Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 459: Chương 459: Thông Linh Điểu Hiện




Như Vân đại sư quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện tam đại cao thủ đang dốc toàn lực tấn công thì không kìm được hét to: 

- Không được, mau quay lại, mau! 

Tiếc rằng đã quá muộn, ba ánh quang hoa màu sắc bất đồng đã đồng thời đánh vào phía trên kết giới phật pháp, kéo theo cả Nhiên Đăng ấn kí trên tấm biển đá. 

Kim quang lấp lánh, uy lực đại thừa phật pháp kèm theo khí tức hãn thiên mãn địa tập trung thành kết giới bên ngoài, phía trên hiện ra một phù hiệu phật đăng, ngọn lửa kim sắc bập bùng lay động rồi hoá thành một luồng ánh sáng vàng kim cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, trong chớp mắt phóng ra ngoài, đánh bật tam đại cao thủ ra xa. Đúng lúc đó, bên trong kết giới Như Vân đại sư bỗng hét lên đau đớn, sức mạnh của tam đại cao thủ đã tập hợp thành một điểm đánh vào thân thể ông ta, làm ông bắn ra khỏi kết giới, trọng thương tại đương trường. 

Liên tiếp thối lui một cách thảm hại, Kiếm Vô Trần, Tam Nhãn Long Lang, Bạch Vân Thiên cùng miễn cưỡng cố ổn trụ thân thể. Ba người định thân nhìn về cửa miếu phía trước, trong mắt đều lộ ra vài phần kinh hãi. Hiển nhiên hai lần bị chấn bay đã khiến bọn họ hiểu rằng ngạnh tiến là điều không thể. 

Ánh mắt Kiếm Vô Trần di chuyển, thấy Như Vân đại sư đang trọng thương sắp chết, toàn thân liền chớp động hạ xuống cạnh ông ta, hỏi một cách quan tâm: 

- Đại sư, ngài bị sao thế này? Vì sao lại như vậy? 

Như Vân đại sư thần sắc tiều tuỵ nhìn Kiếm Vô Trần, đau khổ nói: 

- Lão nạp sống không nổi nữa rồi, kinh mạch toàn thân đã bị đứt đoạn, nguyên thần phá vỡ. Vốn muốn nhìn thánh nhan của Vạn Phật chi tổ một lần… tiếc rằng chúng ta đã quá vội vàng, chỉ cần cho lão nạp thêm một chút thời gian nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã có thể hoàn toàn vượt qua kết giới, nhìn thấy bên trong, có thể... 

Kiếm Vô Trần biến sắc mặt, nói có phần khó khăn: 

- Ý đại sư muốn nói là chúng tôi đã quá manh động, khiến người bị liên lụy phải không? 

Như Vân đại sư cười cười, giọng nói đượm vẻ tang thương: 

- Thôi bỏ đi, tất cả đều là số mạng. Kiếm minh chủ cũng không cần tự trách mình. Hiện tại lão nạp sắp chết rồi. Kiếm minh chủ đã muốn vào trong đó, vậy lão nạp sẽ nói cho một phương pháp, chỉ cần người làm được thì có thể tiến vào. 

Kiếm Vô Trần sắc mặt hoan hỉ, hỏi dồn dập: 

- Đại sư có cách gì mau mau nói cho ta biết. 

Ánh mắt Như Vân đại sư lạc thần nhìn vào hai mắt hắn, nhè nhẹ thở dài, thấp giọng nói: 

- Vừa nãy, trong nháy mắt khi tôi quay đầu lại đã phát hiện trong người Ma thần tông chủ có một vật, vật đó có thể giúp người vào được bên trong miếu. Ngoài ra, trước khi chết tôi cũng có thể truyền cho người một chút nguyên khí, hy vọng có thể áp chế được huyết sát chi khí, như thế người sẽ càng nắm chắc cơ hội tiến vào. 

Nói xong, tay phải đột nhiên nắm lấy vai Kiếm Vô Trần, chưa tới một khắc sau đã nhẹ nhàng rời khỏi nhân thế. 

