Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 213: Chương 213: Ứng Đối Chi Sách




oOo

Nghe xong những lời giảng giải bổ sung thêm của Diệp Tâm Nghi, những cao thủ có mặt tại đây đều gật đầu tán đồng. Họ đều nghĩ, biện pháp này tuy thể hiện sự yếu kém, nhưng thật sự lại là sách lược tối ưu để đối phó với cục diện trước mắt, nên nhất loạt gật đầu đồng ý.

Thấy mọi người đều nhất trí thông qua, trên khuôn mặt của Kiếm Vô Trần lộ ra một nét cười, hắn tiếp tục nói:

- Trong khoảng thời gian này, chúng ta ngoài việc giám sát, theo dõi động thái của bọn chúng, còn phảI hết sức tranh thủ sự gia nhập của một số những người tu đạo, để làm hùng mạnh thêm thực lực của chúng ta. Bất luận như thế nào, nếu chỉ dùng kế sách thôi thì không thể nào tiêu diệt hoàn toàn địch nhân. Cuối cùng biện pháp hiệu quả nhất vẫn cứ là tự mình động thủ, như thế mới có thể vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạ. Lần này Lục viện liên minh là vì Nhân gian, vì thiên hạ cho nên ta đã quyết định rồi. Từ hôm nay trở đi, đối ngoại sẽ chiêu mộ đệ tử gia nhập vào Liên minh, cố gắng tìm những đệ tử có một chút nền tảng để vừa học tập vừa tu luyện, như thế tự nhiên thực lực của chúng ta sẽ tăng dần lên. Đương nhiên, nếu tìm được những cao thủ tu luyện chân tu gia nhập là tốt nhất, nhưng nếu như không được thì phương pháp của ta có thể có một tác dụng nhất định.

Nghe xong những lời nói của Kiếm Vô Trần, Pháp Quả đại sư liền lên tiếng:

- Những lời nói của Minh chủ thật hợp tình hợp lý, điểm này lão nạp rất tán đồng. Chỉ có điều, việc thu nhập thêm đệ tử mới chỉ có thể xem là một kế sách lâu dài, hiện tại điều này có lẽ chưa giúp được gì. Trước mắt, biện pháp tốt nhất và trực tiếp nhất bây giờ là tìm được nhiều cao thủ, tận dụng thực lực hữu hạn này mà hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ càng tốt. Trong thiên hạ không thiếu những phái tu chân, nhiều môn phái tuy số lượng người không nhiều, nhưng ở đó lại không thiếu những cao thủ. Chúng ta làm thế nào để có thể triệu tập được càng nhiều cao thủ càng tốt, điều đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng cho việc trảm yêu diệt ma, một khi...

Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa có người đến đưa tin, báo có Nhị Sửu ở Giang Bắc đến để gia nhập Liên minh, đồng thời mang theo tin tức rất quan trọng. Kiếm Vô Trần khẽ chau mày, liếc nhìn Diệp Tâm Nghi đứng ngay cạnh mình. Khi thấy nàng ta gật đầu, hắn mới mở miệng nói:

- Mời hai vị ấy vào!

Lời nói vừa dứt chưa được bao lâu thì Nhị Sửu, theo sự chỉ dẫn của đệ tử trong Liên minh đã bước vào đến. Sau khi tự giới thiệu về mình, Đại Sửu nói:

- Các vị có mặt ở đây đều là cao thủ của chính đạo, huynh đệ chúng tôi tuy tu vi không thể bì được, nhưng tấm lòng nhiệt tình của chúng tôi thì thì có thể sánh với nhật nguyệt. Lần này đến đây, để thể hiện một chút tâm ý, chúng tôi đã đi khắp nơi để thăm dò tin tức. Hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân, cuối cùng chúng tôi đã thám thính được một số thông tin rất hữu ích. Bây giờ muốn cho mọi người biết, hy vọng là có thể giúp đỡ phần nào cho chính đạo cũng như cho Liên minh.

Nghe xong những lời nói của Đại Sửu, thần tình biến đổi nhiều nhất phải kể đến người của Dịch viên, tiếp theo là đến Thiên Thương đạo trưởng của Vô Vi đạo phái. Lúc đó chỉ nghe thấy Càn Nguyên chân nhân mở miệng nói:

- Kiếm Minh chủ nghĩ tin tức này thế nào? Một khi là thực, Dịch viên chúng tôi biết đối phó với nó ra sao, xin Minh chủ nói rõ.

