Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 522: Chương 522: Vô khả nại hà(Chẳng biết phải làm sao)




Thiên Túc đạo trưởng nghe vậy, gật đầu nói: 

- Đến nước này thì tôi đành nói suy đoán của mình ra vậy, hi vọng mọi người nghe xong đừng quá kích động và bi thương. Hiện nay, Trương Ngạo Tuyết vẫn hôn mê bất tỉnh, bởi vì sâu trong đầu cô ấy có một luồng tà lực cổ quái đang quấy phá mà không chịu sự điều khiển từ bên ngoài, đồng thời chính bản thân cô ấy cũng không thể nào khống chế được. Lực đạo này luôn ở trong đầu cô ấy tạo nên một vùng không gian kín, đem nguyên thần cô ấy giam giữ vào trong. Bất kì một nguồn sức mạnh nào muốn xâm nhập hay thử đánh thức cô ấy đều sẽ bị nó cản trở. 

Nghe Thiên Túc đạo trưởng nói vậy, Càn Nguyên chân nhân vội vàng hỏi: 

- Nói như vậy, chỉ cần phá bỏ được trở ngại đó chẳng phải sẽ khiến Trương Ngạo Tuyết tỉnh dậy hay sao? 

Thiên Túc đạo trưởng buồn bã lắc đầu than: 

- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì đã tốt rồi, tiếc rằng tình trạng hiện nay của cô ấy tệ hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Theo như tôi được biết, không phải là không thể phá được luồng tà lực này, chỉ là kết quả có như chúng ta mong đợi hay không thì rất khó nói, bởi khối óc của con người là nơi tập trung thần kinh và chứa nhiều thông tin nhất, chỉ cần lực đạo mạnh hơn một chút cũng đủ gây trọng thương ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Nếu chúng ta cố phá vỡ nó, hai luồng lực đạo này sẽ xung đột lẫn nhau ở sâu trong não, từ bên ngoài tuy không nhìn thấy chấn động nhưng những tổn thương trong não thì không gì có thể so sánh được. Chỉ cần một chút bất cẩn có thể phá hoại trung khu thần kinh của Trương Ngạo Tuyết, khiến nguyên thần bị tổn thương, trở nên si ngốc, tệ hơn nữa là nếu nguyên thần bị phá vỡ thì sẽ mãi mãi không thể nào tỉnh lại được. 

Mọi người nghe xong đều kinh sợ hoảng hốt, tâm thần chấn động. Kết quả như vậy thật quá tồi tệ. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, không khí ảm đạm bao trùm khắp cả gian phòng. 

Trong bầu không khí ngột ngạt đó, Diệp Tâm Nghi lên tiếng: 

- Những điều này chúng tôi đều hiểu cả. Điều chúng tôi muốn biết là, theo như phân tích của Thiên Túc tiền bối, Trương Ngạo Tuyết đã bị loại bí pháp nào đả thương vậy? Liệu chúng ta có cách nào không? 

Thiên Túc đạo trưởng nghe vậy, biết rằng mình đã nói lạc đề, vội chữa: 

- Theo như những gì đã điều tra được, bệnh trạng của Trương Ngạo Tuyết rất giống với người bị Cửu U Đoạt Hồn Khống Tâm thuật bí truyền của Vu tộc đả thương. Thuật bí truyền này vô cùng tàn độc, có thể làm mất trí nhớ của con người, khiến người đó hoàn toàn bị khống chế, trở thành con rối vô tri. Do thuật này cực kì âm hiểm, hơn nữa lại chỉ có trong truyền thuyết, trước nay chưa từng xuất hiện nên ta cũng không rõ cách phá giải. Nếu như ta đoán không sai, muốn trị bệnh cho Trương Ngạo Tuyết, trừ việc cởi chuông phải tìm người buộc chuông ra, cách duy nhất là… 

Đang nói đến đây, đạo trưởng đột nhiên dừng lại, nhìn những môn hạ của Dịch viên, thần sắc vô cùng cổ quái, dường như có ẩn tình gì không thể nói ra. 