Đặt thi thể Như Vân đại sư xuống, ánh mắt Kiếm Vô Trần liền di chuyển nhìn vào người Bạch Vân Thiên một lúc rồi nói: 

- Hãy đem vật đó giao cho ta. Giữa chúng ta với nhau, ý ta thế nào chắc trong lòng ngươi đã rõ. 

Bạch Vân Thiên ngưng trọng nhìn hắn một lát, lạnh lùng nói: 

- Sự việc đã đến nước này, tại sao ngươi không nói rõ ra? Chẳng lẽ sợ người khác biết được thì đối với ngươi sẽ không có lợi? 

Kiếm Vô Trần đanh giọng nói: 

- Việc này mà nói ra thì đối với chúng ta đều bất lợi, ngươi đừng tưởng dùng cách này sẽ dọa được ta. 

Sắc mặt của Bạch Vân Thiên âm trầm nói: 

- Nếu ngươi đã biết chúng ta đều bất lợi thì tại sao ngươi còn nói vậy? Hơn nữa, lúc này nói ra điều đó, ngươi nghĩ rằng ta sẽ trả lời ngươi như thế nào? Liệu câu trả lời của ta có làm ngươi hài lòng hay không? Đã biết rằng không thể mà ngươi vẫn hỏi thì không phải là quá ngốc hay sao? 

Ánh mắt lạnh lùng, Kiếm Vô Trần phẫn nộ nói: 

- Bạch Vân Thiên, đừng buộc ta phải bức ép ngươi, bằng không đến lúc ngươi không thể đào tẩu được thì đừng có trách ta. Ta nói lại một lần nữa. Hãy mau mang vật đó trả lại nguyên chủ, mọi việc lúc trước ta có thể cho qua. Nếu không nghe lời thì ngày hôm nay, ngay tại đây chúng ta sẽ nhất phân cao thấp. 

Nói dứt lời, toàn thân tử mang đại thịnh, khí thể bức nhân linh hoạt như một thanh kiếm sắc bén hữu hình, nhắm thẳng vào thân thể Bạch Vân Thiên. 

Ý nghĩ thoáng qua, Bạch Vân Thiên hiểu rõ sự ràng buộc trong lòng Kiếm Vô Trần, bèn cười lạnh nói: 

- Ngươi có năng lực thì đến đây, xem bản tông chủ có sợ ngươi không. 

Thấy hai người tranh luận, trong lòng Tam Nhãn Long Lang cảm thấy mơ hồ. Rốt cuộc vật mà Kiếm Vô Trần nói đến là vật gì? Sao hắn lại phải giữ kẽ, không muốn nói ra tên của nó? Nếu vật đó thật sự là bí mật không thể nói thì tại sao hắn lại tuỳ tiện nhắc tới trong tình huống này? Lẽ nào vật này có liên quan mật thiết với việc tiến nhập vào trong miếu? 

Nghĩ đến đây Tam Nhãn Long Lang cười lên một tiếng, quét nhanh ánh mắt lên người của Bạch Vân Thiên, rồi trong chớp mắt hắn đã hoá thành vô số thân ảnh, tấn công trước khi Kiếm Vô Trần kịp ra tay. 

Bị tấn công một cách bất ngờ ngoài dự đoán khiến cho Bạch Vân Thiên chấn động, tuy nhiên vì hắn vẫn luôn lưu ý tình hình xung quanh, nên hắn đã cảm giác được, dù cử động của Tam Nhãn Long Lang không hề phát ra âm thanh. Nhanh chóng lùi lại phía sau sáu thước, thân thể Bạch Vân Thiên tránh được một trảo thăm dò của Tam Nhãn Long Lang. Đúng lúc hắn đang định phản công thì một đạo ngũ thải quang hoa đã xuất hiện, Kiếm Vô Trần từ phía sau tiến ra, tấn công một đòn cực nhanh và đầy uy lực, dồn bản thân hắn vào tử lộ. 