Kiếm Vô Trần vẫy tay ra hiệu mời Nhị Sửu ngồi xuống. Hắn trầm tư hồi lâu rồi nói một cách khó khăn:

- Thông tin này thực sự có một số chỗ rất bất ngờ. Thứ nhất, Ma Huyễn Tôn chủ dẫn người mai phục ngoài sơn môn của Vô Vi đạo phái, mục đích là gì? Tuy nhiên cho dù là mục đích gì, chúng ta cũng phải lập tức phái người đến thông tri cho Vô Vi đạo phái, để tránh hậu qủa đáng tiếc có thể xảy ra. - Thứ hai, Hắc Ám giới và Tam Nhãn Long Lang hội diện, trọng tâm hợp tác giữa hai bên là gì, liệu có phải là đối phó với chính đạo chúng ta hay không? Điều này tạm thời chúng ta cũng không biết, nhưng để đề phòng cũng như để đả kích bọn chúng, chúng ta không thể thờ ơ ngồi nhìn sự việc xảy ra, bắt buộc phải phái cao thủ đến thăm dò tin tức. Khi gặp thời cơ, các cao thủ có thể lộ diện để phá vỡ sự hợp tác của bọn chúng, như vậy thì những người được cử đi sẽ phải suy nghĩ thật cẩn trọng đấy. - Thứ ba, nếu như đại quân Quỷ vực đúng là từ Dịch viên tiến nhập Nhân gian, thì chúng ta phải lập tức phong ấn nơi đó, ngăn chặn triệt để việc thông hành của Quỷ vực. Bây giờ ba việc đó đồng thời xảy ra, chúng ta ở đây cũng có rất nhiều người, vậy làm thế nào để có thể phân phối lực lượng, và vấn đề chúng ta cần quan tâm ở đây là trong ba sự việc đó, việc nào nặng, việc nào nhẹ.

Tại thời khắc then chốt này, mọi người đều không dễ gì đưa ra ý kiến của mình. Kiếm Vô Trần thấy hiện trạng như vậy liền trầm giọng nói:

- Sự tình khẩn cấp, mọi người ai có kiến nghị hay thì hãy đề xuất, nếu không thì ta sẽ nói biện pháp của ta. Để đối phó với việc thứ nhất, bởi vì Vô Vi đạo phái gốc sâu rẽ bền, lực lượng hùng hậu, với lực lượng thực tế của họ mà đối phó với Ma Huyễn Tôn chủ thì thực sự không phải là vấn đề to lớn. Cho nên, quyết định của ta là để cho Thiên Thương tiền bối quay về báo tin, sau khi báo tin cho quý phái xong, tiền bối trở lại cũng không muộn. Còn đối với việc thứ hai, vì nó liên quan đến Ma vực và Yêu vực, ta định là ta cùng Diệp minh chủ xuất lĩnh Vạn Phật tông,Tiên Kiếm môn, Thiên Kiếm viện, Đạo viên cùng đến Tháp Thiên phong để thám thính tình hình. Còn lại việc của Dịch viên sẽ do Bồ Đề học viện, Phượng Hoàng thư viện và Nho viên phối hợp giúp đỡ Dịch viên hoàn thành, đồng thời mời thêm Tiên tử tiền bối đến giúp một tay. Cứ theo như vậy thì lực lượng của chúng ta cũng tương đối hùng hậu, tin rằng cũng không có sai sót gì. Về việc này mọi người có ý kiến gì không, nếu không có thì cứ theo như thế mà hành sự.

Nghe xong, Pháp Quả đại sư nhẹ nhàng nói:

- Minh chủ đã sắp xếp như vậy thực sự là rất tốt. Lão nạp chỉ có một điểm muốn hỏi, khi các cao thủ đã ly khai hết thì Nhã Viên sẽ như thế nào? Tin rằng rằng những hành động của chúng ta ở đây, Hắc Sát Hổ Vương nhất định là biết hết. Đến lúc hắn bất ngờ tập kích, thì việc chúng ta mất đi một địa điểm chiến đấu chỉ là việc nhỏ, nhưng còn sinh mệnh của những con người vô tội nơi đây thì thật không phải là chuyện đùa. Không biết là về việc này minh chủ có dự tính gì chăng?