Thấy sự dị thường này, Huyền Âm chân nhân của Dịch viên liền lên tiếng truy vấn: 

- Tiền bối có điều gì xin cứ nói ra, dù thế nào chúng tôi cũng phải hiểu tình hình trước đã rồi mới có thể tìm cách giải quyết được. 

Mọi người cũng nói thêm vào, ánh mắt đều lộ rõ sự nôn nóng và lo lắng. 

Thiên Túc đạo trưởng khẽ than một tiếng rồi nói: 

- Biện pháp duy nhất là… chờ đợi, ngoài việc dựa vào chính bản thân cô ấy, người ngoài chẳng thể giúp được gì, ngược lại chỉ khiến bệnh tình thêm trầm trọng. Nếu Ngạo Tuyết có thể tỉnh lại, sau đó dựa vào ý chí kiên định của chính bản thân mình mà đẩy luồng tà lực ra ngoài thì may ra còn chút hi vọng. 

“Chờ đợi ư? Làm sao có thể như vậy được? Thế chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao?” Sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt mọi người. Lúc đó, ai nấy đều thấy khó mà chấp nhận được câu nói của Thiên Túc đạo trưởng. Không ai có thể ngờ sự việc lại đi đến nước này, Diệp Tâm Nghi khoát tay trấn an mọi người: 

- Tâm trạng của mọi người đều giống nhau. Trước tình cảnh này, không chỉ môn hạ của Dịch viên đau lòng mà đối với liên minh chính đạo của chúng ta cũng là một thử thách, vì vậy mọi người đều hết sức quan tâm. Hiện nay, tuy Thiên Túc tiền bối đã suy đoán như vậy và tạm thời chưa tìm ra giải pháp nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. Chúng ta hãy chờ ba vị tiền bối ở trong phòng chẩn bệnh xong rồi hãy kết luận cũng không muộn. Dù kết quả của họ cũng như vậy thì ít nhất chúng ta vẫn còn có thể hi vọng vào Liễu trưởng giáo. Biết đâu những dị nhân mà ông ta nói có thể chữa khỏi cho Trương Ngạo Tuyết thì sao. 

Nghe nàng nói xong, tất cả những môn hạ của Dịch viên, dù đang nóng lòng cũng bình tĩnh trở lại, ánh mắt đều vô tình hướng về phía cửa phòng chờ đợi kết quả bên trong. 

Hồi lâu sau, cánh cửa phòng chợt mở ra, Chiến Tâm Tôn Giả, Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt Thiền Chủ bước ra với vẻ mặt nặng nề, theo sau là Tĩnh Nguyệt đại sư cũng ủ ê không kém. 

Chiến Tâm Tôn Giả dừng lại nói: 

- Vừa rồi những lời của Thiên Túc lão huynh chúng tôi ở bên trong đều đã nghe rất rõ. Kết quả hội chẩn của chúng tôi cũng rất gần với những suy đoán của Thiên Túc lão huynh. Tình trạng của Trương Ngạo Tuyết quả thực không mấy khả quan. Ban đầu địch nhân hạ thủ dường như đã có sẵn tà niệm trong lòng, lại cộng thêm việc lúc đó cô ấy đang bị trọng thương, căn bản không hề có sức kháng cự, vì vậy thương thế cực kì nghiêm trọng. Phân tích bệnh tình cho thấy, tà thuật mà Ngạo Tuyết trúng phải cũng giống như tôi năm đó, có điều tàn độc hơn gấp nhiều lần. 

Năm đó tuy tôi bị Vu thuật đả thương nhưng không hề bị hôn mê và nội tâm vẫn luôn kháng cự, trong tiềm thức luôn có sức mạnh phản kháng khiến tà lực không thể nào xâm nhập, lại qua chuyên tâm tu luyện suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng thoát khỏi phiền nhiễu. Nhưng Trương Ngạo Tuyết thì khác. Cô ấy bị trọng thương đã sắp ngất đi, lại trúng phải Vu thuật, trong người không hề có ý niệm phản kháng, tà lực xâm nhập hết sức thuận lợi và dễ dàng khống chế thân thể cô ấy, chiếm giữ trong não bộ khiến cho tất cả ngoại lực không thể nào tiếp cận, dẫn đến tình trạng như ngày nay. 

