Khí tức toàn thân Âu Dương Vân Thiên trở nên lạnh lẽo, nhãn thần đột nhiên trở nên sắc bén, trừng mắt nhìn Âm Đế rồi trầm giọng nói:
- Ngươi nói như vậy không cảm thấy quá cuồng ngạo sao? Ngươi cho rằng nhất định có thể giữ được ta?
Âm Đế đầy tự tin trả lời:
- Ngươi không tin? Vậy rất đơn giản, ta sẽ cho ngươi cơ hội thử vài chiêu, nếu trong mười chiêu mà không làm gì được ta thì phải đồng ý điều kiện đó. Nếu không thì để cái mạng ngươi lại.
Âu Dương Vân Thiên tâm thần chấn động, y trầm tư một lát rồi lạnh lùng nói:
- Nếu ta không ra tay thì sao?
Âm Đế ngây người một chút, dường như ngạc nhiên trước câu trả lời của Âu Dương Vân Thiên, y nói một cách khó hiểu:
- Ngươi cho rằng có khả năng này sao?
Âu Dương Vân Thiên "hừ" một tiếng rồi nói:
- Sao lại không có khả năng này? Ngươi cho rằng ta nhất định sẽ đồng ý xuất thủ rồi rơi vào bẫy của ngươi chăng? Ngươi quá xem thường người trong thiên hạ rồi Âm Đế ạ!
Hiểu được ý của hắn, sắc mặt Âm Đế trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Âm Đế ta một khi đã nói ra thì ngươi không muốn làm cũng phải làm, nếu không chỉ có đường chết.
Dứt lời cuồng phong quanh thân nổi lên, những đoá hoa tuyết đang múa lượn liền ngưng tụ thành một một trụ tuyết rồi phân làm sáu, vây chặt lấy Âu Dương Vân Thiên vào giữa.
Sắc mặt trầm trọng nhìn sáu cột tuyết xung quanh, Âu Dương Vân Thiên không hề lo lắng chúng có thể làm hại đến mình. Hắn chỉ cảm thấy kinh hãi trước sức mạnh phi thường của Âm Đế. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, nếu như là hắn thì không thể nhanh và dễ dàng như vậy được. Cảnh giác nhìn trận thế được bố trí quanh người, mục quang Âu Dương Vân Thiên chốt chặt vào đôi mắt Âm Đế. Bất ngờ y phát hiện ra lúc này hắn chuyển sự chú ý về phía sau, trong lòng Âu Dương Vân Thiên bỗng cảm thấy sợ hãi mà không hiểu tại sao, đột nhiên một luồng khí tức kỳ quái truyền đến khiến hắn trong giây lát đã hiểu ra mọi việc.
Âu Dương Vân Thiên nghiêng người nhìn về phía trước, ở đó có một thanh niên, toàn thân bao phủ một màn hỏa diệm đỏ rực, đang thoắt ẩn thoắt hiện trượt đi trên lớp băng tuyết. Chỉ trong giây lát, y đã xuất hiện trước mặt hai người, người thanh niên này tuổi tương đương Âm Đế, chỉ khác là toàn thân mang một màu đỏ lửa rực rỡ, có mấy phần giống như màu máu, khiến cho người khác có một cảm giác lòe loẹt. Nói hắn có tà khí thì không giống, mà nói mạnh mẽ cũng không phải. Tóm lại cảm giác đó giống như một chàng trai mặc váy con gái vậy, có mấy phần không hài hòa và gai mắt.
Người thanh niên áo đỏ này nhìn Âu Dương Vân Thiên và Âm Đế, miệng khẽ kêu một tiếng, cuối cùng nhìn về phía Âm Đế rồi mở miệng cười nói:
- Không ngờ ngươi thực sự đã xuất hiện rồi, đúng là may mắn.
Hừ một tiếng Âm Đế nói một cách bí hiểm:
- May mắn ư? Chỉ sợ không phải đâu. Ngươi cười rất tươi, bất quá thì tươi quá thì cũng không tốt đâu!
