Đối với sự phẫn nộ của Dao Quang, Thiên Tàn Lão Tổ chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh lùng rồi tịnh không lí đến, mục quang chú thị vào Trần Ngọc Loan. Nhưng đối với câu hỏi của Ma Huyễn Tôn Chủ thì Vô Gian Quỷ Sát lại lạnh lùng đáp:
- Sớm hay muộn thì bây giờ vẫn chưa thể nói rõ được, dựa vào tình huống trước mắt mà nói thì tình cảnh của ngươi tịnh không lạc quan cho lắm, tùy thời đều có thể rơi vào khốn cảnh.
Nhìn sang Thiên Tàn Lão Tổ, Ma Huyễn Tôn Chủ cười lên một cách tà dị:
- Hy vọng là ngươi có thể đạt được ước nguyện, đến lúc đó ta khả dĩ có thể lĩnh giáo sự lợi hại của một trong tam đại hung tà của Quỷ Vực.
Dứt lời liền ngăn hai vị Ma thần lại, đứng tĩnh lặng giữa không trung, đợi chờ sự tình phát triển.
Vuốt ve Không Linh Điểu, Trần Ngọc Loan thu hồi mục quang, hạ giọng hỏi:
- Bây giờ mọi người định thế nào, bên Ma tôn thì có hai tên Ma thần, chuyện này tựa hồ nằm ngoài dự liệu của chúng ta, thêm vào đó là lão quái nhân Vô Gian Quỷ Sát gì gì đó nữa, chuyện này e rằng không ổn cho lắm.
Văn Bất Danh nhìn lên trên trời, trầm thanh nói:
- Lão đầu kia chính là người Lục Vân muốn tìm – Thiên Tàn Lão Tổ, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này.
- Là ông ta, thế chúng ta có cần phải bắt giữ ông ta lại, rồi đem cho Lục đại ca xử trí? - Có phần bất ngờ, Trần Ngọc Loan cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Văn Bất Danh cười khổ, lắc lắc đầu im lặng, Quy Vô đạo trưởng lại nói:
- Minh chủ không được làm bậy, người này tâm dạ độc ác, là quái vật nổi danh khắp thiên hạ, nghe nói là cao thủ cùng thời với Cửu Âm Thánh Mẫu, chúng ta không được lỗ mãng.
Le lưỡi, Trần Ngọc Loan mặt đầy kinh sợ, nói:
- Lợi hại đến vậy sao, thế thì thôi vậy, chúng ta cũng cẩn trọng hơn một chút.
Nghe thấy trong ngữ khí của nàng ta có phần thất vọng, Tư Đồ Thần Phong nhẹ giọng nói:
- Để ta đi thử một lần xem ông ta lợi hại đến đâu.
Dứt lời thân thể trực xạ lên trên thiên không, nhưng đáng tiếc là bị Quy Vô đạo trưởng ngăn lại.
- Không cần gấp, chúng ta hôm nay đến đây không phải là đi chơi, vạn sự cần phải cẩn thận. Hiện tại Dao Quang cũng đã xuất thủ rồi, chúng ta cứ xem tình hình rồi tính tiếp.
Nguyên lai là sau khi Dao Quang quát mắng thì thấy Thiên Tàn Lão Tổ chẳng chút để ý đến nên nhất thời giận dữ trong lòng, phi thân phát ra một chưởng, mang theo mấy chục trượng hắc sắc ma mang chiếu thẳng về phía Thiên Tàn Lão Tổ.
Đối với việc này Thiên Tàn Lão Tổ lại chỉ cười lạnh, tay phải tuỳ ý hoa một vòng ở trước ngực, tiếp đó vỗ ra một chưởng, chỉ thấy quang hoa vừa hiện, một cổ quang trụ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, dễ dàng chấn tan một chưởng này của Dao Quang.
Sau đó, thân ảnh của Thiên Tàn Lão Tổ kéo ngang ra, hơn mười đạo thân ảnh hình thành một màn sáng hắc sắc, phát xuất hàng ngàn hàng vạn quang hoa, hội tụ thành một đạo hắc sắc cuồng phong, xuất hiện khắp tứ phía xung quanh Dao Quang.
Giận dữ gầm lên, Dao Quang triển xuất “Ma Diệt Kì Tâm” pháp quyết, ma khí âm sâm quỷ dị mang theo hấp lực nghênh đón đạo phong trụ đó, hai bên mãnh liệt tiếp xúc phát xuất một tiếng nổ vang trời, sức mạnh đáng sợ hoá thành những đám mây đầy trời phiêu tán tứ phương.
