truy kích, bay qua phần gốc của một xúc tu hơi to lớn, xúc tu đó liền nhanh chóng phình rộng ra, biến thành một tấm tường thịt, không những ngăn đường tiến của sáu người, mà còn phát ra phản lực mạnh mẽ hất văng cả sáu người.

Đến lúc này, xúc tu đang bay theo sát cuộn tới hệt như núi Thái Sơn đè xuống đầu, ý đồ muốn ép chặt cả sáu người.

Phát hiện nguy hiểm, Quy trưởng lão la to:

- Mọi người nhanh chóng đến bên ta.

Nói rồi buông Hàn Ngọc Dương, thân thể chớp mắt hóa rùa, biến thành một con rùa cá sấu to vài trượng, bảo hộ năm người trong bộ mai rùa, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu mãnh liệt của xúc tu kia.

Lần thứ ba, Cự Linh thiên thú thay đổi phương thức, để cho những xúc tu gần nhau kết lại tạo thành một không gian bị bít kín, vây lấy sáu người vào trong. Sau đó, Cự Linh thiên thú mới phình to cơ thịt, tạo nên một áp lực có tính hủy diệt mạnh mẽ ép chặt lấy sáu người.

Lần này, sáu người không cách gì né tránh được.

Khi cảm giác hô hấp khó khăn, Hàn Ngọc Dương nói:

- Sinh tử tồn vong ở vào lúc này đây. Bây giờ sáu người chúng ta phân thành ba tổ, chân nguyên dung hòa với nhau, cùng nhau thúc động ba đại thần khí xem có thể chống cự lại được không.

Bắc hải Long vương nói:

- Đến đây đi, dù sao cũng phải chết một lần, bổn vương ra đi thống khoái.

Nói rồi thoát khỏi vòng tay của Đông hải Long vương, hai chân co lại ngồi thiền, bắt đầu thúc động Định Hải thần châu.

Đông hải Long vương thấy vậy, vội vàng đưa hai tay áp vào lưng của Bắc hải Long vương, long khí và chân nguyên cuồn cuộn không ngừng tuôn qua.

Bên này, Quy trưởng lão phối hợp với Hàn Ngọc Dương, Phần Thiên và Lục Doanh thành một tổ, ba phía đồng thời phát động, chỉ thấy ba đại thần khí hào quang vạn trượng, khí tức giao hòa với nhau hình thành một kết giới phức hợp.

Kết giới này chia làm ba tầng, trong cùng chính là khí xanh thẫm yên lành do Định Hải thần châu phát ra tạo thành, ẩn chứa đặc tính mềm dẻo của nước biển, có tính phòng ngự rất mạnh mẽ.

Tầng thứ hai chính là khí của Thất Thải Lưu Li kiếm, kiêm cả hai mặt công kích và phòng ngự kết hợp thành một thể.

Ngoài cùng, hào quang Định Thiên thần châm chiếu sáng bốn bề với khí thế không gì ngăn được, vừa biến đổi màu sắc, vừa thay đổi tần suất.

Áp lực đáng sợ chớp mắt xông đến, cơ thịt của Cự Linh thiên thú hệt như sắt thép, khi gặp kết giới phòng ngự tầng ngoài cùng của sáu người, va chạm hai bên bắn lửa tung tóe, phát sinh ma sát và đụng chạm mãnh liệt.

Lần thứ nhất, cơ thịt mạnh mẽ thu nhỏ lại bị Định Thiên thần châm chống đỡ lấy, bị hất bắn trở ra.

Ngay sau đó, lần thứ hai cơ thịt co rút đã xuất hiện.

Lần này, Định Thiên thần châm lại tái diễn lực phá hủy kinh người của nó, dùng sức mạnh sát thương vô cùng sắc bén chống lại cơ thịt thu nhỏ lại.

Như vậy, công kích của Cự Linh thiên thú lại bị thối lui, đến rồi lại lui, lặp đi lặp lại cứ duy trì mãi liên tục.

Điều này khiến cho áp lực chống đỡ của sáu người tăng gấp bội, chỉ một lúc Phần Thiên và Lục Doanh đã bị trọng thương, chân nguyên nhanh chóng suy yếu, phòng ngự ngoài cùng lập tức bị phá vỡ.

Phát hiện thấy chuyện này, tâm tình sáu người càng thêm nặng nề, nhưng lại không hề buông tay.

Lục Doanh và Phần Thiên xoay người trọng thương bao quanh Hàn Ngọc Dương, truyền chân nguyên yếu ớt cho ông, nỗ lực đến cuối cùng.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Âm Đế trên tầng mây chăm chú quan sát một quầng xúc tu giằng co, suy đoán mệnh vận của sáu người.

Ở xa xa, Ngạc tướng quân và Tả Quân Vũ vẻ mặt lo lắng, bất an nhìn Cự Linh thiên thú, trong lòng yên lặng cầu xin, hy vọng sáu người Lục Doanh có thể bình an vô sự.

Nhưng quả thật sẽ vô sự chăng? Bọn họ quả thật có thể chống cự được sức mạnh ghê gớm tuyệt thế đáng sợ của Cự Linh thiên thú chăng?

Đi qua đường hầm thần bí của Hắc hải, năm người Lục Vân về đến bên trong Bắc hải. Lúc này, Bách Linh cất tiếng:

- Bên dưới chính là Hổ Sa lĩnh, lên trên chúng ta chưa từng đi qua, muốn đi đến đó hẳn phải qua tầng băng, hiện nay phải chọn lựa thế nào đây?

Lục Vân liếc nhìn lên trên, trong não lóe lên ý nghĩ, tình hình trên mặt biển lập tức phản hồi hình thành một bản đồ trong đầu của chàng, băng tuyết hiển hiện rõ ràng trắng mịt mờ.

- Trực tiếp tiến đến, ngoài năm trăm dặm lại vượt ra khỏi mặt nước, chúng ta đi đường không trung.

Tam Đầu linh xà nghe lệnh, cái đuôi to lớn vẫy lên bắn đi, chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Ngồi trên lưng của Tam Đầu linh xà, nhìn thấy nước biển trôi ngược nhanh chóng, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Đi đến đây đã mấy ngày, hẳn cũng đến lúc rời đi, mọi người có cảm giác thế nào đây?

Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, điềm nhiên nói:

- Cuộc đời tựa như một con đường lữ hành, do vố số hình ảnh tạo thành. Cuộc hành trình Hải vực đối với chúng ta chỉ là một đoạn ngắn đáng nhớ trong ký ức.

Thương Nguyệt nghe vậy gật đầu nói:

- Đúng vậy, cuộc đời chúng ta có nhiều ít hoài niệm nào đáng để nhớ đây?

Thấy này hơi thương cảm, Bách Linh cười nói:

- Mọi chuyện quá khứ đã dần trôi xa, tất cả mọi chuyện chúng ta làm chỉ vì tương lai tươi đẹp mà thôi. Mở rộng lòng, nhìn xa một chút, lần này đối với chúng ta thu hoạch được thật nhiều, như là Hải Nữ, nó cũng đã hòa vào tương lai chúng ta rồi.

Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nhìn Hải Nữ, thấy nó không chút ưu tư, đang đùa giỡn với Tứ Linh thần thú, không khỏi cất tiếng cười.

Thấy ba người nữ nhìn mình, Hải Nữ cười duyên dáng nói:

- Ba dì thân yêu, các dì đang nói về Hải Nữ chăng?

Bách Linh vuốt ve mái tóc của nó, nhẹ giọng cười nói:

- Đúng thế, chúng ta nói Hải Nữ rất nghe lời, rất thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.