Đưa tay ra sờ mặt, người thanh niên áo đỏ ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Thật vậy sao? Chắc không phải đâu. Con người ta trước nay ta luôn cười với mọi người, sao ngươi lại đổ oan cho ta, lại nói vẻ mặt của ta là giả tạo? Cổ ngữ có câu ‘có bạn từ phương xa tới thì phải tươi cười chào đón’, chẳng lẽ như thế lại sai?
Âm Đế khẽ quát một tiếng, âm thanh vang lên như sấm khiến cho Âu Dương Vân Thiên và người thanh niên áo đỏ phải giật mình run rẩy, hai người nhìn nhau tỏ vẻ kinh ngạc.
- Nói bừa, cổ ngữ chỉ nói bạn từ phương xa đến, không vui sao được. Từ lúc nào lại thành ‘tươi cười ra đón’ vậy?
Người thanh niên áo đỏ cười hắc hắc, nói:
- Đó là những lời của cổ nhân, lỗi thời rồi, ta phải tiến bộ chứ. Được rồi, nếu nói nữa thì xem ra ngươi sẽ trở mặt ngay. Đợi ta tránh xa một chút rồi hãy phát hỏa.
Dứt lời hắn xoay một cái biến thành nghìn vạn quang ảnh, khiến cho người khác không biết hắn đi về phương nào. Ngay lúc đó, thanh niên áo đỏ truyền âm vào tai Âu Dương Vân Thiên:
- Còn không mau chạy, ngươi muốn ở lại đợi chết hay sao? Người này bá tuyệt thiên hạ, âm tà vô bỉ, ngươi có liều mạng cũng không đấu lại hắn đâu…….
Âu Dương Vân Thiên chợt biến sắc, đối với Thiên Ma giáo chủ mà nói, việc đào tẩu quả thật quá nhục nhã, nhưng chả lẽ lại không chạy hay sao? Trong giây phút đó, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn bỏ đi. Chỉ thấy toàn thân hắn hắc mang chợt động, Ma tông tuyệt kĩ ‘Ma Ảnh Thiên Huyễn’ được thi triển, lập tức nhân ảnh đan xem vào nhau, tàn ảnh, ảo ảnh, hư ảnh đầy trời.
Trong nghìn vạn ảo ảnh, Âm Đế cười lạnh một tiếng rồi quát lên:
- Trước mặt bản đế mà còn dám bỏ chạy, các ngươi suy nghĩ viển vông quá rồi đấy. Mau quay lại cho ta.
Nói xong hai tay chắp lại trước ngực, tàn ảnh bốn phía tiêu tán, một luồng khí lưu từ ngoài ba dặm nhanh chóng áp sát, chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành một kết giới vô cùng đặc biệt, vây lấy Âu Dương Vân Thiên và người thanh niên áo đỏ.
Hai người kinh hãi nhìn nhau, Âu Dương Vân Thiên và người thanh niên áo đỏ dựa sát vào nhau, mục quang cảnh giác nhìn Âm Đế, sắc mặt trầm trọng xen lẫn mấy phần sợ hãi. Đối với hành động của Âm Đế vừa rồi khiến hai người đều ngạc nhiên và cảm thấy khó hiểu. Không quay đầu lại, Âu Dương Vân Thiên hỏi người thanh niên áo đỏ:
- Ngươi dường như biết lai lịch của hắn, rút cục hắn là thần thánh phương nào vậy?
Người thanh niên áo đỏ cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói:
- Ngươi không biết còn an toàn hơn, đừng nên hỏi nhiều, đợi qua được ải này ta tự khắc sẽ nói cho ngươi.
Âm Đế âm sâm nhìn hai người, mục quang quan sát một hồi rồi nói với Âu Dương Vân Thiên:
- Lời ta nói lúc nãy vẫn còn hiệu lực, nếu giờ ngươi ra tay thì vẫn còn kịp đấy. Một khi ta rút lại thì hôm nay các ngươi chẳng thể rời khỏi đây đâu. Bởi vì ta đã muốn giết ai thì kẻ đó không thể thoát được.