Phượng Hoàng Thư Viện Thương Nguyệt hỏi: 

- Lời của tôn giả chúng tôi đều đã hiểu. Hiện nay điều mọi người quan tâm nhất là làm sao mới có thể khiến Ngạo Tuyết tỉnh lại? Làm sao mới có thể khu trừ được tà lực trong người, khiến cô ấy trở lại như xưa? 

Chiến Tâm Tôn Giả nhìn nàng một lát, nuối tiếc đáp lời: 

- Về cách giải cứu, nói thực là Tiên Kiếm Tông chúng tôi quả không sánh được với hai phái Phật, Đạo, các vị có điều gì muốn hỏi, xin hãy để hai vị đại sư của Vạn Phật Tông trả lời. 

Thương Nguyệt hướng ánh mắt về phía hai người này, hỏi: 

- Hai vị tiền bối, không biết hai vị có biết cách nào cứu cho Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại không? 

Kim Cương Thánh Phật khẽ lắc đầu thờ dài, trầm mặc không nói. Tịch Diệt Thiền Chủ bèn đáp: 

- Đối với tình hình của Trương Ngạo Tuyết, bản tọa đã suy nghĩ rất nhiều. Theo những gì ghi chép từ xưa của bản phái, thuật Cửu U trước nay đều cực kì thâm hiểm, có thể xem như tà pháp tàn độc nhất trên đời. Thuật này trước nay chỉ xuất hiện ở Nam Hoang, do người của Vu tộc nắm giữ, chính là cái mọi người vẫn gọi là Vu pháp. Vu thuật bắt nguồn từ rất sớm, bao gồm rất nhiều thuật thâm hiểm mà mọi người không biết, trong đó Cửu U thuật là thần bí nhất, tà ác nhất và bá đạo nhất. Trương Ngạo Tuyết trúng tà thuật, hiện nay tạm thời vẫn chưa thể khẳng định có phải là Cửu U Đoạt Hồn Khống Tâm thuật hay không, cho nên không thể lỗ mãng được. Giả như, ta nói là giả như suy đoán của ta là đúng, cô ấy thực sự trúng phải Cửu U thuật, thì theo bản tọa được biết, ngoài kẻ đã đả thương Ngạo Tuyết ra, trên thế gian này vẫn còn một vật có thể làm cô ấy tỉnh lại. 

“Thật ư? Là gì vậy? Xin đại sư mau nói ra!”, những môn hạ của Dịch viên khi nhìn thấy một tia hi vọng đều trở nên kích động dị thường, ai nấy gấp gáp truy vấn, hi vọng có thể chữa trị cho Ngạo Tuyết. 

Trong phòng, những người khác đều chăm chú nhìn Tịch Diệt Thiền Chủ, trên khuôn mặt u ám đã xuất hiện một chút hi vọng. 

Tịch Diệt Thiền Chủ thấy mọi người như vậy thì hết lời khuyên giải: 

- Mọi người xin đừng quá xúc động, hãy để ta nói hết rồi lên tiếng cũng chưa muộn. Theo ta được biết, nhà Phật có truyền lại một thần vật tên gọi Nhiên Đăng Phật Ấn, do Nhiên Đăng Phật Tổ để lại, có khả năng thông tới thần linh, diệt trừ ma quỷ. Theo truyền thuyết thì trong Phật Ấn có một điều tuyệt mật, chỉ cần nghĩ cách tìm được Phật Ấn, dùng Phật Pháp Đại Thành khiến Phật Quang tỏa sáng liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày chiếu rọi trên thân thể cô ấy, đến lúc đó Trương Ngạo Tuyết tự khắc sẽ tỉnh lại. Chỉ có điều đây là vật từ xưa truyền lại, có đúng này hay không bản tọa cũng không dám nói càng. 

Nghe đến đây, nỗi vui mừng của mọi người đều vụt tắt. Nói cả nửa ngày cuối cùng lại quay về khởi điểm, điều này khiến mọi người đều hết sức thất vọng. 