Trong lúc thối lui, Dao Quang thân ảnh liên tục xoay tròn, hai tay cấp tốc đánh ra, mỗi một chưởng đều lấp lánh hắc mang, ma khí như hình rồng. Sau khi xuất ra mấy trăm chưởng, thân ảnh của Dao Quang dựa vào phản lực, xoay người chẳng khác gì con quay, huyền diệu xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Tàn Lão Tổ, tổ chức từng lượt từng lượt tấn công thần tốc.
Nhìn thấy thân ảnh Dao Quang chuyển động tựa gió, Thiên Tàn Lão Tổ quát lớn một tiếng, hắc vụ quanh thân cấp tốc phân bố khắp tứ phía, trong khuôn viên mười trượng hình thành một không gian đặc thù không thể xuyên qua, thân thể ẩn tàng ở bên trong. Sau đó, Thiên Tàn Lão Tổ mĩm cười một cách lạnh lùng, mặc dù không thấy thân ảnh nhưng ngữ khí lại hiển hiện mang theo vẻ quỷ bí, khiến cho Dao Quang đang tiến công cũng không khỏi lo lắng trong lòng, cấp tốc hướng về phía sau mà bay lùi lại.
Đột nhiên, Bát Bảo đang ở ngoài quan chiến gầm lên một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã xuyên qua không gian, xuất hiện ở ngay trước thân thể của Dao Quang, một loạt các con mắt chú thị vào phía sau lưng Dao Quang. Phát giác thấy tình cảnh của Bát Bảo, sắc mặt Dao Quang chợt biến, tay phải tấn tốc vỗ ra sau, thân người co lại, một chưởng hàm chứa kình lực nhưng không phát, vô thanh vô tức hướng về phía sau mà đánh ra. Quang hoa loé lên, Thiên Tàn Lão Tổ thần bí khó lường xuất hiện ở ngay sau lưng Dao Quang, nhìn thấy một chưởng phách tới, khoé miệng nhếch lên hiện ra nụ cười âm độc.
Thân ảnh từ một phân ra làm ba, Thiên Tàn Lão Tổ thi triển Tàn Ảnh Tà Thuật, lục đạo chưởng ảnh đan qua đan lại như thoi đưa, trừ hai đạo nghênh đón một chưởng của Dao Quang, bốn chưởng còn lại toàn bộ ấn tại sau lưng của Dao Quang. Một tiếng rên vang lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm truyền ra, thân thể Dao Quang bị lực đạo của Thiên Tàn Lão Tổ chấn bay chẳng khác gì lá rụng mùa thu, liền được Bát Bảo bay đến đỡ lấy. Ở phía sau, thân ảnh của Thiên Tàn Lão Tổ liền lao thẳng về phía trước, tay phải tiến thẳng về phía đỉnh đầu của Dao Quang, tay trái ẩn hàm kình lực vỗ về phía Bát Bảo.
Kì quang loé lên, Bát Bảo đẩy Dao Quang bay lên trên không trung, còn bản thân thì tiến tới nghênh đón Thiên Tàn Lão Tổ, tám con mắt lưu chuyển quang hoa, tám cái lỗ nhỏ tức thì bắn ra tám đạo quang kiếm, chia ra tấn công vào Thiên Tàn Lão Tổ. Thiên Tàn Lão Tổ thấy thế tức thì kinh hãi, tựa hồ biết được sự lợi hại của Bát Bảo, thân thể nhoáng lên liền bay ngang ra xa ba trượng, tiếp đó bèn lao về phía Dao Quang một lần nữa.
Bát Bảo giận dữ gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên xoay chuyển, tám đạo kì quang hình thành một đạo bát sắc kết giới, nhất cử bảo hộ Dao Quang ở bên trong.
Quan sát hai bên tranh đấu lẫn nhau, Ma Huyễn Tôn Chủ hạ giọng nói:
- Kì thú bên cạnh Ma Đồng đúng là thế gian hiếm gặp, dựa vào thực lực của Thiên Tàn Lão Tổ mà cũng phải bất lực với nó a.
Ma thần Chích Thiên đáp:
- Ma tôn đại nhân, nếu như Ma Đồng đã có kì thú tương trợ, phải chăng chúng ta cũng nên nhân cơ hội này để tiêu diệt nó, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Ma Huyễn Tôn Chủ trừng mắt nhìn hắn ta, rồi lạnh lùng nói:
- Ta đã từng nói qua rồi, người này rất có ích đối với ta, sau này ai dám đề cập đến chuyện này nữa thì đừng trách ta vô tình.