Trong lúc nguy hiểm, Bạch Vân Thiên gầm lên một tiếng giận dữ, “Tâm Dục Vô Ngân” toàn lực triển khai, tinh thần dị lực phân bố với mật độ cao hình thành nên một trận pháp phòng ngự vô hình, chống lại đòn tấn công của hai người. Sau khi lập xong trận pháp phòng ngự, Bạch Vân Thiên điểm chân một cái, toàn thân chớp nhoáng xoay chuyển chín lần liên tục, tức thì mười đạo thân ảnh với những góc độ phức tạp phóng xuất ra ngoài, khiến cho Kiếm Vô Trần và Tam Nhãn Long Lang nhất thời không thể phân biệt được đâu mới là người thật. 

Thoát khỏi sự công kích của hai người, mục quang Bạch Vân Thiên quét nhanh, nhìn về phía cửa miếu rồi nhanh chóng bay tới. 

Nhận thấy ý đồ của hắn, Kiếm Vô Trần hét lên giận dữ, thần kiếm trong tay bay lên không trung, thi triển “Nhân Kiếm Hợp Nhất”, tức thì một thanh thần kiếm tung hoành trên cao, ngũ sắc giao nhau, nhằm thẳng vào Bạch Vân Thiên. 

Còn Tam Nhãn Long Lang thì lại cười thần bí, một lần nữa phát động Hắc Liên, thân thể được bố trí sau tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đột nhiên lại bỏ qua Bạch Vân Thiên mà tấn công về phía Kiếm Vô Trần. 

Cự ly được rút ngắn, tốc độ lại cao nên tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, khi Bạch Vân Thiên tiếp cận miếu môn thì toàn thân bỗng xoay chuyển lên cao, thực hiện kế kim thiền thoát xác. Kiếm Vô Trần cùng Tam Nhãn Long Lang hầu như không thể phân biệt được trước sau, va chạm một kích mãnh liệt vào trước cửa miếu, hào quang toả ra lấp lánh, hiển nhiên là trong một khắc đó đã phát sinh va chạm kịch liệt. 

Một tiếng nổ lớn át đi tiếng cười trào phúng của Bạch Vân Thiên. Thân thể Kiếm Vô Trần bị bắn ra, chấn động dữ dội, sắc mặt tái xanh, nhưng Tam Nhãn Long Lang do có sự che chở của Hắc Liên đài nên chỉ rung nhẹ, tịnh không tổn hại gì. Lợi dụng lúc hai người bị bắn ra, khoé miệng Bạch Vân Thiên nhếch lên, trên mặt xuất hiện nụ cười vô cùng tà mị, rồi nhanh chóng bay đến trước cửa miếu, lấy Thông Linh điểu trong người ra, mang nó tiến vào bên trong. 

Thông Linh điểu xuất hiện, không khí xung quanh đột nhiên nhanh chóng ngưng đọng, kết giới phật pháp bên ngoài cửa miếu bắt đầu quy tụ ánh sáng, hình thành một đạo kim sắc phật ấn dày đặc ngăn chặn Thông Linh điểu tiến lên phía trước. Tay đang cầm Thông Linh điểu, Bạch Vân Thiên đột nhiên cảm thấy Thông Linh điểu như sống lại, cái miệng nhỏ của nó mở ra, một luồng quang hoa chiếu thẳng vào kim sắc phật ấn, nhanh chóng hút lấy những tia phật quang. 

Thông Linh điểu hiển lộ khả năng thần thánh, kết giới bên ngoài cửa miếu bắt đầu dao động mãnh liệt, Bạch Vân Thiên biết rằng việc kết giới bị phá vỡ chỉ là vấn đề thời gian. 