Âu Dương Vân Thiên hừ một tiếng nói:
- Nói trước bước không qua đâu, ngươi mạnh là một chuyện nhưng muốn giết chúng ta lại là chuyện khác.
- Vậy sao? Vậy ngươi hãy thử xem.
Dứt lời, hai mắt Âm Đế lục quang lóe lên như điện, nhãn thần lăng lệ như soi thấu vào tâm can khiến cho Âu Dương Vân Thiên không lạnh mà run, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Cố gắng thoát khỏi ánh mắt của hắn, Âu Dương Vân Thiên kinh hãi phát hiện tu vi của Âm Đế vô cùng đáng sợ. Chỉ một ánh mắt đã có thể chấn hồn liệt phách, giết người trong vô hình. Âu Dương Vân Thiên khua tay phải lên phát lực nhằm ngăn cản mục quang của Âm Đế, nhưng cái giá phải trả là thân thể bị bắn ra xa ba trượng, rơi xuống đất một cách thê thảm.
Người thanh niên áo đỏ thấy vậy, sắc mặt từ hồng nhuận chuyển sang trắng bệch, y vừa chạy về phía Âu Dương Vân Thiên vừa cảnh giác nhìn Âm Đế, ngữ khí trầm trọng nói:
- Cửu U Thiên Tà Nhiếp Hồn Kì Thuật, không ngờ ngươi thực sự trở lại rồi.
Âm Đế lạnh lùng nói:
- Không phải ngươi vừa gặp đã nhận ra ngay hay sao? Cần gì phải ngạc nhiên như vậy?
Người thanh niên áo đỏ nói:
- Ngay ánh mắt đầu tiên ta đã thấy một số thứ, nhưng ta chỉ cho rằng ngươi mới có được một phần sức mạnh của hắn chứ chưa có được chân thân. Giờ thì xem ra ta đã sai rồi, ngươi là chân thân tái hiện, như vậy người có thể đối phó với ngươi không quá ba người.
Âm Đế cười ngạo mạn nói:
- Tiểu tử, kiến thức của ngươi cũng không tồi, ngươi tên là gì? Đến từ đâu? Sao lại biết được những chuyện này?
Người thanh niên chần chừ một lát, sau đó nói:
- Phần Thiên, đến từ Hỏa Diệm Sơn, gia sư Liệt Hỏa Linh Tẩu, sư truyền Thiên Hỏa Lão Tổ nhất mạch. Đối với việc của ngươi thì cũng chỉ là do nghe gia sư nói, ngoài ra ta cũng nghe qua đôi chút ở bên ngoài.
Âm Đế nói:
- Thiên Hỏa Lão Tổ, chưa từng nghe qua. Xem ra chuyện của ta lưu truyền trên thế gian cũng không ít. Được rồi, đừng nói lời thừa nữa. Hôm nay vừa xuất quan lại gặp được hai nhân loại tu vi không yếu, ta đã lâu không vận động chân tay, hai ngươi liên thủ xem đỡ được mấy chiêu nào.
Âu Dương Vân Thiên sớm đã đứng dậy, chân nguyên trong người đã hồi phục như thường. Lúc này nghe Âm Đế nói, không khỏi cảm thấy có chút tức giận bèn nói:
- Được, hôm nay ta muốn thử xem rốt cuộc ngươi lợi hại thế nào?
Còn chưa nói hết, thân thể hắn trong nháy mắt đã được kéo dài ra, mấy trăm nhân ảnh liền thành một dải, theo đường cong mà tiến đến cạnh Âm Đế. Bốn phía, ma vụ từ nhạt chuyển sang đậm, dưới sự khống chế của Âu Dương Vân Thiên, khóa chặt phạm vi một trượng quanh Âm Đế.