Hai vị Ma thần tức thì kinh hãi, không hiểu tại sao Ma tôn lại để ý đến Ma Đồng như vậy.
Trần Ngọc Loan kéo Tư Đồ Thần Phong bay trở lại, vừa chú thị vào trận chiến vừa nói:
- Lão Thiên Tàn Lão Tổ này đúng là tu vi rất mạnh, chúng ta tạm thời không nên dây vào lão ta là tốt nhất. Dựa vào thực lực trước mắt của liên minh, thì phương châm của chúng ta là kích phá từng tên từng tên một, lần này chỉ cần thăm dò hư thật là được rồi, lần sau gặp cơ hội là xuất thủ một lần nữa.
Tư Đồ Thần Phong nhìn qua mặt ngọc của nàng ta, gật đầu nói:
- Được, nếu như đã quyết định rồi, thì tất cả đều nghe lời nàng, chỉ là lần này chúng ta vội vàng đến đây chẳng lẽ lại về tay trắng, tựa hồ không ổn cho lắm.
Trần Ngọc Loan chăm chú nhìn hắn ta, một lúc sau mới nhẹ nhàng cười nói:
- Kì thật ta thấy Ma Huyễn Tôn Chủ có một câu nói rất đúng, yêu ma quỷ quái thực sự là có sự khác biệt với chúng ta chăng? Thực tế thì không, bọn họ cũng có dục vọng của riêng mình, chỉ là phương thức biểu hiện là khác nhau thôi, chúng ta lại cố chấp huỷ diệt tất cả, như vậy đối với thiên địa mà nói có lẽ là một sai lầm đó!
Tư Đồ Thần Phong hỏi ngược lại:
- Cho dù là nàng nói đúng đi chăng nữa thì chúng ta vẫn phải đối mặt, vẫn cần phải làm, đúng không?
Sắc mặt Trần Ngọc Loan tức thì ảm đạm, nàng thở dài nói:
- Ta hiểu, đây chính là một quy luật bất biến từ ngàn xưa truyền lại, cho dù là không đúng thì chúng ta vẫn phải chấp nhận.
Quy Vô đạo trưởng nghe thế liền khuyên nhủ:
- Được rồi, thế gian không có cái gì tuyệt đối là thị phi hoặc là thiện ác, chúng ta chỉ cần suy nghĩ cho đại cục, lòng lo cho thiên hạ bách tính, chỉ cần hỏi lòng chẳng có gì xấu hổ là được rồi.
Suy nghĩ về lời nói của Quy Vô đạo trưởng, Trần Ngọc Loan đột nhiên cười nói:
- Ta hiểu rồi, quan điểm của một người cùng với thiên hạ có lúc mâu thuẫn lẫn nhau, nên chỉ cần nắm chắc quan hệ lợi hại bên trong đó, đến lúc đó thì tự nhiên sẽ hiểu ra bản thân nên làm thế nào. Còn bây giờ ….
Lời nàng chưa hết thì ở trên không trung đột nhiên truyền lại một tiếng nổ lớn, che lấp hết thảy mọi thanh âm.
Ngẩng đầu lên, mọi người chỉ thấy Dao Quang đứng yên bên trên thân thể của Bát Bảo, cách Thiên Tàn Lão Tổ độ mười trượng, hai bên đều chăm chú nhìn về phía đối phương, trong thần tình hiện ra vẻ cừu hận lẫn phẫn nộ.
Nhìn lướt qua một vòng, Thiên Tàn Lão Tổ hừ một tiếng rồi nói:
- Tiểu tử, nếu như ngươi không có con súc sinh kia tương trợ thì ngươi đã sớm chết ở trong tay lão tổ ta rồi. Ngày hôm nay lão tổ ta đến đây không phải là vì ngươi, ngươi còn không mau cút qua một bên cho ta, lần sau ta sẽ tìm ngươi mà tính toán.
Dứt lời liền phi thân bay đi, xuất hiện cách Ma Huyễn Tôn Chủ ngoài ba trượng.
Lạnh lùng nhìn ông ta, Ma Huyễn Tôn Chủ lạnh lùng nói:
- Không ngờ ngươi lại đến đây là vì ta, đúng là khiến cho bổn tôn chủ cảm thấy bất ngờ. Không biết ngươi muốn tìm ta để làm gì?