Nghe Pháp Quả đại sư nói xong, Kiếm Vô Trần lộ vẻ bối rối, hiển nhiên lúc nãy hắn không hề suy tính đến điều này. Bây giờ đột nhiên bị Pháp Quả đại sư hỏi, hắn ta nhất thời không nói được lời nào. Kiếm Vô Trần đã không biết trả lời như thế nào, còn tất cả mọi người cũng suy nghĩ về vấn đề này khiến cho cả đại sảnh rơi vào trạng thái yên tĩnh vô cùng.

Đúng lúc này, Đạo viên Vân Hoá bất ngờ đứng dậy và nói:

- Vãn bối có một ngu kiến, hi vọng có thể giúp được mọi người. Theo cá nhân vãn bối nghĩ, lần này các cao thủ của chúng ta đều đi hết, cho nên ở đây hoàn toàn là một cái vỏ trống không. Do đó, điều duy nhất mà chúng ta quan tâm bây giờ chính là những thường dân ở đây. Để bảo đảm sự an toàn cho họ không ngoài hai phương pháp: thứ nhất là phái người ở lại bảo vệ họ; thứ hai là giải tán họ, cho họ rời xa chốn thị phi này. Trước mắt cả hai cách đó đều không ổn vì chủ nhân ở đây là người bản địa, có nhà cửa có sự nghiệp, có cha mẹ vợ con, đâu có thể nói đi là đi. Mà những người chờ đợi ở đây cũng không an toàn, bởi vì chúng ta không thể phái một lượng lớn cao thủ ở lại đây để phòng trừ sự đột kích bất ngờ của Hắc Sát Hổ Vương được. Kế sách duy nhất hiện nay là chúng ta dùng thủ thuật che mắt, để chúng ta có thể ra đi mà không gây ra ba động nào, tức là cho dù chủ nhân hay nô bộc cũng hoàn toàn không biết, như vậy có thể đảm bảo sự an toàn cho họ.

Nhìn Vân Hoá với vẻ không tin tưởng, Nho viên Tất Thiên nói:

- Thuật che mắt ư? Cách này nói thì dễ, nhưng cụ thể phải làm thế nào để không bị cao thủ Yêu vực phát giác? Với tu vi của Hắc Sát Hổ Vương, e rằng trên thế giới này không một thủ thuật nào có thể che mắt được hắn ta.

Vân Hoá cười một cách thần bí rồi hạ giọng nói:

- Điều này tuyệt đối bí mật, không thể tuỳ tiện nói ra. Trước hết, tôi xin hỏi minh chủ một lần nữa xem người nghĩ thế nào?

Nói đoạn, Vân Hoá liền truyền âm đem thủ thuật che mắt mà mình vừa nói nói với Kiếm Vô Trần.

Nghe xong, Kiếm Vô Trần sắc mặt chấn động, ngay sau đó hắn liền chuyển sang trạng thái vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cất giọng tán dương:

- Thật là một kế sách tuyệt diệu, cứ quyết định như vậy đi. Tối nay chúng ta phải thực hiện kế hoạch này, sáng sớm ngày mai, mỗi người tự mình hành động. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Thiên Thương tiền bối nếu như nóng lòng sốt ruột thì có thể đi trước, nhưng mà hãy nhớ phải tự ẩn tàng mình đi, như vậy thì thủ thuật che mắt của chúng ta mới tuyệt đối không một chút sai sót. Thôi được rồi, mọi người hãy xuống dưới nghỉ ngơi đi, còn về hành động cụ thể thế nào ta sẽ báo sau.

Nói xong, Kiếm Vô Trần cùng Diệp Tâm Nghĩ đứng lên đi ra, những người khác nhìn thấy vậy cũng tản ra ngay sau đó.

Sau buổi trưa , cao thủ của Vô Vi đạo phái là Thiên Thương đạo trưởng liền bí mật rời khỏi Nhã viên đi báo tin, còn những cao thủ khác thì phải đến sáng ngày hôm sau mới rời khỏi Nhã viên. Lúc ra đi, để thực hiện theo thủ thuật che mắt mà Vân Hoá đã nói, Kiếm Vô Trần liền bảo tất cả mọi người đi theo mật đạo, chỉ còn mình và Vân Hoá ở lại để bố trí thuật che mắt thần bí. Đợi cho đến khi tất cả đều thực hiện xong, hai người mới rời khỏi đó đuổi theo sau. Đầu tiên nói về đoàn người Dịch viên. Dưới sự hướng dẫn chỉ đạo của Càn Nguyên chân nhân, mọi người đều bịt mặt ngự kiếm phi hành, toàn lực hướng Dịch viên mà đi.