Bị tấn công nhưng Âm Đế không hề động đậy, toàn thân quang hoa nhanh chóng xoay tròn, nhãn thần lạnh lẽo nhìn ra bốn phía, miệng cười lạnh nhạt. Bên cạnh, tinh thần dị lực dày đặc điên cuồng nuốt trọn quang mang phòng ngự bên ngoài cơ thể hắn, giữa chúng xuất hiện hoa lửa bắn ra bốn phía tạo lên những tiếng sét chấn thiên, những làn khói vụ mù mịt tỏa ra ngoài, chỉ sau một lát đã hình thành một đám hắc vụ to tới một trượng, trùm lên hắn và Âu Dương Vân Thiên.
Bên ngoài, người thanh niên áo đỏ Phần Thiên đang tập trung quan sát trận chiến, chỉ thấy đám khói bụi trước mắt biến hóa linh hoạt, thỉnh thoảng lại ánh lên các loại quang hoa đủ màu, giống như một con ngân xà uốn lượn như thiểm điện trong đó, thỉnh thoảnh lại truyền ra những tiếng vang lớn, giống như những tiếng sét mạnh mẽ làm chấn động đất trời. Bên cạnh, không biết có bao nhiêu ma ảnh đan xen vào nhau, giữa chúng là ma mang hỗn loạn, hợp thành một trận thức quỷ dị, đang chớp lên những quầng sáng hắc sắc. Nhìn thấy tất cả, nhãn thần Phần Thiên tỏ vẻ kinh hãi, đối với tu vi của Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên vô cùng kinh ngạc, tuy hắn không phải là đối thủ của Âm Đế, nhưng tu vi như thế này tuyệt đối là hiếm thấy ở nhân gian.
Đột nhiên, đám khói vụ làm mờ thị tuyến chấn động mạnh mẽ, một luồng lực lượng chấn nhiếp thiên địa từ trong đám mê vụ lao ra, khi gặp phải ma trận đó thì lập tức dừng lại. Tiếp đó, cả đám khói đã bắt đầu biến sắc, chỉ sau khoảnh khắc đã biến thành ám lục sắc quỷ dị, vô số khí tức tà ác, âm sâm chen lẫn nộ lôi cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại bắn ra một vài tia lửa điện. Bốn phía, ma trận theo sự đổi màu của mê vụ mà dần dần nhạt đi, xem chừng có khoảng gần trăm trận điểm, ma mang thiểm lên, kết hợp với nhau hình thành một tuyến, giống như kết cấu của một bức thiên thể tinh đồ vậy, vừa hấp nạp ma khí chung quanh, vừa gia tăng sức ép vào bên trong, ý đồ muốn tập trung sức mạnh vào bên trong để giảm bớt áp lực bên ngoài. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng khói màu đen bao lấy đám khói xanh vào trong, hai bên thỉnh thoảng lại giãn ra co lại, biến hóa ảo diệu vô cùng.
Thời dan kéo dài trong phút chốc, sức mạnh từ bên ngoài ép vào dần trở nên mãnh liệt, hóa thành một luồng khí lưu kinh thiên, sự ma sát với ma trận càng trở nên mạnh mẽ. Chỉ nghe thấy một tiếng sấm vang lên, ánh sáng ngày càng chói mắt, song phương đang giao chiến đều bị ẩn tàng trong mê vụ thỉnh thoảng lại tức giận quát lên một tiếng, cùng với đó là một đám tia lửa điện bắn tung ra bốn phía. Cuối cùng, một tiếng kêu điên cuồng phá mây hiện ra, đám mê vụ kéo dài được trong phút chốc rồi đã vỡ vụn ra một cách mãnh liệt, một cơn sóng khí cuồn cuộn dâng lên, đám khí lưu hung mãnh khó mà chế ngự xen lẫn với ngũ sắc kỳ quang, dưới sự kinh ngạc của Phần Thiên, một nhát đã quét sạch tất cả đám tuyết trong vòng ba dặm, hiện ra một mặt đất trơ trọi.