Lúc này Kiếm Vô Trần cùng Tam Nhãn Long Lang bị văng ra xa đã định thần trở lại, hai người vừa nhìn thấy tình huống đó đều kinh hãi và tức giận, lại có một chút cảm giác vui vẻ không lý giải nổi. Bỏ qua những ân oán trước đây, hai người đồng thời hướng vào Bạch Vân Thiên công kích. Chỉ thấy thần kiếm ngũ sắc như “Cuồng Long Náo Hải” với uy lực biển giận sóng gào, cùng một đạo Thiên Lang Trảo màu vàng kim của Tam Nhãn Long Lang, trái hô phải ứng, một người đánh vào trước ngực Bạch Vân Thiên, còn người kia đánh vào đỉnh đầu hắn. 

Thấy nguy hiểm đến gần, Bạch Vân Thiên nhanh chóng di chuyển thân thể trong phạm vi sáu thước, tay phải duy trì trạng thái để Thông Linh điểu có thể phá được kết giới một cách nhanh nhất. Tiếc rằng ý định không thành, đòn tấn công của Kiếm Vô Trần và Tam Nhãn Long Lang tuy không đánh trúng bộ vị nguy hiểm nhưng Bạch Vân Thiên cũng không tránh được hoàn toàn, bị hai người kia đả thương không nhẹ. 

Kiếm Vô Trần bị đòn tinh thần dị lực của Bạch Vân Thiên phản kích lùi lại phía sau vài thước, não bộ cũng bị trọng thương, nhưng Tam Nhãn Long Lang do có Hắc Liên hộ thể, vẫn tiếp tục đấu với Bạch Vân Thiên không phân thắng bại. Nhìn hai người giao đấu, Kiếm Vô Trần vừa vận công trị thương vừa nghĩ cách thu hồi Thông Linh điểu. 

Mặc dù khi Như Vân đại sư chết chưa nói ra tên Thông Linh điểu, nhưng Kiếm Vô Trần hiểu rằng vật này nhất định có quan hệ rất lớn. Chỉ có một điểm hắn chưa biết là Bạch Vân Thiên đến đây để tìm hiểu bí mật của Thông Linh điểu hay vô tình đi qua? 

Còn nữa, tại sao Thông Linh điểu lại ở trong tay Bạch Vân Thiên? Chẳng lẽ hắn là hung thủ sát hại Vân Hoa? Nếu thế, tại sao lúc đó ở Hoa sơn không ai nhìn thấy? Còn nếu không phải thì hắn lấy vật này ở đâu ra? 

Trong lúc đang suy nghĩ, Kiếm Vô Trần đột nhiên phát hiện thấy Bạch Vân Thiên dưới sự công kích của Tam Nhãn Long Lang đã lộ ra một điểm yếu trong chớp mắt. Kiếm Vô Trần tin rằng nếu xuất thủ thu thập hẳn sẽ được như ý nguyện, nhưng nếu Bạch Vân Thiên bị thương thì người được hưởng lợi trước tiên lại tuyệt đối không phải là bản thân mình. Vậy hà tất phải chiếm tiện nghi cho người khác chứ? 

Bỏ qua cơ hội lần này, Kiếm Vô Trần lại tiếp tục quan sát khoảng thời gian sau đó, hắn thấy Bạch Vân Thiên quả không hổ là Ma thần tông chủ, tu vi kì thực mạnh mẽ, thường nhân không thể so sánh được. 

Ước chừng qua vài khắc thời gian, song phương giao chiến đã dần đi vào giai đoạn quyết liệt, tuỳ tiện vung tay là gió giăng chớp giật, liếc mắt cũng làm khuấy động khí lưu, chân nguyên mạnh mẽ xung đột, thỉnh thoảng va chạm lại bùng lên với uy lực huỷ diệt. 

Chân nguyên hỗn loạn bắt đầu ngưng tụ, một sự kết hợp phức tạp giữa chân nguyên ma tông và yêu vực bắt đầu xuất hiện. Biểu hiện đầu tiên là hình thành một kết giới phong bế, ánh sáng trên bề ẩn chứa các sắc thái khác nhau, với màu xám và màu đen làm chủ đạo. Kết giới phòng bế này bắt đầu thu nhỏ, mật độ chân nguyên do đó càng lúc càng nhiều, ẩn chứa nguy cơ dẫn đến một vụ nổ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.