Thiên Tàn Lão Tổ lạnh lùng nhìn ông ta, hừ một tiếng, đáp:
- Đầu óc của Ma Huyễn Tôn Chủ đúng là không giản đơn a, chỉ một lời đã nói ra ý đồ của bổn lão tổ. Hôm nay ta đến đây, nguyên bổn chỉ là thuận đường đi qua, bất quá lúc nãy ta phát hiện thấy trên người của ngươi có phát ra một cổ khí tức quen thuộc, nên cũng muốn hỏi nơi hạ lạc của người đó mà thôi.
Ma Huyễn Tôn Chủ nhìn ông ta một lúc, rồi không hiểu hỏi:
- Nhân vật có khả năng được Thiên Tàn Lão Tổ ngươi nhìn lọt vào mắt thì trên thế gian này không nhiều, không biết là ngươi muốn hỏi ai?
Thiên Tàn Lão Tổ không lí đến sự trào phúng của ông ta, lạnh lùng nói:
- Ngươi có từng thấy qua một tiểu hài xấu xí, nó cưỡi trên một con hắc hổ, thân thể thụ trọng thương?
Nhãn thần Ma Huyễn Tôn Chủ tức thì biến đổi, tà dị nói:
- Nếu ta nói là chưa nhìn thấy qua thì khẳng định là ngươi không tin tưởng, song ta cũng có thể tính là đã thấy qua, nhưng bằng vào cái gì mà phải nói cho ngươi biết?
Thiên Tàn Lão Tổ toàn thân khí tức đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một cổ khí thế bức nhân chớp mắt đã tràn ngập trong khuôn viên ba dặm, khiến cho tất cả những người tại trường không khỏi cảm thấy áp bức, có thể thấy một trường tranh đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
- Bằng vào cái gì, ngươi nghĩ là hiện tại ngươi xứng để đấu một trận với ta sao? Hơn nữa bất luận là cuộc chiến này thắng thua ra sao, khi cuộc chiến kết thúc, ngươi nói thử xem tình hình sẽ biến đổi như thế nào?
Ma Huyễn Tôn Chủ chấn động trong lòng, nhưng miệng thì chầm chậm nói:
- Kết quả đó thì ta tự nhiên là biết, đến lúc đó thì ngươi cũng khó có thể đào thoát khỏi tay hai vị Ma thần của ta. Còn về ta, thì sẽ đại chiến một trận với Vô Gian Quỷ Sát đến lúc đó bên có lợi nhất là Trừ Ma liên minh và Ma Đồng Dao Quang. Dựa theo tình huống hiện tại mà nói thì đợi đến khi thực lực của Ma Đồng khôi phục trở lại, bản thân ngươi thì thân thụ trọng thương, ngươi nói thử xem trong hai ta, ai mới là kẻ xui xẻo nhất đây?”
Thiên Tàn Lão Tổ giận dữ hừ lên một tiếng, nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, dựa vào thực lực đang bị trọng thương của ngươi mà muốn tiêu hao thực lực của ta, ngươi nghĩ là ngươi có cơ hội đó sao? Ta hỏi lại một lần nữa, người đó hiện tại ở đâu?
Đối với sự uy hiếp của Thiên Tàn Lão Tổ, Ma thần Chích Thiên bất mãn quát lên:
- Đừng quá ngông cuồng, có bổn sự gì thì hãy thi triển ra đi, bổn toạ tiếp là được rồi, còn muốn qua chiêu cùng với Ma tôn đại nhân của ta thì ngươi còn chưa đủ tư cách.
Ma Huyễn Tôn Chủ ngăn cản Ma thần Chích Thiên, quay sang Thiên Tàn Lão Tổ nói:
- Kì thực nói cho ngươi biết cũng không sao, bất quá hôm nay bổn tôn không có tâm tình để nói, còn ngươi thực sự muốn động thủ thì ta sẽ phụng bồi tại nơi này, chỉ sợ là cuối cùng thì ngươi cũng không động thủ thôi.
Thiên Tàn Lão Tổ co rút đồng tử lại, nhãn thần lạnh lẽo nhìn vào Ma Huyễn Tôn Chủ, ngữ khí tựa băng nói:
- Ngươi dám thách thức như thế với lão tổ ta, ngươi nghĩ lão tổ ta sẽ làm như thế nào?
Chữ nào vừa rời khỏi đầu lưỡi thì một cổ bạo phong kinh thiên tức thì bằng không xuất hiện khắp tứ phía xung quanh Ma Huyễn Tôn Chủ.