Xem ra việc nhờ đến cao thủ của ba đại môn phái giúp đỡ để Ngạo Tuyết tỉnh lại cũng khó lòng thực hiện. Vì thế sự lo lắng của những môn hạ của Dịch viên đều lộ rõ. 

“Tuy tạm thời chưa tìm ra cách giải quyết nhưng bần đạo vẫn xin thay mặt môn hạ của Dịch viên cảm ta các vị. Dù sao đi nữa, tấm lòng của mọi người, đệ tử Dịch viên chúng tôi cũng xin ghi tạc, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.” Càn Nguyên chân nhân cúi đầu đáp lễ, vẻ mặt hết sức đau lòng, lễ xong liền cùng đồng môn trở về phòng. 

Nhìn dáng vẻ của môn hạ Dịch viên, Thiên Kiếm Khách khẽ thở dài, hướng về với mọi người nói: 

- Mọi người về đi, nếu có thời gian thì nên nghĩ xem liệu còn cách nào khác để cứu Ngạo Tuyết không. Nếu thực không còn cách khác thì hãy bảo Tinh Hồn đi một chuyến, đưa dị nhân mà nó nói về đây. 

Liễu Tinh Hồn tiếp lời: 

- Xin sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, bất luận thế nào cũng phải mời bằng được bậc kì nhân ấy. 

Thiên Kiếm Khách khẽ gật đầu, đang định cùng mọi người ra về nhưng lúc đó có một đệ tử truyền tin từ ngoài chạy lại, khiến mọi tất cả mọi người, bao gồm những đệ tử của Dịch viên đang muốn trở về phòng đều phải chú ý. 

- Hồi bẩm minh chủ, theo tin hồi báo gần đây nhất, việc Lục Vân một mình xông vào núi Đan Hoa đã có kết quả. 

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc, ra hiệu cho tên đệ tử đó đứng lên nói tiếp: 

- Kết quả ra sao, ngươi mau nói ra. 

- Hồi bẩm minh chủ, theo tin tức lan truyền, Lục Vân sau khi dốc sức đánh trọng thương Long - Ma chiến tuyến, bản thân cũng bị thương nặng. Mà chính vào lúc nguy ngập nhất, minh chủ Trừ Ma liên minh Trần Ngọc Loan đã suất lĩnh Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong bất ngờ xuất hiện, làm xoay chuyển tình thế. Cuối cùng đã khiến Hắc Ám Tôn Chủ cùng với Ma vực cao thủ đều chiến tử, còn tên Tam Nhãn Long Lang cùng với bốn tay cao thủ nữa đột phá vòng vây chạy thoát. 

Tin tức đột ngột này khiến mọi người nửa mừng nửa sợ. Trong số đó, sốt sắng nhất phải kể đến Thương Nguyệt và Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng Thư Viện. 

Phượng Hoàng Thư Viện đã bị phá hủy dưới tay của Ma Vực Hắc Ám Tôn Chủ, vậy mà ngày nay Hắc Ám Tôn Chủ đã bị tiêu diệt dưới tay Lục Vân, điều này sao chẳng khiến Thương Nguyệt và Ngọc Vô Song hai người cảm thán, sao không làm bọn họ chấn động được? Đối mặt nhìn nhau, hai sư đồ ánh mắt đầy thương cảm, thần tình vui vẻ trong khoảnh khắc đã hóa thành bi thương, có lẽ sự ra tay của Lục Vân đã làm bọn họ có phần cảm kích, lại có phần tiếc nuối? 

Sự im lặng ngắn ngủi xuất hiện giữa hai người. Đúng lúc đó, Diệp Tâm Nghi phát hiện mọi người cũng giống như mình, trong sự ngạc nhiên vui mừng vẫn còn phần hồ nghi, vì sao Tam Nhãn Long Lang có thể thuận lợi thoát khỏi vòng vây? trong việc này không phải có ẩn tàng điều gì sao? 

Không giải thích được, Diệp Tâm Nghi ngờ vực hỏi: 

- Đã tra xét rõ nguyên nhân bên trong chưa? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.