Giữa đường, Càn Nguyên chân nhân nói với chưởng giáo của ba phái Nho viên, Bồ Đề học viện và Phượng Hoàng thư viện:

- Sự việc lần này rất cần sự giúp đỡ của ba vị trưởng giáo, tôi xin thay mặt chưởng giáo cảm ơn mọi người. Tu chân giới bây giờ tuy chưa có xao động gì lớn, nhưng tai họa thì đang âm ỉ ở mọi nơi, một khi bạo phát, e rằng chúng ta khó mà đối phó. Cho nên, tôi mong rằng tất cả mọi người có thể góp sức giúp đỡ để cùng nhau vượt qua cửa ảI khó khăn này.

Than nhẹ một tiếng, Nho viên Hạo Vân cư Sĩ nó:

- Sự việc đã như vậy, chỉ có lo lắng không thôi thì có tác dụng gì. Còn nhớ lần đầu tiên Lục viện hội võ, tính đến bây giờ mới chỉ vẻn vẹn có hai tháng, vậy mà những sự việc xảy ra trong thời gian ngắn ngủi đó lại làm cho người ta khó có thể quên được. Trên Thái Huyền sơn, Vực chi tam giới cùng xuất hiện, lúc đó chúng ta không hề ý thức được tình hình đã đến mức rất nguy hiểm rồi. Sau đó vì Phong Hồn Phù đến Quỷ vực, cũng chỉ tiếp cận tình hình của Quỷ vực. Nhưng bây giờ, nghe nói Ma vực tứ giới đã toàn bộ tiến nhập Nhân gian. Chỉ có cao thủ của Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương đã làm cho chúng ta liên tục chiến bại, rồi lại thêm cả cao thủ của Quỷ vực trước đây bị phong ấn, bây giờ lại xuất hiện trong Nhân gian. Do đó, chỉ dựa vào sức lực của Lục viện chúng ta làm sao có thể ngăn sự tấn công của Tam giới? Thái Âm Tế Nhật thiên cổ hạo kiếp, tất cả đều thuận theo tự nhiên thôi.

Nhìn cư sĩ, Ngọc Vô Song nói:

- Nghe những lời nói đó của huynh là có thể thấy được huynh đã mất đi lòng tin. Có phải có nhiều đại hoạ ẩn tàng, dưới sự uy hiếp và áp lực nặng nề nên huynh bắt đầu nhụt chí?

Lườm Vô Song một cái, Hạo Vân cư sĩ nhìn rừng núi nhanh chóng lướt qua dưới chân, lắc đầu nói:

- Không phải do huynh mất đi lòng tin mà vì vừa mới bắt đầu đã cảm thấy không có niềm tin chiến thắng. Tuy cách nghĩ đó và bổn ý Nho gia nhập thế cứu nguy chúng tôi là hoàn toàn tương phản, nhưng trên thực tế thì không hề làm cho người ta nghi ngờ gì nữa. Thực lực của hai bên quá chênh lệch, thêm vào đó là một số sách lược sai lầm, vậy thì chúng ta đâu có lý nào mà không thất bại? - Hiện tại, tuy mỗi viện trong Lục viện đều bảo tồn được thực lực, dù tất cả hợp lại cũng không thể địch nổi với Tam giới, huống hồ là mỗi viện lại không thể đem toàn bộ lực lượng ra, rốt cuộc vẫn bảo lưu lại vài phần phòng cho khi hữu sự. Lần này giao chiến với Yêu vực cũng đã nói lên được rất nhiều điều, trong đó rõ ràng nhất chính bọn chúng còn cường mạnh hơn chúng ta dự tính rất nhiều. Với lực lượng hai phần Lục viện không những không thể tiêu diệt được bọn chúng, ngược lại còn liên tiếp bốn lần thất bại, còn tình hình sau này như thế nào còn phảI nói nữa sao?

Pháp Quả đại sư nghe xong liền an ủi một cách ân cần, giọng nhẹ nhàng:

- Về chuyện này cư sĩ không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần chúng ta tận lực là được rồi. Trên đời này không phải việc gì cũng nhất định thành công, kết qủa cuối cùng ai thắng ai bại, bây giờ nói ra e rằng còn quá sớm. Cái gọi là tà không thể thắng được chính, từ xưa đến nay chính nghĩa luôn trường tồn mãi mãi, chỉ cần chúng ta trong lòng chính nghĩa, nhất định sẽ chiến thắng tà ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.